Đọc truyện Tình Yêu Thầm Lặng – Chương 12
Tôi đang nhặt rau trong bếp thì có tiếng chuông gọi cổng, liếc nhìn đồng hồ một cái rồi tôi mới đi ra. Mới có gần 4h rưỡi chiều, chưa có… ma nào đi học về cả! Vậy ai kìa?
Hiện ra trước mắt tôi là một cô bé, tôi dám chắc là một cô bé vì nom cô bé này khá là trẻ… phải kém tôi một hai tuổi chứ ít à? Cô bé xinh xắn với chiếc áo lông màu trắng ngà, mái tóc xoăn từng lọn màu vàng nhạt… Cô ấy cười, dịu dàng hỏi dù trong mắt là cả một… trời ngạc nhiên:
– Chị cho em hỏi… đây có phải nhà anh Khang không ạ?
Tôi cũng cười đáp lại:
– Đúng rồi. Khang đang ở nhà, em vào đi!
Cô bé vui mừng ra mặt, đẩy chiếc xe cũng nhỏ xinh của mình vào trong sân. Tôi đóng cổng xong đâu đấy, rồi mới mời cô bé vào nhà, chỉ vào ghế sa lông:
– Em ngồi đi. Khang đang học trên phòng cậu ấy, để chị lên báo!
Nhỏ Xinh ( tôi gọi vậy cho tiện) gật đầu. Và để cô bé ở đó, tôi chạy nhanh lên nhà. Đây là lần đầu tiên có một cô gái đến tìm Khang, quả là điều bất ngờ! Tôi biết cậu ấy có rất nhiều… fan hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng chưa một em nào… dám đến tận cổng nhà hỏi han như vậy! Thật là một dịp đặc biệt… cho một cô bé đặc biệt chăng?
Tôi gõ cửa hai cái rồi xông vào luôn. Khang quay đầu ra khỏi bàn học, không lên tiếng mà chỉ cười. Tôi ghé lại gần, ranh mãnh:
– Cậu có một người muốn gặp đấy!
– Vậy à? – Khang đứng lên ngay. ( Gì mà hấp tấp thế? Đã biết ai đâu?). Cậu ta nhìn đồng hồ trên điện thoại và kêu lên- Chết… quên mất cả giờ hẹn rồi! Bạn ấy…
– Ở dưới phòng khách! – Tôi bật cười- Sao phải vội vàng vậy? Nhỏ Xinh sẵn sàng chờ mà!
Khang dừng lại, ngạc nhiên:
– Cậu gọi bạn ấy là gì?
– Nhỏ Xinh… Cô bé đó xinh thật mà!
– Đầu óc cậu thật lắm chuyện! – Khang dí ngón tay vào trán tôi một cái rõ mạnh, rồi đi ra. Tôi với tay tắt đèn cho cậu ta, rồi cũng… nhanh nhảu phi xuống… thám thính. Chuyện này mà đến tai tụi nó thì tối nay tha hồ vui!
Bước xuống cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng Nhỏ Xinh vừa vui mừng vừa ngại ngùng:
– Em đến để mượn anh tập tài liệu… Ngày kia thi rồi mà em chưa học được gì cả! Lo quá!
– Ừm, cũng không có nhiều lắm đâu. Quyên muốn mượn một số cái quan trọng hay là cả nhưng cái khác nữa để tham khảo?
– Dạ, mượn hết ạ!
– Vậy để mình lên lấy cho nhé, Quyên chờ chút!
Khang gặp tôi ở cầu thang, nhíu mày vì vẻ lén lút của tôi. Tôi lắc đầu, phi vào nhà bếp và cấp tốc làm một ly nước cho Nhỏ Xinh. Tên Khang này có vẻ lạnh lùng thật, con gái người ta đến mà chẳng thèm ngồi lại chút để hỏi han gì cả!
– Em uống nước đi!
– Dạ… cảm ơn chị ạ! – Nhỏ Xinh đón lấy cốc nước, rồi lại đặt xuống bàn.
Khang xuống rất nhanh với tập tài liệu dày cộp trong tay. Quyên có vẻ thất vọng nhưng cũng cố nói:
– Em mượn thế này… tối nay anh học bằng gì nhỉ? Hay em đi phô tô rồi mang về trả nhé?
– Mình có trong máy rồi, Quyên cứ dùng. Mai mang qua cũng được mà!
Quyên mỉm cười. Tôi giấu một tiếng thở dài, bỏ vào trong nhà. Ra chỉ là đơn phương thôi! Tội nghiệp Nhỏ Xinh… mà tội nghiệp các cô gái đặt nhầm trái tim vào một nơi lạnh lùng, chẳng biết gì ngoài học này. Tôi đã biết là ngay từ hồi bé, Khang không có ưa gì con gái mà lại! Cậu ta chơi với tôi vì tôi luôn có xu hướng nam tính, chơi với Thương và Yến vì… ừm vì hai đứa nó là ngoại lệ! Ngoài ra, tôi chẳng thấy có cô bé nào bén mảng quanh cậu ta trong vòng bán kính… 10m cả!
Rất nhanh, câu chuyện của họ đã chấm dứt, và Khang đưa cô bé đó ra cổng. Tôi nhún vai, quyết không hé răng hỏi Khang bất cứ một cái gì… trước khi cậu ta tự nói. Khang đi vào, cầm lấy cái nồi, hỏi tôi:
– Luộc rau trước phải không?
– Cậu lên học đi. Sắp thi rồi mà!
– Giờ không học được nữa rồi! – Khang cười, đổ nước vào nồi và bắc lên bếp. Tôi ngếch mắt lên nhìn cậu ta. Cậu ta không phải là người lúc nào cũng có thể cầm quyển sách lên nữa sao?
Khang ngồi xuống một cái ghế, hỏi nhỏ:
– Hôm nay là ngày bố mẹ cậu ra tòa…
Tôi gật đầu, không quay ra.
– Mọi chuyện đã qua rồi phải không Lâm?
– Ừm… Tớ và Bình sẽ ở với bố. Mẹ chuyển ra ở tạm ngoài cửa hàng tranh… chờ đến mùa xuân này về ở với chú ấy!
Tôi quay ra, tựa người vào thành bếp, mỉm cười:
– Giờ mọi suy nghĩ đã thông suốt, tớ thấy nhẹ nhàng lắm. Càng ngày tớ càng kính phục bố tớ hơn… Ông ấy yêu mẹ bằng cách trả tự do cho bà với lời chúc phúc hạnh phúc…
– Mẹ tớ cũng nói rằng bố cậu thật cao thượng!
Tôi nheo nheo mắt nhìn Khang. Cậu ấy cũng nhìn lại tôi, rất dịu dàng như thể đang đồng cảm với nỗi niềm của tôi. Tôi biết dù không ai nói ra, nhưng các bạn tôi ai ai cũng cố gượng nhẹ với vết thương lòng của tôi, cố xoa dịu nó bằng sự quan tâm và những lời khuyên… xa xôi! Đối với tôi, mọi cái đã qua, rất nhanh vì tôi đã kịp thời… uống một chân dược cực tốt… Ừm… Tôi cười khẽ! Lúc đó may mà có Nguyên, có vòng tay của hắn, có những lời khuyên giản dị… quan trọng hơn là có sự tồn tại của hắn ngay trong lúc tôi cô đơn nhất… Nhưng mà sao tôi lại nghĩ tới hắn lúc này nhỉ? Tôi nhìn Khang một lần nữa… đáng lý ra câu chuỵện giữa chúng tôi phải là câu chuyện của cậu ta kìa!
– Sao? – Khang ngạc nhiên. Cậu ta đứng dậy, mở nồi nước đang sôi sùng sục, rồi cho rau vào- Có chuyện gì sao?
– Nhỏ Xinh học Luật cùng cậu hả?
Khang gật đầu.
– Sao cậu… lạnh lùng vậy nhỉ?
– Là sao? – Khang nhìn tôi một cái khó hiểu.
Tôi bắt đầu vung tay, biểu đạt suy nghĩ của mình:
– Nhỏ Xinh rất là can đảm mới đến đây để gặp câu… Ờ, vậy mà cậu chẳng buồn ngồi mà tiếp chuyện cô bé đó…
Khang bật cười. Tay cậu ta đảo mấy cọng rau trong nồi rất nhanh, mắt nhìn như chăm chú vào công việc của mình lắm…
– Và còn nhiều chuyện ngày xưa nữa! – Tôi quyết định công kích- Sao cậu không chơi với… con gái!
– Vì tớ đã có cậu, Thương, Yến… Quá đủ để mà… sợ rồi!
Không chân thực! Tôi nhíu mày.
Khang đặt nồi rau xuống và tắt bếp. Tôi đưa cho cậu ta cái đĩa, cố ý chờ câu trả lời thật sự. Khang nhẹ nhàng, vừa làm việc, vừa giải thích:
– Bạn trong lớp, dĩ nhiên là tớ cũng có. Từ hồi chưa vào đại học, tớ toàn học lớp tóan, có rất ít bạn gái là lẽ dĩ nhiên rồi nhé! Và tớ thì vẫn thỉnh thoảng liên lạc với mấy bạn đó thôi!
-Ừm… Nói vậy tớ chịu thật!
Đặt đĩa rau lên bàn, tôi lục tủ lạnh để lấy đồ ăn ra để bắt đầu chế biến lại. Tự nhiên chán không muốn hỏi sâu thêm về đề tài này với Khang nữa. Lúc nào cũng một câu trả lời như nhau, làm người khác… cụt hứng!
– Cậu thi xong bên trường kia chưa?
– Còn hai môn nữa!
Thở hắt ra một cái, tôi thấy thương thương cậu bạn của tôi dù đó là sự lựa chọn của cậu ấy đi chăng nữa. Khang theo học hai trường liền một lúc, và dĩ nhiên là đến kỳ thi thì vất vả gấp hai sinh viên bình thường. Cậu ấy từng bảo với tôi rằng, nếu như tôi muốn lập một công ty kiến trúc riêng thì cần phải biết luật, vậy là cậu ấy đi học Luật thay tôi. Cậu ấy muốn trở thành kế toán trưởng kiêm luôn… cố vấn luật cho tôi, và khi tôi hỏi tại sao lại muốn như vậy thì câu ấy trả lời rất đơn giản ” Không biết… Chỉ biết rằng ý nghĩ này xuất hiện từ lâu lắm rồi!”
Chịu, không thể hiểu được cậu bạn bí ẩn này…
Có tiếng cổng mở, tôi đóan là Thương về. Nhưng không, đó lại là Yến. Nó đi lướt qua cửa phòng bếp, gần như không thèm thấy chúng tôi mà trèo lên cầu thang. Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Yến không bao giờ về nhà ngay khi tan học cả và nó cũng chẳng bao giờ có cái vẻ thiếu sức sống ấy… Tôi bỏ các thứ lại cho Khang, ba chân bốn cẳng đuổi theo. Tôi gặp Yến ở ngày cửa phòng nó, chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị cái giọng chán chường chặn ngang:
– Tớ cần yên tĩnh!
Thế rồi tôi đứng sững để nhìn Yến đẩy cửa bước vào, và cánh cửa đó khép lại ngay trước mặt. Có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra! Nhìn nó như sắp muốn khóc! Tôi quay người, chạy vội xuống nhà. Khang đuổi theo tôi khi thấy tôi leo lên xe của Yến với vẻ mặt thất thần không kém.
– Có chuyện gì thế Lâm?
– Tớ đi mua đồ ăn mà Yến thích nhất!
Khang mỉm cười gật đầu:
– Vậy để tớ mở cổng cho!
Mỗi khi Yến buồn, nếu như được ăn món mà mình thích nhất nó sẽ ngồi kể lể hết với mọi người, sau đó thì cùng khóc hoặc cùng chịu ấm với nhau… Tôi rề nhẹ ga, rồi tăng tốc cho chiếc xe phóng vun vút trên đường…
Tôi về đến nhà thì đã thấy Khang đứng ở hiên cửa đi đi lại lại vẻ nóng ruột. Tôi đưa túi sườn chiên nóng hổi cho Khang, rồi vù vù phóng lên phòng Yến. Đứng thở một hồi để bình tĩnh trở lại, tôi mới dám gõ cửa. Không có phản ứng gì, tôi quyết định đẩy cửa bước vào. Phòng tối om vì Yến đã kéo hết rèm lại. Tôi nheo nheo mắt để nhìn. Yến nằm sấp trên giường hệt như một con mèo ốm lâu ngày. Tôi đi lại gần, ngồi nhẹ lên giường của Yến. Nó vẫn không phản ứng, tôi thở dài.
– Đã bảo để cho tớ yên cơ mà! – Yến xoay người lại, nó lấy tay che lấy đôi mắt. Tôi biết, có lẽ nó đã khóc!
– Vì tớ đã đi mua sườn chiên về rồi!
– Tớ không còn lòng dạ nào để ăn cả! – Giọng Yến gay gắt hẳn lên- Cậu trông tớ thế này mà bảo tớ xuống đó ngồi ăn sao?
Tôi nén cười. Thật ra theo chiều hướng này thì không hẳn là chuyện buồn rồi.
– Cậu ra ngoài đi!
– Thế thì sườn nguội mất! – Tôi cố ý kêu lên – Không có cậu thì…
Yến bật dậy, hét lên:
– Tớ đá bảo rồi mà… Tớ không muốn ăn… Trời đất ơi, sao ai cũng làm trái ý tôi hết cả vậy? Sao tôi phải chịu đựng như thế này chứ?
Tôi giữ lấy tay Yến ngăn không cho nó dụi đôi mắt đang hoe đỏ. Tôi thì thầm:
– Đã có chuyện gì ấm ức sao hả Yến?
– Không! – Yến nguẩy đầu.
– Sao lại giấu chứ? Cậu không biết là chuyện giấu diếm đã làm tớ bị tổn thương thế nào sao? Nếu có chuyện gì nói ra được thì xin hãy nói ra, thật lòng, tớ chỉ muốn cậu bớt buồn mà thôi…
Yến ngước nhìn tôi. Nó ngần ngừ một chút, rồi quay đi. Tôi im lặng chờ đợi. Cuối cùng, Yến gục đầu xuống cánh tay để hờ hững trên đầu gối, thì thầm:
– Tớ đã bị lừa dối!
– Ai? – Tôi nhíu mày.
– Anh ta nói rằng anh ta là người tự do, không vướng bận gì chỉ đến khi gặp tớ. Và tớ đã tin như thế… Thậm chí còn cảm thấy thích thích anh ta nữa! Đáng ghét quá… Vừa nãy, vợ chưa cưới của anh ta đến tận trường tìm tớ, mong tớ buông tha cho anh ta…Tớ đâu có làm gì nên tội mà phải hứng chịu cái cảm giác bị xỉ nhục đó chứ?
– Không phải là xỉ nhục đâu Yến. Cậu đừng nghĩ thế…
– Còn không thì là gì? Rồi cả trường sẽ biết tớ là kẻ… súyt nữa thì phá hoại hạnh phúc của người khác, khiến cho người con gái đó phải khổ sở, đau buồn… Tớ sẽ phải chịu những cái nhìn, những cái chỉ trỏ… Tớ biết phải làm sao đây hả?
Yến là đứa ưa những thứ hào nhóang bên ngoài, neê nó rất chăm chút hình ảnh của mình đối với mọi người xung quanh. Nó thích người ta ngưỡng mộ nó, ca ngợi nó vì nó xinh đẹp, học giỏi và cả việc nó biết cách quan tâm đến người khác nữa. Chuyện vừa rồi tác động đến nó không phải ở hướng là nó đang bị lừa dối như lúc đầu nó nói nữa… nó chỉ sợ hình tượng của nó sụp đổ mà thôi…
– Cậu là nạn nhân mà! Biết đâu khi biết chuyện này, mọi người lại nhìn cậu theo một cách khác…
– Thì đúng vậy chứ sao? – Yến chộp luôn câu nói của tôi, tay nó bám vào tay tôi một cái rất mạnh. Tôi lắc đầu, ngăn nó lại:
– Im lặng để tớ nói! Bình thường cậu rất hoàn hảo, từ sợi tóc cho đến bước đi… Cho nên cậu giống như một… ừm… một bức tượng đẹp, ai nhìn cũng thích, nhưng lại quá xa vời… Chuyện này sẽ khiến người ta nhận ra cậu… cũng là một cô gái mềm yếu, dễ tin… Dĩ nhiên, sẽ có ít người không còn thấy cậu tuyệt nữa, nhưng sẽ có nhiều người hơn thấy cậu… hơn cả tuyệt vời! Cậu hiểu không? Vì cậu không còn là một bức tượng vô cảm, mà là một cô gái…
– Là như vậy sao? – Yến nhìn tôi và tôi gật đầu. Yến không phải là Thương, nó thực tế hơn nhưng đôi lúc lại ngây thơ như thể chưa bao giờ trải nghiệm một nỗi đau nào cả. Tôi tin rồi cuối cùng nó cũng tin chuyện tôi nói, có khi lại vui hơn nữa chứ chẳng chơi đâu!
Yến gạt tay trên mặt để lau những giọt nước mắt còn sót lại. Hành động của nó mang thêm cái vẻ ngỡ ngàng rằng vì sao mình lại có thể khóc được.
– Trong cái rủi lại có cái may nhỉ Lâm? – Cuối cùng nó cười, với tay bật đèn lên- Rồi tớ sẽ cho lão Minh một trận… Dám lừa dối Nguyễn Mai Yến này ư?
Tôi bật cười:
– Vậy ra là cái lão hay tặng những món quà đắt tiền và hợp thời trang cho cậu đó hả? Từ lần sau chừ nhé?
– Hứ… Tặng thì cứ lấy thôi, nhưng sẽ không thích mấy lão ấy nữa!
Tôi bó tay, đứng lên. Sực nhớ ra món sườn chiên, tôi giục Yến:
– Xuống thôi, Khang chờ mãi bên đĩa sườn chiên thơm phức kìa…
– Ok!
Ừm… vậy mà có đứa vừa mới bảo không ăn cơ đấy! Tôi nhún nhẹ vai, bước ra ngoài. Thật may là đã không có gì nghiêm trọng…
Chuyện không may thật ra là đang ở dưới phòng khách… Khi tôi thấy mặt Yến sụ xuống ở ngay cầu thang là tôi biết có chuyện. Một người đàn ông gần 30 đứng bật dậy, mắt sáng lên. Tôi nhìn Khang dò hỏi nhưng chỉ nhận được cái nhún vai. Bên cạnh tôi, Yến nhếch môi, lạnh nhạt nhả từng chữ:
– Anh còn đủ sĩ diện để đến tìm tôi sao?
Đôi mắt người đàn ông chợt tối lại, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh, làm ngơ thái độ của Yến, dịu dàng nói:
– Anh đến tìm em để giải thích…
– Về chuyện cô vợ chưa cưới của anh á? – Giọng Yến cao vút, đầy mỉa mai.
Tôi bám sát sau chân Yến, mắt không rời người đàn ông. Anh ta là Minh… cái người vừa cho Yến một ” vố lừa ” khá ngoạn mục, làm tốn của tôi mất hơn trăm nghìn cho bữa sườn chiên đang thơm lừng trong bếp… Ừm, trông cũng khá bảnh trai, ăn mặc đúng mốt, chỉnh chu, cộng với túi tiền rủng rỉnh và cách tặng quà khá thoáng tay… anh ta… xứng đáng là cây si hạng nhất của Yến. Nhưng mà cây si này trồng trên đất xấu rồi, thế đứng lại không vững, không thể phát triển đến… ngày mai! Tôi lắc đầu, cố nén cười. Khang nhìn tôi, gần như đã hiểu được sự việc vừa xảy ra.
– Anh có lỗi là đã giấu em! – Minh bước lại gần Yến, vẫn cố tha thiết- Nhưng vì anh… quá yêu em mà thôi!
– Tình yêu thì không thể có lừa dối được đâu ông anh ạ! – Yến nhếch môi, phẩy tay- Tôi nghĩ rằng mình không có cái diễm phúc được quen anh nữa rồi… xin anh về cho!
Yến có cái tật đã ghét ai thì ghét thậm tệ, nó có thể đối xử rất lạnh lùng và khắc nghiệt với người đó tại bất cứ đâu, bất cứ thời gian nào mà không hề biết kiêng nể ai…
Anh chàng Minh có vẻ như muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, anh ta nắm lấy hai cánh tay của Yến, van xin trong tuyệt vọng:
– Không… đừng đối xử với anh như thế! Nếu em muốn, anh sẽ cắt đứt với cô ta ngay lập tức… Anh không thể sống thiếu em được đâu, Yến ơi!
“Ẹ… sao anh ta có thể nói được những câu sến như thế nhỉ? ” – Tôi nghĩ thầm, liếc nhìn Yến. Mặt nó lạnh tanh, nó giằng tay ra, nhưng không được. Tôi bước lại gần, giữ lấy cánh tay Yến, khó chịu:
– Anh hơi quá rồi đấy!
– Không liên quan tới cô, lui ra đi!
Không ngờ, giận quá mất khôn, anh chàng Minh này dùng tay hất mạnh tôi ra khiến tôi mất đà, ngã bổ ngửa ra ghế, đầu gối còn đập vào cạnh bàn, sứt một mảng to tướng. Tôi chưa kịp phản ứng gì ngoài kêu thét lên, và nhanh không thể tưởng được, Khang lao đến, vung một nắm đấm vào giữa mặt Minh trong sự bàng hoàng của tôi và Yến. Minh loạng choạng về đằng sau, khóe miệng rỉ ra một chút máu đỏ…
– Chúng tôi đã nhịn anh quá nhiều rồi! – Khang lạnh lùng- Anh đi mau cho!
Dĩ nhiên, cú đấm đã làm anh ta tĩnh trí lại, anh ta ngượng ngùng quay lưng bỏ đi. Yến đỡ tôi dậy, lo lắng:
– Có sao không? Chết… chảy máu rồi!
Khang quay lại, tôi thấy ánh mắt cậu ấy thóang một nét đau đớn. Cậu ấy lại gần tôi, nâng chân tôi lên, xem xét một hồi, rồi nói:
– Chỉ xước da thôi… Yến lấy hộ tớ hộp cứu thương với!
Yến ậm ừ, rồi chạy đi lấy. Tôi hơi lắc đầu, tỏ ý không có gì nghiêm trọng. Khang vẫn không rời mắt khỏi chỗ đau trên chân tôi, cậu ta rõ là đang rất lo lắng.
– Sao cậu lại đánh anh ta… Chỉ cần khuyên nhủ một chút nữa thôi…
– Vì anh ta làm cậu đau!
Tôi giật mình, nhưng Khang không ngẩng lên…
– Có lẽ phải đau một chút! – Khang nói- Vì tớ sẽ rửa vết thương cho cậu rồi với bôi thuốc… Da cậu không được lành cho lắm phải không?
Khang ngẩng lên, tôi bối rối một hồi không biết nói gì… Sao tự nhiên tôi lại có cảm giác Khang đang quan tâm tới tôi như quan tâm tới một người yêu chứ không phải là bạn nhỉ?
– Phải không? – Khang hỏi lại lần nữa, và tôi vội vã gật đầu, Khang cười- Hồi bé, mỗi lần cậu bị ngã là phải đưa tới trạm y tế để rửa sạch vết thương… Mẹ cậu bảo nếu không thì sẽ bị… lên mủ!
– Cậu không dùng từ khác được à? – Tôi nhăn mặt, đã trấn tĩnh lại được. Cũng không có gì, chắc chỉ giống như Vĩnh đã nói, tại chúng tôi thân nhau quá thôi…
Yến mang hộp cứu thương xuống và bắt đầu than vãn về Minh. Khang im lặng, chú tâm vào việc rửa vết thương cho tôi… Bên ngoài, trời đã tối, và sương đã bắt đầu xuống. Yến đi ra ngoài cửa, ngóng bọn Thương và Nguyên mau về để… sực món mà nó thích nhất! Tôi đóan tôi sẽ còn phải nhét đầy lỗ tai những lời… khó ưa của Nguyên nữa thì mới được ăn. Cái tên Minh kia đúng là tai họa mà!