Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 20


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 20


Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh ngồi trên xe Giang Dịch Sâm thời điểm này cô không muốn nghĩ đến lý do Tưởng Bách Xuyên quên ngày sinh nhật của cô nữa, cứ cho rằng anh có việc quan trọng nên nhất thời không nhớ đi, căn bản mỗi năm đều có một ngày sinh nhật coi như sinh nhật năm nay có chút không vui cũng không sao. Giang Dịch Sâm lại đổi xe, nhìn bề ngoài trông chiếc xe có hơi nhỏ nhưng ngồi bên trong lại thấy rộng rãi thoải mái, xe chạy rất êm. Bây giờ cảm thấy nếu sau này có tiền nhất định chọn chiếc này.
“Ngồi xe của anh tự nhiên nảy sinh ham muốn sau này nếu có điều kiện sẽ tậu một chiếc thế này”
Cô sờ đệm, cảm thấy lớp da cũng rất đăc biệt, trước kia thấy anh cô mua chiếc xe cũng không tệ lắm, hiện tại ngồi trên chiếc này mới nhận ra sự khác biệt quá lớn.
“Xem ra anh đã làm một chuyện khá tốt”
Giang Dịch Sâm đem xe lái ra khỏi cổng trường đại học An Minh.
“Thế nào mà làm chuyện tốt, anh khiến em thích chiếc xe này như vậy sau này không có khả năng mua thì lại càng thất vọng”
Giang Dịch Sâm nhíu mày:
“Mua một chiếc xe tốt chính là giao bản thân cho nó, không những giúp thân thể thoải mái về thể xác và tinh thần, mấu chốt còn ở chổ lái những chiếc xe này rất đảm bảo về mặt an toàn, anh nghĩ bỏ ra một món tiền để sở hữu nó là hoàn toàn xứng đáng”
Kỉ Bách linh nhún vai:
“Anh nghĩ sai rồi, vẫn nên suy nghĩ thực tế chút, nếu như cả một đời người kiếm tiền vẫn không có đủ để mua thì nên làm thế nào?”
Giang Dịch Sâm cười cười:
“Cho nên con gái bọn em khi kết hôn cần lựa chọn đối tượng cẩn thận”
Kỉ Bách Linh sửng sốt:
“Đang nói mua xe mà anh lại có thể chuyển thành hôn nhân, không lẽ chuyện mua xe lại gắn đến hạnh phúc hôn nhân? Giữa hạnh phúc và tiền tài không có cùng quan hệ, huống chi là xe?”
Giang Dịch Sâm nghe những lời này, tâm trạng có hơi chùng xuống, nhưng nhanh chóng anh khôi phục lại bộ dáng bình thường :
“Em nói cũng đúng, hôm nay là sinh nhật em, nên anh xem mọi lời em nói đều chính xác”
Kỉ Bách Linh nở nụ cười, nói cho cùng thì hôm nay vì sinh nhật mình nên anh mới chấp nhận, không lẽ cô nói không đúng ư? Có chút tiền tài chưa hẳn đã hạnh phúc, một gia đình muốn hạnh phúc không chỉ có tiền là đủ, muốn có hạnh phúc phải do bàn tay của hai người gầy dựng lên cùng nhau trải qua sóng gió, cùng nhau gầy dựng một gia đình nhỏ, cùng nhau cố gắng xây dựng một tương lai tốt đẹp cho gia đình con cái rồi nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời, đó mới chính là hạnh phúc, ở trong mắt Kỉ Bách Linh, tiền bạc danh vọng đều thua kém việc hai người cùng nắm tay nhau đi đến bạc đầu.

Giang Dịch Sâm xem bộ dáng tự đắc đơn thuần mộc mạc tự nhiên lại nảy sinh hiếu kì, muốn biết nếu như anh hũy diệt bộ dáng đơn thuần này của cô, cô rốt cuộc sẽ biến thành cái gì? Sẽ phĩ nhổ nhạo báng xã hội đen tối lòng người ngụy biện hay là vẫn giữ suy nghĩ thế giới nãy luôn tốt đẹp, cái ý nghĩ này vô thức hiện lên trong đầu, đã rất lâu rồi anh mới để tâm đến một cô gái, vô luận cô có phản ứng gì anh đều chờ mong.
“Hôm nay sinh nhật em, em có muốn náo nhiệt một chút không hay vẫn như bình thường”
Anh trưng cầu ý kiến của cô:
“Chẳng lẽ anh còn muốn tôt chức cho em một buổi party sinh nhật?”
“Không được? không phải anh với em là bạn bè sao?”
Kỉ Bách Linh nghĩ, cô nguyên bản rất thích náo nhiệt, nhưng chỉ giới hạn trong số những bạn bè thân, nghĩ đến đám bạn bè của anh, cô lập tức lắc đầu:
“Không cần, hai người chúng ta là tốt rồi”
“Em nói như vậy không sợ anh hiểu lầm?”
Kỉ Bách Linh suy nghĩ lại lời anh nói mới hiểu được ý tứ lập tức biện bạch:
“Em chỉ sợ phiền phức thôi”
“Được, trước tiên anh mang em đi ăn cơm”
Kỉ Bách Linh không có ý kiến, sau khi xuống xe đi theo anh cùng đi ăn cơm, anh chọn quán đầu tiên nhìn qua cũng thấy được chổ này rất đắt tiền, có từng phòng bao riêng, phòng không lớn lắm được trang trí theo kiểu cổ xưa, bản thân cô có thể cảm thấy ở đây rất đặc biệt, nơi này rất sạch sẽ, mỗi bộ đồ ăn sẽ có phong cách riêng, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, chính điều này khiến cô cảm thấy quán ăn này thực không tầm thường.
Cô kéo tay áo Giang Dịch Sâm, nói nhỏ:
“Nơi này rất sang trọng…”
“Nơi này rất tiện cho anh và em, chủ quán ở đây là bạn thân của anh, em đừng ngại”
Kỉ Bách Linh không mấy tin, Giang Dịch Sâm mang cô vào ấn vào chổ ngồi, sau đó cất tiếng:
“Em ngoan ngoãn”
Ánh mắt nhìn cô, cô đành phải thõa hiệp, chính là vẫn nghĩ bữa cơm này hết bao nhiêu tiền? Giang Dịch Sâm thấy cô yên vị ngồi xuống lúc này mới bước ra ngoài, cũng không biết làm cái gì, cô nghồi yên cảm thấy có chút kì lạ, không hề có người vào mang thực đơn đến, nhưng rất nhanh đồ ăn được mang lên, cô lúc này đại khái hiểu được chút, quán ăn này thực rất nổi tiếng, không phải ai cũng có thể đặt bàn được, có khi phải đợi mấy tháng mới có bàn trống, không nghĩ có ngày chính mình lại có diễm phúc như vậy? cô nhìn đồ ăn, lại nhìn bát đũa thật là tinh xão làm cho người ta cảm giấc rất thèm ăn.
Giang Dịch Sâm đi một hồi lâu mới tiến vào, cô hỏi anh không trả lời nãy giờ anh đã đi đâu? Làm gì?
Cô cầm đũa gắp thức ăn, từ lúc thấy đồ ăn, dạ dày đã phản bội cô rồi, nhưng phải đợi đến lúc anh vô mới có thể ăn, đồ ăn nhìn qua thực rất ngon, ăn vào miệng cảm giác thật tuyệt, lần đầu tiên cô được niếm phải món ăn ngon như vậy, cảm giác rất vui vẻ liền gật đầu tán thưởng.

“Em ăn chậm một chút”
Giang Dịch Sâm nhìn bộ dạng của cô nhếch môi cười.
Kỉ Bách Linh lúc này mới để ý anh không hề động đũa, nhưng cũng không nhìn về phía mình vì thế tiếp tục ăn, còn không quên nhắc anh cùng ăn. Giang Dịch Sâm thấy bộ dạng ăn của cô rất vui vẻ, bèn cầm đũa gắp chút thức ăn, anh thường ăn những món này, sớm đã không có cảm giác gì, không bằng ngồi xem bộ dáng cô ăn.
Chờ Kỉ Bách Linh ăn gần xong, Giang Dịch Sâm lúc này mới búng ngón tay gọi bồi bàng mang lên một cái khay, Kỉ Bách Linh cảm thấy rất ngạc nhiên, mang vài phần chờ mong, bồi bàng trực tiếp mang tới đặt trước mặt cô, là một chiếc bánh ngọt bằng hoa quả, rất nhiều hoa quả được sắp xếp rất ngay ngăn và đẹp mắt, được phũ lên một lớp kem trong suốt, cô vui vẻ cực kì nhìn chiếc bánh ngọt đáng yêu này, trước đây cứ nghĩ bánh ngọt là phải có bơ, cùng khối bánh tạo thành nay nhìn trước mắt cảm thấy hiếu kỳ, cái bánh này rất nhỏ, hơn nữa vô cùng đẹp mắt, cô có thể thấy trái kiwi cùng dưa lưới nhỏ được khảm cùng với nhau.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ”
Giang Dịch Sâm nhìn biểu hiện của cô, sau đó thắp một cây nến cắm trên chiếc bánh rồi đặt trước mặt cô:
“Em ước một điều ước đi”
Kỉ Bách Linh gật đầu, lần đầu tiên thấy chiếc bánh thế này, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô ước nguyện sau đó thổi tắt nến, cẩn thận cắt chiếc bánh ra làm hai, đưa cho Giang Dịch Sâm một phần cả hai người vui vẻ thưởng thức, sau khi ăn một cách sạch sẽ cô vô cùng thỏa mãn, cùng anh ăn chiếc bánh ngọt ngon đến như vậy tâm trạng cực kì hưng phấn, trước đây mỗi năm sinh nhật đều có banh ngọt nhưng năm nào ăn cũng thừa, chỉ có duy nhất năm nay là ăn hết trọn không hề có dư.
Dùng bữa xong hai người rời khỏi quán ăn, màn đêm vừa buông xuống, thành phố bắt đầu lên đèn,cuộc sống về đêm mới bắt đầu.
“Anh mang em đến một nơi”
Vẻ mặt anh mang chút thần bí, khiến Kỉ Bách Linh thật sự hiếu kìô
“Được thôi”
Cô ngồi trên xe anh, còn ám chỉ rằng kí túc xá 11h sẽ đóng cửa, mà cô cũng mong về sớm, Giang Dịch Sâm hiểu được lời cô muốn nhắn nhủ, liền lái xe đưa cô đi dạo, tùy cô muốn dạo bao lâu, cũng không rủ cô đến tụ tập cùng với bạn bè mình, nên Kỉ Bách Linh rất vui vẻ.
Giang Dịch Sâm lái xe đưa cô đến cửa chính “Đồng Thoại Thành” thì dừng xe lại, lúc này bên kia đã chuẩn bị đóng cửa, anh lập tức xuống xe gọi một cuộc điện thoại. Kỉ Bách Linh ngồi yên nhìn xung quanh, cửa chính làm bằng đá, có chút kiên cố, nhưng lại trông rất hiện đại, trên tảng đá có khác hình một cái cây, hai phiến cửa không hề đối xứng, mà bên cạnh còn gập ghềnh trông rất phóng khoáng, nơi này cô có nghe nói qua, nhưng chưa có dịp tới, bên ngoài có một câu nói mà ai cũng biết, điều lãng mạn nhất trong cuộc đời đó chính là được chụp ảnh cưới ở “Đồng Thoại Thành”, muốn có bộ ảnh cưới đẹp thì không thể không nghĩ đến nơi này, thế nhưng giá cả rất cao, người bình thường không có khả năng chi trả cho một ngày chụp hình ở đây.
Một lát sau có người đến mở cửa.
Thời điểm bây giờ, mọi người chuẩn bị đóng cửa dọn dẹp không lý nào lại mở cửa đón khách? Kỉ Bách Linh nhìn về phía Giang Dịch Sâm có chút nghi hoặc.
“Chủ của nơi này có chút quan hệ với anh”
Anh nhìn cô tùy tiện đưa ra một lý do. Kỉ Bách Linh gật gật đầu.
Trong quá trình tham quan có một người luôn ở bên cạnh hai người cẩn thận giải thích giới thiệu, hiện giờ là mùa hoa đào cùng hoa lê. Trong khoảng thời gian này cố rất nhiều cặp đôi đến quay phim chụp ảnh cưới, quả nhiên lời hướng dẫn viên nói hoàn toàn không sai, khung cảnh được trang hoàng rất đẹp.

Kỉ Bách Linh vui vẻ nhìn xem vườn hoa Hải Đường, Hải Đường ở đây rất đẹp, cô cự tuyệt lời mời đến nơi khác xem hoa của hướng dẫn viên, hơn ai hết cô biết khó có cơ hội để được đến nơi này tham quan tự dưng bỏ thời gian ra đi ngắm hoa đúng là hành động lãng phí. Cô hy vọng cùng người mình yêu đi đến đây ngắm hoa xem cảnh, đáng tiếc bây giờ lại không có Tưởng Bách Xuyên ở đây.
Giang Dịch Sâm để hướng dẫn viên rời đi, anh mang Kỉ Bách Linh đến nhà đá tham quan, nhà đá xây thành một gian phòng, không chỉ hình dạng bên ngoài là đá mà bên trong cũng toàn là đá, hơn nữa tất cả đồ dùng sinh hoạt trong nhà cũng được làm bằng đá, quả thực căn phòng này dùng để chụp ảnh cưới sẽ rất đẹp, đặc biệt phù hợp với tạo hình của những thập niên trước.
Kỉ Bách Linh vui vẻ tiến vào, áp bàn tay lên mấy tảng đá, lúc này cô đã thấu hiểu tại sao nơi này muốn vào lại tốn phí cao đến vậy mà vẫn có rất nhiều người chịu bỏ tiền đến, nếu như là cô, cô cũng chấp nhận, quang cảnh đồng thoại, mĩ miều không đơn thuần là lời nói suông.
Bên kia là khu nhà thủy tinh tất cả đồ vật đều làm bằng thủy tinh, bao gồm tường nhà, dụng cụ, tiến vào bên trong tất cả đều trong suốt có thể nhìn thấy rõ bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không thể thấy được bên trong, Kỉ Bách Linh lướt qua nhìn thấy bộ chén đũa làm bằng thủy tinh trông rất đáng yêu, phòng bếp cũng làm bằng thủy tinh, thực khó tưởng tượng nổi.
“Em có thể trộm đôi đũa này đi”
Cô vuốt tay lên đôi đũa, quả thực quyến luyến không muốn rời xa.
Giang Dịch Sâm đứng phía sau cô cất giọng:
“Có thể, em muốn cái gì cứ lấy cái đó”
Kỉ Bách Linh nghĩ ngợi, cầm đôi đũa trả về chổ cũ:
“Vẫn là quên đi”
“Tại sao?”
“Cầm đôi đũa đi rồi, thoạt nhìn sẽ cảm thấy trống vắng, chén đũa vẫn nên là một bộ”
“Nếu thích thì em lấy nguyên bộ luôn đi”
Lời anh nói nghe thật dụ hoặc, nhưng cô vẫn lắc đầu.
Rời khỏi “Đồng Thoại Thành”, cô hướng anh nói lời cảm ơn, cám ơn anh đã mang cô đến nơi này, khiến lòng cô không khỏi cảm động, cô ở trên xe không nhìn được nhìn điện thoại, rồi hỏi anh phí tham quan là bao nhiêu? Mỗi khu là giá khác nhau hay sao? Có phải tham quan giá khác mà chụp ảnh cưới sẽ có giá khác hay không? có cần phải hẹn trước mới được vào hay không? mấy cánh đồng hoa kia cũng thật đẹp, nở rực cả một vùng, hoa đẹp như vậy mà chỉ dành cho mọi người đến chụp hình cưới cũng thật tiếc.
Kỉ Bách Linh nhìn nhà đá cùng nhà thủy tinh đang dần khuất, cô rất xúc động, hận không thể lập tức về bắt Tưởng Bách Xuyên cưới mình rồi đi vào đó chụp nguyên bộ ảnh cưới, đến từng khu chụp từng bộ ảnh khác nhau, nhất định khiến bản thân vô cùng thỏa mãn.
Dọc đường đi cô đều ôm chặt di động, Giang Dịch Sâm cũng không nói gì lái xe đưa cô về đến kí túc xá.
Kỉ Bách Linh xuống xe, chào tạm biệt Giang Dịch Sâm:
“Cám ơn anh hôm nay tặng cho em nhiều niềm vui như vậy, đây quả là vinh hạnh của em”
Cô mỉm cười, hướng anh vẫy tay, xoay người rồi bước lên cầu thang, Giang Dịch Sâm nhìn hình bóng cô khuất đi mới lái xe rời đi.
Tâm tình cô rất tốt, nhất là cảnh tượng đồng thoại vừa rồi cứ như trong cổ tích. Vào đại sảnh, cô thấy Bạch Nhân đứng ở trước cửa, hướng cô đi đến, Kỉ Bách Linh nhíu mày, cô cùng Bạch Nhân rất ít tiếp xúc, không nghĩ tới lần này lại đến tìm mình.
“Cậu thật vui vẻ?”
Bạch Nhân nghĩ Giang Dịch Sâm, anh ta là người có tiền, nhìn trúng ai người đó lập tức từ lọ lem biến thành công chúa, được Giang Dịch Sâm để ý chẳng khác nào vớ được mỏ vàng, đi với anh được anh tặng nào nhẫn kim cương, túi xách hàng hiệu là chuyện như cơm bữa. Kỉ Bách Linh có hay không cũng như vậy.

Kỉ Bách Linh nhìn Bạch Nhân có chút khó hiểu.
“Bách Linh, cậu cùng người đàn ông khác đi chơi vui vẻ như vậy không cảm thấy có lỗi với Bách Xuyên à?”
Bạch Nhân nhắc đến Tưởng Bách Xuyên, sắc mặt cô tự động khó coi, cơ hồ có chút tức giận với Bạch Nhân:
“Tôi có làm Bách Xuyên thất vọng hay không có liên quan đến cậu? cậu là gì mà có tư cách hỏi tớ câu này?”
Kỉ Bách Linh không để ý đến Bạch Nhân đi vào bước rồi dừng lại, vẫn khó chịu đè nén thanh âm:
“Bạch Nhân, cậu vẫn còn tình cảm với Bách Xuyên? Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Bạn trai của mình được một người phụ nữ khác để ý, cảm giác thật khó chịu.
Bạch Nhân xem bóng Kỉ Bách Linh khó chịu cắn môi, sắc mặt có chút khó xử, lộ rõ vẻ bi thương.
Bạch Nhân quay về, đi đến góc cầu thang thấy Tưởng Bách Xuyên đứng ở đó, cô do dự có nên gọi tên anh, nghĩ ngĩ lại thôi, cũng không có làm gì xấu đơn giản là nói mấy câu. Cô tiến đến đứng bên cạnh anh, dời tầm mắt đứng ở đây vừa hay chứng kiến được tất cả, có thể thấy được Kỉ Bách Linh xuống từ xe Giang Dịch Sâm.
Cảnh tượng này, khó có thể nghĩ đến nhưng lại xảy ra, chính mắt nhìn thấy bạn gái mình bước xuống từ xe của một người đàn ông khác, tâm trạng Bạch Nhân có chút vui sướng.
“Anh có cảm thấy không hối hận?”
Tưởng Bách Xuyên không biết Bạch Nhân đến bên cạnh mình lúc nào? Đầu tiên là ngạc nhiên sau đó nghi hoặc:
“Kỉ Bách Linh cùng hẹn hò với người đàn ông khác”
“Đều là do anh sáng nay không gọi điện thoại đến, nếu không nhất định Bách Linh sẽ không ra ngoài”
Anh thực hối hận, anh định dành cho cô một bất ngờ, cố ý không liên lạc, không nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, đúng là người tính không bằng trời tính.
“Tưởng Bách Xuyên anh điên rồi sao? Kỉ Bách Linh công khai hẹn hò với người đàn ông khác, anh nghĩ bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần?”
“Bạch Nhân”
Tưởng Bách Xuyên trịnh trọng hô tên cô:
“Bách Linh lên xe người khác, chứ không phải làm gì quá đáng, em không nên suy nghĩ gán ghép quá nhiều, hơn nữa Bách Linh không phải loại người như em nghĩ”
“Anh… cứ như vậy mà tin tưởng cô ấy sao?”
“Đúng, anh tin Bách Linh”
؟@


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.