Tình Yêu Thôn Quê

Chương 9


Bạn đang đọc Tình Yêu Thôn Quê – Chương 9


Lâm Đông Đông không biết cả hai ngây người ở trong thùng tắm bao lâu, đến lúc đi ra thì nước đã hoàn toàn nguội.

Tưởng Hải Dương cầm khăn mặt trước tiên lau người cho Lâm Đông Đông, lúc lau đến trước ngực Lâm Đông Đông nhỏ giọng than một tiếng, cúi đầu nhìn mới thấy, đầu v* nhỏ đã bị gặm trầy da.

“Cậu là chó à?” Lâm Đông Đông tức giận trừng mắt, nhưng vừa mới khóc xong, mí mắt hơi sưng, nhìn không chút khí thế nào, ngược lại trông có hơi đáng thương.

Tưởng Hải Dương nhìn đầu v* sưng tấy thì rất đau lòng, hắn cũng không biết vì sao, mỗi lần thân thiết với Lâm Đông Đông thì đều muốn gặm cắn cậu.

“Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.” Tưởng Hải Dương ôm lấy cậu lấy lòng, cẩn thận dỗ dành từng chút một, “Đau lắm hả? Tôi thổi cho cậu nhé?”
“Cút!” Lâm Đông Đông dở khóc dở cười, đánh rớt cánh tay Tưởng Hải Dương, muốn tránh ra.

Hai người còn chưa mặc quần áo, da dẻ kề sát vào nhau.

Tưởng Hải Dương còn chưa lau người, nhiệt độ làn da có hơi lạnh, thế nhưng khi cọ vào người Lâm Đông Đông lại có chút nóng, rất thoải mái.

“Đừng nhúc nhích,” Tưởng Hải Dương nắm chặt cánh tay Lâm Đông Đông, vững vàng ôm cậu vào lòng, quấn lấy người ta nói: “Đồng Đông, đừng nhúc nhích, cho tôi ôm một lát.”
Lâm Đông Đông không động đậy, cậu duỗi cánh tay ôm lấy eo hắn.

Ngực kề ngực, hai trái tim cùng đập chung một nhịp.

Da thịt trần trụi dán chặt, truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau, thân mật không chút kẽ hở.

Trong phòng im ắng, hai người đều không nói một lời.

Những cảm xúc khó nói tuôn trào giữa từng hơi thở, không thể nói rõ nó là cái gì, chỉ biết là vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.

“Hắt xì ~” Lâm Đông Đông đột nhiên hắt hơi một cái.

Tưởng Hải Dương vội vàng mặc áo quần cho cậu, mải ôm nhau, quên mất phải mặc quần áo trước, haiz!
“Đừng nói là bị cảm lạnh nhé?” Tưởng Hải Dương lớn từng này rồi, lần đầu tiên tri kỷ như vậy, “Hay tôi lấy thuốc cho cậu uống nha?”

Lâm Đông Đông xoa mũi, “Uống thuốc gì, chỉ là hắt hơi một cái, không sao đâu.”
Tưởng Hải Dương cũng lần đầu mặc áo quần cho người khác, không để ý trước sau đã tròng qua đầu Lâm Đông Đông, “Mau mặc quần áo vào đi, trong phòng lạnh lắm.”
“Này này!” Lâm Đông Đông thật sự bị tên ngốc này đánh bại, “Cậu cẩn thận chút được không, mặc ngược rồi này.”
“Ặc.” Tưởng Hải Dương bình tĩnh lại cầm lấy áo trong tay Lâm Đông Đông, kiên trì muốn mặc cho cậu.

Lâm Đông Đông không nhịn được cười, “Tôi tự làm là được rồi, cậu cũng mặc áo quần đi, kẻo lát nữa lạnh cứng người đấy.”
“Không, tôi mặc cho cậu.”
“Tôi đâu phải là con nít.”
“Tôi cứ thích mặc cho cậu đấy!” Tưởng Hải Dương bá đạo nói, “Tại sao cậu lại không hiểu chuyện vậy nhỉ? Người khác muốn tôi mặc đồ cho tôi còn không thèm đây này!”
Mơ ngủ à, ai muốn cậu mặc quần áo cho! Lâm Đông Đông bĩu môi, không nói.

Hai người mặc áo quần xong thì bắt đầu dọn dẹp, Lâm Đông Đông giúp Tưởng Hải Dương múc từng thùng nước trong bồn tắm để hắn đem đi đổ.

“Haiz ~” Lâm Đông Đông than thở, “Tắm thôi mà cũng thật mệt mỏi.”
“Mệt cái gì.” Tưởng Hải Dương tràn đầy năng lượng, “Sau này cậu đến nhà tôi tắm, tôi xách nước, cậu cứ chờ một bên là được.”
Mẹ Tưởng đúng lúc trở về, Lâm Đông Đông lễ phép chào hỏi.

Thầm nghĩ may mà cô không về lúc nãy, cậu vừa khóc vừa kêu như vậy, không ai nghi ngờ mới lạ!
Lâm Đông Đông cũng định đi về, bà ngoại ở nhà có lẽ đang chờ cậu về ăn cơm rồi.

Mẹ Tưởng giữ Lâm Đông Đông ở lại, “Cháu ở lại đây ăn cơm, cô có hầm cá đấy.”
“Đúng vậy, ở lại đây ăn đi.” Tưởng Hải Dương cũng vội vàng giữ người ở lại, “Mẹ tôi hầm cá ăn ngon lắm.”
Lâm Đông Đông nói cảm ơn với mẹ Tưởng, lễ phép từ chối, “Bà ngoại cháu đang chờ ở nhà, cháu phải về ạ.”
Mẹ Tưởng với Tưởng Hải Dương mời mọc hơn nửa ngày nhưng Lâm Đông Đông vẫn muốn về, nói cái gì cũng không chịu ở lại.

Tưởng Hải Dương hết cách, “Vậy tôi đưa cậu về.”
“Đưa cái gì mà đưa?” Lâm Đông Đông thật sự không hiểu, “Có xa đâu, với cả tôi cũng không phải là con gái!”
Nếu không phải có mẹ Tưởng bên cạnh, cậu thật sự muốn hỏi Tưởng Hải Dương có phải đầu óc lúc nãy bị nước vào hay không! Sợ sói từ trên núi xuống hay gì? Từ đầu thôn đến cuối thôn còn phải đưa với tiễn? Tưởng Hải Dương càng ngày càng kỳ lạ quá!
Mẹ Tưởng cũng tò mò nhìn Tưởng Hải Dương đang cười, lắc đầu nói với Lâm Đông Đông: “Dương Dương trước giờ chưa từng thân thiết với ai như vậy.”
Lâm Đông Đông nghe thấy lời này thì có chút chột dạ, cậu chào tạm biệt với mẹ Tưởng, cầm lấy cặp sách đi ra ngoài, trước khi đi còn lén lút trừng Tưởng Hải Dương một cái!
***

Sau ngày quốc tế lao động là đến ngày mùa.

Thế nhưng bà ngoại bây giờ không còn lo nữa, Tưởng Hải Dương đã sớm xung phong đến giúp đỡ, bà ngoại rất vui vẻ, suýt chút nữa đã cười rụng mất một cái răng.

Gieo hạt không giống với thu hoạch.

Thu hoạch bắp thì cần nhiều sức lực, chịu khổ chịu nhọc là được.

Thế nhưng gieo hạt thì cần kỹ thuật với kinh nghiệm, nếu không hạt giống sẽ không nảy mầm.

Cuốc đất, xới hố, gieo hạt đều là kiến thức lao động, đối với những việc này Lâm Đông Đông hoàn toàn mù tịt.

Bà ngoại nói đừng sợ, một lần lạ hai lần quen, năm nay bà dạy cho con, năm sau là con sẽ biết làm.

Lâm Đông Đông thương bà, lúc nào cũng bảo bà chỉ cần dạy miệng là được.

Cũng may Lâm Đông Đông không ngốc, còn có Tưởng Hải Dương ngày nào cũng tới sớm giúp đỡ, xem như không luống cuống tay chân.

Tưởng Hải Dương mặc dù bị cả nhà chiều thành kiêu, nhưng ý thức trách nhiệm mà một thằng con trai nên có thì hắn đều có.

Hắn quen với công việc nhà nông, cũng không vì được chiều chuộng mà trở nên lười nhác.

Bà ngoại hướng dẫn hai ngày, sau đó Tưởng Hải Dương kiên quyết nói bà ở nhà nghỉ ngơi, để hắn chỉ cho Lâm Đông Đông làm là được.

Lâm Đông Đông bội phục Tưởng Hải Dương ở điểm ấy, làm cái gì cũng bài bản, nếu đã bắt đầu thì phải hiểu rõ, không phải là kiểu làm ăn nửa vời.

Tưởng Hải Dương tay cầm tay chỉ dạy cho Lâm Đông Đông cách gieo hạt, đất phải xới sâu bao nhiêu, khoảng cách giữa các hạt là bao nhiêu, lúc lấp đất thì phải dùng mấy phần sức lực.

Lâm Đông Đông học rất nghiêm túc.


Bà ngoại tuổi tác càng ngày càng cao, cậu là con trai phải biết gách vác việc nhà.

Với cả đây cũng là những kiến thức sinh hoạt trong cuộc sống, mặc dù tương lai cậu không định tiếp tục làm nông, nhưng…!biết thêm nhiều kiến thức thì có gì không tốt?
Tưởng Hải Dương hiểu biết nhiều, tư duy sinh tồn mạnh hơn cậu.

Hơn nữa, cậu cảm thấy, Tưởng Hải Dương lúc nghiêm túc dạy cậu thật sự rất đẹp trai! Lâm Đông Đông cũng muốn được như vậy.

Mặt trời nhanh chóng xuống núi, Lâm Đông Đông mệt mỏi ngồi bẹp trên gò đất hóng gió.

Ruộng của bà ngoại nằm ở giữa sườn núi, đối diện là ruộng đồng bát ngát.

Thời gian gieo hạt là vào tiết xuân, đất vừa mềm vừa xốp, tượng trưng cho niềm hy vọng vô hạn.

Lâm Đông Đông ngồi trên gò đất, có thể nhìn ra thật xa.

Trên cánh đồng bóng người nông dân đang khom lưng làm ruộng, dưới chân núi có người gánh theo nông cụ chuẩn bị về nhà.

Ánh chiều tà bị ngọn núi chia đôi thành hai nửa, ở gần là âm u, ở xa là tia sáng dịu dàng.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tưởng Hải Dương ngồi xuống bên cạnh ôm lấy vai Lâm Đông Đông thở dốc.

Hắn mới chạy sang ruộng khác lấy nước, vặn nắp chai, trước tiên đưa cho Lâm Đông Đông uống, “Uống nước đi, lát nữa về nhà ăn cơm.”
Lâm Đông Đông cầm lấy chai nước ngửa đầu uống một hớp, lại dúi chai nước cho Tưởng Hải Dương.

Tưởng Hải Dương hơn cậu một tuổi nên chỗ nào trên người cũng lớn hơn cậu.

Lúc ngửa đầu uống nước, hầu kết trượt lên xuống, trông cực kỳ gợi cảm.

“Nhìn cái gì vậy?” Tưởng Hải Dương lau miệng, “Không quen sao?”
Lâm Đông Đông lắc đầu cười, giọng nói cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng, “Mặt cậu dính đầy bùn.”
Tưởng Hải Dương cười ha ha, giơ tay lau mặt, “Làm ruộng thì sao có thể sạch sẽ được, mặt cậu cũng như mèo hoa đấy thôi.”
Lâm Đông Đông cười khúc khích, không kìm được mà giơ tay vuốt ve khuôn mặt Tưởng Hải Dương.

Khuôn mặt rám nắng bụi bặm.

Nhưng đường nét rõ ràng, mày rậm mắt sáng, vẫn có thể làm cho người khác nhìn qua là biết đây là một cậu chàng đẹp trai.


“Sao vậy?” Tưởng Hải Dương nắm lấy bàn tay Lâm Đông Đông, áp sát vào mặt mình, cười xấu xa, “Bị tôi mê hoặc rồi?”
Lâm Đông Đông lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu rút tay về, nhìn quanh một vòng, may quá, không có ai.

“Đông Đông ~” Tưởng Hải Dương thu lại nụ cười xấu xa, kề sát vào thấp giọng nói: “Buổi tối sang nhà tôi đi.”
Lâm Đông Đông đứng lên phủi đất sau mông, “Không sang.”
Tưởng Hải Dương vội hỏi, “Vì sao?”
Lâm Đông Đông cười đi về phía chân núi, “Bởi vì tôi rất mệt!”
Tưởng Hải Dương mỉm cười nhìn bóng lưng đi trước của Lâm Đông Đông, nụ cười của thiếu niên tràn ngập tình ý dịu dàng.

Hắn dọn đồ, chạy như bay đuổi theo cậu, cánh tay ôm choàng lấy cổ Lâm Đông Đông, sống chết không chịu buông.

Hai người đi về phía xa, ánh chiều tà cũng biến mất đằng sau ngọn núi.

Buổi tối, Tưởng Hải Dương ở lại nhà bà ngoại Lâm Đông Đông ăn cơm, hắn càng ngày càng không xem mình là người ngoài.

Tưởng Hải Dương ngồi cạnh kệ bếp nói chuyện rôm rả với bà cụ, bà cụ xem hắn như cháu trai mình, trên bàn cơm ngoại trừ gắp thịt cho Lâm Đông Đông, còn không quên gắp cho Tưởng Hải Dương, chỉ lo hai đứa nhóc không đủ ăn.

Tất nhiên Lâm Đông Đông không ý kiến gì với việc này, Tưởng Hải Dương bận trước bận sau giúp đỡ, lẽ ra phải có gì cảm ơn hắn.

Huống chi thịt trong bát Tưởng Hải Dương phần lớn đều vào bát mình, he he~
Thật ra Lâm Đông Đông rất vui vẻ, cậu lớn như vậy rồi, nhưng trừ bà ngoại với mẹ, chưa từng có ai đối xử tốt với cậu như Tưởng Hải Dương hết.

Cơm nước xong, Tưởng Hải Dương lại giúp Lâm Đông Đông đổ đầy nước trong lu, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, hết việc, Tưởng Hải Dương bắt Lâm Đông Đông đưa mình về nhà.

“Cái gì?” Lâm Đông Đông cười ngất, “Cậu không nhớ đường về hay gì?”
“Bà ơi ~” Tưởng Hải Dương mặt dày làm nũng, “Bà bảo Đông Đông đưa con về nhà đi ~”
Bà ngoại cười lộ hàm răng bị rụng mất mấy chiếc, “Đi đi đi đi, Đông Đông, đưa Tiểu Dương về đi, thằng nhóc này chắc mệt lắm rồi.”
Hắn mệt với việc đưa hắn về nhà thì liên quan gì nhau? Con cũng đâu cõng được hắn! Lâm Đông Đông thầm nghĩ, bà ngoại trúng phải bùa mê thuốc lú của Tưởng Hải Dương mất rồi!
Thế nhưng Lâm Đông Đông biết Tưởng Hải Dương đang mưu tính cái gì.

Nhà bà ngoại quá nhỏ, một gian phòng bếp với một gian phòng ngủ, Lâm Đông Đông với bà ngoại ngủ chung một phòng, Tưởng Hải Dương muốn làm chút chuyện gì cũng không tiện.

Lâm Đông Đông đấu không lại một già một trẻ, cuối cùng đành phải đưa Tưởng Hải Dương về nhà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.