Tình Yêu Thôn Quê

Chương 4


Bạn đang đọc Tình Yêu Thôn Quê – Chương 4


Mùa đông đi học rất khó khăn.

Đạp xe trong tuyết dễ bị ngã.

Mũ len, khăn quàng đến lớp đều ướt sũng, trong phòng học có một cái lò sưởi, mặt trên dùng để hâm nóng cặp lồng, cạnh bên đặt khăn quàng để hong khô.
Chính vì mùa đông đi học khổ cực, cho nên nhiều đứa trẻ trong thôn sau khi học xong tiểu học thì quyết định nghỉ.

Những người có thể kiên trì đi học tiếp, không kể thành tích tốt hay không, hiệu trưởng nói, tương lai chắc chắn là đứa nhỏ có tiền đồ.

Thành tích của Lâm Đông Đông không phải đặc biệt tốt, nhưng cậu cảm thấy được nếu không học thì sẽ không có đường ra, cậu không thích làm việc đồng áng.

Hơn nữa, mẹ Lâm cũng từng nói với cậu phải chăm chỉ học tập, người thành phố ai cũng có bằng cấp, lên đại học mới có thể có tương lai.

Cho nên Lâm Đông Đông cắn răng kiên trì, nhưng may mắn còn có bọn Tưởng Hải Dương làm bạn.

Hiện tại không những tan học đi cùng nhau, mà buổi sáng cũng cùng nhau đến trường.

Tưởng Hải Dương thông minh, nhưng lại ham chơi, thành tích không được tính là quá tốt.

Lâm Đông Đông có lần bị ngã trong tuyết từng hỏi hắn vì sao vẫn kiên trì đến trường.

Tưởng Hải Dương chống nạnh nhìn cậu như nhìn một đứa ngốc, ” Bố tôi nói muốn mở rộng tiệm tạp hóa của gia đình, tương lai có thể kinh doanh ở trên thị trấn! Nếu tôi không học thì làm sao mà làm được?” Hắn híp mắt vẻ mặt thâm sâu, “Buôn bán phải có đầu óc! Muốn có đầu óc thì phải đọc sách!”
Lâm Đông Đông nhớ rõ lúc ấy mình cười suýt ngất trong tuyết, cậu lần đầu tiên phát hiện Tưởng Hải Dương vậy mà thật đáng yêu! Cái gì mà có đầu óc, ha ha ha, đây rõ ràng là tên ngốc đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Cười thì cười, nhưng ít nhất đoạn đường này vẫn có bạn đồng hành.

Cho dù gió to tuyết lớn, bọn Lưu Chấn đôi khi sẽ không đến trường trong thời tiết như vậy, nhưng Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông chưa bao giờ bỏ một buổi học nào.

Hai người dù phải lăn tới trường cũng quyết không đánh trống lui quân.

Tưởng Hải Dương trước giờ không mang cơm theo, hắn mua đồ ăn trên trấn ăn.

Nhưng Lâm Đông Đông ngày nào cũng mang cơm đi học, để trên lò sưởi cho tới trưa.


Đến trưa, cậu sẽ có hộp cơm nóng hổi để ăn, nhưng đồ ăn không có gì nhiều, chủ yếu là khoai tây, dưa chua, với đậu phụ đổi qua đổi lại.

Bà ngoại thương cậu, dăm ba hôm lại nấu một bữa có thịt.

Tưởng Hải Dương không ăn ở bên ngoài, mà cầm cặp lồng cơm trở lại lớp, ngồi cạnh Lâm Đông Đông cùng nhau ăn.

“Sao cậu không ăn ở trong quán luôn?” Lâm Đông Đông nuốt miếng cơm trong miệng hỏi, “Mang về lại bị nguội hết.”
Tưởng Hải Dương mở cặp lồng đựng cơm ra, hai món, một mặn một chay.

Hắn gắp ít thịt trong hộp sang cho Lâm Đông Đông, “Ăn ở đó không thích, ồn ào khó chịu.”
Lâm Đông Đông gắp thịt trả lại cho Tưởng Hải Dương, “Cậu tự ăn đi, đừng gắp cho tôi, tôi ăn từng này là được rồi.”
“Cậu nhanh ăn đi!” Tưởng Hải Dương gắp thêm thịt cho cậu, “Người gầy như thế rồi còn không chịu ăn thêm, cứ vậy đời này cậu đừng mong cao hơn tôi.”
Lâm Đông Đông không tiếp tục từ chối, dù sao Tưởng Hải Dương cũng là tên cứng đầu không chịu nghe ai.

Hơn nữa trong lòng cậu vẫn có chút vui vẻ, Tưởng Hải Dương đối tốt với cậu, cảm giác này thật tốt.

Trái trông phải mong cuối cùng cũng tới kỳ nghỉ đông, Lâm Đông Đông vui vẻ muốn bắn pháo hoa! Không còn cần đánh nhau với gió tuyết, làm tổ trên giường cả ngày, gần giường là chậu than ấm áp, lâu lâu có thể moi ra một quả trứng gà hay củ khoai tây lùi ở bên trong, những ngày thế này thật tươi đẹp!
Sáng mùng một tết, Tưởng Hải Dương ăn sáng xong thì mang theo đường trắng đi đến nhà Lâm Đông Đông, nói bọn Lưu Chấn đều đang ở nhà hắn, mọi người muốn chơi đấu địa chủ.

Bà ngoại khen Tưởng Hải Dương lại cao thêm, làm cho hắn như muốn phổng mũi.

“Hai đứa ai lớn hơn vậy?” Bà ngoại cười híp mắt hỏi: “Đông Đông năm nay đã 15 rồi.”
“Con lớn hơn! ha ha ha ~” Tưởng Hải Dương chống tay bên hông cười lớn, hắn hếch cằm nói với Lâm Đông Đông, “Tôi 16! Mau gọi anh ~”
Lâm Đông Đông mặc áo bông không thèm ngẩng đầu lên nói: “Mơ đi!”
Vì vậy Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương lôi ra khỏi nhà, đóng cửa rồi vẫn nghe tiếng nói cười của cả hai.

Hương vị ngày tết tràn đầy khắp thôn, một năm lao động mệt nhọc, mùa đông thì làm tổ trong nhà hưởng thụ sự nhàn hạ cuối năm.

Người trong thôn túm tụm đánh bài, hoặc người một nhà quây quần xem tivi.

Dù không giàu sang phú quý, nhưng nhà nhà đều rất hài lòng thỏa mãn.


Lâm Đông Đông cũng đi theo Tưởng Hải Dương đến nhà mọi người chơi, mặc dù cậu không nói chuyện với người khác nhiều, nhưng cậu vẫn thích đi cùng với Tưởng Hải Dương, cho dù chỉ là đứng cạnh nghe Tưởng Hải Dương với người khác nói chuyện tào lao, cậu vẫn cảm thấy thú vị.

Hơn nữa Tưởng Hải Dương cũng không để mặc cậu một mình, dù đang nói cười với người khác, nhưng thường sẽ để ý đến cậu, đôi khi còn lôi kéo cậu cùng trò chuyện.

Ngày hôm nay mới dùng xong cơm chiều, trời đã tối, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đến nhà Lưu Chấn chơi.

Nhà Lưu Chấn rất náo nhiệt, có mấy người ngồi trên giường đất, đều là đàn ông, đang chăm chú xem tivi.

Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông vào nhà, còn chưa đứng vững chân, đã nghe thấy ba Lưu bảo Lưu Chấn đưa họ đi nhà khác chơi.

Tưởng Hải Dương khó hiểu hỏi Lưu Chấn, “Nhà mày chuẩn bị làm cái gì hả?”
Lưu Chấn thần thần bí bí đẩy bọn hắn ra, vẻ mặt khó xử lại có chút hèn hạ, nhỏ giọng nói: “Bọn họ muốn xem video.”
“Video gì?”
“Là cái kia.” Lưu Chấn nháy nháy mắt, “Video người lớn đó.”
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đột nhiên hiểu ra, gật đầu, “À…”
Tuy nói thôn quê vừa nghèo vừa lạc hậu, nhưng mấy đứa trẻ ở đây không phải cái gì cũng không biết.

Trong thôn một số nhà sẽ có đầu đĩa để xem video, đương nhiên chỉ có gia đình khá giả mới có, gia đình bình thường có tivi xem là tốt lắm rồi.

Mặc dù người lớn cố che giấu, mỗi lần xem đều sẽ đuổi con nít ra ngoài.

Nhưng bọn chúng rất tinh ranh, càng không cho xem càng tò mò, cuối cùng sẽ lén lút nhìn một cái.

Cứ như vậy, giống như lửa cháy lan đồng cỏ.

Mày nói cho tao, tao nói cho nó, mấy cái đầu nhỏ chụm lại với nhau, cũng biết được người lớn là xem phim nam nữ cởi chuồng lăn lộn với nhau!
Lưu Chấn với Tưởng Hải Dương từ hai năm trước đã biết cái này rồi, nhưng Lâm Đông Đông thì chỉ mới biết đây, bình thường bọn họ tụ tập tán dóc cũng hay nói đến chuyện này.

Nhưng trước kia bọn Tưởng Hải Dương còn nhỏ, không hứng thú gì với mấy loại video này, ngoại trừ tò mò thì không có cảm giác gì khác.


Nhưng lần này lại có chút ngứa ngáy muốn xem.

Hiển nhiên Lưu Chấn cũng có ý định này, hắn với Tưởng Hải Dương thời còn mặc quần thủng đáy đã ăn ý với nhau, bây giờ càng phát huy đến mức tận cùng, hai người nháy mắt với nhau, đều ngầm hiểu rõ.

Còn Lâm Đông Đông, nói không tò mò là giả.

Dù sao cậu cũng không còn là trẻ con như trước, từ năm ngoái nhóc Đông Đông sáng nào cũng chào cờ với cậu, có mấy lần vô tình đụng vào, cả người bỗng tê rần rồi bắn tinh, cảm giác sảng khoái đó làm cậu nhớ mãi.

Nhưng cậu không lên tiếng, nếu Tưởng Hải Dương với Lưu Chấn muốn xem, vậy thì cậu cũng đi theo.

Lâu nay vẫn chỉ nghe người ta nói qua, cậu muốn nhìn xem một chút rốt cuộc là thế nào.

Ba người thống nhất với nhau, lặng lẽ quay trở lại.

Nhà Lưu Chấn khá lớn, mọi người đều ở buồng trong xem video, ba người trốn sau cửa gian ngoài, nhìn qua kính thủy tinh trên cửa vừa vặn thấy video đang chiếu bên trong.

Mọi người bên trong đang tập trung nhìn hình ảnh dây dưa trên màn hình, ba người Lưu Chấn ẩn trong tối phía sau cánh cửa, sáu con mắt mở lớn chăm chú nhìn vào.

Tiếng ưm a thỉnh thoảng truyền ra, cảnh trên màn ảnh thay đổi vài lần, nam nữ trong video cuối cùng cũng vào vấn đề chính, chồng chéo lên nhau, làm đến khí thế ngất trời.

Lưu Chấn nuốt nước miếng, hô hấp tăng nhanh.

Lâm Đông Đông cũng có chút hưng phấn, hình ảnh rất kích thích.

Đặc biệt là người nam kia, lúc căng người lên, cơ bụng thắt chặt sống lưng thẳng tắp hiện lên rãnh sâu, thì ra lưng của đàn ông cũng đẹp như vậy.

Tưởng Hải Dương cũng rất hưng phấn, nhưng hắn lại không kìm lòng mà liếc nhìn Lâm Đông Đông.

Người phụ nữ trong video không trắng bằng Lâm Đông Đông, cũng không đẹp bằng cậu.

Đặc biệt là đôi mắt, mắt Lâm Đông Đông giống như gà con mới nở, trong trẻo ngây thơ.

Ánh mắt hắn rơi xuống chóp mũi của cậu, ánh đèn trong phòng hắt ra, vừa lúc chiếu thẳng vào nốt ruồi nhỏ kia.

Tưởng Hải Dương nắm chặt hai tay, hắn vẫn luôn cảm thấy khó chịu với chóp mũi của cậu, mà hiện tại cảm giác khó chịu này đạt tới cao nhất, hắn thật sự muốn hung hăng mà cắn xuống một ngụm.


Hít sâu một hơi, không được, Tưởng Hải Dương cảm thấy không thể nhìn xuống nữa, nếu không sẽ không kìm lòng được mà cắn đứt mũi Lâm Đông Đông mất.

Lưu Chấn đã hoàn toàn đắm chìm vào bộ phim, lặng lẽ vươn một tay sờ xuống dưới.

Tưởng Hải Dương không để ý đến cậu, kéo Lâm Đông Đông bước nhanh ra ngoài.

“Này, này, cậu làm gì vậy?” Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương kéo đi càng lúc càng nhanh, không hiểu hắn lại bị cái gì.

Nhà của Lưu Chấn ở đầu thôn, ra khỏi cửa chính là cổng làng.

Tường cao bao quanh cản gió, lúc này cũng không có một ai.

Tưởng Hải Dương ấn Lâm Đông Đông lên tường, sau đó dán cả người mình lên, cúi đầu chăm chú nhìn cậu, không đúng, là nhìn chăm chú nốt ruồi nhỏ chọc người phiền lòng trên chóp mũi của cậu.

Lâm Đông Đông bị hành động của hắn làm cho mơ màng, hơn nữa cả người Tưởng Hải Dương đều tản ra một loại cảm giác áp bách xa lạ, làm cho cậu bối rối, không biết tại sao.

“Cậu, cậu sao vậy?” Lâm Đông Đông ngẩng mặt lên nhỏ giọng hỏi, cố gắng đẩy người Tưởng Hải Dương ra.

“Đừng nhúc nhích!” Tưởng Hải Dương cau mày, dễ dàng khóa chặt cổ tay Lâm Đông Đông lên tường, không cho cậu động.

Cũng gần tới rằm tháng giêng, trăng càng lúc càng tròn, giờ phút này tỏa sáng vành vạch trên bầu trời, ánh trăng trong veo chiếu xuống thôn nhỏ tối tăm, cũng chiếu vào hai thiếu niên đang đứng cùng nhau.

Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương ép vào tường, thân thể dính sát vào nhau.

Mặc dù ngăn cách bởi lớp áo bông thật dày, nhưng cậu vẫn cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch của cả hai.

Hình ảnh người đàn ông trên video lúc nãy đột nhiên hiện lên trong đầu Lâm Đông Đông, cậu hốt hoảng nhận ra, người đó có điểm giống Tưởng Hải Dương! Mùa hè lúc Tưởng Hải Dương chơi bóng xong, hắn thường vén áo lên lau mồ hôi, cơ bụng không quá rõ ràng, như ẩn như hiện, nóng bỏng tràn đầy sức sống.

Lúc ấy, Lâm Đông Đông rất thích nhìn, còn cực kỳ ghen tị.

Cậu hơi gầy một chút, bụng không có sẹo lồi, nhưng lại rất mềm mại, không có chút xíu cơ bắp gì cả.

Giờ đây thứ mà Tưởng Hải Dương làm cho cậu ghen tị, lại biến thành thứ làm cậu khó thở.

“Về nhà thôi…” Lâm Đông Đông chống tay lên trước ngực Tưởng Hải Dương, ánh mắt lẩn tránh, giọng nói cũng lộ rõ bối rối, “Tôi phải về nhà rồi…”
Tưởng Hải Dương nặng nề thở ra một hơi, rốt cuộc không nhịn nữa, cúi đầu cắn một ngụm xuống nốt ruồi nhỏ khiến người phiền lòng kia..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.