Bạn đang đọc Tình Yêu Thôn Quê – Chương 22
Ba, bốn giờ chiều, mảnh đất trống trước nhà bà ngoại càng ngày có càng nhiều ghế đẩu.
Bọn trẻ con tụm ba tụm bốn chạy tới chạy lui, đám con gái nhảy dây, đám con trai chơi bắn bi, vui vẻ tưng bừng.
Lâm Đông Đông ngồi trên bệ cửa sổ nhà bà ngoại, hai tay chống cằm, không vui.
Cậu không muốn cãi nhau với Tưởng Hải Dương, rất khó chịu.
Cậu sau khi về nhà nhớ lại vẻ mặt cuối cùng của hắn lúc hỏi câu kia, tựa như cực kỳ thất vọng.
Thế nhưng cậu không hiểu tại sao Tưởng Hải Dương lại tức giận với cậu, cậu không cho rằng mình đã nói sai cái gì.
Vậy Tưởng Hải Dương thất vọng cái gì, là vì mình không nhận đồ ăn vặt của hắn sao? Haizz, cái này phải nói sao hắn mới hiểu đây!
Lâm Đông Đông ngồi trên bệ cửa sổ than thở, nhớ lúc đầu bị mẹ đuổi về thôn cũng không rầu như này.
Tối nay sẽ chiếu phim, nhà nào cũng cơm nước xong từ sớm.
Sáu giờ hơn, bà ngoại cũng nấu xong cơm tối.
Lâm Đông Đông không có khẩu vị gì, một chén cơm cũng ăn không hết, thậm chí ngay cả món trứng bác hồng yêu thích cũng không ăn được mấy miếng.
“Sao ăn ít vậy?” Bà ngoại liên tục hỏi han, “Hôm nay sao vậy, không phải hồi trưa Tiểu Dương tới vẫn còn tốt sao? Sao hồi chiều con về sớm vậy?”
Lâm Đông Đông suy nghĩ một lát, chạy ra khỏi nhà, “Con đến nhà Tưởng Hải Dương.”
Trên bãi đất trống đã có không ít người ngồi chờ rồi, có cả người lớn lẫn người bé, đang trò chuyện rôm rả hoặc chơi đùa.
Bãi đất trống đã được dọn dẹp, chỉ chờ người chiếu phim tới.
Lâm Đông Đông chạy vội đến tiệm tạp hóa Hải Dương, cậu vừa chạy vừa nghĩ, đây là lần đầu tiên cậu xem phim chiếu ngoài trời, cậu muốn được xem cùng Tưởng Hải Dương.
Trong tiệm tạp hóa chen chúc đầy người, nam nữ già trẻ lớn bé, không chỉ tới mua đồ còn cả đến chung vui.
Tiệm tạp hóa trong thôn được xem như là trung tâm trao đổi thông tin, túm tụm lại một chỗ lải nhải chuyện nhà.
Lợn nái nhà ai đẻ mấy lứa, con dâu nhà ai ầm ĩ với mẹ chồng, tất cả tin tức được cập nhật nhanh nhất ở đây.
Lâm Đông Đông thấy ba Tưởng mẹ Tưởng đều bận thì chạy thẳng ra sân sau.
Đa Đa nằm úp sấp trước cửa, há miệng thè lưỡi thở phì phò.
Lâm Đông Đông duỗi cổ nhìn vào trong nhà, bọn Lưu Chấn đi hết cả rồi, chỉ còn một mình Tưởng Hải Dương ở trong căn nhà lớn, ngồi trên ghế nhỏ chơi game, vẻ mặt đen thui, ấn tay cầm lạch cạch.
Lâm Đông Đông cười cười, người này thật là, cũng không sợ ấn hỏng tay cầm, đồ phá của!
Cậu đi vào trong nhà ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh Tưởng Hải Dương, nghiêng đầu cười, gọi “Tưởng Hải Dương?”
Tưởng Hải Dương dùng khóe mắt liếc cậu một cái, không lên tiếng.
Lâm Đông Đông gãi gãi chóp mũi, thò mặt lại gần Tưởng Hải Dương, cười híp mắt nói, “Em chơi với anh nhé?”
Tưởng Hải Dương dùng sức ấn mạnh tay cầm, cuối cùng cũng dời ánh mắt lên khuôn mặt cậu, lạnh mặt hỏi, “Em tới đây làm gì?”
Lâm Đông Đông chớp mắt, nhỏ giọng nói, “Tưởng Hải Dương anh đừng giận.
Em không muốn nhận đồ của anh là vì này—”
Cậu hoảng hốt kêu lên, bị Tưởng Hải Dương kéo phắt dậy từ trên băng ghế nhỏ, hai ba bước nhét vào buồng trong.
Cánh cửa đóng lại, Tưởng Hải Dương dựa cửa lạnh mặt nói: “Bởi vì cái gì? Em nói đi.”
Lâm Đông Đông thật sự bó tay với cái người tự chi phát triển này rồi, nhưng cậu vẫn còn nhớ mục đích mà mình tới đây, cậu muốn nói rõ ràng với Tưởng Hải Dương.
Cậu tự động viên bản thân, dù sao Tưởng Hải Dương nghiêm mặt nhìn có chút đáng sợ.
Lâm Đông Đông đi tới trước mặt Tưởng Hải Dương, vươn tay ôm lấy eo hắn, ngửa mặt nghiêm túc sắp xếp từ ngữ: “Em không muốn nhận đồ của anh, là bởi vì những thứ kia là đồ tiệm tạp hóa bán.
Em có tiền, em sẽ tự mua, không thể bắt anh cho không được.”
Lâm Đông Đông dừng một chút, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Tưởng Hải Dương.
Cậu rất hồi hộp, không biết mình nói có rõ ràng không, cũng không biết Tưởng Hải Dương nghe có hiểu không.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương chỉ nhìn cậu nhíu mày, vẫn không nói lời nào.
Thật ra vào lúc Lâm Đông Đông ngồi xuống băng ghế nhỏ nói chuyện với hắn, hắn đã suýt không kiềm lòng được.
Lúc Lâm Đông Đông ôm lấy hắn, hắn đã phải siết chặt nắm đấm mới không ôm lấy cậu vào lòng!
Thế nhưng không được, Lâm Đông Đông coi hắn là người ngoài, hắn còn giận đây nè!
Lâm Đông Đông đợi một lúc, thấy người này vẫn không phản ứng gì, vẫn còn xụ mặt.
Cậu nghĩ một chút lại nói, “Em không phải không muốn nhận đồ của anh.
Anh coi, mấy quả hồng anh lấy từ vườn rau cho em em vẫn nhận đấy thôi.
Chuyện này không giống nhau.” Cậu gấp gáp, lay lay người, hỏi, “Tưởng Hải Dương, anh có hiểu không?”
Tưởng Hải Dương nhìn cậu, mím môi, trầm giọng nói, “Vậy anh có phải là người khác không?”
Trời ạ! Cái tên này sao vẫn chưa xong vậy! Thôi, nói không thông rồi!
Lâm Đông Đông quay đầu liếc nhìn cửa sổ, tốt, rèm cửa kéo kín.
Cậu câu lấy cổ Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói một câu không phải, sau đó ngửa đầu hôn lên.
Tưởng Hải Dương lúc này hoàn toàn mất khống chế, hắn ôm chặt lấy eo Lâm Đông Đông, xoay người áp cậu lên cửa, một tay đệm sau gáy người trong lòng, tiếp theo đó khắc sâu nụ hôn.
Nụ hôn ấm áp vội vàng khiến Lâm Đông Đông mê muội, nhưng cậu vẫn cố hết sức phối hợp, di chuyển đầu lưỡi bị Tưởng Hải Dương liếm mút đến tê dại đi hôn liếm môi lưỡi đối phương.
Đến tận khi hai người cạn kiệt hơi thở, Tưởng Hải Dương mới buông, duỗi ngón tay cái lau nước miếng trên khóe miệng Lâm Đông Đông.
“Đông Bảo Nhi ~” Giọng Tưởng Hải Dương cuối cùng cũng mềm xuống, “Anh hiểu ý em, nhưng anh không phải là người khác.
Hai chúng ta thân thiết như vậy, sao có thể là người khác được?”
“Ừm, anh không phải.” Lâm Đông Đông dở khóc dở cười, “Giờ hết giận rồi đúng không?”
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn một cái, liếm lên đôi môi bị hắn gặm cắn đến sưng tấy, “Anh chút nữa là bị em chọc cho tức chết, cơm tối cũng không ăn.”
Lâm Đông Đông cười rộ lên, “Vậy bây giờ anh đi ăn cơm đi, lát nữa xem phim.”
Tưởng Hải Dương gắt gao ôm chặt người trong ngực, nói nửa đùa nửa thật, “Anh muốn ăn em.”
Lâm Đông Đông giãy giụa trong ngực hắn, “Em cũng không phải là Đường Tăng!”
“Đông Bảo Nhi ~” Tưởng Hải Dương dán lên chóp mũi cậu, thấp giọng nói: “Tối hôm nay ngủ ở nhà anh đi, được không? Lần trước em hứa với anh rồi mà.”
Cơn bão nho nhỏ cuối cùng cũng qua đi, Tưởng Hải Dương xuống bếp ăn hết hai bát cơm, mẹ Tưởng làm cà tím chiên giòn, nếu không phải tại cà tím chiên giòn để nguội ăn không ngon thì hắn còn có thể ăn thêm bát nữa.
Lâm Đông Đông chạy ra trước tiệm mua một chai nước ngọt với một bao hạt dưa nhỏ, Tưởng Hải Dương bĩu môi không ý kiến mà chạy ra sau vườn hái một đống dưa chuột với hồng, rửa sạch bỏ vào túi, để Lâm Đông Đông cầm lúc xem phim thì ăn.
Chờ lúc hai người họ đến nơi, màn chiếu đã được căng lên, loa cũng treo xong xuôi, máy phát điện chạy ong ong ở phía xa.
Một đám người vây quanh người phụ trách chiếu phim, mồm năm miệng mười hỏi lát nữa chiếu phim gì.
Mấy năm trước Tưởng Hải Dương đều dẫn theo bọn Lưu Chấn tới sớm giúp đỡ lắp đặt thiết bị, nhưng mà hôm nay tâm trạng Tưởng Hải Dương không tốt, buổi chiều đã đuổi hết mấy người kia về nhà, sau đó lại dính lấy Lâm Đông Đông ở trong phòng, chờ khi đến nơi thì không còn cái gì cần giúp nữa, vị trí tốt nhất cũng không cướp được.
Lâm Đông Đông chui dưới màn hình chiếu trắng phau nhìn tới nhìn lui, rất tò mò.
Đối diện với màn chiếu cách đó không xa là một cái bàn thấp, phía trên đặt máy chiếu.
Lúc này trời đã tối, người phụ trách chiếu phim đang điều chỉnh ánh sáng lên màn chiếu, phía trước màn hình đã chật cứng người ngồi.
Phim còn chưa chiếu, người lớn trẻ con đang nói cười ăn vặt ầm ĩ.
Những người không chiếm được chỗ tốt thì đi đi lại lại, hòng tìm được một chỗ để chen vào.
Lâm Đông Đông chưa từng được xem phim kiểu này, còn đắc ý nói với Tưởng Hải Dương không phải lo, ngồi trên bệ cửa sổ nhà bà ngoại cũng có thể xem được, màn hình lớn như vậy, chắc chắn sẽ thấy rõ.
Tưởng Hải Dương xoa mái tóc mềm của cậu cười nói, “Đông Đông ngốc, phía cửa sổ nhà bà ngoại, hình như là mặt sau của màn hình.”
“Hả?” Lâm Đông Đông thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này.
Tưởng Hải Dương lại hỏi: “Em hồi trước đi học ở trường chưa từng xem phim kiểu này hả?”
Lâm Đông Đông mếu máo lắc đầu, “Chưa.”
“Trường cấp hai trên trấn có tổ chức một lần,” Tưởng Hải Dương cười nói, “Nhưng mà là khai giảng lớp bảy, lúc ấy em còn chưa chuyển tới ~”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lâm Đông Đông hết nhìn Đông lại nhìn Tây, “Đằng trước đầy người rồi, hai chúng ta ngồi đâu giờ?”
Tưởng Hải Dương cũng nhìn lên, “Để anh xem bọn Lưu Chấn có đến không, nếu có thì chen với bọn nó.”
“Yeah.” Lâm Đông Đông ôm hy vọng.
Tưởng Hải Dương hừ một tiếng, “Vậy anh đuổi bọn Lưu Chấn đi, hai chúng ta ngồi ở đó.”
Lâm Đông Đông trừng hắn, “Sao anh ngang ngược vậy?”
Tưởng Hải Dương cười ha ha, “Không sao, nếu không xem được thì anh lấy ghế trong nhà đến, đứng ở đằng sau xem.”
Lâm Đông Đông bĩu môi hất cằm sang bên cạnh, “Nhìn coi, có người đứng trên ghế rồi đấy.”
“Vậy anh lấy bàn đến!” Tưởng Hải Dương bày ra khí thế của tiệm tạp hóa lớn nhất thôn, “Xem ai đứng cao hơn!”
“Ha ha ha ha…” Lâm Đông Đông bật cười, cái người này, sao mà đáng yêu thế!
Thế nhưng cuối cùng Lâm Đông Đông cũng không để Tưởng Hải Dương về nhà vác bàn đến, phim được chiếu là phim kiếm hiệp, bay tới bay lui, đánh tới đánh lui.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương đứng cạnh bên xem được một lúc đã thấy đau hết cả đầu, mắt cũng sắp lé.
Cuối cùng Lâm Đông Đông kéo Tưởng Hải Dương về nhà bà ngoại, hai người ngồi cạnh nhau trên bệ cửa sổ, xem phim ngược mặt sau của màn chiếu.
Bà ngoại lớn tuổi, không còn thích tham gia mấy cuộc vui cho lắm.
Bà đứng bên dưới bệ cửa sổ chắp tay sau lưng nhìn một lát lại quay người nằm xuống giường đất hút thuốc lào.
Đêm mùa hè nhiều muỗi, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình rọi tới.
Hai thiếu niên ngồi trên bệ cửa sổ chặn bớt một phần ánh sáng, đổ bóng lên tấm chiếu phía sau, hai cái bóng thỉnh thoảng lại xô đẩy đùa giỡn, nhưng vẫn luôn theo sát nhau.
Mười giờ đêm, phim chiếu xong.
Mọi người hoan hô cầm theo ghế đẩu, mang theo một thân vết muỗi đốt ầm ĩ ra về.
Tưởng Hải Dương nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, ngoan ngoãn mỉm cười nói với bà ngoại: “Bà ơi, tối nay cho Đông Đông ngủ ở nhà cháu được không ạ.
Bọn Lưu Chấn muốn đến nhà cháu xem phim, muộn quá nên Đông Đông không về, sợ quấy rầy giấc ngủ của bà.”
Bà ngoại cười híp mắt, “Hơn nửa đêm rồi còn xem phim? Không phải mới xem xong sao ~”
“Cháu mới mua đĩa phim mới,” Tưởng Hải Dương nói dối không chớp mắt, “Là phim ma, xem buổi tối mới kích thích.”
Bà ngoại thấy hắn bướng bỉnh thì hết cách, “Rồi, đi đi ~”.