Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 18


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 18

Editor: Thảo Trúc
Từ ngày Tưởng Bách Xuyên đi thực tập ở Kình Phòng thời gian cô và anh gặp nhau càng ít, trước kia nếu quá bận không gặp được anh sẽ chủ động gọi điện thoại cho Kỉ Bách Linh, mà lần này đa số điều là cô gọi. Trong điện thoại nói không được mấy câu anh lại vội vàng nói có chuyện gấp cần giải quyết rồi tắt máy. Vì thế số lần cô chủ động gọi cũng vơi dần, mỗi lần gọi điều rất băn khoăn xem có nên gọi hay không? Sợ gọi lúc anh đang có việc bận. Dù thế cô cũng không trách Tưởng Bách Xuyên, cô biết anh bán mạng như thế chỉ vì một tương lai vững chắc cho hai người, thậm chí cô còn cảm thấy kiêu ngạo và may mắn khi có một người bạn trai như anh.
Cuộc sống của Kỉ Bách Linh những ngày không có Tưởng Bách Xuyên rất quy tắc và đơn giản, đi học, đi ăn rồi dạo bộ ở sân vận động, thỉnh thoảng đi xem phim rồi về kí túc xá.
Trong thời gian đó số lần Kỉ Bách Linh và Giang Dịch Sâm gặp nhau càng nhiều, chỉ cần cô rãnh là anh sẽ gọi điện rủ cô ra ngoài, đôi khi là đưa cô đi ăn ở một quán ăn nào đó trong thành phố, có đôi khi cùng cô đến một vài viện bảo tàng tham quan triển lãm linh tinh, hay anh chủ động đưa cô đến mấy chổ giải trí, nói ngắn gọn hai người thường xuyên cùng đi với nhau, mà cô dạo gần đây cũng không còn bài xích anh, hoàn toàn xem anh là bạn thân. Mà Giang Dịch Sâm lại nói chuyện rất hợp với Kỉ Bách Linh, hai người có thể ngồi trong quán cà phê nói chuyện mấy giờ liền vẫn chưa hết chuyện.
Cuối tuần, Kỉ Bách Linh mới có thể cùng Phùng Minh nguyệt đi ăn cơm, dạo gần đây mỗi lần gặp Minh Nguyệt là lúc nào cô cũng nghe nhắc đến vụ tìm việc làm, nghe đến mức tưởng Minh Nguyệt vì học nhiều quá mà ánh ảnh đến mức tự kỉ ám thị. Quả thực Minh Nguyệt vì công việc tương lai mà trở nên buồn phiền, chỉ cần nghe ở đâu đăng tin tuyển dụng ngành của mình là vội vàng chạy đến nộp hồ sơ.
Kỉ Bách Linh và Phùng Minh Nguyệt chọn một quán ăn nằm ở góc đường nhỏ phía sau trường, vì quán nằm ở khá xa trường, lại nằm trong góc bị mấy quán ăn mặt đường chính chiếm dụng nên quán này tương đối vắng người, nếu như Kỉ Bách Linh không ăn cơm ở căn tin trường thì cô sẽ chạy đến đây, cô thích nơi này không những vì không gian yên tĩnh mà còn vì thức ăn ở đây được trang trí rất đẹp mắt nhìn thôi đã cảm thấy đói bụng.
“Kỉ Bách Linh à, tớ hâm mộ cậu đến chết mất, thời điểm dầu sôi lửa bòng ai ai cũng lo đi kiếm việc chỉ có mỗi cậu là nhàn nhã vô tư vô lo”
Phùng Minh Nguyệt tay cầm chiếc đũa gõ gõ lên cái chén, tần suất phát ra âm thanh phản ánh rõ nội tâm xao động và lo lắng của Minh Nguyệt.
“Do các cậu tự chuốc thêm phiền não vào thân thôi, đến thời điểm xong học phần chuẩn bị ra trường tìm việc cũng đâu có muộn? từ giờ đến đó không phải còn mấy tháng lận sao? Tại sao phải buồn lo vô cứ trước làm gì? Hâm mộ tớ để làm chi? Khi tốt nghiệp tớ sẽ đi tìm việc. Tớ nói cậu rồi nếu bây giờ có thể thoải mái được thì cứ thoải mái, đừng lo âu làm gì? Cậu cần phải biết ở thời điểm nào nên làm gì và không nên làm gì là được”
Kỉ Bách Linh không ngại nói ra một tràng, rồi cầm đũa gắp thức ăn từ từ thưởng thức.
Phùng Minh Nguyệt nhìn cô bạn tốt đối diện vài giây rồi thởi dài, muốn phản bác lời Kỉ Bách Linh nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô nói sai cái gì, cho qua cho qua đi. Cuối cùng thực sự Kỉ Bách Linh vẫn không biết lí do tại sao cô lại lo lắng đến độ như vậy? chẳng qua là do gia thế Kỉ Bách Linh quá tốt ngoại hình lại ưa nhìn gương mặt thanh tú, người như Bách Linh ra trường khả năng kiếm được việc rất cao, còn Minh Nguyệt gia thế đã không tốt ngoại hình lại quá đỗi bình thường. haiz mãi mãi Kỉ Bách Linh cũng không hiểu được sự lo lắng của mình.
“Bách Linh à, dạo này cậu cùng Giang Dịch Sâm vẫn còn qua lại sao? Cậu có biết vì nguyên nhân này mà diển đàng trường mình vẫn nóng sùng sục không? Tớ đi học hay lên thư việc đâu đâu cũng nghe được chuyện của cậu, nếu tớ không phải là bạn thân cậu nghe người ta nói suốt như vậy cũng nghĩ cậu thực xấu xa như lời đồn”
“Bọn họ nói cái gì?”
“Bọn họ nói cậu bắt cá hai tay, mưu mô xảo nguyệt, nói cậu ngại nghèo ham giàu, nói cậu chán Tưởng Bách Xuyên là vì cậu ấy nghèo hơn Giang Dịch Sâm, không từ thủ đoạn mà đoạt Giang Dịch Sâm tay Bạch Nhân, còn nói dạo này anh ta thường xuyên đi siêu xe đến đón cậu đi chơi, tần suất ngày càng nhiều khẳng định mối quan hệ đang tiến triển tốt”
Phùng Minh Nguyệt nói xong nhìn sắc mặt Kỉ Bách Linh, phát hiện thấy cô không có phản ứng gì, không buồn bực đứng lên:
“Cậu thế nào mà thấy người ta nói mình như vậy lại không bực bội?”
Kỉ Bách Linh cảm thấy kì quái:

“Tớ cảm thấy Giang Dịch Sâm nói rất đúng, người khác đã muốn nói mình cũng không ép họ ngừng nói được, chỉ cần bản thân tớ nhận thức được việc mình làm không như những lời bọn họ nói, chỉ cần cậu và Tưởng Bách Xuyên, hai người tuyệt đối tin tưởng tớ không phải hạng người như vậy tại sao tớ phải quan tâm đến bọn họ coi tớ thành hạng người gì? Tớ luôn biết chừng mực cái gì nên làm cái gì không, mối quan hệ giữa tớ và Giang Dịch Sâm chỉ đơn thuần là bạn không có gì mờ ám, tớ không cần mất thời gian đi so đo với những người tớ không quen biết”
Phùng Minh Nguyệt nghe Kỉ Bách Linh nói như vậy cảm thấy rất sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng lại:
“Nói cách khác cậu dạo gần đây rất thân thiết với Giang Dịch Sâm?”
“Đúng vậy, chỉ đơn thuần là bạn bè không có gì mờ ám”
Kỉ Bách Linh ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
“Do bọn họ không biết thực ra không phải anh ta chủ động đến tìm tớ mà do đang có việc cần giải quyết ở trường minh, nên hay đụng mặt nhau thôi”
“Kỉ Bách Linh tớ vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cậu và anh ta cứ như vậy mà …”
“Tớ với cậu chẳng phải rất thân thiết đó sao? Có ảnh hưởng gì đâu? Chỉ là bạn bè thôi huống chi dạo gần đây quả thực tớ rất nhàm chán, suốt cả tuần không thấy bóng dáng của Tưởng Bách Xuyên, còn cậu thì suốt ngày ăn nằm trên thư viện”
Phùng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn bộ dạng tỏ ra không cần gì phải lo lắng của Kỉ Bách Linh, nên cô cũng đành im lặng nói tóm lại một phần cũng vì cô chưa gặp Giang Dịch Sâm bao giờ chỉ nghe qua lời người khác nên cũng không tùy tiện đánh giá người ta.
Ngày hôm sau Kỉ Bách Linh cùng Giang Dịch Sâm có hẹn đi xem phim, cô dự định rủ Phùng Minh Nguyệt cùng đi sẵn tiện giới thiệu hai người cùng gặp mặt, nhưng lên QQ thấy status của cô ấy mới cập nhật là:
“Cố gắng học tập, mỗi một ngày đều phải tiến về phía trước”
Thấy vậy ngẫm nghĩ một hồi cô quyết định không gọi Phùng Minh Nguyệt đi cùng, để cô ấy nghiêm túc học hành.
Kỉ Bách Linh ngồi trước gương trang điểm nhẹ rồi bước ra ngoài.
Giang Dịch Sâm mang xe đậu trước cửa kí túc xá nữ, đang chờ Kỉ Bách Linh, anh ngồi trong xe nhẹ nhàng huých sáo, kiên nhẫn chờ một nữ sinh, cảm giác này thật mới mẻ, trong ấn trượng của anh trước đây chưa từng làm hành động như vậy bao giờ ? Ngược dòng thời gian nhớ đến mối tình đầu thuỡ còn đi học, khi đó thực trong sáng, ngây thơ mỗi lần nhìn thấy cô gái mình thích đều không dám nhìn thẳng nói năng lắp bắp, thời thanh xuân đáng giá nhưng không thể quay về lại được, nhưng kể từ lúc quen Kỉ Bách Linh anh luôn cảm thấy mình được sống lại những tháng ngày lỡ vội đánh rơi đó.
Bạch Nhân cùng mấy người bạn đi về kí túc xá, lúc thấy chiếc xe từ xa, cô bất chợt đứng lặng một vài giây rồi từ từ bước tiếp cố gắng bước thật chậm để mình bị lạc về phía sau, nói mình có việc mọi người không phải đợi sau đó cô chạy ra sau một cái cây to bên đường, yên lặng đứng xem. Một lát sau Kỉ Bách Linh từ phòng đi xuống, rất nhanh liền lên xe Giang Dịch Sâm, Bạch Nhân thấy toàn bộ sự việc chân mày nhíu lại, Tưởng Bách Xuyên có biết chuyện của bọn họ không? Nếu biết anh sẽ cảm giác như thế nào? Tay của Bạch Nhân vô thức siết chặt lại.
Kỉ Bách Linh yên vị trên xe của Giang Dịch Sâm, cô rất thích ngồi xe anh chiếc xe lướt đi rất êm khiến cô cảm thụ được thế nào là xe đắt tiền, đương nhiên khác với những chiếc xe thông thường khác, sau này cô và Tưởng Bách Xuyên cưới nhau về chắc không dành dùm để mua nổi, vẫn cứ cảm thán về mức độ xa xỉ chiếc xe mang lại không thôi.
“Em phát hiện anh lái xe rất cừ”

Cô quay đầu nói với Giang Dịch Sâm, cứ như vậy mà cười rộ lên, tựa như tia nắng sớm đánh tan lớp sương mù dày đặc trong màn đêm, nhu hoài tươi đẹp.
“Anh là một tay đua cừ khôi đấy”
“Khó trách, vậy có giống với mấy trận đua xe công thức một trong TV hay chiếu không? rất là mạo hiểm”
Cô có chút hưng phấn, đồng thời cũng khá ngượng ngùng:
“Em trước kia có đọc một bộ truyện tranh về việc đua xe”
“Khẳng định không giống như em thấy trên TV hay đoc truyện đâu, nếu có dịp anh sẽ dắt em theo sẵn tiện cho em cảm thụ một chút cảm giác mạo hiểm”
“Tốt, anh đừng quên đã hứa với em đó nha”
Giang Dịch Sâm nghiêng người hướng cô nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, rất giống hình tượng nam sinh cao trung lưu manh trong các bộ phim thần tượng, có chút khí chất cao ngạo làm người đối diện cảm thấy ngột ngạt. Kỉ Bách Linh tránh đi ánh mắt của anh vội thay đổi đề tài:
“Em đã lâu không đi xem phim cảm thấy hơi lạ”
“Không phải em nói đã có bạn trai sao? Anh ta cũng không đưa em đi xem phim?”
Kỉ Bách Linh bĩu môi:
“Anh ấy rất bận, hiện tại đang đi thực tập ở công ty”
Giang Dịch Sâm lắc đầu,:
“Theo góc độ của con trai mà nói, đối với người con gái mình yêu thì không có khái niệm bận rộn, nếu như người con trai dùng cái cớ bận công việc thì chắc chắn là người con gái đó không thực sự quan trọng với anh ta, chứ không dù bận cỡ nào anh ta cũng phải dành thời gian cho người con gái mình yêu”
“Cái nào cũng có ngoại lệ, anh ấy rất bận”

Kỉ Bách Linh có chút mất hứng, cô luôn không thích người khác nói Tưởng Bách Xuyên như vậy.
Giang Dịch thấy cô không vui, cũng hiểu mình không nên tiếp tục đề tài này, nếu không càng nói càng khiến cô Phản cảm với mình:
“Được rồi, là do anh sai, em đúng là người bạn gái tốt lúc nào cũng bảo vệ bạn trai mình”
“Điều đó là đương nhiên”
Giang Dịch Sâm nghẹn cứng cổ, cũng không thèm nhắcc lại anh híp mắt nhìn về phía trước, một ngày nào đó anh muốn cô luôn ở cạnh mình, bảo vệ mình giống như vậy, về phần người bạn trai cô nhắc đến căn bản anh không để trong tầm mắt.
Giang Dịch Sâm cùng Kỉ Bách Linh đi đến rạp chiếu phim nổi tiếng trong thành phố, anh để cho cô tự chọn bộ phim mình thích. Cô không thích xem phim hành động nước ngoài nó kiến cô phải suy nghĩ, phim tình cảm thì càng không thích hợp xem với anh thà nằm ở nhà mở mạng lên xem, suy nghĩ một hồi cô chọn hai bộ phim kinh dị trong nước.
Lúc thấy sự lựa chọn của cô anh rất kinh ngạc:
“Anh không nghĩ đến cô gái như em lại chọn thể loại phim này”
Cô hơi khó xử, hai bộ phim này cô đều chưa xem qua trailer.
“Đừng rối rắm”
Anh xem bộ dáng cau mày của cô, ôn nhu mở miệng:
“Em có thời gian rãnh, anh tạm thời cũng không có việc gì, nếu khó xử thì chọn cả hai bộ luôn đi”
Ý kiến hay, Kỉ Bách Linh gật đầu, lúc tính tiền vé cô kiên trì dành trả, cô nói trước đây đều là anh mời, lần này để cô. Thấy bộ dáng đánh không chịu đi đó của Kỉ Bách Linh anh đành vui vẻ đồng ý rồi xoay người đi mua bắp rang bơ cùng thức uống, trong ấn tượng của anh trước giờ chưa từng đứng xếp hàng mua cái gì hay kiên nhẫn ngồi mấy giờ đông hồ xem một bộ phim, lúc trước cảm thấy hành động này của bọn con trai bạn anh quá nhàm chán, lại tốn thời gian Nhưng hôm nay lại tự nguyện vì Kỉ Bách Linh anh cảm thấy đó là một kiểu hạnh phúc mà trước giờ anh chưa từng được niếm qua.
Sau khi nhìn thấy hai túi bắp Kỉ Bách Linh bĩu môi liếc anh một cái, cũng không nói gì thêm tự động giơ tay nhận lấy một túi. Cô cũng không quá so đo với anh mất công lại bị anh nói mình khách sáo.
Hai bộ phim mua sát giờ nên anh và cô không phải đợi lâu cùng tiến vào rạp, Kỉ Bách Linh cầm trên tay túi bắp rang bơ, anh thấy cô tập trung quá mức không chú trọng đến việc ăn uống bèn chủ động cầm giúp cô. Kỉ Bách Linh chăm chú xem, cô từ lâu đã rất muốn ra rạp xem phim kinh dị, muốn biết thực sự nó ra sao? Có gì đặc biệt nhưng chưa có dịp. Giang DỊch Sâm ngồi kế bên chờ đợi cô sợ hét toán lên rồi chui vào lòng anh.
Thế nhưng bộ phim tiết tấu chầm chậm, cũng không có quá nhiều cảnh dọa người, anh chỉ có thể nhìn thời gian chầm chậm trôi cho đến khi bộ phim kết thúc.
Xem đến gần cuối khi thấy nữ chính cầm thuốc lên uống, Kỉ Bách Linh bĩu môi:
“Em thấy bộ phim này có nội dung khá giống với phim truyền hình trước đây em đã từng xem”
“Phim truyền hình nào?” Giang Dịch Sâm rất phối hợp hỏi lại cô:

“Đã xem lâu rồi em cũng không nhớ rõ nữa, giống như là một người chồng có nhân tình bên ngoài, nhưng vì anh ta cảm thấy có lổi với vợ mình nên quyết định quay đầu, rồi người nhân tình đó lại đến nhà người chồng làm bảo mẫu, cô nói với anh mọi chuyện trong quá khứ đã qua hãy cho qua, với cô đó chỉ là một bước đi sai lầm của tuổi trẻ, người chồng tin tưởng nghĩ là cô đã hiểu ra được vấn đề, sau này người vợ bắt đầu cảm thấy có gì đó không bình thường, trong đầu luôn xuất hiện rất nhiều ảo giác, có lúc là thấy tiến vào mê cung tìm mãi không thấy đường ra, còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, có đôi lúc còn không làm chủ được hành động của bản thân, người chồng ban đầu không biết chuyện gì đang xảy ra, từ từ lại nghĩ vợ mình bị tâm thần. Cuối cùng sự thật được vạch trần là do chính người bảo mẫu đó đã đổi thuốc của người vợ khiến cô sinh ra ảo giác để người chồng thì sống trong sự đau khổ, kết cục người bảo mẫu đã bị tâm thần”
Giang Dịch Sâm yên lặng lắng nghe:
“Em cảm thấy bộ phim em nói và bộ phim đang xem giống nhau?”
“Giống hay khác anh và em xem đến cuối sẽ rõ”
Nói xong cô cầm lấy ly nước cạnh tay phải của Giang Dịch Sâm uống một hớp, ánh mắt anh híp lại, nhìn nét mặt của cô sau đó nhàn nhạt mở miệng:
“Kỉ Bách Linh có phải em kể anh nghe câu chuyện vừa rồi là để đánh trống lãng đoạn phim vừa rồi đúng không?”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, lúc cô kể câu chuyện khi nãy đồng thời không khí trong rạp chiếu phim tối đi một cách bất thường.
Kỉ Bách Linh liếc anh một cái không nói gì. Sau khi bộ phim kết thúc, hai người lại tiếp tục xem bộ thứ hai, mấy giờ liền nhanh chóng trôi qua lúc cả hai người bước ra khỏi phòng chiếu phim đã là xế chiều, vì đói bụng nên cô đã mang hai phần bắp rang bơ cho hết vô bụng. Liếc thấy quá nhiều người từ phòng chiếu phim khác cùng đi ra cửa chính nên Giang Dịch Sâm nắm tay cô đi ra cửa sau, sau khi ra ngoài anh mới buông tay cô. Hành động nắm tay của anh cô cũng không nói được gì vì anh cũng không cố ý, do khi đó quá đông người anh sợ cô bị lạc, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ anh cố tình nắm tay mình, là do bản thân tự đa tình, lấy thân thế của anh muốn loại con gái nào mà không có, nên chắc không bao giờ đi tính kế với mình.
Không khí có chút xấu hổ:
“ANh có cảm thấy hai bộ phim vừa rồi có điểm giống nhau?”
Kỉ Bách Linh mở miệng đánh tan bầu không khí xấu hổ này.
“Điểm nào mà em lại khẳng định giống nhau?”
“Đó là trong quá trình xem anh cảm thấy nó chỉ có một suy nghĩ, nhưng càng về sau càng thêm nhiều đầu mối xuất hiện, nhưng kết thúc lại chỉ có một”
“Ý em nói là hai bộ phim này nhìn tẻ nhạt? nhưng lại sắp xết rất logic, những cảnh ban đầu, từng chút một đều có liên quan đến nhau và dẫn đến một đại kết cục, nhưng bởi vì tình tiết quá đơn giản nên cảm thấy tẻ nhạt”
Kỉ Bách Linh búng ngón tay:
“Chính xác, ý em chính là như vậy”
Cô vui vẻ nhìn anh, chỉ cần nói sơ một chút là anh có thể hiểu được suy nghĩ của mình, những lúc ở bên cạnh Tưởng Bách Xuyên, cô suy nghĩ gì anh đều không có hứng thú tìm hiểu để cô tự nói cho anh biết, còn về Phùng Mình Nguyệt lại càn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, những lúc thế này cô đều phải phân tích tỉ mỉ suy nghĩ của mình rồi cố gắng dùng lời lẻ diễn đạt.
Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người chọn một quán dùng bữa tối, Kỉ Bách Linh tâm trạng rất tốt, Giang Dịch Sâm cũng vậy, bữa cơm này thật rất ấm áp và vui vẻ.
/��]$�3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.