Tình Yêu Quý Tộc

Chương 24


Đọc truyện Tình Yêu Quý Tộc – Chương 24

 
Mở mắt ra, Xuân nhận ra mình đang ởtrong một căn phòng rộng rãi và rất sang trọng. Ngồi dậy, cô mới nhậnthấy mình đang mệt mỏi cực độ. Toàn thân đau nhức, đầu thì cứ ong ong.Có lẽ do ngồi dầm mưa suốt tối hôm qua. Chắc cô lại ốm lần hai rồi. Mớikhỏi ốm chưa được bao lâu mà đã…
Trên chiếc giường to mà cô đang nằm, quả thật rất thoải mái. Bộ váy hômqua đã được thay bằng một bộ pyjama màu xanh nhạt rất thoải mái. Cô thắc mắc, không biết ai đã thay giúp mình mà mình đang ở đâu nhỉ. Điều nàylàm cô chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Vũ.
Bước xuống giường, cô “lết” vòng vòng quanh ngôi nhà lạ hoắc này. Quảthật nó rất đẹp. cách bày trí rất hài hòa với hai tông màu chủ đạo làtrắng và đen làm cho căn nhà này mang theo phòng cách châu Âu nhiều hơn. Do mãi ngắm ngôi nhà, cô không để ý có cái bậc thang phía trước nên côtrượt chân té rầm về phía trước. Cái chân đã đau nay còn đau hơn. Ngồixoa xoa cái chân của mình nên không để ý có người đang đi tới chỗ mình.Người đó cúi xuống và bế cô lên. Do vì bất ngờ, cô hét lên khiến chongười kia cũng giật mình theo. Quay người lại thì nhận ra đó là Triệt.
– Cậu hét to thế? – Triệt cười cười nhìn cô và nói, tay vẫn bế cô đi về phía chiếc sofa gần nhất.
– Sao cậu lại ở đây? Chỗ này là đâu? – cô ngạc nhiên hỏi.
– Đây là nhà tớ. Hôm qua cậu dầm mưa rồi ngất nên tớ đưa cậu về đây. – anh giải thích.
– Ùm, cảm ơn nhưng…sao tớ lại mặc bộ đồ này.
– À, không thích sao? Đồ của tớ đó.
– Hả?
– yên tâm, do bác giúp việc thay cho cậu. – anh nói khi nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô.
– Cảm ơn, tớ phải về rồi. – cô đứng dậy nói.
– Không, cậu ở đây nghỉ đi. Tớ gọi điện cho anh Phong rồi. Anh ấy cũng bảo cậu nên nghỉ ở đây cũng được.
– Nhưng…

Chưa kịp nói hết câu, anh đã lấy tay chặn lại, không cho cô nói tiếp, anh cúi sát cô nói:
– Ngoan nào. Ngủ đi rồi anh thương, bé con. – anh chọc cô.
Thoáng ngại ngùng vì anh cúi sát như vậy, cô đẩy anh ra, cô giận dỗi phản đối:
– Này, đùa à. Ai là bé con chứ.
– Giận à? Ngoan nào. Ngủ đi. – anh vừa nói vừa véo má cô.
– Á, đau. Biết rồi, đừng làm như tớ là con nít nữa. – cô nói, tay đánh anh mấy cái.
Anh mỉm cười rồi dìu cô về phía giường của mình.
…..
Cạch…
Tiếng mở cửa phòng làm cô giật mình, mở mắt. Cô thấy có một người phụ nữ trung niên bước vô. Trong bộ váy đơn giản và thoải mái. Khuôn mặt hiềntừ, trên tay cầm một chiếc máy hút bụi. Chắc đó là người giúp việc màTriệt đã nói. Ngồi dậy, dụi mắt, cô nhìn người đó rồi cất tiếng:
– Cháu chào bác.
– Kìa, cô chủ. Cô đang sốt mà, hãy nằm nghỉ đi nào.
Hai từ “cô chủ” làm cô thấy ngượng ngùng. Cô vội nói lại:
– Cháu không sao đâu ạ. Bác đừng gọi cháu là cô chủ. Cháu thấy kì lắm ạ. – cô thú nhận.
– Nhưng…cô là bạn của cậu chủ nên…
– không sao đâu ạ. – cô mỉm cười nhìn bác rồi bước xuống giường mặc dù đang còn mệt.
– Ấy đừng, cháu cứ nằm nghĩ đi. – bác ấy nói, rồi chạy lại đỡ cô. – bác là Lam, người giúp việc ở đây.
– Dạ. Cháu là Diệp Xuân. – cô mỉm cười đáp.
– Cháu cứ nằm đây nghỉ ngơi đi. Cậu chủ lo lắm đấy. – bác đẩy cô năm xuống giường.
– Dạ, không tới mức đó đâu ạ. – cô ngại ngùng đáp.
– Thật đó. Hôm qua lúc, cậu đưa cháu đang ướt nhẹp về, trông cậu ấy lolằng lắm. mà đây là lần đầu tiên cậu ấy đưa con gái về nhà đó.
– ơ, dạ… – cô ngượng ngùng, chỉ biết gãi đầu.
Bác Lam mỉm cười xoa đầu cô. Nhìn cô âu yếm rồi nói tiếp:
– Cậu chủ là người tốt. Tính tình thì vui vẻ hòa đồng nhưng thật ra, cậu là người sống rất khép kín. Cậu chủ biết lo cho người khác là tốt rồi.

– Thế thật ra cậu là người như thế nào ạ?
– ừm, bác biết cậu ấy từ bé. Đến giờ, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều. Nhờcó cậu ấy mà bác mới có tiền để nuôi đứa con ốm yếu của mình. – nói đếnđây bác ấy rưng rừng nước mắt.
– Bác đừng buồn như thế. Con bác giờ khỏe chưa ạ?
– Ừm, nó cũng khá hơn rồi.
….
Sau một hồi nói chuyện, có lẽ cô đã hiểu hơn một chút về Triệt. cô không ngờ cậu ấy có nhiều bí mật tới như vậy.
King…cong…
Tiếng chuông cửa làm cho cô chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình. Côthấy có vẻ bác Lam hấp tấp hơn thì phải. Bác ấy chạy nhanh ra mở cửa.
Một lúc sau, cô lén bước ra ngoài và bắt gặp một người đang ông trungniên, khuôn mặt hiền từ, mái tóc đen lấm tấm trắng, mặc một bộ vest đenđơn giản. Ông ấy có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô và cô cũng rấtngạc nhiên khi gặp ông ấy.
– Cháu là… – ông ấy hỏi.
– Cô ấy là bạn của cậu chủ ạ. Tên là Diệp Xuân. – bác Lam nói.
Nhìn cô một hồi, ông chợt nhớ đến một điều gì đó. Ông ấy hỏi cô:
– Cháu là người đó sao?
– Dạ? người nào ạ? Bác là ai ạ? – cô ngơ ngác hỏi.
– À, ta chưa giới thiệu. Ta là Hùng, bố của Triệt. – ông dịu dàng nói. Có vẻ như ông ấy rất yêu cậu ấy.
– À, cháu chào bác. – cô lễ phép nói.
– Cháu có thể giúp Triệt chứ? – bác hỏi.

– Dạ? giúp gì ạ?
– Cháu hãy cố gắng thuyết phục nó quay về nhà chính. Dù nó có ghét tathì ta cũng chỉ mong nó hãy quyết định có ích cho nó. – bác ấy có vẻ hơi buồn khi nói về vấn đế ấy.
– Ơ, sao lại ghét ạ? – cô hỏi khi ngồi xuống đối diện với ông.
Ông khẽ thở dài rồi nói:
– Có lẽ do ta quá ích kỉ. Ta…
– TẠI SAO ÔNG TA LẠI Ở ĐÂY? – tiếng hét tức giận của Triệt vang lên cắt ngang lời nói của bố cậu.
Cả Xuân và ông cùng nhìn về phía cậu. Cậu ấy đang đứng đó, tức giận nhìn bố cậu. Đó không giống như ánh nhìn của một người con nhìn người bốgiống. Điều này khiến cô hết sức ngạc nhiên. Cô tưởng chỉ là bác hùngđùa cô nhưng không ngờ là có vẻ như Triệt “ghét” bố cậu thật.
Cậu đi về phía bố của cậu, nhìn ông bằng ánh nhìn căm ghét và tức giận, anh gằn giọng hỏi:
– Tại sao ông lại ở đây? Đáng ra giờ này ông phải ở bên người phụ nữ của ông chứ? – anh hỏi bang cái giọng mỉa mai đến khó chịu.
Trước thái độ đó của con trai mình, ông không làm gì cả. Chỉ lặng nhìn người con trai bằng ánh mắt âu yếm của một người cha.
– Đi ra khỏi nhà tôi ngay. – anh nói, tay chỉ về phía cánh cửa.
– Này, cậu làm gì thế? Đó là bố cậu mà. – thấy tình thế khó xử đó, Xuân vội chạy lại kéo cánh tay của anh xuống.
Nhưng dường như lời nói đó không có trọng lượng nào nên không khiến anhquan tâm. Nhìn thấy thái độ đó của người con, ông Hùng chĩ biết thở dàirồi lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.