Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 7
Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Sau khi dùng cơm cùng Phùng Minh Nguyệt, Kỉ Bách Linh bắt xe trở về biệt thự. Chân của cô vẫn còn cảm giác đau nhức, chỉ là có thể nhịn đau mà bước đi, trong nhà vẫn tối om như mực, cô chậm rãi đi đến phòng mình mở cửa, rồi bật đèn, trong phòng trống trải không một bóng người. Bất chợt cô nhớ đến tối hôm qua, từ bên ngoài trở về nhìn thấy Giang Dịch Sâm ngồi trên giường cô còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh còn biết có nhà mà chủ động trở về, nay nhìn căn phòng không có bóng dáng anh tâm trạng cô có chút thất vọng.
Nhìn bản thân mình đi Kỉ Bách Linh, ngươi thế nào mà trở nên yếu đuối như vậy, chờ mong anh ta trở về à? Lúc này chuông điện thoại reo là nhân viên chuyển phát nhanh, cô lập tức tìm đôi bông tai phỉ thúy, sau đó gói cẩn thận rồi đi ra ngoài. Chính cô gọi điện cho nhân viên chuyển phát nhanh đến, cô muốn gửi món quà này qua đường bưu điện, gói ghém xong xuôi cô còn cẩn thận viết xuống địa chỉ của Phùng Minh Nguyệt. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô cũng để lại mấy chữ trên tờ giấy. “Quà sinh nhật trễ của tớ, cậu không cần phải để ý”.
Trước kia Phùng Minh Nguyệt rất thích đôi bông tai này, nhưng lúc đó cô cũng thích nó, khi cô còn trẻ cô thích cái gì thì tất nhiên sẽ không chia sẻ cho bất cứ ai, kể cả bạn thân của mình. Mà Phùng Minh Nguyệt là người hiểu chuyện đương nhiên cũng không tranh giành với cô. Hôm nay gặp lại Minh Nguyệt nói cô quên ngày sinh nhật cô ấy, lúc này cô mới phát hiện, hai người là bạn bè vô cùng thân, thời điểm khi hai người học đại học cô bị bạn bè cô lập một thời gian, lúc đó Phùng Minh Nguyệt kiên định ở bên cạnh bênh vực cho cô, hai người đã từng trải qua biết bao kỉ niệm, vậy mà thời gian qua cô xíu tí đã quên mất tình bạn này.
Giang Dịch Sâm vẫn chưa về, cô biết anh sẽ không trở về. Thật buồn cười, cô đã muốn tự tay quyết định sống chết của bản thân, thế nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến anh ta. Cô đã nghĩ rất nhiều, về ba mẹ, về anh cả cùng với Phùng Minh Nguyệt. Nhưng chính những người này làm cô nhận ra bản thân mình sống quá vô dụng. Cô còn sống để làm gì? Để chờ đợi điều gì? Cô biết ba mẹ sẽ không đồng ý cho cô ly hôn với Giang Dịch Sâm, anh cả và chị dâu thì càng không cần phải nhắc đến. Về phần Giang Dịch Sâm, anh ta dường như có thể quyết định sinh tử của cô, cô thật sự không thể sống nổi cùng với anh nữa. Giang Dịch Sâm giờ phút này anh đang ở nơi nào? Có lẽ bây giờ bên cạnh anh đang có rựơu ngon, người đẹp ngồi cạnh làm gì có tâm tư mà nghĩ đến cô.
Cô vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ, cô muốn biết trên đời này giờ phút này còn có ai quan tâm đến cô? Nếu có cô sẽ vứt đi cái kế hoạch kia, còn nếu như không cô sẽ kiên định giải thoát cho bản thân.
Kỳ thật kế hoạch này không phải một ngày hai ngày mà có, sau khi cô cùng Giang Dịch Sâm kết hôn, cô đã từng tìm Phùng Minh Nguyệt xin một lọ thuốc ngủ, bởi cô nghe nói dùng thuốc ngủ ra đi sẽ không đau, cô rất sợ đau nên chỉ có thể chọn phương thức ra đi nhẹ nhàng nhất. Cô không thể cùng Tưởng Bách Xuyên ở cùng một chỗ, cô đã không bảo vệ được tình yêu của mình, chính cô đã giết chết đoạn tình cảm thanh xuân tươi đẹp của bản thân. Cô đã không cứng rắn mạnh mẽ như Giang Dịch Sâm, muốn cái gì thì dành lấy, nên cô chỉ còn một con đường đi tìm đến cái chết. Cô mới 21 tuổi, còn hai tháng nữa mới sang tuổi 22, cô còn rất nhiều dự định vẫn chưa thực hiện, như thế nào lại chọn từ bỏ? Thật buồn cười khi trong vô thức tìm đến cái chết bản năng sinh tồn vẫn cố gắng thức tỉnh tâm trí đang mê muội của cô. Hay chính cô tự cho mình một lý do để tiếp tục sống.
Cô ôm di động, mỗi một giây trôi qua là một thời gian chờ, di động trong tay yên lặng không một tiếng chuông, ngay cả một tin nhắn cũng không có, mãi đến hừng đông, vẫn không một ai nhớ đến cô. Cuối cùng cô cũng nhận ra, ngay cả ông trời hẳn là cũng muốn cô đi tìm cái chết.
Cô chờ thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô muốn lúc 9h cô sẽ tìm đến cái chết, từ nay về sau người nhà sẽ không còn là gánh nặng của cô, cô cũng không cần mỗi ngày phải nằm ở nhà mà suy nghĩ xem Giang Dịch Sâm đang ở nơi nào? Đang ở cùng với ai? Chỉ cần nghĩ anh ta từng chạm vào người đàn bà khác cô liền cảm thấy thật buồn nôn, thực xin lỗi cô không đủ rộng lượng để mà để chia sẻ chồng của mình với người đàn bà khác.
Cô mang ly nước cùng lọ thuốc ngủ đặt trên đầu giường, đợi một chút nữa sẽ uống, hẳn là chết đi nếu không chết thì cũng sống làm người thực vật, ít ra cô không cần phải nằm suy nghĩ về mọi thứ.
Đến 8h, cô cầm di động, nghĩ đến ba mẹ, tuy rằng đôi khi bọn họ có rất nhiều cái xấu, nhưng đối với cô cũng rất tốt, ngày xưa mẹ cô luôn nấu những món ngon cho cô ăn, còn ba thì đi làm tiết kiệm để cho cô tiền tiêu vặt, nay ba mẹ đều đã già đi, cô biết khi cô chọn con đường này chẳng phải là người đầu bạc đi tiễn người đầu xanh hay sao? Nhất định họ sẽ rất thương tâm.
Cô liền bấm số gọi anh cả, anh cô rất nhanh liền tiếp điện thoại:
“Chuyện gì?”
“Anh về sau anh nên nghe lời ba mẹ một chút, không cần phải chọc họ tức giận, ba mẹ lớn tuổi rồi, đôi khi hay lải nhải, anh đừng để trong lòng, nên quan tâm đến họ một chút, quan tâm luôn cả …” phần của em.
“Sáng sớm gọi cho anh nói lảm nhảm gì vậy? Xem ra em còn chưa tỉnh ngủ, anh tắt máy đây… tới tôi tới tôi…”
Di động truyền đến một tràng âm thanh bát nháo, Kỉ Bách Linh nhìn di động, cười khổ không thôi. Lúc này anh cô còn chơi mạt chược, chắc là chơi suốt đêm không ngủ. Cô biết anh cô thường hay bài bạc, một ván cũng 500 ngàn, một đêm thắng thua cũng đều là mấy ngàn, lúc trẻ anh cô hay mắc nợ bạn bè. Nhưng cha mẹ luôn bênh vực cho anh cô, vẫn là cha mẹ thương anh trai cô hơn cô.
Cô hít thở một hơi dài, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, dù sao chút nữa cô cũng là người đã chết. Cô cầm di động gọi cho Phùng Minh Nguyệt, nhưng Minh Nguyệt không nghe máy, cô gọi lại lần nữa cũng không ai nghe. Hơi thất vọng cô để điện thoại trên giường rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi trở lại nằm trên giường, lúc sau điện thoại reo là Minh Nguyệt gọi đến.
“Bách Linh có chuyện gì vậy? Khi nãy tớ đi kiểm tra phòng bệnh nhân, nên để điện thoại trên bàn không mang theo.”
“Cũng không có gì, chỉ muốn nói chuyện một chút với cậu.”
“Cậu nói đi.”
“Minh Nguyệt, tớ với cậu chơi với nhau lâu như vậy, tớ cũng chưa làm cái gì tốt cho cậu, toàn gây thêm phiền phức cho cậu không thôi, hiện tại tự nhiên nhớ đến, tớ xin lỗi, trong thời gian qua vậy mà cậu không hề ghét bỏ tớ, tớ rất cảm động.
“Haiz, chúng ta là bạn tốt với nhau, nói chuyện này làm gì? May mắn là tớ chưa có bạn trai, chứ không tớ lại tưởng cậu đoạt bạn trai tớ rồi gọi xin lỗi.”
“Minh Nguyệt, về sau cậu phải sống thật tốt, tìm một người đàn ông tốt, đừng tùy tiện mà chấp nhận một ai đó. Lần trước gặp chẳng phải cậu nói có một bác sĩ đối với cậu rất tốt sao? Cậu còn bảo cậu có chút hứng thú với anh ta, tìm cơ hội phát triển một chút xem sao, cậu xem cậu tốt như vậy, rất nhiều người muốn tìm hiểu cậu, đừng nên một phút nông nổi mà chấp nhận một người không hợp với cậu, về sau cũng nên đối xử với bản thân tốt một chút, cũng không nên tức giận các đồng nghiệp của cậu khi thấy họ ngồi không, nhàn hạ. Cậu là một bác sĩ tốt cứ như cậu mà sống đừng nên thay đổi bản thân, tớ tin cậu cũng sẽ không thay đổi thành người xấu. Lần trước cậu bảo cậu thích ăn ruột già, nhưng tớ ghét nhất món đó, nên mới giả bộ không nghe thấy, còn nói món mình thích ăn, buột cậu phải chiều tớ, tớ xin lỗi cậu, biết cậu tâm lí sẽ không trách tớ. Không phải cậu bảo thích đôi bông tai của tớ sao? Tớ đã nhờ nhân viên chuyển phát nhanh mang đến tặng cậu, cậu phải chú ý mà nhận đấy, còn nữa sau này cậu kết hôn tớ cũng đã chuẩn bị lễ vật cho cậu, nhưng tớ sẽ không nói cho cậu biết là thứ gì, tớ đã đặt ở XX, nếu sau này cậu không nhận được nhất định phải đến đó đòi cho tớ… Minh Nguyệt tớ thật sự cám ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tớ, vẫn luôn bao dung tha thứ cho những khuyết điểm nhỏ của tớ, vẫn không ghét bỏ tớ, trong khi tớ sai sót và có rất nhiều khuyết điểm”
“Bách Linh, cậu bị làm sao vậy? Đừng làm tớ sợ.”
Phùng Minh Nguyệt hoàn toàn bối rối đứng lên:
“Cậu đang khóc sao?”
“Không có gì, chỉ là nhất thời xúc động đối với tình cảm cậu dành cho tớ mà thôi, cậu đừng để trong lòng.”
“Cậu vẫn luôn là người sống tình cảm.”
“Haha, tốt lắm, Minh Nguyệt cậu đi làm việc đi.”
“Giữ sức khỏe tốt đấy.”
Phùng Minh Nguyệt gác điện thoại, Kỉ Bách Linh cũng tắt máy, cô cầm di động, cô đã muốn làm cái gì cũng sẽ làm cái đấy mặc kệ mọi người có lỗi với cô ra sao? Vẫn là cô luôn đi xin lỗi người khác. Đồng hồ trên tường chỉ đến 8h45 phút, chỉ còn 15 phút là cô trực tiếp nuốt trọn đống thuốc ngủ trên đầu giường rồi.
Khi kim đồng hồ chỉ đến 9h, cô cầm lọ thuốc ngủ đổ ra bàn tay, tay kia cầm ly nước từ từ bỏ tất cả vào miệng.
Bên này Phùng Minh Nguyệt tay vẫn cầm điện thoại, Bách Linh từ nhỏ tính vốn đã rất trẻ con khi trưởng thành cũng không thay đổi mấy, tự nhiên gọi điện nói với cô một tràng rồi khóc, ngẫm lại một chút, những lời vừa rồi trước đây Kỉ Bách Linh sẽ không bao giờ thốt lên, tựa hồ giống như những lời cuối cùng trước khi tạm biệt…
Phùng Minh Nguyệt cứng đờ tại chỗ.
Những lời cuối trước khi…
Cô lập tức cầm di động, hi vọng bản thân nghĩ quá nhiều, cô cầm điện thoại bấm số Kỉ Bách Linh, điện thoại tắt máy, chẳng lẽ vô tình điện thoại hết pin? Như thế nào mà lại trùng hợp như vậy? Cô nhớ lại những lời Kỉ Bách Linh vừa nói, lại đi xin lỗi cô, rồi còn đặt quà kết hôn cho cô trước, lại tặng quà cho cô, chẳng phải sinh nhật cô còn tận nửa năm nữa mới đến sao? Vì lý do gì lại chuẩn bị mọi thứ sớm như vậy? Không phải có thể trực tiếp tặng quà cho cô hay sao? Nghĩ đến việc hôm qua cô đưa Kỉ Bách Linh lọ thuốc ngủ, sắc mặt cô đanh lại vội vàng chạy vào thang máy xuống lầu.
Kỉ Bách Linh cậu ngàn lần không được làm chuyện gì điên rồ, hy vọng bản thân cô nghĩ nhiều. Cô lao ra khỏi bệnh viện, thấy chiếc xe cứu thương ngừng trước cổng cô vội lao lên xe đọc địa chỉ, bảo lái xe chạy nhanh hết cỡ, cô đang đi cứu người, lái xe thấy bộ dạng vội vàng của cô lập tức lái xe rời đi. Bởi vì là xe cứu thương nên dọc đường đi thông suốt, Phùng Minh Nguyệt vừa xuống xe miệng vừa lẩm bẩm, nhất định không có việc gì, nhất định không có việc gì.
Phùng Minh Nguyệt giờ khắc này cảm thấy thật may mắn khi Kỉ Bách Linh lần trước đưa cho cô một cái chìa khóa nhà, bởi vì bản thân Kỉ Bách Linh hay quên chìa khóa ở nhà nên cô đã đưa Phùng Minh Nguyệt giữ một cái. Khi nào cần sẽ dùng đến. Phùng Minh Nguyệt lập tức mở cửa.
“Bách Linh, Bách Linh…”
Cô chạy vào nhà bắt đầu gọi, nhà không có ai, cô vội vàng chạy lên lầu nhìn thấy Kỉ Bách Linh nằm trên giường, Phùng Minh Nguyệt sau đó liền khóc, lại nhìn thấy lọ thuốc ngủ trống trơn, lập tức biết chuyện vừa phát sinh.
“Bách Linh, Bách Linh…”
Giờ phút này Kỉ Bách Linh vẫn còn ý thức mơ hồ:
“Sao cậu lại đến đây?”
Phùng Minh Nguyệt biết cô đã đến đúng lúc, Kỉ Bách Linh vừa uống không bao lâu, cô bất chấp tất cả đem Kỉ Bách Linh từ trên giường kéo xuống lôi vào nhà vệ sinh, buộc Kỉ Bách Linh mang tất cả thứ vừa nuốt vào nôn ra. Kỉ Bách Linh không chịu nôn ra, Phùng Minh Nguyệt đem tay đưa vào miệng cô.
Ép buộc cho đến khi nhìn thấy Kỉ Bách Linh nôn ra lượng vừa đủ với số thuốc ngủ cô đưa, lúc này cô mới dừng lại.
“Kỉ Bách Linh, cậu đang làm cái gì? Cậu cho đây là đùa giỡn sao?”
Phùng Minh Nguyệt nắm chặt quần áo Kỉ Bách Linh tức giận hét lên.
“Tớ không đùa, tớ thực không muốn sống.”
“Cậu đang nói mê sảng cái gì? Cậu đã biết có bao nhiêu người hâm mộ cậu không? Bề ngoài xinh đẹp, gia đình có điều kiện, lại gả cho một người chồng tốt.”
Kỉ Bách Linh ngồi dưới sàn nhà khóc rống lên:
“Một người chồng tốt sao, chồng của tớ giờ này chắc đang cùng nữ trợ lý của anh ta ân ái trên giường. Minh Nguyệt tớ thật sự không còn cách nào khác, Dịch Sâm đối với tớ chỉ hứng thú, nay hết hứng thú anh ta liền bỏ rơi tớ, căn bản không cần tớ, nhưng tớ trốn không thoát khỏi bàn tay anh ta. Trong nhà tớ… bọn họ chỉ biết khuyên tớ lấy Giang Dịch Sâm, chỉ biết nói tớ không biết điều… tớ thật sự sống không nổi nữa rồi”
“Giang Dịch Sâm tên hỗn đản.”
Phùng Minh Nguyệt tức giận đến mức muốn đánh người, cô kéo Kỉ Bách Linh ôm vào lòng an ủi, đợi đến khi Kỉ Bách Linh ngủ, cô biết đây là lúc thuốc ngủ phát huy tác dụng, tuy rằng đã nôn ra hết nhưng vẫn còn sót mấy viên hay thuốc đã tan vào nước vẫn còn nằm trong cơ thể, hiện tại ngủ một chút cũng tốt.