Đọc truyện Tình Yêu Thầm Lặng – Chương 26
Đã ba ngày Nguyên không hề ghé qua nhà. Lúc đầu tôi còn thấy nhẹ nhàng nhưng dần dần tôi bị nỗi lo lắng gặm nhấm tâm can. Bữa cơm bình thường rất vui nhộn, giờ thì đứa nào đứa nấy ăn cho xong nghĩa vụ. Có bữa, cái Yến buột miệng bảo tôi lên gọi Nguyên xuống ăn cơm, khiến cả bọn được phen lặng đi như vừa qua cơn bão. Thương vui hơn, nhưng vui theo một kiểu mà ai cũng biết là nó gắng gượng.
Vì thế mà tôi không dám gọi điện cho Nguyên ở nhà, kể cả nơi đó là phòng của tôi đi chăng nữa. Tôi dành nửa buổi sáng nghỉ 3 tiết cuối để quyết định đi… dàn hòa với Nguyên. Lan động viên tôi bằng cách bấm số của Nguyên, alo một cái rồi đưa cho tôi. Tiếng Nguyên vẫn rõ là đang khó chịu:
– Có chuyện gì vậy?
– Sao… sao cậu không ghé qua nhà?
– Đã bảo không liên quan gì cậu mà? – Nguyên hơi gắt. Tôi cố chịu đựng, nhã nhặn:
– Vậy… vậy cậu vẫn ổn chứ?
– Này… cô ngốc, tôi có phải là trẻ con đâu mà hỏi thế hả? Tôi đang bận lắm…
Tôi giận, vì hắn là con trai mà cố chấp không thể chịu đựng nổi. Tức mình quá nên tôi cúp máy trước khi Nguyên nói hết câu. Cái thái độ gì không biết! Làm như mỗi mình mình chịu thiệt thòi trong vụ này không bằng? Chẳng phải tôi đã nhận lỗi rồi sao? Chẳng phải Thương hiểu ra và chấp nhận lời xin lỗi của tôi? Hắn… hắn tìm đâu ra cái thói… giận lẫy ghê người thế không biết… Mặc kệ cho biết thân…
– Vậy còn đống đồ ăn này? – Lan lên tiếng vẻ như đang hiểu tôi nghĩ gì trong đầu. Con bé chỉ vào một phòng học trống, cười – Tao giải quyết hộ nhé… ấy là nếu mày quyết định mặc kệ thằng bạn nối khố… sống chết mặc bay!
Tôi lườm nó một cái, không nói gì. Thật sự là tôi vẫn lo lắng lắm. Nguyên giờ có lẽ đang ở với nhà trọ của Trung, tên bạn thân cùng lớp của hắn. Trung thì tốt tính, nhưng phải cái vụng về… Hai thằng con trai cùng lười biếng thì… làm sao có được bữa cơm ra hồn chứ? Mà hôm nay là ngày thứ 4 rồi chứ có phải chơi đâu?
– Nghĩ xong chưa? Mùi thơm này dễ chịu quá…
– Muốn ăn thì tự đi mà mua! Tao đến tìm hắn vậy!
Lan cười, không nói gì nữa. Tôi lịch kịch cho ba lô vào trong thùng xe. Ba lô đã chiếm hết cả chỗ, đến nỗi tôi chỉ còn nước treo đống đồ ăn lủng lẳng ở phía trên cùng với hai cái ống đựng giấy vẽ. Chia tay với Lan xong, tôi phóng ra đường, cố gắng nhớ lại đường đi tới nhà trọ của Trung… Có hai, ba lần gì đấy Nguyên đưa tôi đến thăm nhà Trung, nhưng chưa lần nào tôi vào trong đó cả… May mà trí nhớ của tôi cũng không tồi lắm… sau 45 phút tôi tìm thấy nhà trọ của Trung… Cổng mở, thế là tôi phóng luôn xe vào, và một loạt những con mắt trong các phòng trọ nhìn ra. Chết thật, tôi quên mất là có cái biển bên ngoài ” Tắt máy, dắt xe”. Luống cuống, tôi rời khỏi xe, và hai cái ống đựng giấy vẽ lăn xuống, tôi kêu lên, suýt làm đổ xe. Có tiếng cười, tôi ngượng chín mặt, quyết giữ bình tĩnh. Dựng được cái xe cẩn thận rồi, tôi mới ngơ ngáo nhìn khắp khu nhà trọ. Bao nhiêu là phòng thế này… biết phòng nào chứ? Chẳng đặng đừng, tôi phải gọi cho Nguyên…
– Nguyên à…
– Lại chuyện gì vậy hả? – Nguyên cố ý ghìm giọng lại.
Tôi không còn sức đâu mà giận nữa, thì thầm:
– Tớ đang ở đây…
– Nói to lên đi!
– Tớ đang ở ngoài sân khu nhà trọ của Trung… phòng cậu ta là phòng nào?
Tôi nhìn lên tầng hai, bắt gặp ánh mắt tò mò của hai cô gái. Tôi định tắt máy để hỏi thì Nguyên đã ra từ một phòng ở tầng một, mặt nhăn như khỉ, và giọng thì cáu kỉnh:
– Đã ngốc mà còn rắc rối!
Tôi cười. Hắn ta không gầy đi chút nào…
Nguyên bảo tôi khóa xe cẩn thận lại, rồi nhấc mấy thứ lỉnh kỉnh của tôi ra khỏi xe. Hắn lạnh lùng:
– Ai bảo cậu đến đây làm gì chứ?
– Tớ lo cho cậu! – Tôi nói giản dị. Nguyên hơi chựng lại một chút, hắn đi trước nên tôi chẳng biết ý hắn thế nào… Đã hết giận chưa?
Nguyên đẩy cửa bước vào, kêu lớn:
– Dậy đi, có khách này…
Trong đống chăn bùng nhùng giữa phòng ( thật ra là còn có có một tấm phản nữa, nhưng nó thấp quá, lại bị chăn đệm che hết nên tôi chỉ thấy có thế!), nhô lên một cái đầu đen, và một giọng nói ngái ngủ:
– Ai… cơ?
– Lâm!
Nguyên dẹp mấy quyển sách bừa bộn trên bàn học lại, đặt ba lô và mấy thứ đồ của tôi vào đó. Trung đã phản ứng ngay tức khắc với tên tôi, vùng dậy, giương cặp mắt thất thần nhìn tôi, cười méo xệch:
– Xin lỗi… cậu… cậu cứ tự nhiên!… Nhà bừa bộn quá!
Tôi cười, lắc đầu. Nguyên bảo tôi ngồi xuống tấm thảm ghép ở góc phòng, nơi có đặt một cái bàn thấp và một tờ giấy khổ A0 mà Nguyên đang vẽ dở. Tôi chợt thật tội nghiệp cho hắn… Ở nhà thì có bàn rộng thoải mái đủ để bày tờ giấy ra mà vẽ, chứ không phải vẽ từng khúc như thế này… Với lại, cũng có thể mượn giá vẽ của tôi nữa cơ mà!
Trung đã gấp xong hai cái chăn, xếp gọn lại, rồi chui vào phòng tắm. Nguyên dẹp bài tập của mình lại, nhíu mày hỏi tôi:
– Cậu không đi học à?
– Tớ được nghỉ 3 tiết cuối. Tớ có mang cho bọn cậu gà rán KFC và sườn chiên…
– Cậu nghĩ tớ đói lắm hay sao hả? – Nguyên hơi gằn giọng – Mà tớ vẫn chưa hết giận đâu.
Trung đi ra, tươi tỉnh hẳn. Cậu ta với lấy cái kính cận trên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, cười toe toét:
– Nó không ăn thì tớ ăn… Nhưng mà Lâm không phải lo, thằng này có cái ATM ” Thạch Sanh” cơ mà!
Tôi chạy lại lấy cái túi đựng đồ ăn, dọn ra bàn. Trung kêu hạnh phúc quá, rồi kéo một phần gà cho mình. Nguyên đẩy hộp sườn về phía tôi, hơi mỉa mai:
– Cậu chọn đồ ăn được đấy chứ?
Tôi quyết chí dù cho hắn có thế nào cũng không thèm giận dỗi làm gì, nên trước thái độ gần như khiêu khích của hắn, tôi vẫn thản nhiên, mỉm cười:
– Tớ ăn rồi… Mà cũng đến lúc cậu về đi thôi…
– Nó sẽ về mà!- Trung lên tiếng- Chỉ hai ba ngày nữa là cùng… Nhớ quá thì phải về thôi!
Nguyên nhún vai, tựa người vào tường. Tôi bối rối, không biết nói gì nữa.
Cuối cùng thì Nguyên cũng ăn một chút những gì mà tôi mang tới. Tôi vui lắm nên cứ nói chuyện huyên thuyên với hắn, nhưng hắn vẫn tỏ ra thờ ơ may là có Trung. Trung là một tên cận thị nặng, khá vui tính và thẳng thắn. Cậu ta bảo Nguyên ở đây 3 ngày chỉ biết ngủ thôi, không chịu làm việc nhà giúp đỡ gì hết. Rồi cậu ta còn hỏi sao mà tụi tôi có thể ở chung nhà với hắn lâu như thế chứ, quả thật là cậu ta không sao mà hiểu được!
Nguyên đã chán nghe Trung ba hoa, nên kéo tôi đứng dậy, bảo có đã đến lúc về rồi. Trung la oai oái, ngăn lại. Tôi bật cười:
– Thật sự là cũng đến giờ về rồi! Lần sau Trung đến nhà tớ chơi nhé?
– Ừ, chắc chắn rồi. Tớ nghe tiếng bạn Yến đã lâu… Hì… hơi hâm mộ!
Nét mặt của Trung biểu thị chứ ” rất hâm mộ ” chứ không phải là ” hơi hơi”, nhưng tôi không có ý chọc lại. Tôi xỏ giầy vào trong khi Nguyên đã mang ba lô của tôi ra đến cửa. Hấp tấp thế nào, lúc đứng dậy tôi vấp vào cái gờ cửa nhô cao… ngã nhào về đằng trước. May mà Nguyên đã đỡ tôi kịp…Tôi nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch khi được giữ trong vòng tay Nguyên. Ngước mắt nhìn lên, tôi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn… Đúng là hắn đã hết giận thật rồi!
Trung ậm è đằng sau. Nhưng Nguyên không vội vàng buông tôi ra, mà giúp tôi đứng vững lại, cái giọng cằn nhằn quen thuộc lại xuất hiện:
– Con gái con đứa… hấp tấp thế là cùng!
Tôi quay lại, chào Trung. Cậu ta cũng vẫy vẫy tay chào lại, trên môi điểm một nụ cười ” ta đây đã hiểu tất cả”…
Nguyên chìa tay ra, biết ý, tôi đưa chìa khóa xe cho hắn. Trong lúc chờ đợi Nguyên dẫn xe ra, tôi ngó xung quanh để quan sát khu nhà… và lại bắt gặp những ánh mắt khó chịu của mấy cô gái tầng trên. Tôi có cảm tưởng như họ ghét tôi lắm vậy… mà tôi có biết họ đâu cơ chứ?
Nguyên dẫn xe ra cổng, ngồi lên trước:
– Cậu còn chuyện chưa nói đúng không? Mình ra quán nước đầu ngõ kia!
Tôi gật đầu, leo lên xe. Cảm giác khó chịu bởi những ánh mắt theo dõi vẫn còn vương lại…
Quán nước này giản dị, khách chủ yếu là sinh viên trọ ở trong ngõ. Nguyên gọi cho tôi cốc cam vắt, còn cà phê thì dành cho hắn. Tôi thôi không nhìn xung quanh nữa, mà tập trung vào Nguyên, hỏi nhẹ nhàng:
– Cậu thật sự ổn chứ?
– Đừng như bà mẹ thế!
Tôi gật đầu, cúi xuống nhìn cốc nước. Để bắt đầu… sao khó thế chứ?
– Hình như… hình như… cậu biết mấy cô gái tầng trên phải không? – Tôi chả hiểu sao mình lại hỏi thế nữa, nhưng Nguyên đã gật đầu, cười nhẹ:
– Mấy em học kinh tế năm 2 ấy mà… Họ vui tính lắm!
– Và dễ thương nữa chứ…
Tôi dài giọng, gần như hiểu phần nào nguyên nhân vì sao tôi phải chịu những ánh mắt ghen ghét thế!
– Ồ… dĩ nhiên! – Nguyên gật đầu.
– Vì thế mà cậu không muốn về chứ gì? Vui quá mà!
Này, tôi đang nói với cái giọng chua cay của một cô gái đang ghen! Nhưng giờ thì tôi chẳng thấy ngượng ngùng gì đâu, chỉ thấy bực mình không thể chịu được. Cứ nghĩ rằng trong lúc mình lo lắng cho hắn như thế, còn hắn thì được mấy cô em năm 2 chăm sóc, vui vẻ là… lộn ruột lên rồi… Đã thế… tôi mặc kệ!
– Cậu không cần phải suy diễn tiếp nữa đâu!- Nguyên phẩy tay, chán nản – Tớ làm sao có thể vui vẻ được kia chứ?
Tôi rút lại câu ” mặc kệ ” vừa rồi… Sự hối hận lại tràn lên, đầy ứ cả tim!
– Thương… bảo rằng đã hiểu và… đang dần quên chuyện này… Mấy ngày nay nó đã khá hơn rồi! Tớ thật sự xin lỗi, tớ cũng đã nghĩ rằng cứ nhiệt thành thì sẽ được đền đáp… Mà Thương thì nhiệt thành như thế…
Nguyên nhìn ra ngoài, môi hơi nhếch lên. Kiểu ấy là lúc hắn vừa tức giận vừa thương hại người đối diện đây mà… Đúng là cái suy nghĩ của tôi… đã làm tôi trở thành một con ngốc!
– Cậu có hiểu tớ không hả Lâm? Dù không hiểu hết thì cậu cũng phải biết rằng tớ không phải là người dễ thay đổi, dễ bị lung lay chứ? Làm sao tớ có thể yêu người khác được… khi mà tớ đã yêu cậu?
Tôi bối rối… khe khẽ lắc đầu.
– Mà thôi, không nói chuyện này nữa… Nó làm chúng ta mệt mỏi quá rồi!
– Tớ… hãy cho tớ thời gian!
Tôi ngẩng lên, cầu xin bằng ánh mắt. Tôi không muốn Nguyên bỏ rơi tôi, nhưng cũng không thể chấp nhận ngay được thực tại… Vì thế, hãy cho tôi thời gian…
– Cậu uống nước đi!
Nguyên khuấy nhẹ cốc cà phê, rồi uống một ngụm… Chúng tôi đã im lặng cho đến tận lúc Nguyên trao cho tôi tay lái… Đôi mắt Nguyên nhìn tôi, đượm buồn, và ẩn sâu trong đó là một sự kìm nén gần như đau đớn. Bất giác, ngực tôi nghẹn lại… Và trong lúc ấy tôi không hiểu sao lại kiễng chân lên, hôn nhẹ vào má Nguyên…