Tình Yêu Quý Tộc

Chương 111.1


Đọc truyện Tình Yêu Quý Tộc – Chương 111.1

Sáng sớm tỉnh dậy, khẽ vươn vai, vặn mình để bớt đi chút uể oải sau giấc ngủ dài. Người con trai ấy chậm rãi bước xuống giường và đi về phía cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm ra, hơi nheo mắt khi bắt gặp những tia nắng sớm đang vươn mình qua cửa sổ.
Dáng vẻ lười nhác, khoan khoái tận hưởng chút không khí trong lành của sớm mai. Đôi mắt đen thong thả lướt nhìn xung quanh. Cũng lâu rồi, anh ít để ý tới nơi mình đang ở như thế này. Chính anh cũng không rõ là có phải nơi này đã thay đổi quá nhiều nên anh cảm thấy xa lạ hay vốn dĩ nó đã xa lạ với anh suốt ba năm qua. Nụ cười nhàn nhạt như đang tự giễu chính bản thân mình, tại sao hôm nay lại đa cảm như thế này, chẳng giống anh thường ngày chút nào.
Ánh mắt chợt dừng lại trên dáng người nhỏ bé của người con gái kia. Bước chân vội vã đi ra khỏi cánh cổng rồi chạy như bay để nhanh chóng đi xa khỏi căn nhà mà cô vừa đi ra. Là do cô sợ? Ghét? Hay là cả hai? Anh cũng không quan tâm lắm, đơn giản vì cô đã đồng ý đến đây ở rồi thì chẳng có lí do gì anh phải chú ý tới tâm tư nguyện vọng của cô cả.
Khẽ vươn vai mình lần cuối trước khi quay trở về phòng mình. Làm những việc quen thuộc và chuẩn bị ra khỏi nhà nhưng hôm nay có điều gì đó khác lạ tại nơi anh ở. Phải, đã lâu rồi, anh không có một bữa ăn đàng hoàng trong chính ngôi nhà của mình. Từ khi cô về, có lẽ anh cũng nên dành chút thời gian cho điều đó.
Vừa nghĩ vừa chậm rãi tiến về phía bàn ăn, chỉ là vài món đơn giản, không có gì đặc sắc nhưng anh vẫn muốn thử. Anh nhâm nhi ly sữa nóng với món trứng rán vội vàng của cô trong đầu chợt nhớ tới đoạn hội thoại ngắn của người con gái kia với Băng. Khóe môi khẽ nhếch lên tạo cười nhàn nhạt. Có nên cho cô cơ hội để thửc hiện dự định nhỏ bé đó hay không đây? Chắc là không rồi. Anh kéo cô ra xa khỏi Băng mục đích là để chọc phá hai người, đâu thể cả hai dễ dàng gặp mặt nhau được. Hơn nữa…anh cũng đang rất chán, tìm một trò chơi nào đó cũng hay…
…………
Reng…reng…
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa đã đến. Không chờ đợi thêm giây phút nào, vừa chào giáo viên xong, Xuân lao nhanh ra khỏi lớp và cũng không quên mang theo “thành quả” hì hục từ sáng của mình. Để chuẩn bị cho giây phút được gặp Băng, cô đã thức dậy rất sớm để làm hộp cơm nho nhỏ này. Chỉ cần nghĩ tới đấy là trong lòng lại càng thấy hạnh phúc, sung sướng làm sao.
Bước chân dừng lại hẳn khi có hai người con trai đột ngột ra chặn đường. Hơi nheo mắt tỏ vẻ khó chịu nhưng cô cũng không muốn đôi co nhiều với hai người đó mà chỉ im lặng lách qua. Mới bước đi được vài bước, cô bị cả hai tóm lại, kéo đi hướng ngược lại.
-Các anh muốn làm gì? Thả tôi ra. – Xuân tức tối hét toáng lên. Tại sao lại có người rảnh rỗi gây sự với cô chứ. Nếu là ngày khác thì không sao nhưng ngày hôm nay thì tuyệt đối không được.
-Đi rồi cô sẽ biết.
-Tôi không thích…
Chưa kịp nói thêm tiếng nào, cả người đã bị đẩy mạnh qua cánh cửa của căn phòng gần đó. Cảm giác nhói đau đến buốt óc, chưa kịp mở lời trút giận, cô đã im bặt đi khi nhìn thấy người con trai đó. Thì ra la Huy bày ra trò này. Người lúc nào cũng rảnh rỗi, muốn đi chọc phá người khác.
-Anh muốn làm gì đây? – cô lườm mắt nhìn Huy chằm chằm.
-Sao? Nhìn cô có vẻ tức giận thế? Chỉ là muốn mời cô xem chút vở kịch thôi mà. – anh vừa nói vừa cười, tay thì chỉ về phía một cậu bạn khác đang nằm trên sàn. Khuôn mặt bầm dập là dấu hiệu cho những gì cậu vừa trải qua.
-Anh…anh có phải là người không thế? Tại sao hở tí là đánh người vậy? – cô lớn giọng với anh, mặc kệ cái sợ hãi của những lần trước.
-Chắc là không rồi. – anh cười cợt, trêu đùa.
-Anh… – cô tức đến ngẹn giọng.
-Đừng nóng như thế chứ. Vì thế tôi mới cho cô chọn cái kết thúc này. – Huy vẫn giữ nụ cười khinh khỉnh.
-Là ý gì?
-Giờ tôi cho cô chọn, tôi nên ra đòn cuối như thế nào? Chân? Bụng?… hay là tất cả? – anh giữ nét thản nhiên trên mặt, cứ như đó là chuyện hết sức bình thường.
-Anh bị điên à? Tại sao lại đem chuyện đó ra làm trò đùa. – cô tức điên lên với thái độ đó.
-Coi như cô chọn cả hai. Này cậu bạn, có chuyện gì thì cứ tìm cô gái này mà tính sổ nhé. – Huy bật cười lớn.
Lời của anh vừa dứt, một tên con trai cao to đã giơ chiếc ghế lên chuẩn bị ra đòn quyết định, mặc kệ cho cậu con trai kia co quắp, sợ hãi.
-Dừng lại, anh không được làm thế. – cô hốt hoảng chạy lại giữ tay tên cao to kia.
-Chứ tôi phải làm sao?

-Anh không được làm thế? Cậu ấy có lỗi gì khiến anh phải làm thế.
-Đó là người dám đánh lén Huy, khiến cậu ấy phải nhập viện. Vì thế, việc này không có gì là sai cả. – Thiên đột ngột xuất hiện chen vào.
Xuân chợt hiểu ra một chút chuyện, thì ra cậu con trai kia đã kêu người đâm lén Huy tới mức phải thừa sống thiếu chết đó.
-Nhưng không có nghĩa là anh có quyền đánh đập người khác tàn bạo như vậy. Anh không có quyền. – cô vẫn cương quyết không thông cảm cho hành động của Huy.
-Tại sao không? Cậu ta làm cho Huy phải nhập viện thì Huy cũng nên đáp trả lại tương đương chứ? – Thiên tiếp tục.
-Đó chỉ là suy nghĩ của kẻ ngốc. Các anh không tự mình gây chuyện thì làm gì có người ghét các anh tới mức đó. – cô không chần chừ đáp lại.
-Dạo này, có vẻ tôi để cô lộng hành quá nhỉ? Vậy giờ cô thích sao? Đòn kết thúc bắt buộc phải có nhưng nghe theo cô…tôi sẽ không ra tay nữa. – Huy cười khẩy.
-Thật sao? – tâm trạng cô có chút nới lỏng.
-Nhưng…cô sẽ là người nhận thay.
-Cái gì? – cô trợn mắt nhìn anh ta.
-Yên tâm, tất nhiên không phải là phải chịu đòn thay, dù gì cô cũng là con gái mà đúng không?
-Phải…tất nhiên rồi. – cô căng thẳng nhìn anh.
-Tốt thôi, vậy hãy làm những gì mà người con gái hay làm đi. – Huy nhún vai.
-Cái gì? Ý anh là sao? Việc con gái hay làm? – cô ngơ ngác nhìn anh.
-Làm như trong phim ấy. Hôn chẳng hạn. Tôi cũng đang thắc mắc là Băng thích cô ở điểm nào. Tôi chưa nhìn thấy nét đặc biệt nào cô cả. Hay là…sức hút từ bên trong? – anh cười khẩy.
-Anh điên à? – cô giận đỏ mặt lên mà quát.
-Sao…cô hay là anh ta? – mặt Huy trở nên sắc lạnh, đầy nguy hiểm.
Xuân im lặng nhìn anh. Anh đang đùa phải không? Bắt cô lựa chọn. Nếu cô không làm theo, thì chắc chắn cậu con trai kia sẽ bị đánh mà với tình trạng hiện tại của cậu ta thì kết quả may mắn lắm cũng có khi bị tàn phế ấy chứ có khi còn tệ hơn. Nếu điều đó mà xảy ra thì liệu cô có thoải mái không? Chắc chắn là không. Lương tâm của cô sẽ bị cắn rứt đến chết mất. Nhưng nếu mà theo ý kiến của Huy thì cô sẽ có lỗi với Băng…cô phải làm sao đây.
Cô ghét Huy. Tại sao Huy có thể toàn quyền quyết định mọi chuyện theo ý mình chứ? Cô tức đến suýt khóc. Cô ghét phải lựa chọn như thế này, ghét bị anh điều khiển theo ý anh như thế này.
-Sao? Cô quyết định được chưa? Tôi không có thời gian để đợi cô suy nghĩ đâu. – Huy nhăn nhó tỏ ý phật lòng. Tay cũng giơ lên ra hiệu cho đám đằng sau chuẩn bị ra tay.
-Khoan. Tôi làm theo ý anh là được rồi chứ gì?
-Thật sao? Cô chắc chứ? Không sợ Băng ghét cô sao?
-Anh ấy sẽ thông cảm, với lại anh ấy sẽ hiểu tại sao tôi làm thế. – cô nhìn anh đầy tức giận, chỉ tiếc là không đi tới tát thẳng vào mặt của anh mà thôi.
-Vậy thì làm thôi. – Huy nhún vai.
-Cái gì? Trong cái phòng đầy người như thế này sao? Anh đùa à? – cô trợn mắt nhìn Huy.

-Ngại sao? Cũng được. – anh vẫy tay cho đám đàn em đi ra hết, chỉ còn lại Thiên và cậu con trai bị đánh thôi.
-Hai người đó là sao? – cô liếc nhìn hai người kia.
-Thiên là bạn tôi, cậu ấy sẽ chứng kiếm xem cô có thực hiện đúng lời mình nói không? Còn cậu con trai kia thì cũng nên cho cậu ta xem mặt ân nhân chút chứ nhỉ? – Huy cười khẩy.
-Anh…được thôi.
Huy nhún vai, chậm rãi quan sát từng cử chỉ, hành động của cô. Nhìn dáng vẻ căng thẳng, chậm chạp đi về phía anh.
Cô đặt hộp cơm sang một bên, khẽ hít sâu lấy tinh thần để tiến gần về phía anh. Từng bước chân như đeo chì, không thể nhấc lên nổi. Trong đầu bao cảm xúc hỗn lộn, đè nén khó chịu. Đứng trước mặt anh nhìn dáng vẻ ung dung càng khiến cô thấy ghét. Anh nửa ngồi nửa đứng trên chiếc bàn to, nhìn chằm chằm vào cô làm cô mất bình tĩnh hơn.
Hai cánh tay hơi run run, túm lấy vai anh. Hơi thở dồn dập, căng thẳng không sao kìm chế được. Cô thực sự muốn khóc lắm nhưng nghĩ tới dáng vẻ hài lòng của anh, cô không cho phép mình làm thế. Đây là lần đầu nhìn anh ở khoảng cách gần như thế. Quả thật là giống Băng đúc, lần trước khi gặp anh, một phần vì sợ nên không nhìn rõ mặt, một phần vì anh để kiểu tóc khác nên cô không nhận ra, còn ngày hôm nay anh đã để lại kiểu tóc gần giống Băng, lại nhìn từ khoảng cách gần như thế này, cô không khỏi có chút nhầm lẫn.
Nghĩ lung tung mãi, cô cũng quyết định làm cho nhanh việc mình cần làm. Hơi nhún lên, đặt nhẹ đôi môi của mình lên môi của anh, hai mắt nhắm thật chặt. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô vội vàng buông ra nhưng khi biết cô có ý định đó, Huy đã đưa tay lên giữ chặt cô lại.
Một tay anh giữ đầu cô, một tay kéo cô sát vào lồng ngực của mình. Cái chạm môi nhẹ lúc nãy bắt đầu chuyển thành một nụ hôn thực sự. Và cô không thích điều này.
Đôi mắt trợn tròn nhìn anh giận dữ, hai cánh tay lúc nãy chỉ túm nhẹ vào vai áo anh, giờ thì đang cố dùng sức đẩy anh ra. Không, đây không phải là điều cô muốn, cô không thích thế.
Đột ngột, toàn thân cô bị nhấc bổng rồi và bị đẩy lên chiếc bàn mà anh đang ngồi. Tư thế ban đầu giờ hoàn toàn thay đổi, cô bị anh giam cầm trong lồng ngực của mình, không cho phép cô cựa quậy.
Đầu óc trống rỗng lúc nãy giờ tràn ngập nỗi sợ, ánh mắt cô hoảng loạn nhìn xung quanh cầu cứu nhưng đáp lại chỉ có ánh nhìn thờ ơ của hai người kia và cái nhìn lạnh lẽo của người con trai kia.

-Không…dừng lại. – cô cố gắng né tránh cái nhìn sắc lạnh của anh.
-Tại sao?
-Không…thả tôi ra. – cô điên cuồng giãy giụa. Khóe mắt ướt đẫm nước mắt từ bao giờ, cánh tay run rẩy túm lấy áo của anh.
Động tác của Huy cũng dừng lại hẳn, chỉ im lặng nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Trong lòng chợt có chút yếu lòng. Từng có nhiều cô gái muốn lấy lòng anh, chấp nhận làm nhiều chuyện tệ hơn nhưng anh cũng không màng tới. Nhưng đây là lần đầu, anh dừng lại. Anh lưỡng lự, nhìn những giọt nước mắt làm anh cảm thấy bản thân mình làm thật tồi tệ.
Không phải vì anh thích cô. Đơn giản vì anh thấy từ cô có chút gì đó quá chân thật, nó gợi lại những điều gì đó mà anh vốn tưởng mình đã đánh mất từ lâu rồi.
-Cô không thú vị chút nào, tại sao Băng lại thích cô chứ?
-Thà không thú vị còn hơn thú vị để anh thích. – cô ngồi dậy, vội vàng nhảy xuống bàn, định chạy vội ra khỏi phòng nhưng bị Huy giữ lại.
-Tôi có nói là sẽ cho cô đi sao?
-Anh muốn gì nữa? – cô nhìn anh dè chừng, tay giữ chặt cổ áo đầy đề phòng.
Vì cô không làm tôi thấy thích thú chút nào, nên tốt nhất cô nên ở lại đây và suy nghĩ đi.
-Cái gì?

Không thèm giải thích, anh và Thiên vác theo cậu con trai kia ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại, mặc kệ cho cô gào thét, đập cửa như thế nào.
Không, cô không muốn bị nhốt như thế này. Cô muốn gặp Băng. Không được, cô muốn chạy ra. Cô ghét bị nhốt ở đây, cô ghét…cô bật khóc vì thấy oan ức cho chính mình. Tại sao mình lại bị trêu chọc như thế chứ? Cô làm gì sai mà khiến Huy đối xử với mình như thế.
Không, cô sẽ không ngồi yên một chỗ đâu. Vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh rồi chợt dừng lại trước ô cửa sổ đang mở tung ra. Nếu đã bị dồn tới đường cùng rồi, thì cô sẽ liều.
…….
Huy lững thững bỏ đi, mang theo hộp cơm của cô trong tay. Nụ cười hài lòng cho chiến phẩm vừa rồi.
– Này, cậu lạnh lùng thật đó, lỡ con bé đó không đồng ý thì tớ chết à? – cậu con trai bị đánh lúc này đã trút bỏ lớp hóa trang để trở về đúng con người của cậu – Thế Hiển, một trong hai cậu bạn thân của Huy.
-Tớ biết chắc rằng cô ta sẽ đồng ý. – Huy cười nhàn nhạt.
-Làm sao chắc chắn được.
-Vì cô ấy quá lương thiện, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nỗi dằn vặt nếu có người bị hại vì cô. Đúng không? – Thiên lên tiếng.
-Bingo…có cậu là hiểu tớ. – Huy vỗ vai cậu bạn hài lòng.
-Thế nhưng, sao lúc nãy cậu lại dừng? Lần đầu thấy cậu có vẻ hứng thú thật sự với một đứa con gái. – Hiển nhận xét.
-Vì sao nhỉ? – Huy nhún vai.
-Huy. – Thiên đột ngột lên tiếng cảnh báo.
-Có chuyện gì thế? – Huy hơi ngoái nhìn.
Thiên không nói không rằng, đưa ra về phía anh chiếc smart phone, trên màn hình là một căn phòng trống không. Gió thổi qua cửa sổ làm tung bay chiếc rèm như lí giải cho sự trống vắng đó.
-Khỉ thật. Cô ta có phải là con gái không vậy? Nghỉ sao mà lại đi trèo cửa sổ. – Huy tức giận hét rống lên, không chần chừ mà chạy ngược lại về căn phòng đó.
…………………

Xuân lê từng bước thật chậm men theo cái gờ nhô ra từ bức tường. Hai tay cố gắng vịn chặt vào một điểm nào đó, toàn thân cũng cố gắng ép sát thật chặt vào bức tường ấy.
Thật không ngờ, lại có ngày một học sinh gương mẫu như cô lại phải đi trèo tường nhưng lần này là hoàn toàn có lí do của nó. Cô đương nhiên không muốn mình bị nhốt ở trong căn phòng đó vì hôm nay cô có hẹn với Băng, làm sao cô có thể phí phạm một cơ hội quý báu như thế chứ.
Càng nghĩ, cô càng có thêm động lực để thực hiện cái hành động liều lĩnh này. Dù sao đây cũng chỉ là tầng hai nên, chắc cũng sẽ ít “nguy hiểm” hơn so với các tầng phía trên chỉ cần cô cẩn thận một chút là được. Chỉ còn một đoạn ngắn nửa là cô sẽ tới cửa sổ của phòng bên cạnh, như thế chỉ cần leo vào đó và chạy khỏi căn phòng đó là cô có thể ra ngoài.
Bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào thành cửa sổ và đang nhích từng bước một để tiến gần tới nó để chuẩn bị leo vào thì đột ngột có một cánh tay ai đó đưa ra và nắm tay cô lại.
Bị hành động đó làm cho bất ngờ, cô hốt hoảng buông cả hai tay ra. Ngay cái lúc tưởng như toàn thân mình sẽ bị ngã về phía sau thì có một bóng người vươn ra đỡ lấy người cô lại.
Đợi đến khi Xuân hoàn toàn bình tĩnh lại được, cô mới bắt đầu chú ý người vừa đỡ mình. Đầu óc trở nên trống rỗng, không biết nên giận hay nên sợ nữa. Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như muốn bóp nghẹt tất cả của người con trai kia, cô tự hỏi bản thân mình rằng liệu giữa việc ngã xuống và được anh cứu thì cái nào sẽ tốt hơn. Ngã xuống dù có đau về thể xác nhưng còn đỡ hơn anh cứu rồi cả tinh thần lẫn thể xác đều bị anh làm cho hoảng sợ.
Trong khi cô đang suy nghĩ không biết nên làm sao, Huy đã mất kiên nhẫn mà nhấc toàn bộ người cô qua cửa sổ và ném xuống đất một cách thô bạo đầy tức giận. Anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cả người cô. Anh đang tức giận, thực sự tức giận. Chưa có ai dám bỏ trốn khỏi anh, đặc biệt là con gái, vậy mà cô dàm làm thế, chưa kể còn chọn cách nguy hiểm này nữa chứ.
-Cô có bị điên không? – Huy quát lớn.
-Anh đừng quát tôi, lỗi là do anh đó chứ. Nếu anh không nhốt tôi lại thì tôi đâu có cư xử ngu ngốc như thế này.
-Hừ, nếu biết ngu ngốc sao không chấp nhận ngồi yên một chỗ đi mà còn leo tường như thế.
-Tôi không thích bị nhốt. Anh không có quyền gì nhốt tôi cả. Anh là cái gì chứ? – cô gân cổ lên cãi lại.

-Cô dám to tiếng lại sao. Nếu tôi không kéo cô lên thì giờ cô có lành lặn thế này không mà còn dám nói.
-Tại anh làm tôi giật mình nên suýt té. Không có anh tôi cũng leo vào được rồi.
-Cô…
-Tôi thì sao. Tôi ghét anh. Đồ hống hách, độc tài và xấu xa. Đừng hỏi tại sao mọi người đều xa lánh anh, trong khi ai cũng yêu quí Băng. – cô không thèm quan tâm tới thái độ giận dữ của anh mà to tiếng lại.
-Cô…nghĩ mình có đủ tư cách nói thế sao. Phải rồi, ghét sao. Tôi cũng chẳng cần cô phải thích. Đã thế tôi sẽ cho cô biết rõ tôi hống hách, độc tài, xấu xa như thế nào. – đôi mắt của anh đen lại, ánh lên tia độc ác sắc lạnh.
Không nói không rằng tiến về phía cô, một tay túm chặt lấy cánh tay cô lôi về phía đống bàn ghế đang được xếp một đống ở góc phòng. Tay còn lại kéo chiếc cà vạt ra khỏi cô của mình. Không nói không rằng đẩy cô thật mạnh té xuống chỗ gần đống bàn ghế đó rồi tự mình ngồi xuống.
-Anh định làm gì, tránh xa tôi ra. – Xuân hốt hoảng lùi lại. Cô bắt đầu hoảng sợ trước cái áp lực nặng nề của anh.
-Sao? Nãy còn to tiếng lắm mà. – Huy cười khẩy.
-Tránh xa tôi ra. – cô vội vàng lùi lại về phía sau nhưng lại bị anh cầm chân kéo mạnh lại phía anh. Không nói không rằng xách cô lên đẩy mạnh người cô dựa vào chân một chiếc bàn.
-Tôi sẽ cho cô biết tôi xấu xa như thế nào.
-Không, tôi không cần. – cô điên cuồng giãy dụa thoát khỏi sự giam cầm của người con trai kia. Hai cánh tay ra sức đánh thật mạnh vào lồng ngực của anh nhưng dường như chỉ càng làm cho anh thêm tàn bạo.
Huy túm hai cánh tay đang ra sức đánh anh lại, sau đó bẻ ngoặt ra sau, mặc cho cô hét lên vì đau. Dùng toàn bộ sức mạnh trút hết giận dữ lên người con gái kia. Anh giữ hai tay cô lại sau chân bàn rồi dùng chiếc cà vạt lúc này để trói cô lại, vừa giữ anh vừa siết chặt sợi dây hơn.
Cứ thế, cứ thế, từng vòng một trói chặt hai tay cô lại với nhau. Cánh tay như muốn bị bóp nát đau đớn đến bật khóc. Cả cơ thể nhỏ bé bị anh ôm trọn, cô không thích cảm giác bị giam câm chút nào. Cô hét rống lên, giãy dụa điên cuồng nhưng vẫn không ăn nhập gì với sức mạnh của người con trai đó. Đột ngột, cô cắn mạnh vào vai anh. Anh trút giận lên cô, cô cũng đáp trả lại. Mọi căm ghét, tức giận cũng nén hết trong vết cắn đó.
Huy hơi nheo mắt vì đau. Vì không chú ý nên bị cô cắn ngay vai nhưng anh cũng không giận dữ hơn mà ngược lại. Anh bình tĩnh hơn một chút. Đầu óc cũng có tỉnh táo hơn. Lúc nãy, không hiểu sao anh lại mất kiểm soát như thế.
Phải mãi một lúc đau, anh mới gỡ người cô ra. Và cô cũng đã bị anh trói chặt vào chân bàn không thể nào nhúc nhích được.
-Tại sao, anh lại đối với tôi như thế. Thả tôi ra. – cô nhìn anh hét lên.
-Đừng trách tôi, là do cô trút lấy. hừ, tôi không cần giống Băng, anh ta thì có gì hay chứ.
-Tôi không quan tâm tới anh. Thả tôi ra.
-Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô có ý định gì. Ngay từ khi cô chập nhận sang khu B này, cô đã mất quyền quyết định cho chính mình rồi. giờ điều cô có thể làm là ngoan ngoãn nghe theo tôi. – anh bóp mạnh vào cằm cô khiến cô đau tới tái mặt.
-Không…tôi không thích, thả tôi ra.
-Hừ… cứ đợi đấy. cô nên suy nghĩ lại đi. – Huy phán câu cuối rồi đứng dậy đi thẳng một mạch ra cửa, mặc cho cô la hét phía sau.
Cánh cửa căn phòng đóng nhưng vẫn vang vọng tiếng la hét của người con gái đó. Không ai dám tới gần, cũng không ai dám thả cô ra. Cứ thế để cô một mình chịu khổ.
Huy cứ bình thản đi dọc hành làng. Anh ghét mình như thế này. Thật kì lạ.
-Này, lần đầu thấy cậu mất bình tĩnh vì một đứa con gái đó. – Thiên nhận xét.
-Hừ…
-Có lẽ là anh em thì khẩu vị thường giống nhau. – Thiên tiếp tục.
-Là ý gì? – Huy cau có nhìn.
-Cậu nên tự biết. – nói xong, Thiên xoay người bỏ đi thẳng, bỏ Huy đứng nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.