Đọc truyện Tình Yêu Quý Tộc – Chương 46
Tiếng đàn violin nhẹ nhàng du dương đang từ từ vang lên trong hội trường.
Từng tốp người đang chầm chậm bước vào, trong niềm phấn khởi nhất. Đây là giây phút đang chờ đợi nhất của lễ hội.
Căn phòng được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng rất dịu nhẹ. Nó từ từ lan tỏa khắp không gian làm cho cả căn phòng thêm rực rỡ.
Những chùm hoa được kết thành bó và được trang trí dọc theo khắp cănphòng. Màu sắc sặc sỡ của những bó hoa đó mang lại một sắc màu mới chocăn phòng. Và có vẻ như điểm nhấn chính là những bông hoa đó.
…………………………………..
Hoàng bước vào hội trường với thái độ hơi khó chịu vì bị làm phiền quánhiều. Cậu khẽ cười khi nhìn thấy căn phòng đó. Nó quả thật công phu.Treo hoa lên cả căn phòng này thì cần phải chuẩn bị một lượng hoa rấtlớn đó chứ. Khẽ nheo mắt lại, cậu tiến tới chỗ bó hoa gần nhất.
Là hoa giấy sao?
Cậu ngạc nhiên nhìn nó. Chuẫn bị một lượng hoa lớn như thế này quả làkhông dễ chút nào. Cậu chợt nhớ tới bàn tay bị băng bó của Xuân.
Thì ra đây là lí do sao.
Cậu khẽ cười, chạm nhẹ vào những bông hoa đó. Không hiểu sao cậu thấykhó chịu. Cô vẫn ngốc như thế. Tại sao lại phải làm như thế chứ?
Tiếng nhạc làm cậu hơi chú ý. Cũng đã tới giờ bắt đầu buổi tiệc rồi. cậu quay lưng bước đi nhưng rồi dừng lại. Cậu tiến lại chỗ bó hoa kia vàrút nhẹ một bông ra và cài vào áo.
……………………………………………………..
Đứng ở một góc của hội trường, Xuân đang run lên vì hội hộp và cũng vìhơi sợ. Căn phòng này được trang trí thật rực rỡ. Điều đó cũng khiến cô“hơi” tự hào đó chứ. Dù gì cô cũng đóng góp một chút sức lực bằng việclàm những bông hoa đó. Thích thú nhìn ngắm thành quả của mình.
– Đẹp chứ? Công nhận chúng ta cũng khéo tay đó chứ. – Lan Anh từ đâu bước tới bên cô.
– Ừm, cảm ơn cậu nhiều lắm. Không có cậu tớ không biết phải làm sao cả. – Xuân quay qua nhìn cô bạn với ánh mắt chứa đựng tất cả sự biết ơn vô bờ bến của mình.
– Không, chủ yếu là do cậu mà. Tớ làm gì được chứ. – Lan Anh khẽ mỉm cười từ chối.
– Cậu cứ đùa hoài. – nhẹ nhàng kéo tay cô bạn lại và nói.
– Hihi… là cả hai ta được chưa.
– Ừ.
– Mà cậu không tính tham dự buổi tiệc này à? – Lan Anh hỏi khi nhìn bộ đồ của cô. Áo thun quần jean lửng và giày thể thao.
– HẢ? À, ừm…tớ không hợp mấy nơi như thế này, tớ chỉ muốn xem thôi. – cô lắc đầu nói.
– Không. Đừng ngốc như thế. Tớ biết cậu sẽ nói thế mà. Đi với tớ nào. – Lan Anh kéo tay cô đi ra khuất khu sảnh chính.
– Này, tớ không tham gia mà. – cô cố nài nỉ.
– Cậu có muốn trả ơn vụ hoa giấy cho tớ không? – Lanh Anh khẽ liếc cô một cái và cười một nụ cười ranh mãnh xuất hiện.
– À, tất nhiên rồi. – cô nói nhưng lòng thấy hơi kì.
– Thế thì phải nghe lời tớ. Đi thôi. – Lan Anh mỉm cười đác ý rồi kéo cô đi thẳng ra khu nhà sau.
………………………………………………….
Buổi tiệc bắt đầu. Từng cặp nam – nữ của ba trường đang từ từ dắt taynhau bước vào. Sau đó là ba đại diện Tuấn – Nguyên – Hoàng của trườngKin bước vào rồi tới đại diện của trường Will nhưng lần này chỉ có Kimvà bạn nữ nào đó bước vào mà thôi. Hội trưởng Lan Anh thì không thấy.
Sau bài khai mạc của phó hội trưởng thì bữa tiệc bắt đầu. Tiếng piano du dương vang lên. Điệu nhạc “Kiss the rain” nhẹ nhàng làm nền cho nhũngmàn khiêu vũ.
Duy bước lên với bài “ Canon in D” đã nhanh chóng chinh phục được trái tim của bao cô gái trường Will.
Bữa tiệc thật sôi động, từng cặp từng cặp bắt tay nhau và nhảy. Một số thì tụ tập để nói chuyện về những vấn đề nào đó.
Và… mọi thứ chợt im lặng khi từ cửa ra vào xuất hiện bóng dáng thấp thoáng của hai người con gái.
Một người cực kì dễ thương trong bộ váy hồng. Mái tóc dài buông nhẹ được cài gọn bởi chiếc ruy-băng cùng màu. Đôi môi khẽ mỉm cười làm khuôn mặt của cô trông càng đáng yêu và đương nhiên đó là Lan Anh – hội trưởnghội học sinh của trường Will mà ai ai cũng biết. Cô nhẹ nhàng tiến vào,một tay đang dắt theo một cô gái khác đang e dè bước vào.
Chiếc váy trắng xếp tầng, nổi bật với bồng hoa ở ngang eo. Mái tóc dài,hơi gợn sóng buông nhẹ xuống bờ vai thật duyên dáng. Đôi mắt to tròn với hàng mi dài cong vút, đôi môi đang khẽ mím để lộ sự bối rối, khuôn mặt e ấp, ngại ngùng đó khiến cho trái tim của tất cả nam sinh đang có mặt ởđây cũng phải xao xuyến. Cô bước đi thật nhẹ, thật chậm có vẻ như việcđi lại bằng đôi giày cao gót kia là một điều “khá khó khăn” nhưng điềuđo lại càng làm cho cô trông đáng yêu hơn.
Hoàng đứng từ xa nhìn người con gái xinh đẹp vừa bước vào kia. Tim cậunhư bước trật mất một nhịp. Dù biết là Xuân đã lâu nhưng không ngờ cô ấy lại đẹp như thế. Ánh mắt của cậu dường như chẳng muốn rời khỏi ngườicon gái đó mất rồi.
– Sao thế? Yêu rồi à? Cậu cũng khéo chọn bạn gái đó chứ? – Tuấn tiến lại gần trêu trọc.
– Em và cậu ấy chỉ là bạn. – Hoàng giải thích và cố quay trở lại vẻ mặt bình thản ban đầu.
– Thật sao? Thế càng hay. Anh đang tính tìm bạn gái. Có lẽ là tìm được rồi. – anh tiếp lời.
– Anh đùa à. Cậu ấy đâu thuộc tuýp người của anh. – Hoàng hơi khó chịu.
– Cũng phải. Nhưng xinh thế kia thì cũng được đó chứ. – anh tiếp tục trêu khi nhận ra thái độ khác thường của cậu.
– Anh không nên làm thế. – cậu tuyên bố một câu cụt lủn rồi bỏ đi luôn để lại Tuần đang cười thích thú nhìn cậu.
Băng nhìn cô thật lâu. Anh cũng đã ở gần cô khá lâu nhưng đây là lần đầu anh nhận ra một nét đẹp khác của cô. Không hiểu sao nó cũng khiến anhcảm thấy hồi hộp mặc dù đây không phải là lần đầu anh thấy được một côgái đẹp. Thật kì lạ.
Phong nhìn cô thật lâu. Bất giác anh khẽ mỉm cười. Dáng vẻ đó của côthật khác so với thường ngày. Không còn hồn nhiên, năng động cũng nhưvui vẻ nữa mà được thay bằng một vẻ đẹp nhẹ nhàng của một cô công chúa.Dáng vẻ e ấp kia trông thật quyến rũ. Anh nhìn cô rất lâu, rất lâu.