Tình Yêu Quý Tộc

Chương 101.2


Đọc truyện Tình Yêu Quý Tộc – Chương 101.2


Xuân khẽ mở mắt và cố gắng ngồi dậy. Ánh sáng le loi từ ngoài cánh cửa mang lại cũng đủ khiến cô thấy chói mặt. Đã không biết bao nhiêu ngày rồi cô bị giam giữ ở đây một cách vô lí. Lúc này toàn thân cô đang phải chịu cơn đau từ những trận đòn của đám côn đồ ở đây. Quả thật cô cũng không nhớ mình phải chịu bao nhiêu trận đòn và lắng nghe bao nhiêu từ miệt thị cũng như tiếng cười hả hê của bọn chúng. Mệt mỏi, cơn đói bắt đầu làm cô tê liệt, suốt mấy ngày qua cô chỉ được cho uống vài ngụm nước, hoàn toàn không có chút gì bỏ bụng.
– Ê mày, lần này tao thấy có vẻ cô chủ ghét con nhỏ này lắm, lần đầu tiên tao thấy cô chủ ra tay nặng như thế đó. – tiếng của một đứa con gái nào đó vang lên từ bên ngoài của cánh cửa.
– Tao ra con heo nè, thua rồi nghe con. – tiếng một đứa con gái khác. – Thì kệ nó đi. Ai biểu nó ngu cho nó chết. Lâu lâu lại có thử để xả stress, sướng quá rồi còn đòi hỏi gì nữa. Mày thương nó thì vô thay đi, có dám không? – tiếng nói chanh chua cùng điệu cười khanh khách của nó khiến Xuân chợt cảm thấy ghê sợ.
Là ai đã ghét cô tới mức đó chứ? Tại sao lại là cô chứ?
Cuộc đối thoại cứ thế diễn ra trong ở ngoài đó. Không ai quan tâm tới tình trạng của cô lúc này. Có gì đáng để họ quan tâm chứ?
– Đúng, mày ý kiến nhiều làm gì nhưng mà lỡ nó chết thì sao? Tao thấy cũng hơi quá tay thật. – một đứa con gai khác xen vào.
– Kệ, nghe nói hôm nay cô chủ tới nè. – một đứa con gai giọng cứ ồm ồn xen vào.
– Ừm…….
– …………………
– ……………………
Sau đó là một tràng những lời bàn tán về đủ thứ mà Xuân nghe hoàn toàn không hiểu mà đúng hơn là cô không muốn hiểu, với tình trạng lúc này cô cảm thấy quá kinh khủng rồi. Cô không biết tại sao cô lại phải chịu những cảnh như thế này. Cô chỉ là một đứa con gái bình thường nhưng tại sao lại có người căm ghét cô tới mức đẩy cô vào tình trạng này chứ.
Nghĩ tới đây, Xuân chợt chực khóc, cô sợ, sợ cái không gian tù túng, sợ những khuôn mặt của đám kia mỗi khi chúng hành hạ cô, cô sợ tất cả những gì liên quan tới cái không gian này. Cô nhớ bố mẹ cô, cô muốn ra khỏi cái nơi kinh khủng này. Cô nhớ Băng, cô không hiểu sao mình lại nhớ anh ấy…
Mệt mỏi và sợ hãi, Xuân ngồi co người một góc của căn phòng tối đen, cái mùi ẩm mốc vài cái tường cũ kĩ đầy rêu kia đã dần trở nên quen thuộc với cô rồi. Có lẽ vì chúng đã là điểm tựa duy nhất của cô trong suốt mấy ngày tồi tệ qua. Hai cánh tay đã bắt đầu tê đi và mất cảm giác do bị trói qua lâu, họng cô vừa đau vừa rát. Đầu tóc bù xù, trông đến thật tội nghiệp, hoàn toàn không còn sức lực.
Cạch……

Cánh cửa một lần nữa được mở ra một cách thô bạo. Theo phản xạ, Xuân co người lại vì sợ, có lẽ là do những ngày kinh khủng vừa qua đã khiến cô có phản xạ như vậy. Đưa ánh mắt yếu ớt của mình về phía cánh cửa ra vào. Lại là người đàn ông mặc áo đen đó, cô có thấy ông ta mấy lần, chủ yếu là để nói gì đó với đám côn đồ kia. Theo sau ông ta là mấy đứa con gái và con trai mà hành hạ cô suốt mấy ngày qua. Khuôn mặt khinh khỉnh và đểu giả của chúng lại càng làm Xuân thấy sợ hãi. Cơn đau bất chợt ập đến làm cô thấy hoảng loạn, tiếng rên khe khẽ bị chặn lại bởi chiếc băng dính.
Cộp…cộp…
Tiếng bước chân chậm rãi của một đứa con gái nào đó, có lẽ là “cô chủ” mà họ hay nói đến. Nó nhẹ nhàng thanh thoát nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm độc ác. Âm vang chầm chậm dội vào tai Xuân khiến cô bất giác rùng mình.
Dừng trước cánh cửa một lúc có vẻ phân vân, rồi người con gái đó cũng quyết định đi vào. Chiếc váy trắng làm nổi bất vóc dáng mảnh dẻ cân đối, chiếc nơ nhỏ màu hồng khẽ vén gọn mái tóc được xõa ra một cách điệu đà làm tôn lên nét đẹp tròn trịa của khuôn mặt dễ thương, một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Xuân ngỡ ngàng, cô dường như không tin vào chính mắt mình nữa, cô ngỡ như đó chỉ là ảo giác trong cái chốn tù túng ẩm ướt này. Người mà cô vô cùng kính trọng – không ai khác chính là Mỹ Tiên.
– Cô chủ. – người đàn ông kia khẽ cúi chào người con gái vưa bước vào.
Người con gái đó không nói gì mà đi thẳng một mạch tới chỗ Xuân đang dựa tường, quì xuống bên cạnh Xuân đang ngạc nhiên nhìn mình chăm chú.
Roẹt…
Miếng băng keo bị kéo ra một cách thô bạo khiến Xuân khẽ nhăn mặt vì đau. Cô nhìn Tiên, ánh mắt lo lắng và thắc mắc.
– Chị Tiên sao chị lại ở đây? Ở đây nguy hiểm lắm? Chị tới cứu…… lời nói như sắp hết hơi của cô bị chững lại vì chợt nhận ra người đàn ông mà bắt cô vừa gọi Tiên là “cô chủ”.
Xuân đờ người ra vì shock dường như cô đang cố gắng tìm cho mình một lí do để giải thích cho việc đó. Không thể nào. Cô và Tiên thân nhau như vậy, không có cớ nào mà Tiên làm như vậy với cô. Giữa cô và Tiên có lí do gì khiến Tiên phải làm như vậy? Không thể nào? Điều đó không phải là sự thật. Chắc chắn có gì đó nhầm lẫn. Không thể tin được? Hàng vạn câu hỏi cứ quay vòng vòng trong đầu Xuân một cách bức bối.
Khẽ nâng cằm Xuân lên và im lặng quan sát khuôn mặt ngỡ ngàng của Xuân, Tiên nhéch mép cười một nụ cười khinh bỉ.
– Chào em, em khỏe chứ? – giọng nói bỡn cợt, độc ác.
– Tại sao?….. – lời nói bị chặn trong họng cô, đúng hơn là cô không biết phải nói gì hơn.
– Sao? Đang thắc mắc tại sao chị ở đây hả? – giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự bỡn cợt, khinh bỉ.

-……………….. – Xuân im lặng.
– Chị tới cứu em đây, cứu em khỏi sự đau khổ dằn vặt suốt mấy ngày qua đây. – giọng nói nhẹ nhàng cùng một nụ cười độc ác nở trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
– Tại sao? Tại sao chị lại làm vậy? Tôi không thù oán gì với chị, tại sao?
– Hahaha……  Tiên bật cười to. – Không thù oán sao? Thật sao?
– Ý chị là sao chứ. – Xuân ngẹn ngào nói. Giọng nói run run dường như cô đang cố chịu đựng cậu chuyện mà mình sắp phải nghe.
Bốp………
Cái tát như trời giáng khiến Xuân sa sầm mặt mày, choáng váng và sốc khiến cô gần như ngất xỉu. Tiên đứng dậy, đá cô một cái rồi đưa ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về phía người con gái nhỏ bé đang co rúm người vì đau.
Vị tanh tanh của máu như chực trào trong cô. Mệt mỏi, sợ hãi…tất cả những thứ cô phải chịu trong suốt mấy ngày qua là do người mà cô luôn kính trọng gây ra sao? Tại sao chứ? Hàng ngàn câu hỏi cứ dồn dập suốt hiện trong cô khiến cô quay cuồng. Cô không dám tin rằng người ở gần mình nhất chính là người khiến mình ra nông nỗi này.
– Mày ngây thơ thật hay ngây thơ giả vậy? – Tiên gằn giọng.
– ……………………………
– Chính mày, mày đã cướp tất cả của tao. Vì sự xuất hiện của mày mà người ấy không còn quan tâm tới tao nữa. Vì mày, vì mày đã xuất hiện. Tao ghét mày. Thật không hiểu sao, mày thì có cái gì mà khiến lũ con trai phải nghe lời mày, phải lo lắng cho mày chứ. – giọng Tiên trở nên cay độc.
– Chị đang nói gì thế? Thật vô lí. – Xuân vẫn chưa thực sự hiểu lời của Tiên lắm.
Bốp…………
Một cái tát giáng mạnh, bất ngờ khiến Xuân choáng váng.

– Đừng giả bộ ngây thơ. Tao ghét mày, tao ghét sự giả dối đó. Tại sao cả Triệt cũng nghe lời mày răm rắp, ngay cả Vũ và Phong nữa, họ dám coi trọng mày hơn tao sao? Ngu ngốc, rồi cả tên Duy đáng ghét nữa. Lúc nào hắn cũng có ác cảm với tao, đã thế còn hết lần này tới lần khác cứu mày. Nhưng ta không quan tâm, người mà ta muốn là Băng. Thế mà ngươi còn dám quyến rũ anh ấy của tao. Mày thật vô liêm sỉ. – Tiên hét lên, ánh mặt dữ tợn, độc ác.
– Chị điên rồi. Chị đừng nói thế. Chị không có quyền gì nói các anh ấy như vậy. – Xuân nói, cô cảm thấy ngỡ ngàng.
– Đồ nói láo. – Tiên hét lên và đá cho Xuân một cái. Đế của đôi dép cao gót xoáy sâu vào người khiến cô khẽ rên lên vì đau. – Tao ghét mày, số mày đúng là may, hết năm lần bảy lượt được cứu chứ.
– Cứu? Ý chị là sao chứ? – Xuân ngờ ngợ.
– Đúng là tao. Tất cả những gì mày phải chịu đựng đều do tao. Chính tao đã khiến bố mày phá sản, chính tao đã yêu cầu tên lão mập đó lừa bố mày, cho nhà mày phá sản lần hai, tao tưởng vì thế mày phải suy sụp, lao đầu về để giúp bố mày và xa rời Băng nhưng mày lại được anh ấy giúp. Tao ghét mày, chính tao đã ra lệnh cho tên đó xử mày, thế mà cũng không xong, bị bắt ngay khi còn chưa kịp làm được gì, thật vô dụng, cuối cùng hắn bị vô tù là đáng. Haha….
Giọng cười đắc ý của cô ta khiến Xuân cảm thấy ghê tởm trước con người đó. Cô ghét, chính cô ta đã hại bố cô.
– Cô đúng là đồ độc ác, tại sao cô lại làm thế? Bố tôi có thù gì với cô chứ. Tôi ghét cô. – Xuân hét lên, nước mắt bắt đầu rơi. Đau, đau lắm, cô cảm thấy có lỗi với bố cô, tất cả vì cô mà bố cô phải chịu đựng thế sao.
– Lỗi của ông ta là bố của mày, bố của một đứa con gái đê tiện chuyên đi mồi chài bạn trai của người khác.
– Cô điên rồi.
– Đúng, tao điên, tao điên lên khi thấy mày cứ ve vãn bên Băng, rồi đám con trai kia cứ quây lấy mày chống ngứa mắt lắm. Tao đã nhờ cả đám kia đánh mày mong rằng mày sẽ sớm biến khỏi trường này thế mà mày vẫn không đi, hết lần này đến lần khác được tên Duy giúp, cả Triệt, Vũ và Phong cũng vì mày mà nhao nhao cả lên.
– Cô thật kinh tởm.
– Hahaha………thế có là gì chứ? Mày được Triệt thích rồi mà còn dám đi mê hoặc Phong khiến anh ấy cũng phải thích mày nhưng chưa đủ, mày quay qua ve vãn Băng nữa chứ. Thật là đê tiện. So với mày, tao có là gì.
Nhắc tới Phong khiến cô hơi bối rối, cô vẫn nhớ những gì anh đã làm vào lần đó, bất giác cô khẽ rùng mình vì sợ nhưng quả thật đó không phải lỗi của anh.
– Cô điên rồi. Tôi chưa bao giờ cố ý khiến ai đó thích mình cả. Anh Phong cũng sẽ không còn thích tôi nữa. Và anh Băng cũng không thích tôi, chị vừa lòng chưa. – Xuân đau đớn trả lời.
– Hahaha…. – tiếng cười của Tiên thật ghê sợ. – Không còn thích? Mày không biết hay giả vờ không biết vậy. Tên đó thích mày như điên thế mà mày không biết hay là mày muốn gì nữa. Đến giờ mà hắn vẫn cứ như một tên ngốc, cuống cuồng chạy đi tìm mày. Mà cũng tiếc thật. Tao đã có lòng tốt, tác thành cho mày với hắn thế mà mày còn chê, mà cũng tại tên Vũ đáng ghét đó xen vào chứ nếu không giờ này đâu có chuyện này.
– Ý chị là sao? Chẳng lẽ…………  Xuân ngỡ ngàng, cô kinh hoàng trước ý nghĩ của mình. Không thể nào.
– Đúng chính tao. Chính tao đã bỏ thuốc kích thích vào ly sâm banh của Phong khiến hắn điên loạn như thế. Chính tao đã sắp đặt cho mày và hắn bị nhốt trong nhà kho hồi lễ hội ở trường Will đấy.Haha…. Tao đã có lòng tốt giúp hắn mà hắn không biết quí.

– Thật kinh tởm. Cô là đồ độc ác, tại sao cô lại làm vậy với tôi, tôi làm gì cô cơ chứ. Anh Phong làm gì sai mà khiến cô phải làm như vậy. Đồ xấu xa. – giọng nói nghẹn ngào, dường như sự thật mà cô đang nghe là vượt quá sức chịu đựng của cô.
Bốp…………
– Mày không có quyền nói tao. Tại mày, tất cả là tại mày mà tao phải làm những việc đó. Vì mày dám cướp Băng của tao. Tao làm tất cả, tao khiến Duy bị đuổi để hắn tuyệt vọng, để hắn căm ghét mày rồi hắn sẽ không nghe mày, hắn sẽ ghét mày và mày không thể làm xong cái công việc của mày như thế mày sẽ không còn lí do gì để ở lại đây mà quyến rũ Băng nữa. Hahaha…
– Tôi ghét cô, cô khiến tôi ghê sợ, cô đóng kịch giỏi thật đấy. – Xuân phẫn uất hét lên.
Bốp………………
Tiên tát cô một cái, ánh mắt hằn học nhìn cô một cách khinh khỉnh.
– Mày yên tâm. Mọi việc sẽ chấm dứt trong ngày hôm nay. Tao sẽ khiến mày không còn đủ dũng cảm để gặp lại Băng nữa, ngay ngày hôm nay tao sẽ làm mọi việc chấm dứt. Tao sẽ cho mày không còn mặt mũi nào tới gặp Băng nữa.
– Cô…cô định làm gì….? – giọng nói Xuân bắt đầu run lên vì sợ. Rốt cuộc thì còn điều gì cô ta chưa làm chứ?
– Đừng lo, sẽ nhẹ nhàng thôi, chỉ là tao muốn lưu giữ một chút “kỉ niệm” đáng nhớ cho mày thôi. – giọng Tiên nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một sự nguy hiểm.
– Cô…..
Lời nói chợt nghẹ lại trong cổ họng khi đám côn đồ kia bắt đầu tiến lên phía trước. Khuôn mặt của chúng hiện lên một sự thích thú đến độc ác. Đám con trai cười – nụ cười đáng kinh tởm. Cô chợt nhận ra một đứa con gái trong đám kia bắt đầu lôi ra một chiếc máy quay. Cô hốt hoảng:
– Các…các…người định làm…làm gì? – cô hỏi câu hỏi mà có lẽ chính cô cũng đã biết được đáp án.
– Mày đừng lo sẽ nhanh thôi. – Tiên cười lớn.
– Dừng lại đi, Tiên, cô đừng đi quá mức như vậy, hãy dừng lại trước khi quá muộn. Đừng làm cho chính cô càng trở nên ghê tởm như thế nữa. – Xuân nói, giọng nói run run xen lẫn sợ hãi và tức giận.
– Đừng nhiều lời, tao đã làm nhiều việc kinh khủng rồi, việc này có là gì chứ. Bọn mày ra tay nhanh lên.
Tiên vừa dứt lời, ba tên du côn kia đã xúm lại. Một tên đè cô xuống mặc cho cô đang giãy giụa, la hét. Nước mắt không biết từ đâu nó cứ chảy ra. Cô khóc, sợ lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.