Tình Yêu Thầm Lặng

Chương 29


Đọc truyện Tình Yêu Thầm Lặng – Chương 29

– Bên nhà chú Minh có chàng nào trông được được không?

– Làm sao mà Lâm thấy được chứ hả? – Nguyên cau có nhìn Yến- Lúc nào cũng thế! Chả ra làm sao cả!

– Thế liên quan gì cậu?- Yến đặt mạnh cái bát còn đầy cơm của nó xuống bàn. Bọn tôi dừng lại nhìn nó. Nhưng ngay sau đó, nó đưa đũa gắp thêm thức ăn. Nguyên suýt sặc vì cười.- Có tức cậu muốn chết tớ cũng không bao giờ bỏ cơm đâu… mà ham!

– Công nhận ảnh cưới đẹp thật đấy!- Thương mỉm cười với tôi- Cậu cứ y như cô dâu…

– Hay là… mình cưới luôn nhỉ? – Nguyên đề nghị với vẻ mặt hết sức chân thật- Lúc đầu thì cũng gặp chút khó khăn đấy, nhưng mà mình đi làm thêm chắc cũng đủ đó Lâm!

– Bao giờ cậu có nhà cao cửa rộng thì may ra tớ còn xếp vào danh sách dự bị, hiểu không?- Tôi nói mà không hề rời mắt khỏi mấy đĩa thức ăn. Mấy đưa kia cười nhạo Nguyên… mơ giấc mơ chú cuội… yêu Hằng Nga. Bữa cơm diễn ra vui vẻ và kết thúc bởi nhiệm vụ vinh quanh dành cho tôi. Sắp đến kỳ thi nên đứa nào đứa nấy ăn xong là tót là phòng, để tôi một mình dọn dẹp… Đang càu nhàu là không hiểu vì sao cứ đến lượt mình là bếp núc… bẩn không chịu được thì có tiếng chuông cổng. Tôi bỏ tạp dề, lê dép đi ra.

Vị khách đường đột này có vẻ rất lạ… Trông chị ấy khá là… bụi bặm. Chị ấy mỉm cười chào tôi. Tôi cũng gật đầu chào lại… Có thể là tìm ai đó trong 4 tên kia.

– Chị là học trò của mẹ em!- Chị ấy cứ đứng nguyên một chỗ, bắt đầu nói- Hôm đám cưới, chị có chụp ảnh cho cô giáo…

À, ra là một trong mấy chị chụp ảnh!

– Chị xin lỗi!

Tôi giật mình, xua tay.

– Có… có chuyện gì ạ?

Chị ấy chìa ra cuốn tạp chí “Đẹp +…”, gương mặt hết sức là đáng tiếc, nhưng giọng nói thì đượm vẻ hài lòng:

– Chị đã không xin phép các em trước mà đã đăng hình lên. Nhưng quả thực ảnh đẹp quá, tổng biên tập của chị bảo không đăng thì thật… phí. Đây là…báo tặng!

Tôi không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng chị ấy đã đặt quyển tạp chí vào tay tôi, ý muốn tôi hãy mở ra. Ngay trong trang đầu tiên, bức ảnh tôi và Khang chụp hôm đám cưới chình ình xuất hiện, với đề mục to tướng ” Xu hướng áo cưới”. Tôi gập ngay lại, hoảng hốt nhìn chị ấy. Sao lại có chuyện này?

– Chị đã cố liên lạc với em…

– Chị có biết rằng… biết rằng…

Tôi khó khăn nhìn chị ấy, tưởng tượng ra trước mắt là cái đầu bốc lửa của Nguyên… Hắn là cái tên ngu ngốc luôn có những suy nghĩ thiển cận, đặc biệt là những suy nghĩ dành cho tôi… Hắn sẽ điên lên cho mà xem…

– Vì thế chị đã xin phép cô giáo rồi…Đây là tiền…sử dụng hình ảnh! Em cầm luôn cho cậu trai kia nhé! Chị xin phép!

Chị ấy nhét tiền vào tay tôi, rồi xoay người bỏ đi. Tôi bần thần đứng nhìn theo với cuốn tạp chí trên tay.

– Làm cái gì ngoài này vậy?

Tôi giật mình, suýt đánh rơi quyển tạp chí. Tôi từ từ quay lại, Nguyên đứng trước mặt tôi, ngó xuống quyển tạp chí, dò hỏi. Tôi ấp úng:

– Lấy… lấy quyển tạp chí…

– Đẹp?

– Cái Lan vừa đưa cho…


– À, ra vậy!- Nguyên cười hài lòng vì thấy tôi ngoan ngoãn như thế. Tôi khẽ lách mình sang bên một chút, toan bước vào nhà thì Nguyên hỏi:

– Nhưng mà… quyển đó có gì hay à?

– Không… không có gì!- Tôi cố không giấu nó sau lưng, không dám nhìn thẳng vào Nguyên nữa- Thì mấy cách làm cho tóc… không còn rối nữa! Thôi… còn đống đồ trong kia nữa!

Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà, phóng thẳng lên phòng, giấu quyển tạp chí ở một nơi kín đáo, rồi mới chạy xuống. Nguyên chờ tôi bên chậu rửa bát, mắt hắn nheo lại:

– Mấy cách đó quan trọng đến mức phải mang giấu ngay sao?

– À… ờ…

-Hay là…

– Hay cái gì chứ? – Tôi vờ cáu, hẩy Nguyên ra để có thể bắt đầu công cuộc rửa bát đĩa.

– Thì có thể mấy cái cách đó nguy hiểm, cậu sợ tớ ngăn cản!- Nguyên vừa mở tủ lạnh, vừa cười- Nhưng mà yên tâm đi… chuyện gì chứ chuyện làm cậu đẹp lên thì tớ ủng hộ cả hai tay hai chân đấy!

– Cậu lăng xăng ở đây làm gì khi mà không thèm động tay động chân giúp đỡ? – Tôi liếc hắn một cái.

– Thì sợ cậu cô đơn!- Nguyên nuốt một miếng táo, rồi tiếp tục- Nhưng thật sự là tớ nhớ cậu… Không hiểu sao lại nhớ khi mình vừa mới ở bên nhau nhỉ?

Tôi nắm chặt cái bát đầy bọt nước rửa, chỉ sợ Nguyên có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Mà dám lắm chứ…hắn…hắn đang rời khỏi ghế rồi…

– Ê!- Tôi quay phắt lại, cái bát rơi xuống, vỡ toang. Nguyên trợn tròn mắt:

– Có bị làm sao không vậy hả?

“Tôi không sao nếu như cậu để yên cho tôi!”- Tôi lẩm bẩm, cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ. Nguyên cũng ngồi xuống, thì thầm:

– Cậu lạ lắm đấy!

– Chỉ là tuột tay thôi! Ai mà chẳng có lúc chứ?

Tôi cười nhẹ, dù trái tim vẫn còn đập thình thịch… Đúng là ai mà chẳng có lúc bối rối chứ?

TÌnh yêu thầm lặng

Khi chắc chắn rằng Nguyên không thể bất thình lình đẩy cửa bước vào phòng mình, tôi mới dám lôi quyển tạp chí ra xem lại. Quả thật bức ảnh… đẹp lung linh, mang tầm… nghệ thuật chứ chẳng chơi đâu! Hì, lần đầu tiên lên mặt báo cũng… ra dáng lắm!

– Ê…mày chia tiền… cát xê đi nhé!- Tiếng Lan oang oang ở đầu bên kia điện thoại. Tôi giật mình, nhìn xuống tờ báo vẫn còn mở trước mặt.

– Nói cái gì… khó hiểu thế? – Tôi vờ ngây ngô khiến con bé cười ré lên.

– Ngây ngô cũng không thoát được đâu. Mày và ông Khang rành rành trước mặt tao đây này.

Lan mà biết, coi như lớp tôi biết nếu như tôi… không bịt miệng nó, giả ngây giả ngô lúc này thì đúng là chỉ có thiệt thân!


– Sao?- Lan đột nhiên hỏi nhỏ.

Xem cái giọng đe dọa muôn thủa của nó kìa. Tôi nhăn mặt:

– Chỉ là vô tình họ đưa lên thôi! Mày muốn gì tao… chiều nhưng…

– Tao sẽ im như thóc! Hehe…Một bữa tưng bừng nhé? Địa điểm tao báo sau, giờ xem nốt quyển tạp chí đã… Đấy, mày thấy bạn tốt không? Vừa biết bạn xuất hiện trên mặt báo là tao gọi điện tới liền! Chậc…

Nó cúp máy lãng xẹt như lúc nó gọi. Tôi bực mình gập quyển tạp chí lại. Lạy trời cho vụ này trôi qua êm đẹp… nếu không…Tôi nhắm mắt lại, không hiểu sao mình lại nghĩ tới Nguyên. Vô lý thật! Chúng tôi chỉ là những người bạn, và Khang cũng thế…Một cái ảnh hơi… tình cảm một tý thôi, việc gì phải sợ sệt và phải giấu diếm?

Tôi gật đầu một cái thật mạnh, nhằm củng cố thêm tinh thần ” mình không việc gì phải sợ “, nhưng vẫn… tiện tay nhét quyển tạp chí xuống tận cùng tập tạp chí yêu thích của tôi. Các cụ từng dạy ” tránh voi chẳng xấu mặt nào” mà!

Hôm sau, khi tôi gần quên đi chuyện này thì Yến lao vào nhà với gương mặt không để đâu cho hết nỗi kinh ngạc. Tôi nhìn thấy quyển tạp chí trên tay nó, miếng táo tự nhiên nghẹn ngang họng. Tôi len lén ngồi vào một góc ghế, ước sao mình có thuật “độn thổ” của mấy tay phù thuỷ…

– Động trời thật! Sao lại giấu hả? – Yến quát, chỉ tay vào mặt tôi. Tôi líu lưỡi:

– Không… không được chỉ tay vào mặt người khác!

– Chuyện gì vậy? – Thương rời mắt khỏi ti vi.

Yến quăng quyển tạp chí về phía Thương, ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc.

– Nếu như tớ không vô tình đi ngang qua sạp báo, không tình cờ lật quyển này thì… cũng không biết đâu nhỉ?

Con bé dùng tới hai chữ có nghĩa ” tình cờ” để mỉa mai tôi đây mà. Tôi thả chân xuống đất, lấy lại tư thế, ầm è chưa muốn nói. Dầu sao thì tôi cũng chờ đợi phản ứng của Thương cho xong đi đã. Xem con bé mắt tròn mắt dẹt ngó cái hình mà tôi liên tưởng ngay đến cảnh gì đó… kinh dị lắm. Tôi được lên mặt báo thì… phải mừng cho tôi chứ nhỉ?

– Sao… sao không thấy ảnh này trong album đám cưới?

Nếu mà có thì đâu có ai ngạc nhiên đến mức như cô chứ? Tôi lừ mắt, rồi cũng uể oải nói:

– Học trò của mẹ tớ làm ở toà soạn này… vô tình chụp được và đưa lên! Tớ cũng mới biết thôi… chưa kịp nói thì cậu đã… tình cờ biết được rồi thôi!

Yến phẩy phẩy tay, xoay nguyên cái quạt vào chỗ nó để… hạ hoả. Có lẽ nó đã chạy như điên từ sạp báo về, nhưng.. đâu cần…sốc dữ vậy chứ?

– Mình chưa lên mặt báo mà nó đã lên rồi!- Yến lẩm bẩm- Có bất công không chứ?

– Ui, mà công nhận đẹp thật! Trông như cô dâu chú rể thật đấy!

Tôi méo mặt, vờ nhìn vào ti vi. Thương vẫn vô tư bình luận:

– Thắm thiết quá… Nói sao nhỉ? Có chút thi vị của một niềm đam mê không bờ bến!

Tôi nhìn sững vào Thương, rồi bối rối nhìn sang Yến, con bé thản nhiên nhìn lại tôi, nhún vai.


– Gì mà “đam mê không bờ bến” vậy?

Tim tôi đánh thót ra ngoài, vội quay đầu lại. Tôi quên mất là Nguyên đang ngồi học ở trên phòng… Hắn… hắn đã nghe được gì rồi?

Thương ngẩng lên, tôi đoán ngay là con bé sẽ nói nên chặn trước:

– À, tập phim… vừa mới hết!

Tôi gập quyển tạp chí lại, len lén giấu nó sau lưng mà không để Nguyên chú ý. Nhưng vô ích, Nguyên đã thấy, hắn cau mày:

– Lại quyển tạp chí đó à?

– À…

Tôi bật cười, giơ quyển đó ra, vờ vô tư:

– Thì mấy cái làm đẹp thôi mà!

Thương tròn mắt nhìn tôi. “Được thôi! Cậu hãy im lặng trong vòng vài phút… tớ sẽ ơn cậu… đời đời!” Tôi lầm rầm trong bụng, hy vọng Thương chỉ mở mắt chứ không… mở miệng vào lúc này!

– Lạ! Đưa tớ xem nào!

– Cậu điên nó vừa vừa thôi! Chuyện con gái mà? – Tôi hét lên.

– Sao mà phải giấu cậu ấy?- Thương mở miệng. Tôi nghiến răng lại. Yến xoay lại quạt, thở dài:

– Cậu… chết chắc rồi!

Nguyên lừ mắt nhìn tôi, rồi nhìn xuống quyển tạp chí trên tay tôi, vẻ như muốn… trấn ngay lập tức. Thương bật cười:

– Chỉ là một cái ảnh thôi mà! Sao lại sợ Nguyên thấy?

Tôi nhìn Thương. Nó thật chả hiểu tôi gì cả… Tôi đã truyền “tín hiệu” rồi cơ mà?

– Cậu cho tớ mượn quyển đó đi!- Nguyên đe doạ bằng cái giọng lịch sự hiếm có. Tôi biết mình có giấu cũng chả được nữa, nên vờ như mình không có gì phải lo lắng, nhún vai một cái, chép miệng:

– Cũng không có gì thật!

Đặt quyển tạp chí vào tay Nguyên, tôi ngó sang Thương. Con bé nhìn Nguyên với ánh mắt đau đáu và có chút gì đó lo sợ. Tôi chợt nghĩ ra… Nếu Nguyên phản ứng quá gay gắt thì Thương sẽ ra sao? Vết thương vừa mới lành miệng thôi mà? Và thế là theo bản năng, tôi giữ quyển tạp chí lại, không cho Nguyên mở ra. Thương kéo lấy tay tôi, giọng bỗng nghiêm khắc:

– Cậu sao thế hả?

Yến hơi nhổm dậy, nhưng tôi đã lắc đầu, cười nhẹ:

– Chỉ là một tấm ảnh…Nhưng đôi khi cũng phải biết ý tứ một chút… vì đó là chuyện riêng tư.

Nguyên giật tạp chí ra khỏi tay tôi, không nói năng gì mà mở ngay… Hắn ta sững người lại mất một lúc, rồi nhìn tôi nửa trách móc, nửa giận dữ. Cuối cùng, hắn đứng bật dậy, hai tay như muốn xé nát tờ tạp chí…

– Cậu không xé hết được mấy nghìn quyển đã được xuất bản đâu!

Khang xuất hiện ở ngoài cửa, trên tay cũng lại là quyển tạp chí đó. Cậu không nhìn chúng tôi mà chỉ chăm chú vào Nguyên. Lúc này, Nguyên cũng buông quyển tạp chí ra, nhìn thẳng vào mắt Khang. Tim tôi thắt lại…

– Đúng là vô ích thật nhỉ?

Nói xong, Nguyên bước qua Khang để đi lên cầu thang. Tôi nhìn chăm chăm vào cuốn tạp chí, thấy nó bị quạt thổi bay phần phật… Bức ảnh của tôi đung đưa qua lại, chao nghiêng như tình trạng của chúng tôi bây giờ. Thương đứng vụt lên, hấp tấp bước qua tôi. Hình như con bé cố nén tiếng nức nở, nhưng vẫn có hạt nước mắt rơi xuống tay tôi…


Tôi tìm thấy Nguyên ở trên tầng thượng. Hắn đứng dựa vào lan can, ngửa đầu lên nhìn trời, trên tay là một lon bia. Trong cái khoảng không mà tôi nhìn thấy, chỉ có một màu đen nhung mượt mà của bầu trời. Tịnh không có một ngôi sao nào… Bất giác tôi thấy lòng chơi vơi. Nguyên tu một hơi, rồi vất lon rỗng vào góc sân. Tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng biết hắn đang nhếch môi cười. Đó là thói quen của hắn, trước khi nói một điều gì đó không thật lòng:

– Trên đây gió mát quá… Phòng cậu cũng nóng như lò lửa à?

-Tớ xin lỗi!

– Xin lỗi về cái gì?

– Về mọi chuyện… làm cho cậu đau lòng!

– Con trai không đau lòng!- Nguyên bật cười khan.

Tôi bước lại gần Nguyên, hắn xoay người để tránh mặt tôi.

– Cậu lúc nào cũng như ở xa tầm tay của tớ!- Nguyên đưa tay lên trời, thì thầm nhu cơn gió nhẹ đang làm rối tóc tôi- Khi nhìn tấm ảnh… cứ như là nhìn thấy một tương lai đen tối, thật không chịu đựng nổi.

Tôi nghĩ, nếu như bức ảnh đó là Nguyên và một cô gái khác thì có lẽ… tôi cũng cảm thấy đen tối như hắn. Không phải vì chúng tôi quá thân thiết, cũng không phải vì sự ích kỷ thường có của một đứa con gái với người luôn luôn quan tâm mình… mà vì… tôi yêu Nguyên! Cảm giác như có một luồng gió mới thổi vào phổi… tôi thấy lòng thư thái. Nhìn đôi vai nhô cao của Nguyên như đang gồng mình chịu đựng, bất giác tôi muốn xoa dịu hắn… Nhưng Nguyên đã quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi…

– Nói chung đó là một cuộc chiến công bằng phải không?

– Gì?

– Giữa tớ và Khang?

Tôi hơi quay đầu đi. Không có chuyện công bằng ở đây…cậu thật… ngố quá đi!

– Sao? Cậu nói đi!

Tôi nhún vai, bám tay vào lan can, ngước nhìn trời.

– Nhà mình thấp quá.. chỉ thấy một khoảng trời nhỏ thôi nhỉ? Giống như… ếch ngồi đáy giếng không?

– Này?

Tôi bật cười, nghiêng đầu nhìn điệu bộ cau có của Nguyên.

– Sau này… hãy xây cho tớ một ngôi nhà thật cao để bầu trời có thể là của riêng tớ! Chỉ có cậu làm được điều này thôi, thật đấy!

Nguyên kéo tay tôi lại, nắm thật chặt. Tôi thấy hắn cười thật tươi, và trái tim tôi cũng nhẹ bẫng hẳn đi!

– Tớ sẽ tặng cậu… nhưng cậu phải chờ tớ đấy, bằng bất cứ giá nào… dù có lâu bao nhiêu đi chăng nữa?

– Có cái nhà thôi mà cũng phải… trả giá thế sao?

– Thế cậu tưởng tớ đi cướp ngân hàng để xây nhà chắc? Thì ít ra cũng phải vài năm nữa!

– Vậy tớ sẽ chờ!

Nguyên kéo tôi vào sát bên hắn, dịu dàng như thể tôi là một con búp bê bằng sứ… Tôi bật cười vì hình ảnh so sánh ấy. Nguyên quạu quọ nhưng không buông tôi ra… Chúng tôi cùng ngước nhìn lên bầu trời… Đã có một vài ngôi sao xuất hiện trong khoảng trời của chúng tôi, óng ánh như những hạt kim cương…

– Cả dây chuyền có những hạt kim cương lớn nhất thế giới nữa nhé?

– Điên vừa vừa thôi! Cậu muốn đến già mới lấy được chồng sao?

Ồ, dĩ nhiên là không rồi… vì bên cạnh tôi là cậu con trai có đủ tài… xoay sở để biến ước mơ của tôi thành sự thật cơ mà… Ừm, chắc sẽ sớm thôi, Nguyên nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.