Bạn đang đọc Tình Yêu Thôn Quê – Chương 66
Nhịp tim của Lâm Đông Đông tăng lên, không biết nên dừng lại hay tiếp tục.
Bàn tay Tưởng Hải Dương chậm rãi trượt bên trong áo quần cậu, mơn trớn lồng ngực, chạm dần lên trên.
Lâm Đông Đông một tay cầm hộp bánh quy, tay kia cầm một miếng bánh đưa đến bên môi Tưởng Hải Dương.
Hai người chỉ cần nghiêng đầu là có thể chạm lấy hơi thở của nhau, mặc dù xung quanh tối đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt người kia.
Tưởng Hải Dương há miệng cắn lấy miếng bánh quy trên tay cậu, đôi mắt sáng quắc, đáy mắt ánh lên tia lửa, là khát vọng.
Lâm Đông Đông yên lặng đối diện với Tưởng Hải Dương, nhẹ lắc đầu.
Tay Tưởng Hải Dương không chút do dự thăm dò lên trên, ngón trỏ trực tiếp đè lên đầu v*.
Hơi thở Lâm Đông Đông trở nên nặng nề, nghiêng người muốn né tránh.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương không buông tha cho cậu.
Ngón trỏ đè lên đầu v* bắt đầu vân vê, chỉ mấy cái vò nắn, đầu v* nhỏ đã dựng đứng lên như quả bóng đầy hơi.
Lâm Đông Đông cúi thấp đầu, bàn tay để trên ga giường nắm chặt.
Hai ngón tay lúc nãy cầm bánh quy hơi ẩm ướt, là bị Tưởng Hải Dương ngậm lấy khi đút cho hắn.
Bọn Doãn Kỳ đang cười to, Lâm Đông Đông không biết bọn họ đang cười cái gì.
Lâm Đông Đông không nghe rõ lời mấy người kia nói, toàn bộ giác quan của cậu đều tập trung ở trước ngực.
Núm vú dựng đứng cứng như hòn đá nhỏ, Tưởng Hải Dương dùng ngón trỏ với ngón giữa kẹp chặt, vặn xoắn qua lại, thỉnh thoảng còn nắm lấy kéo ra, sau đó lại dùng ngón trỏ ấn xuống, gảy qua gảy lại.
Lâm Đông Đông ngậm chặt miệng, nhịn tiếng thở hổn hển.
Tưởng Hải Dương cực thích chơi núm vú cậu, mỗi lần thân thiết, hắn đều dừng nơi này rất lâu, tay giày vo xong lại đến miệng, dùng đầu lưỡi, chà đạp hai đầu v* trở nên vừa đỏ vừa sưng.
Lâm Đông Đông cảm giác được hô hấp Tưởng Hải Dương cũng thay đổi, trở nên nặng nề thô dốc hơn.
Bàn tay trong áo cậu cũng trở nên thiếu kiên nhẫn, ngón cái cùng ngón trỏ ra sức đè ép đầu v*, ép xong lại dùng đầu ngón tay ấn xuống.
Lâm Đông Đông nuốt nước miếng, thật sự không chịu nổi cảm giác tê ngứa này.
Cậu thả hộp bánh quy xuống, véo một cái lên đùi Tưởng Hải Dương, ý bảo hắn dừng lại.
Cậu bị Tưởng Hải Dương chơi đầu v* khiến thân dưới hoàn toàn trở nên cương cứng.
Mà Tưởng Hải Dương yên lặng nắm lấy bàn tay đang véo mình, kéo thẳng xuống đũng quần.
Lâm Đông Đông cả kinh, nắm chặt bàn tay muốn rút về
Tưởng Hải Dương giữ chặt tay cậy, làm cho cậu cảm nhận được sự thay đổi ở nơi đó.
Tưởng Hải Dương mặc quần đùi rộng, giờ khắc này đũng quần bị dương v*t đội lên một đống, vải vóc chống ở đầu gậy bị thấm ướt một mảng.
Lâm Đông Đông giống như bị điện giật, đẩy mạnh Tưởng Hải Dương xuống giường.
Không thể tiếp tục nữa, nếu không cậu sợ mình với Tưởng Hải Dương sẽ phát rồ mất.
“Em muốn về phòng ngủ.” Lâm Đông Đông nhỏ giọng nói, sau đó mở cửa chạy mất.
“Chờ đã,” Tưởng Hải Dương cũng chạy theo, kiếm bừa một cái cớ, “Đi vệ sinh với anh đi.”
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng ngủ, Tưởng Hải Dương bước mấy bước đuổi kịp Lâm Đông Đông, nửa ôm nửa kéo đẩy người vào trong nhà vệ sinh.
Lúc bọn họ đi vào vừa vặn một người bên trong đi ra, Tưởng Hải Dương nhẹ nhàng đóng cửa nhà vệ sinh lại, đè Lâm Đông Đông lên tường vội vàng hôn xuống.
Lâm Đông Đông cũng nhịn đến khổ cực, Tưởng Hải Dương giày vò đầu v* cậu khiến cả người cậu nóng bừng, ngứa ngáy.
Hai người ôm lấy đối phương hôn như đói như khát, tiếng thở dốc gấp gáp nặng nề không biết là của ai với ai.
Tưởng Hải Dương ấn Lâm Đông Đông lên tường, một bên điên cuồng hôn sâu, một bên thúc mạnh thân dưới lên bụng Lâm Đông Đông.
Tưởng Hải Dương đã nổi thú tính, tên đã lên dây.
Bây giờ mà bắt hắn phải nhịn thì phỏng chưng đêm này đừng hòng ngủ!
Lâm Đông Đông cũng dục vọng dâng cao, tuổi 17, 18 dễ động tình, rất khó để kìm nén ham muốn đã trỗi dậy.
Thế nhưng đây là nhà vệ sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào.
“Đông Bảo Nhi sờ anh đi…” Tưởng Hải Dương gặm môi dưới Lâm Đông Đông, thân dưới thúc vào người cậu, khàn giọng nói” “Tuốt cho anh đi bé, anh không nhịn được…”
Lâm Đông Đông cảm giác hơi thở Tưởng Hải Dương phả lên mặt mình chẳng khác nào đang châm lửa, nóng rực như vậy!
Cả người Tưởng Hải Dương gần như dán lên người cậu, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến da dẻ nóng bỏng.
Lâm Đông Đông dùng chút lý trí cuối cùng liều mạng dãy dụa, mặc dù cậu cũng bị Tưởng Hải Dương giày vò đến khóe mắt đỏ bừng,
“Đông Bảo Nhi…” Tưởng Hải Dương một tay chui vào trong áo quần Lâm Đông Đông, cầm gậy th*t đang hưng phấn đứng thẳng, tay kia chống ở bên đầu Lâm Đông Đông, thân dưới dùng sức đâm chọc, “Anh khoá cửa rồi, nếu có người đến thì nói cửa bị hỏng, chúng ta nhanh lên, Đông Bảo Nhi nhanh sờ anh đi.”
Lâm Đông Đông miệng khô lưỡi khô nhỏ giọng hừ một tiếng, ngửa đầu hôn lên môi hắn, bàn tay thì luồn vào trong quần Tưởng Hải Dương vuốt ve gậy th*t thô to đã ướt nhẹp từ lâu.
Tưởng Hải Dương thu bàn tay đang chống trên tường siết lấy eo Lâm Đông Đông, Lâm Đông Đông cũng dùng một tay ôm lại hắn.
Hai người dính trên bờ tường, ở trong bóng tối ôm chặt lấy nhau.
Hai đôi môi dán sát không một khe hở, đầu lưỡi càn quấy trong miệng đối phương, liếm mút với biên độ nhỏ, chỉ sợ phát ra tiếng nước quá lớn.
Thân dưới dính chặt lấy nhau cọ sát, tuốt dương v*t đang run rẩy trong tay.
Kinh nghiệm của cả hai đều được tích lũy bằng nhau, cực kỳ ăn ý.
Mỗi lần tuốt cho đối phương như nào đều sẽ được đáp lại như vậy, sáng khoái không thể tả.
Chỉ có điều Lâm Đông Đông luôn là người không chịu nổi trước, chưa đầy một lúc đã bắn hết vào tay Tưởng Hải Dương.
Mà dương v*t Tưởng Hải Dương thì vẫn căng cứng như cũ, giống hệt gậy sắt nung nóng.
Lâm Đông Đông vẫn còn chìm đắm trong dư vị cao trào, động tác trên tay cũng trở nên rã rời.
“Nhanh chút nữa đi bé cưng.” Tưởng Hải Dương hôn cậu một cái, không kìm được mà thúc giục, “Nếu không anh không bắn nổi.”
Lâm Đông Đông bất đắc dĩ liếc Tưởng Hải Dương một cái, sau đó không chút do dự ngồi xổm xuống, kéo quần Tưởng Hải Dương ra một chút, ngậm lấy hung khí cường tráng kia vào, lại nhanh chóng phun ra nuốt vào sâu bên trong cổ họng.
Hô hấp Tưởng Hải Dương hơi ngừng lại, đè chặt gáy Lâm Đông Đông, khàn giọng nỉ non: “Bé ngoan…”
Lâm Đông Đông dùng hết kỹ xảo tích lũy khẩu giao cho Tưởng Hải Dương, cậu hóp miệng, siết chặt dương v*t Tưởng Hải Dương, di chuyển đầu phun ra nuốt vào, còn cố gắng động lưỡi liếp láp trên dưới.
Mỗi lần Tưởng Hải Dương đâm sâu vào trong miệng cậu thì cậu sẽ rất khó khăn để di chuyển lưỡi.
Bởi vì dương v*t Tưởng Hải Dương thẳng tắp, vừa to vừa dài, chiều dài lúc hưng phấn nhất đoán chừng phải đến 18cm, hơn nửa đầu khấc rất lớn, mỗi lần đâm vào trong miệng sẽ đè chặt lên lưỡi cậu, khiến cậu rất khó khăn để động đậy đầu lưỡi.
Tưởng Hải Dương dùng bàn tay dính đầy tinh dịch Lâm Đông Đông đỡ lấy gốc cây hàng của mình bắt đầu thẳng lưng đâm rút trong miệng cậu.
“Đông Bảo Nhi…” Tưởng Hải Dương thở dốc dồn dập, tăng nhanh tốc độ, muốn bắn.
Lâm Đông Đông ngửa mặt lên để mặc Tưởng Hải Dương đâm chọc trong miệng mình, cổ họng bị đâm nhợt nhạt.
Tưởng Hải Dương quá thương cậu, sau khi có kinh nghiệm khẩu giao, hắn rất ít khi liều mạng làm cổ họng cậu, lúc nào cũng kìm chế sức lực, hoặc giống như bây giờ, cầm gậy th*t của mình, để phòng ngừa mất khống chế đâm bị thương Lâm Đông Đông.
Tưởng Hải Dương đong đưa thắt lưng, nhanh chóng rút ra cắm vào, cuối cùng đè đầu khấc lên lưỡi Lâm Đông Đông bắn hết vào trong.
Không chờ Lâm Đông Đông nuốt sạch tinh dịch Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương đã cúi người kéo cậu dậy, ôm vào trong ngực dùng hết sức lực mà hôn.
Cổ họng hai người dính nhớp, là nước bọt, cũng là tinh dịch.
Dịch thể trao đổi, môi lưỡi cộng nhiễm.
Cơn sóng tình cuối cùng cũng lặng, hai người lưu luyến mút môi lưỡi đối phương, cuối cùng mới tách hai đôi môi ướt nhẹp ra.
Lâm Đông Đông bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, thật sự là cảm tạ ông trời vì để cho hai người làm xong mà vẫn không một ai đến nhà vệ sinh.
“Đông Bảo Nhi, ” Tưởng Hải Dương cọ gáy của cậu mềm giọng dụ dỗ nói: “Lát nữa em qua chỗ anh ngủ đi, anh muốn ôm em.”
Lâm Đông Đông vội vàng đẩy hắn ra, “Không được!”
Thời tiết bây giờ vẫn còn nóng lắm, hai nam sinh vô duyên vô cớ chen chúc trên một chiếc giường sao mà được!
Cái tên này thật sự là người lớn gan cũng lớn theo, càng ngày càng làm càn!
***
Gần đến ngày nghỉ Quốc Khánh, ba Tưởng với mẹ Tưởng lên thành phố.
Sắp đến thu hoạch vụ Thu, cần phải sắm đồ ăn cho những người làm thuê, ba Tưởng hào phóng, không chỉ cung cấp bánh bao cải thảo, còn hầu như ngày nào cũng được ăn thịt.
Vậy nên ba Tưởng lên thành phố chuyến này một là nhập hàng, thời gian tới trong nhà sẽ rất bận rộn, không rảnh để đi, hai là đưa mẹ Tưởng lên thành phố thăm Tưởng Hải Dương, con trai cũng đã lên lớp 11 rồi mà mẹ Tưởng vẫn chưa nhìn thấy trường con học, nhân cơ hội này đi xem một chút.
Ba Tưởng lái xe tải van chở theo mẹ Tưởng, ầm ầm đi thẳng đến cổng trường Nhất Trung.
Thời gian còn sớm, bảo vệ nói bây giờ mới tiết ba, còn một lúc nữa mới đến giờ nghỉ trưa.
Ba Tưởng nhờ bảo vệ lên lớp 5 khối 11 thông báo với Tưởng Hải Dương một tiếng, sau đó ông dẫn mẹ Tưởng đi loanh quanh gần đó, chờ Tưởng Hải Dương tan học, cũng thăm dò luôn địa hình, nhìn thử xem không chừng sau này Tưởng Hải Dương sẽ mở tiệm tạp hóa ở chỗ này!
Giờ ra chơi kết thúc tiết thứ 3, Tưởng Hải Dương hưng phấn đi sang lớp 3 tìm Lâm Đông Đông.
Hắn người cao chân dài, đứng ở trước cửa lớp 3 cười ha ha gọi người, “Đông Đông ~ “
Lâm Đông Đông đang xoay người tán gẫu với bạn bàn sau, nghe thấy tiếng của Tưởng Hải Dương thì lập tức quay đầu nhìn, cười toe toét chạy ra chỗ hắn.
Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đứng bên cửa sổ, vui mừng nói: “Ba mẹ đến, đang chờ ở ngoài, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Lâm Đông Đông tròn xoe mắt, vui vẻ nói: “Đến khi nào vậy?”
“Lúc nãy bảo vệ mới nói với anh, hẳn là mới đến.” Tưởng Hải Dương đưa tay vén mấy sợi tóc vểnh ngược trên đầu Lâm Đông Đông xuống,”Mẹ bình thường không hay ra ngoài, lần này đến chắc là muốn nhìn thử trường chúng ta học.”
“Ừa ~” Lâm Đông Đông cười ha ha gật đầu, “Em biết rồi.”
“Đông Đông muốn ăn cái gì?” Tưởng Hải Dương cười ranh mãnh, “Để ba mẹ đưa hai chúng ta đi ăn.”
Lâm Đông Đông cười hì hì, “Cái gì cũng được.”
Tưởng Hải Dương âu yếm ngắt mũi cậu một cái, “Tan học xuống lầu nhanh nhé.”
Cổng trường buổi trưa vừa mới tan học đã đông nghịt người, hai bên trái phải trước cổng dựng đầy hàng quán kéo dài đến tận cuối đường.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông vừa ra khỏi phòng học là chạy thẳng đến cổng trường, ba Tưởng mẹ Tưởng đang đứng trong đám học sinh duỗi cổ tìm người.
“Ba, mẹ ~” Tưởng Hải Dương vẫy vẫy tay chạy đến trước mặt ba mẹ Tưởng.
Lâm Đông Đông đi bên canh, ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào chú dì.”
“Ôi chao ~” mẹ Tưởng vội vàng tới gần, trước tiên quan sát Tưởng Hải Dương một vòng, lại nhìn Lâm Đông Đông cười nói, “Đều đói rồi phải không, hai đứa muốn ăn cái gì?”
Lâm Đông Đông ngoan đáp” “Gì cũng được ạ.”
“Ăn lẩu đi,” Tưởng Hải Dương cười hì hì liếc mắt nhìn Lâm Đông Đông một cái, nói với mẹ Tưởng, “Không phải mẹ thích lẩu sao, lâu rồi cũng chưa ăn.”
Ba Tưởng lấy khí thể của trụ cột gia đình, nhìn mẹ Tưởng, nhưng lời nói ra lại là hỏi xin ý kiến đại vương, “Ăn gì đây, lẩu được không?”
“Được!” cuối cùng mẹ Tưởng quyết định, “Đi thôi, đi ăn lẩu.”.