Đọc truyện Tình Yêu Suốt Đời FULL – Chương 58
Giản Đường có chút mông lung, ngay sau đó tuỳ ý nói “Ngã”
“Ngã?”
“Chính là ngã”
Chính là, ngã, ha.
.
Mắt rũ xuống “Lục tổng có thể buông ra chưa?” Vết sẹo kia, cô không có thói quen để lộ trước mặt người khác, không có thói quen để cho người khác đụng vào, Lục tổng buông tay, nhìn người phụ nữ trước mặt, có chút gấp gáp muốn che kín vết sẹo kia, vội vã dùng tóc mái che lại vết sẹo trên trán.
“Rất để ý trên trán có sẹo?” Lục tổng khẽ cười một tiếng “Nếu đã để ý như vậy, tại sao không đi bệnh viện chỉnh hình loại bỏ nó?”
Nói xong, hắn không còn có hứng thú cùng người phụ nữ trước mặt đối thoại nữa, liền giơ chân đang chuẩn bị rời đi.
“Tôi bỏ tóc mái không phải vì vết sẹo này.
Đời này không loại bỏ được”
Đột nhiên!
Lục tổng ngừng bước, yên lặng hồi lâu, thanh âm vô cùng Thẩm thấp ở phòng bao vang lên
“Đã từng, có một người phụ nữ, cô ấy cũng từng nói, vết sẹo trên trán kia, đời này đều không loại bỏ được, giữ lại tóc mái không phải vì muốn che kín vết sẹo kia”
Tim Giản Đường nhảy lên một chút… Chính là bởi vì, chính cô trải qua, cho nên càng biết rõ, những lời này có bao nhiêu đau đớn.
“Người nói lời này, cô ấy là người anh yêu sao?” Chẳng biết tại sao, rõ ràng biết, với thân phận thấp bé của cô không nên nhiều lời, thời điểm lời nói ra, liền hối hận.
Giản Đường, đừng quên, cô chỉ là một người từng giết người, từng ngồi tù!
“Không, tôi không yêu cô ấy” Giản Đường nghe được Lục tổng nói “Mà tôi là người cô ấy yêu, cho nên, cô ấy chết rồi”
“…”
“Cô ấy yêu tôi, yêu đến tận xương tuỷ, cho nên, cô ấy chết rồi, chết rất thảm” Giản Đường cứng ngắc đứng tại chỗ, mắt thân bóng người Lục tổng, thanh âm hắn rất bình tĩnh, giống như chỉ đơn thuần nói ra chuyện của người khác.
Nhưng mà, Giản Đường rõ ràng từ thanh âm bình tĩnh này nghe được tiếng tim nứt ra đau đớn.
Cô không biết nói gì, chẳng qua trong tiềm thức cảm thấy, người đàn ông này có chút đáng thương, theo bản năng đưa tay ra, dùng phương thức anh trai từng ôm lấy cô trong thời điểm hồi còn bé lúc cô bị thương, chẳng qua là cô vẫn còn nhớ thân phận của mình, cũng nhớ mình chỉ là một người đi ra từ tù giam, Giản Đường vụng về ôm lấy Lục tổng.
Cả người Lục tổng cứng đờ, bên tai liền nghe được âm thanh ôn nhu:
“Nếu như cô ấy biết anh yêu cô ấy, tôi nghĩ rằng ở thế giới khác cô ấy cũng rất vui vẻ, nguyện vọng lớn nhất của cô ấy đời này chính là có được tình yêu từ anh”
Giản Đường đang muốn buông ra.
Đột nhiên.
Một đạo lực mạnh ôm chặt lấy cô, đầu gác lên bả vai, cô nghe được một giọng nói rất Thẩm rất Thẩm ở bên tai
“Xin lỗi, An Nhiên.
Anh yêu em, An Nhiên”
Giản Đường không quên được, người này, bởi vì cô cùng người phụ nữ mà hắn yêu, trên trán đều có một vết sẹo, cũng bởi vì giờ phút này, hắn xem cô là người phụ nữ mà hắn yêu — An Nhiên, người phụ nữ mà hắn không còn có thể chính miệng nói xin lỗi, chính miệng nói ba chữ ‘Anh yêu em’ lần nào nữa.
“Lục…”