Đọc truyện Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy – Chương 20: Hồi ức (1)
Năm lên ba Tiểu Hạ đã gặp được Nhược Phi. Cha Tiểu Hạ là sĩ quan, mẹ là quân y, từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống trong đại viện quân khu của một khu phố nhỏ ở Giang Tô. Trong đại viện “nam nhiều nữ ít”, cô lại vô cùng đáng yêu nên ai ai cũng quý, do đó đã tạo cho cô cái tính ngây thơ nhưng lại tự do phóng khoáng.
Năm đó cô đã học thuộc mười phép tính cộng trừ, đọc được cả thơ Đường và còn biết nhảy múa theo nhạc nữa. Cũng vào năm ấy cô gặp được Nhược Phi.
*Mười phép cộng trừ 1+1=2 2+1=3 1+2=3 Mười cột phép cộng 3+1=4 2+2=4 1+3=4 4+1=5 3+2=5 2+3=5 1+4=5 5+1=6 4+2=6 3+3=6 2+4=6 1+5=6 6+1=7 5+2=7 4+3=7 3+4=7 2+5=7 1+6=7 7+1=8 6+2=8 5+3=8 4+4=8 3+5=8 2+6=8 1+7=8 8+1=9 7+2=9 6+3=9 5+4=9 4+5=9 3+6=9 2+7=9 1+8=9 9+1=10 8+2=10 7+3=10 6+4=10 5+5=10 4+6=10 3+7=10 2+8=10 1+9=10 2-1=1 3-1=2 3-2=1 Mười cột phép trừ 4-1=3 4-2=2 4-3=1 5-1=4 5-2=3 5-3=2 5-4=1 6-1=5 6-2=4 6-3=3 6-4=2 6-5=1 7-1=6 7-2=5 7-3=4 7-4=3 7-5=2 7-6=1 8-1=7 8-2=6 8-3=5 8-4=4 8-5=3 8-6=2 8-7=1 9-1=8 9-2=7 9-3=6 9-4=5 9-5=4 9-6=3 9-7=2 9-8=1 10-1=9 10-2=8 10-3=7 10-4=6 10-5=5 10-6=4 10-7=3 10-8=2 10-9=1
Ngày hôm đó tuyết rơi đầy trời,cô đang nằm mơ mơ màng màng thì bỗng láng máng nghe thấy bố mẹ nói phải đi tới bệnh viện thăm “em trai” gì đó, cô cũng khóc mếu đòi theo. Má-mi nhìn cô vừa giận vừa cười: “Dì Vương Tuệ vẫn chưa xuất viện, đợi khi dì về rồi tự nhiên con cũng gặp được thôi, bây giờ mọi người đang rối lên như thế, con nít ranh như con theo sau chỉ thêm vướng chân vướng cẳng thôi. Mau đi ngủ đi!”
“Con không chịu! Con muốn đi! Con muốn đi xem em bé!”
Tiểu Hạ thấy má – mi không chịu dẫn mình đi chơi liền ngồi bệt xuống đất, giãy lên đành đạch, la khóc ỏm tỏi. Má – mi nhẫn nhịn nhìn cô ăn vạ, sau đó thì chịu không nổi, giơ tay phát đét vào mông cô một cái, cô càng gào khóc ầm ĩ hơn. Cuối cùng vẫn là bố cô không cầm được lòng: “Được rồi! Con nó muốn đi thì cứ mang nó theo! Vương Tuệ thích Tiểu Hạ nhà ta, gặp nó nhất định sẽ phấn khởi hơn mà.”
“Hừ!” Má-mi tuy mặt mày cau có nhưng vẫn đồng ý cho cô đi.
Cuối cùng Tiểu Hạ cũng nhìn thấy bé Nhược Phi tròn 3 ngày tuổi đang nằm bên cạnh dì Vương Tuệ, nhưng mặt cô lại bí xì xị.
Dì Vương Tuệ rất rất xinh đẹp, chú Thẩm cũng rất rất anh tuấn, nhưng con của họ thì đỏ hỏn như thỏ bị cạo lông,mắt híp chặt như mắt lợn, mũi tẹt như mũi sư tử, nhăn nheo dúm dó, nghía kiểu gì cũng không ra đẹp, chỉ thấy khó coi chết được. Dì Vương Tuệ dịu dàng xoa đầu hỏi cô: “Tiểu Hạ, con thích em bé không? Sau này làm con dâu dì, chịu không nào?”
“Không chịu!” Tiểu Hạ lắc đầu nguầy nguậy: “Em xấu chết được, con không thèm!”
Có lẽ nghe được lời “bình loạn” của Tiểu Hạ, bé Nhược Phi bỗng nhiên khóc ré lên, còn người lớn ở trong phòng lại cười vang. Tiểu Hạ không hiểu họ đang cười cái gì liền dùng ngón tay mũm mĩm chọc chọc vào mặt của Nhược Phi, bực mình nói: “Đừng khóc nữa! Cùng lắm thì chị đem đồ cho mà chơi, cũng không chê em xấu nữa!”
“Vậy thì phải cảm ơn Tiểu Hạ rồi!” Dì Vương Tuệ cười tít mắt.
Tuy má mi và dì Vương Tuệ rất gắn bó nhưng chú Thẩm lại là cán bộ chủ chốt phụ trách kĩ thuật trong một đơn vị nghiên cứu ở vùng khác trong thành phố nên mãi đến khi Tiểu Hạ 7 tuổi, họ mới chuyển về đại viện quân khu sống cùng nhà cô.
Chú Thẩm vừa vào đại học đã giữ chức trưởng khoa của phòng nghiên cứu số 2. Chú vừa trẻ vừa đẹp trai, tiền đồ thì lại thênh thang, cho nên ai cũng ngưỡng mộ gia đình chú. Nhà chú ngay sát vách nhà Tiểu Hạ và được chia làm ba phòng ngủ cộng với một phòng khách. Khi hay tin họ chuyển đến làm hàng xóm với nhà Tiểu Hạ, má mi đã mừng phát khóc. Ngày chuyển nhà, dì Vương Tuệ xuống bếp làm một mâm cỗ thịnh soạn mời cả nhà Tiểu Hạ cùng đến chung vui, còn bắt Nhược Phi gọi một tiếng “chị Tiểu Hạ” nữa, nhưng cái thằng cu con trắng nõn mà gầy nhòm ấy chỉ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc Tiểu Hạ một cái, rồi cúi đầu, tiếp tục ngồi ở một góc chơi lắp ráp robot.
“Thằng bé Phi Phi này chẳng chịu nghe lời gì cả! Haizzzz! Nó sinh non một tháng nên rất hay đau ốm, nay đến tính cách của nó cũng quái gở, chúng em thật……….”
Dì Vương Tuệ vừa nói vừa than ngắn thở dài, ba mẹ Tiểu Hạ tất nhiên phải an ủi dì liên hồi rồi. Má-mi không đành tâm để bạn tốt lo lắng nên vội vàng chuyển chủ đề, bà vội quay sang hỏi Tiểu Hạ: “Tiểu Hạ, con còn nhớ em Phi Phi không? Nhớ hồi nào con còn khóc lóc ăn vạ đòi đi xem em, giờ con không nhận ra em nữa à?”
“Có chứ ạ! Nó là cái thằng cu tí xấu òm hồi xưa chứ gì?”
“Con ăn nói linh tinh gì vậy? Trẻ con sinh ra là phải như vậy! Lúc con đẻ ra còn khó coi hơn nhiều, sao con có thể nói Phi Phi xấu òm?”
“…….”