Đọc truyện Tình Yêu Quý Tộc – Chương 62
Lịch trình hôm nay sẽ là đi tắmbiển và ngắm san hô. Đó là mong muốn của cả hội nhưng mới sáng ra đã cóchút gì đó, khiến mọi việc không được suôn sẻ lắm.
Vũ nhìn trân trân vào Xuân khiến mọi người không khỏi thắc mắc.
– Hôm nay chúng ta đi biển, em biết chứ? – Vũ nghi hoặc nhìn cô.
– Vâng. – đưa đôi mắt tò mò để đáp lại ánh nhìn kì quặc đó của Vũ.
– Haiz….thế sao em ăn mặc thế này. Có ai đi biển mà mặc quần jean áo thun như em không? – anh nói một tràng dài với vẻ bức xúc.
– Tưởng gì chứ, có sao đâu? – Phong mỉm cười với cô.
– Cậu thật là…ít nhất cũng nên mặc bikini chứ nhỉ? – Vũ liếc Phong một cái.
Vừa nghe đến từ “bikini” đó mà cả ba người: Phong, Triệt và Xuân suýt sặc. Cô đỏ mặt lắc đầu từ chối.
– Không, em không…
– Đúng rồi nhỉ? – Triệt dùng tay để dấu đi nụ cười của mình nhưng không thể.
– Hay là không tự tin nhỉ? – anh tiếp tục trêu trọc.
Phong cũng thử tưởng tượng tới cảnh đó thôi mà cũng không kìm nổi phảibật cười. Cô nhìn nụ cười ấy của anh, thoáng có chút gì đó bối rối.Không lẽ, cô mặc nó thì buồn cười lắm à. Dù gì cô cũng là con gái cơ mà.
– Mọi người có đợi mình có lâu không? Xin lỗi nhé. – Tiên xuất hiệntrong bộ áo bikini hồng, chiếc áo sơ mi mỏng khoác làm tôn lên vóc dángcân đối của mình. Cô mỉm cười duyên dáng rồi bước tới cạnh Băng, khẽkhoác tay một cách tự nhiên nhìn mọi người một cách chăm chú.
– Đó em thấy chưa? – Vũ quay qua nhìn cô.
– Em không có mà cũng không thích. – cô bực bội nói to rồi dậm chân đimột mạch ra khỏi phòng. Cô không hiểu tại sao mình lại thấy tức tối nhưvậy, không lẽ vì Tiên khoác tay Băng. Không. Không thể. Chẳng có lí donào như thế cả.
Cô lắc đầu mạnh rồi đi nhanh ra bãi biển gần đó.
Mọi người có phần hơi ngạc nhiên trước thái đó của Xuân. Phong quay qua trách Vũ:
– Cậu giỡn hơi quá rồi đó.
– Đúng đó nhưng mà em nghĩ cậu ấy cũng đang bực chuyện gì đó nữa cơ. – Triệt suy nghĩ.
– Đúng rồi, chỉ đùa một chút thôi mà. – Vũ gật gù trong khi Phong đang lườm anh bực bội.
Sau đó, mọi người kéo nhau ra khỏi phòng và hướng về bãi biển đó. Tiếngnói rôm rả của Triệt và Vũ đã phần nào giảm bớt đi không khí căng thẳnglúc nãy.
Chỉ có Băng là từ nãy giờ chỉ im lặng. Có lẽ anh hơi mệt để tham gia vào câu chuyện đó. Anh đang suy nghĩ một điều gì đó khá rắc rối nhưng ngaycả bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì. Mọi thứ trở nên rắcrối và kì lạ. Cảm giác nãy không biết đã xuất hiện trong anh từ lúc nào.
Ánh mắt của Băng chợt bị thu hút bởi vóc dáng nhỏ bé của người con gáikia. Chiếc áo thun trắng tinh khiết như nụ cười của cô. Anh khẽ khựngngười lại, trong mắt anh dường như ánh lên một ánh cười nào đó. Nhẹ nhõm và thoải mái. Một chút gì đó bình yên trong anh. Sự mệt mỏi dần dần vơi đi. Có lẽ đây là lúc để anh nghỉ ngơi một chút rồi.
……………………………………………
Nắng. Gió. Và sóng biển.
Cô bật cười thật thoải mái, nhẹ với tay giữ lại chiếc nón rộng vành sắpbị gió thổi bay đi mất, lướt nhẹ đôi chân trần trên bãi cát trắng phau,ngắm nhìn mặt nước trong xanh và sự nhộn nhịp của những nhóm người ồn ào trên biển.
Thật thoải mái. Thật không ngờ, có ngày cô có thể được đến một nơi như thế này.
– Em có muốn đi ra ngoài kia không? Có nhiều loại cá đẹp lắm đó. Phong tới gần và nói.
Cô vội quay lại va chợt nhận ra anh đã đứng đằng sau mình. Rất gần. Anhmặc một chiếc quần bơi khá đơn giản nhưng đủ thoải mái, chiếc áo sơ miđược khoác ngoài làm rỏ được thân hình rắn chắc của anh. Điều đó làm côthoáng bối rối trước vẻ đẹo của anh, nhất là nụ cười ấm áp đó.
Chưa bao giờ cô nhìn anh ở khoảng cách gần và trong trường hợp này, chỉtrừ lần thứ hai gặp anh trong trường hợp ngoài ý muốn khi anh vừa bướcra từ phòng tắm.
– Em…em…không biết bơi, với lại em cũng… cô lắc đầu.
Nói thật cô từ chối không phải vì cô ghét mà vì cô biết là mắc bộ đồ màcô đang mặc lúc này: quần jean, áo thun không thể mà ton ton đi bơi được nhất là người chỉ biết “bơi chìm” như cô.
– Sẽ tiếc lắm đấy. Ở đây có nhiều cảnh đẹp lắm đó. – anh tiếp tục thuyết phục bằng nụ cười “chết người” đó.
– Nhưng mà…em không có đồ bơi và em cũng không biết bơi. – cô lắc đầu, có chút nuối tiếc.
– Đừng lo, đồ bơi thì anh đã nhở Tiên rồi, còn biết bơi hay không, anh có thể giúp. – Phong nói.
– Em…
Cô định nói gì đó nhưng khi nhìn vào khuôn mặt có chút gì đó cương quyết khiến cô khó lòng từ chối. Ậm ừ một lúc rồi cũng đành phải nhận lời.Lật đật bước vào trong phòng thay đồ.
Một lúc sau cô bước ra trong bộ bikini màu xanh nhạt. Nhẹ nhàng, đơngiản và không quá nổi bật. Cô e ngại bước ra, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.Chưa bao giờ cô mặc nó cả, cảm giác nó sao sao ấy. Vừa xấu hổ vừa sợ. Cô tự biết là dáng mình không chuẩn, hơi mập nên từ trước giờ chưa bao giờ cô mặc nhưng bộ đồ có thể khoe dáng mình ra cả vì thế lúc này quả thậtlà rất ngại.
– Vừa đó chứ nhỉ? Em cũng không tới nỗi tệ đâu nhỉ? – Vũ bật cười, trêu trọc.
– Hì…hì…em biết là cậu ấy đẹp mà nhưng mà nhìn nó hơi lạ. – Triệt cười.
– Được rồi, đi thôi nào. – Phong xuất hiện, khoác cho cô chiếc áo sơ micủa anh lúc này rồi kéo tay cô đi. Trước khi đi, cũng kịp khẽ thì thầmvào tai cô: “Em khoác tạm nó đi.”. Giọng nói có chút gì đó bối rối và lo lắng.
Băng nhìn dáng vẻ lúng túng của cô mà bật cười. Anh chợt nhận ra được sự quan tâm “đặc biệt” của Phong dành cho người con gái đó. Càng ngày sự“quan tâm” đó càng rõ ràng và đặc biệt. Khẽ nở một nụ cười khó hiểu, anh không nói gì mà lẳng lặng bước theo sau họ, bên cạnh là Tiên đang bámchặt vào cánh tay anh một cách thân mật.
……………………………………..
Nước biển rất trong…không phải nói là rất rất trong. Xuân mỉm cười thích thú khi đang lội bì bạch dưới nước trong khi mọi người đang bơi ở ngoài kia. Cũng đúng thôi, cô không biết bơi mà.
Nhẹ hất tay xuyên qua làn nước để cảm nhận được sự mát lạnh của nước biển khiến co chợt thấy thích thú.
– Em đang ở một mình sao? – là Tiên. Giọng nói ngọt ngào từ đằng sau lưng cô xuất hiện.
– Dạ? – cô quay lại nhìn người con gái đằng sau.
Tiên mỉm cười duyên dáng, tay giữ chiếc nón rộng vành sặc sỡ. Thân hìnhcân đối, mảnh khảnh khiến cho cô ít nhất cũng phải ghen tị.
– Sao thế? Em không ra bơi với mọi người? – Tiên hỏi.
– Em không biết bơi. Với lại em ở trong đây được rồi. – cô thành thật.
Khẽ mỉm cười hài lòng, Tiên kéo tay cô dậy rồi nói:
– Đi nào, chị sẽ giúp em.
Tiên bước đi trước ra đến và bắt đầu bơi. Được một đoạn khá xa, cô đứng dậy. Nước chỉ hơn ngang người cô một chút.
– Em ra đây đi, nước thấp lắm. – Tiên gọi vói, vẫy tay gọi cô ra.
Hơi lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng dần dần bước ra. Nước mat lạnhkhiến cô tỉnh cả người. Sóng không to lắm nên cũng không cản trở lắm tới việc cô đi ra xa.
Đúng là nước không sâu lắm như cô nghĩ. Càng thích thú, cô càng bước raxa. Lâu lâu bắt gặp một vài chú cá màu sắc sặc sỡ, cô mỉm cười đưa tayra như muốn chụp lấy nó nhưng tất nhiên là hụt vì cô không thể nhanhbằng cà khi ở dưới nước rồi.
Bước càng ra khá xa nhưng vẫn còn một đoạn nữa mới tới chỗ của Tiên đang đứng nên cô quyết định “tăng tốc” đi về phía của Tiên đang đứng.
Cô chạy thật nhanh và dường như không để ý xung quanh.
“Á” – cô khẽ hét lên khi bước hụt một bước, vội với chân xuống để chạmđất nhưng chợt nhận ra đây là vũng đất bị trũng, nước quá sâu so vớingười cô.
Bị mất thăng bằng cô té ra sau. Toàn thân bị chìm trong nước, cô vùngvẫy điên cuồng để cô gắng đứng dậy nhưng mọi điều dường như quá vô ích.
Cơ thể nặng dần, nặng dần. Lồng ngực bị nén chặt đến khó thở. Cô khôngbiết mình có khóc không nữa nhưng chắc chắn rằng cô đang rất sợ.
Cô chờ đợi, chờ đợi một cánh tay nào đó sẽ kéo cô lên nhưng là ai cơ chứ. Chỗ này quá ít người, ai sẽ cứu cô chứ.
Cô càng nghĩ, càng sợ hãi…làm sao chứ…Cô không muốn. Không muốn chút nào hết.
Và đang lúc tuyệt vọng, một cánh tay đưa ra kéo cô lên… không cánh tay đó đang “cố” đẩy cô xuống.