Đọc truyện Tình Yêu Thầm Lặng – Chương 16
– Alo…
– Chuẩn bị đi… 5 phút nữa chúng tớ qua rồi tụi mình đi chơi luôn!
Nguyên cúp máy không để tôi kịp phản đối gì. Hôm qua mới về, hôm nay đã rủ đi chơi rồi… Sức khoẻ của Thương đã ổn chưa mà đi?
Tôi khẽ lắc đầu, buông chiếc điện thoại xuống và tiếp tục rúc vào chăn. 5 phút? Làm như người ta là… thánh không bằng? Riêng cái chuyện hô biến… ra khỏi giường cũng mất đứt 5 phút rồi. Kệ đi… kệ đi…
Tôi lại lơ mơ ngủ, dần quên đi cái chuyện phải hô biến kia…
– Dậy… xem con gái ngủ ngày kìa…
Tôi bị nhéo một cái vào má, rõ là đau. Mở mắt ra là đã thấy gương mặt khó đăm đăm của Nguyên. À, khủng long đến rồi! Tôi giữ chặt lấy cái chăn, quyết tử với giấc ngủ của mình
– Xem ra cô nàng quyết tâm từ bỏ giới tính của mình rồi Khang ạ!
– Này… tớ bắt được một con sâu trong chậu hoa lan này! – Tiếng Khang vọng từ ban công vào với một vẻ ngạc nhiên như chưa từng nghĩ sẽ có một con sâu xanh lét trong chậu hoa lan vậy.
Tôi tỉnh ngủ hẳn.
– Không nên ngạc nhiên với những gì thuộc về cô bạn của chúng ta… kẻo mất cả đời chỉ để mà…
– Ra ngoài! – Tôi bật dậy, hét lên- Ai cho vào phòng người ta thế hả? Có biết ý tứ gì không?
Nguyên nhún vai, đi về phía bàn học của tôi, nhấc cái này lên, rồi lại bỏ xuống, và nhấc cái khác, xem xét để cố tìm ra chi tiết… đáng ngạc nhiên! Khang thì vẫn cặm cụi với chậu hoa, không tỏ ra là đã nghe thấy tiếng hét oanh vàng của tôi.
Thôi, tôi cũng chả thèm đế ý nữa. Quen rồi! Hầu như lúc nào mà hai tên này đến nhà tôi thì đều như vậy hết. Tôi lừ đừ đi vào nhà tắm với cái ý nghĩ buông xuôi muôn thuở đó. Khang bật cười:
– Nguyên ra xem con sâu này có giống chủ của nó khi ngủ không cơ chứ?
Ném cái khăn rửa mặt vào bồn rửa, tôi hậm hực. Có tên nào trong hai tên kia hiểu rằng tôi đã đầu hàng rồi không nhỉ?
– Ê Lâm… giống kinh khủng luôn ấy! – Nguyên gọi với vào, rất vô tư lự.
Tôi thì vừa nuốt xong cục giận, nên đã bình thản mà đánh răng, rửa mặt, chải đầu. Khi ló ra khỏi phòng tắm thì đã thấy 2 tên yên vị đâu đấy trong phòng rồi, và lại còn với vẻ mặt rất nghiêm túc nữa chớ!
– Đi chơi ở đâu? – Tôi hỏi.
– Có nguyên một ngày… ra Cát Bà chơi?
– Liệu Thương có đi được không? – Tôi đưa mắt nhìn Nguyên, nhưng người trả lời tôi lại là Khang.
– Tớ gọi điện rồi… Cậu ấy đi được!
– Cậu cũng là người vừa ốm dậy mà? – Nguyên nhướng mắt – Đi được không?
Nếu Thương đi được thì lẽ dĩ nhiên tôi đi được thôi mà. Ừm… tôi thở dài… Dù sao thì… tôi cũng có nhiệm vụ là vun đắp cho Thương, tích cực đẩy Nguyên về phía nó thật nhiều… thật nhiều…
– Này… nghì gì thế? Định để tụi này chờ đến lúc mọc rễ ra à? – Nguyên hét lên.
Ồi, lúc nào cũng thế! Tôi nhún vai, mở tủ quần áo. Thằng em tôi đẩy cửa bước vào, và cũng hét toáng lên:
– Bả vẫn chưa dậy à?
– Không gõ cửa hả thằng kia? – Tôi quay phắt lại, đang giận thì lại có… ” cái thớt ” bước vào để bị chém chứ!
– Hai anh sang phòng em đi. Em mới mua được đĩa game hay lắm!
Khang và Nguyên bật dậy ngay, mắt sáng như những vì sao đêm hè. Tôi lựa nhanh một bộ đồ, ngó đồng hồ một cái, và tiếp tục… tốc độc hoàn tất thủ tục cần thiết cho một buổi đi chơi…
Đẩy cửa phòng Bình, tôi hỏi:
– Cho chị mượn chìa khóa xe của mày!
– Chị cũng đâu gõ cửa?
– Đưa nhanh đây.
– Để tớ làm tài xế cho! – Nguyên lên tiếng, dù mắt không rời khỏi màn hình.
– Còn Thương và yến nữa. Hai đứa nó đâu tự lái xe xa được.
– Em mà không đi học thì làm tài xế cho chị ngay… Đây! Em mới cho nó đi thẩm mỹ đấy… Ngon lắm!
Tôi cầm lấy cái chìa khóa có treo một chiếc đầu lâu giống hệt cái thật. Khẽ nhăn mặt một cái, tôi nhìn hai thằng bạn đang bị hút mất hồn, chép miệng:
– Định du lịch Cát Bà tại nhà hả?
– Đi… đi chứ? – Khang kéo Nguyên đứng dậy. Bình vẫy vẫy tay sau khi đã nháy mắt, ám hiệu rằng tối nay ba anh em mình sẽ cùng… ” luyện “…
– Mình… không ăn sáng hả? – Tôi vừa bẻ tay lái vào khu phố nhà Thương vừa hỏi.
Nguyên nhìn Khang một cái và hai đứa nó bật cười ha hả. Có lẽ đã có sự cá cược rằng tôi sẽ hỏi câu đó… và… sự thật thì chuyến đi chơi nào tôi cũng hỏi như thế cả!
– Có ăn chứ! Mình ăn ở nhà Yến… Mọi việc đã có kế hoạch cả rồi mà! – Khang trả lời tôi sau khi đã dứt được niềm vui vô lý là được thấy tôi thể hiện cái sự ngô nghê muôn thuở ra.
– Ờ… được thôi! – Tôi nhún vai- Ông im đi cho tôi nhờ, Nguyên!
Nguyên gập người trên xe, cười nghiêng ngửa. Chỉ đến lúc dừng trước cổng nhà Thương, hắn mới lấy lại được vẻ nghiêm túc… giả tạo thường có.
Thương đã chuẩn bị sẵn và chờ chúng tôi ở chiếc xích đu đặt ngoài sân. Mẹ của nó cẩn thận tới mức ra tận cổng, dặn dò chúng tôi nào là không được nổi hứng… đua xe vì Thương có thể chóng mặt bất cứ lúc nào, nào là không được cho Thương đi ca nô tốc độ cao, nào là phải nghỉ trưa chứ đừng ham chơi quá… Không được và phải của mẹ Thương mất tới gần 10 phút mới xong!
Thương leo lên xe Nguyên, cười dịu dàng với tôi. Tôi khẽ gật đầu… ” Hai cậu rất là hợp nhau, yên tâm đi! ” Tôi quay lại chào mẹ Thương, và tăng ga phóng đi.
Có những vệt nắng lọt qua tán lá của những cây cổ thụ bên đường chiếu xiên xiên thành những dải lụa vàng… phất phớt trước gió. Thời tiết đã ấm dần lên, nắng mềm mại, gió dịu dàng… Chúng tôi lướt nhẹ trên con đường sạch bong buổi sớm… cảm nhận niềm vui đang tràn ngập khắp phố phường!