Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Chương 16


Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 16

Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh đưa Giang Dịch Sâm đến quán ăn nổi tiếng gần trường, sau bữa cơm anh lái xe đưa cô đến dưới kí túc xá, nhưng cô sợ mọi người thấy anh và cô đi chung lại đồn đại, thêm thắt, mấy hôm nay quá nhiều thị phi nên cô cố gắng từ chối. Giang Dịch Sâm thấy thái độ của cô như vậy chỉ cười, anh nói chỉ cần mình không làm việc gì thẹn với lương tâm là được, về việc người khác muốn nghĩ sao thì mặc kệ, tại sao phải lo lắng? Thấy thái độ của anh ung dung đĩnh đạc, khiến Kỉ Bách Linh cảm thấy thoải mái đồng ý cho anh đưa mình về, ban đầu cô sợ Tưởng Bách Xuyên hiểu lầm nhưng anh lại tuyệt đối tin tưởng, xem thường thái độ của người khác, còn khuyên bảo cô cứ làm những gì mình thích đừng quá quan tâm đến mọi người chỉ cần biết bản thân mình trong sạch không giống như những lời đồn đại là được.
Đứng dưới kí túc xá, Kỉ Bách Linh từ biệt Giang Dịch Sâm, nhìn anh lái xe rời đi. Cô cảm thấy mình cư xử đúng mực không có gì đi quá giới hạn. Nhưng mà mọi người lại đâu biết chỉ cần một chút chuyện nho nhỏ cũng làm ầm lên, thật phiền phức.
Đang định bước lên cầu thang, thấy Bạch Nhân đứng đó nhìn chằm chằm về phía mình, Bách Linh im lặng thờ ơ trước ánh mắt hình viên đạn đang phóng đến mình, lướt qua người Bạch Nhân tiến lên lầu.
“Hi”
Không chào hỏi quả có chút mất tự nhiên, chẳng lẽ cô phải xấu hổ trước việc mình làm chẳng khác nào khiến nó trở nên không còn minh bạch.
Bạch Nhân tiến đến bên cô, mắt nhìn về hướng xe Giang Dịch Sâm vừa rời đi:
“Cậu có vẻ rất thân với Giang Dịch Sâm, hai người trước đây từng quen biết?”
“Đúng vậy, miễn cưỡng cũng có thể xem là bạn.”
Kỉ Bách Linh thấy được vẻ bất mãn trong mắt Bạch Nhân, nhưng lại không hiểu được rõ nguyên nhân là do cô thân thiết với Giang Dịch Sâm:
“Tớ có việc đi trước”
“Kỉ Bách Linh”
Bạch Nhân gọi rõ tên cô:
“Anh ta là người cậu không nên dính vào”

“Ý của cậu là gì?”
“Chính là cậu đã có Tưởng Bách Xuyên, hai người đang quen nhau cậu lại tiếp xúc thân thiết với người con trai khác, cậu xem Bách Xuyên thành cái dạng gì?”
“Tớ nghĩ những việc này không cần phải giải thích với cậu, hơn nữa cậu cảm thấy cậu có tư cách nói chuyện này với tớ sao?”
“Cậu… Kỉ Bách Linh, cậu nói rõ ràng cho tôi”
Căn bản Kỉ Bách Linh không thích dây dưa với Bạch Nhân, nhưng rõ ràng Bạch Nhân là người gây sự trước, còn nhắc đến Tưởng Bách Xuyên. Xưa nay cô luôn nghĩ Bạch Nhân đối với Bách Xuyên đã hết hi vọng, không còn tình cảm, nghe vậy tâm lí có chút không thoải mái:
“Cậu cùng học trưởng chia tay, sau đó quay qua bám víu lấy Bách Xuyên mặc dù cậu biết tình cảm của tôi và Bách Xuyên, cậu cảm thấy làm như vậy là đúng mực ư? Còn có tư cách gì mà đi giáo huấn người khác, hơn nữa tôi và cậu căn bản không giống nhau…”
Sắc mặt Bạch Nhân trắng bệch, nói to:
“Tại sao tôi và cậu không giống nhau”
Cô nhìn Kỉ Bách Linh, cái gì đơn thuần tốt đẹp cũng đều là của Bách Linh, còn cô? Mọi thứ tồi tệ đều đổ lên đầu mình, vì tìm được người có tiền, giàu sang mà rời bỏ bạn trai, đúng cô là người như thế đó. Nhưng cho dù cô sống cuộc sống như vậy Bách Linh cũng không có quyền, không có tư cách chỉ trích cô. Từ nhỏ đến lớn Bách Linh luôn được sống trong lụa là hạnh phúc, cha mẹ lo liệu tất cả nên không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, nhưng còn cô, tất cả mọi chuyện dù lớn hay bé cũng phải tự bản thân vận động, nếu không sẽ chẳng có được cái gì.
Kỉ Bách Linh nhận thấy bản thân nói quá lời, nhưng lời nói đã nói ra làm sao rút lại được, lời xin lỗi còn ở trong miệng chưa kịp nói, đã thấy Bạch Nhân rời đi. Lòng muộn phiền bước từng bước lên cầu thang tại sao cô lại có thể nói những lời như vậy với Bạch Nhân?
Đến khúc cua Bạch Nhân đứng lại quay đầu nhìn thân ảnh Bách Linh mất hút sau dãy hành lang, quả thật cô và Bách Linh không giống nhau, vừa nhìn Giang Dịch Sâm, cô đã biết được anh ta là hạng người gì? Mà Kỉ Bách Linh lại cho rằng Giang Dịch Sâm là người tốt, quả thực quá ngốc không biết nhìn người. Còn nghĩ cô và Giang Dịch Sâm là bạn bè? Bạch Nhân cô lại có thể là bạn bè của Giang thiếu sao? Haha đi nghe lời Giang Dịch Sâm? Anh ta nói như vậy mà cũng tin cho được. Có phải bởi vì nhìn thông suốt mọi việc nên cô mới thua kém Kỉ Bách Linh hay không? Tưởng Bách Xuyên cũng thích Kỉ Bách Linh, Giang Dịch Sâm liếc mắt một cái cũng quyết tâm theo đuổi Kỉ Bách Linh, cô ta có chỗ nào hơn cô ngoài được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc? Sung túc? Còn lại thì ngốc nghếch thơ ngây, cái gì cũng không biết.
Sau khi nghe điện thoại Kỉ Bách Linh cảm thấy không thoải mái chạy xuống lầu, Tưởng Bách Xuyên vừa gọi cho cô thông báo anh sắp rời trường học, không làm việc cùng với mấy giáo sư nữa, tin này đến tai khiến cô trở tay không kịp. Men theo hành lang chạy ra sân, Tưởng Bách Xuyên đã đứng đó đợi từ bao giờ, qua điện thoại cô biết đại khái chứ chưa rõ lắm cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần nghĩ đến Tưởng Bách Xuyên thời gian tới sẽ không ở trường ra ngoài làm là cô cảm thấy buồn bực, bình thường bọn họ vốn gặp nhau đã rất ít, nhưng ít ra anh vẫn trong khuôn viên trường, nay anh sẽ rời khỏi đây tâm lí khó tránh thất vọng.
Cô hướng về phía anh đang đứng đi chầm chậm qua, Tưởng Bách Xuyên mặc quần áo vĩnh viễn luôn khác với các nam sinh khác, cho dù là áo trắng anh mặc đi nữa cũng cảm thấy rất có khí chất, quần áo lúc nào cũng sạch sẽ, kiểu tóc đơn giản cô thích anh chính là ở điểm này, không cần quá phô trương lúc nào cũng ăn mặc hàng hiệu đắt tiền chỉ cần là một Tưởng Bách Xuyên đang đứng trước mặt cô là quá đủ rồi.
“Em có thể nói cái gì tốt hơn chút không?”

Tưởng Bách Xuyên vừa nói tay chạm đến khóe miệng cô.
“Chán ghét”
Cô bắt cánh tay anh đang giơ lên, lôi kéo anh bước ra khỏi kí túc xá, tìm một chỗ ăn cơm.
“Thời gian tới anh nhất định sẽ rời khỏi trường ra ngoài đi làm?”
“Nói vậy có hơi khoa trương, thật ra anh đi thực tập”
Tưởng Bách Xuyên nói sơ qua cho cô hiểu, anh từ lâu đã rất muốn được vô công ty kiến trúc đó thực tập và làm việc, nếu trong thời gian thực tập anh có nhiều biểu hiện tốt sẽ được phòng kiến trúc trong công ty chú ý, đợi anh lấy bằng tốt nghiệp là có thể quanh minh chính đại làm nhân viên chính thức ở Kình Phong, Kình Phong là công ty kiến trúc nổi tiếng nhất thị trường hiện nay, hầu như không nhận sinh viên thực tập, cơ hội này rất hiếm có, đợt này đột nhiên yêu cầu tuyển ba sinh viên năm cuối cho thực tập tại phòng kiến trúc Kình Phong, nhưng qua các vòng loại sách hạch chỉ còn hai người, sức cạnh tranh vô cùng lớn. Tưởng Bách Xuyên đã dốc biết bao công sức để được tấm vé này, sau khi biết tin anh chạy thẳng đến nói chuyện với các giáo sư, học kì này anh học không nhiều chỉ cần ở nhà nghiên cứu làm đồ án và luận văn, hơn nữa trường học đều khuyến khích tạo cơ hội cho sinh viên ra trường kiếm việc làm, đối với anh, trước nay luôn tham gia những hoạt động và công tác xã hội nên được thầy cô chú ý, nay anh tự lực dành được một cơ hội tốt đương nhiên ai cũng vui mừng cho phép anh ra ngoài thực tập sớm hơn dự định.
Kỉ Bách Linh im lặng cùng Tưởng Bách Xuyên đi bộ ra đến ngoài trường, băng qua đường, lúc này bên ngoài đã mở rất nhiều hàng quán. Hai đi đến quán ăn nhỏ cuối đường gọi hai dĩa mì xào, Kỉ Bách Linh rất thích ăn mì xào ở đây, quán tuy nhỏ nhưng mùi vị rất ngon, sợi mì thấm vừa lại ít dầu không gây cảm giác ngấy, hơn nữa một dĩa vừa đủ cho một người ăn.
Mì xào rất nhanh liền được bưng lên, Kỉ Bách Linh cầm đũa trộn đều rau với mì lên:
“Nói như anh thời gian thực tập sẽ ở nhà dành cho nhân viên của công ty?”
“Ừ, phúc lợi công ty rất tốt, lo chổ ăn ở cho nhân viên luôn”
Tưởng Bách Xuyên thấy như vậy rất tốt, anh sẽ có thời gian mở rộng mối quan hệ với các đồng nghiệp, khi gặp vấn đề giải quyết không kịp có thể hỏi mọi người tư vấn thêm sau giờ làm, nếu ở lại trường học sẽ tốn nhiều thời gian đi đi về về, hơn nữa sẽ hạn chế sự linh hoạt trong công việc và mối quan hệ giữa các đồng nghiệp.
“Vậy từ giờ anh và em sẽ ít có thời gian gặp mặt đúng không?”
“Không phải còn có cuối tuần sao?”

Tưởng Bách Xuyên dỗ ngọt Kỉ Bách Linh, biết cô thích ở gần anh, nhưng nay hai người đều sắp tốt nghiệp không còn nhỏ nữa đã bắt đầu phải ra đời kiếm sống tự nuôi bản thân, anh cũng nên tập cho cô thích ứng từ từ.
Kỉ Bách Linh không vui:
“Với tính của anh cho dù cả tuần làm việc ở công ty, đến cuối tuần khẳng định còn muốn ở lại học hỏi thêm nhiều điều, hơn nữa đợi anh thích ứng được là sẽ tranh thủ quay về trường phụ giúp giáo sư làm gì còn thời gian dành cho em”
Coi như hôm nay Kỉ Bách Linh thông minh ra, mới nghe tin anh sắp đi thực tập là hiểu được chặn đường tiếp theo hai người sẽ ra sao? Càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
“Bách Linh không lẽ em lúc nào cũng nghĩ là anh sẽ luôn ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi sao?”
Tưởng Bách Xuyên khẽ cốc đầu cô.
“Đương nhiên em không có ý đó”
Cô lập tức phản bác, sợ anh hiểu lầm ý mình.
“Sau này chúng ta còn thời gian bên nhau cả đời, em lo gì thời gian lúc này cơ chứ?”
Kỉ Bách Linh mân mê làn môi, cô biết bản thân mình sẽ không làm anh lung lay được lý tưởng, cô chỉ tỏ vẻ không vui trước mặt anh thôi chứ trong lòng cô hiểu. Anh có một cơ hội tốt như vậy, sự cố gắng bấy lâu nay đã được đền đáp, chứ không lâu nay anh cố gắng để làm gì. Là bạn gái anh cô đương nhiên hiểu, chung quy là anh làm vậy vì lo cho tương lai cuộc sống sau này của hai người.
Kỉ Bách Linh gật đầu, nhưng rồi lại cúi đầu:
“Trưởng thành cũng không có gì tốt”
Tưởng Bách Xuyên nghe cô nói những lời này tâm lý hơi buồn, đúng vậy trưởng thành là bắt đầu phải học thỏa hiệp, vì công việc, tương lai sau này mà phải bỏ lại rất nhiều thứ. Anh làm như vậy là vì muốn tương lai tươi đẹp của hai người, anh muốn sau này cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc không phải lo nghĩ nhiều về tiền bạc, cô muốn làm gì, mua gì cũng được không phải băn khoăn lo lắng.
“Nhưng con người sống trên đời đều phải trưởng thành, ai rồi cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử”
Anh gắp lấy phần đồ ăn cô thích từ dĩa mình bỏ sang cho cô. Kỉ Bách Linh thấy hành động của anh trên môi nở nụ cười hạnh phúc, mặc kệ sau này anh ở đâu chỉ cần anh luôn nghĩ cho cô là được, lúc này tâm tình mới nhẹ đi cùng anh hưởng thụ buổi tối.
Dùng xong bữa tối, Tưởng Bách Xuyên đưa Kỉ Bách Linh đi tản bộ một vòng quanh trường rồi mới đưa cô trở về kí túc xá từ con đường bên hông trường, con đường này rất vắng thỉnh thoảng có vài ba chiếc xe chạy qua.

Tưởng Bách Xuyên nắm lấy bàn tay của KỈ Bách Linh, nhìn bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay mình mà tâm tràn đầy động lực, vì bàn tay này anh có thể nguyện cả đời chịu cực khổ để đổi lại hạnh phúc cho cô, lần đầu tiên anh chú ý đến tay cô là trong một giờ tự học trên thư viện, cô cùng với mấy nữ sinh ngồi nói chuyện phiếm, các cô gái đều mang bàn tay mình ra so sánh, phân bua xem tay ai to, ai nhỏ? Kỉ Bách Linh bắt đầu giơ lên xem, bĩu môi không hài lòng, cho rằng bàn tay mình hơi mập, mỗi lần nhìn là cô liên tưởng đến mấy cái cánh gà béo ngậy bày ngoài tiệm thức ăn nhanh, lời nói ra khiến mấy người bạn cùng nhóm ôm nhau cười, nhưng bọn họ cho rằng Bách Linh từ nhỏ không phải đụng tay đụng chân vào việc gì, nên bàn tay nhỏ mềm mại lại trắng múp như búp măng, nhìn thấy là biết từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều bọn họ gọi đó là bàn tay của tiểu thư.
Tưởng Bách Xuyên nhẹ nhàng nắm chặt, anh hi vọng sẽ có năng lực để cô cả đời này là một đại tiểu thư không cần phải chịu khổ cực.
“Thời gian trôi qua thật nhanh, em còn nhớ rõ lần đầu đến trường đọc bản tin, tìm đường về kí túc, rồi trải qua năm nhất, năm hai, năm ba giờ lại sắp ra trường.”
Kỉ Bách Linh thấy thời gian cứ vậy mà trôi, lúc trước mọi người ai cũng vô tư vô lo, giờ đi đến đâu ai ai cũng lo lắng về tương lai.
“Anh cảm thấy lời này nghe rất quen, lần trước sau khi đổ vào đại học không biết ai từng nói quảng đường học cao trung trôi qua nhanh quá đó sao?”
Kỉ Bách Linh nghĩ ngợi rồi cười:
“Em cũng cảm thấy khá quen”
Thời gian chuẩn bị thi vào đại học, lúc nào cũng đối mặt với bài vở cùng áp lực thi cử, quảng thời gian đó thật khủng khiếp, nghe các anh chị khóa trên nói học đại học rồi tham gia các hoạt động xã hội ngoại khóa, nghĩ còn lâu mới tới mình, nay bỗng chốc phát hiện mình sắp từ giã giảng đường, cảm giác có chút tiếc nuối.
Tưởng Bách Xuyên đi bên cạnh im lặng ngắm nhìn cô, nghĩ ngợi có phải hay không khi hai người kết hôn, cô cũng sẽ ca thán tiếc núôi thời độc thân, hai người sẽ ở chung dưới một mái nhà, cảm giác thật kì diệu. Nghĩ tới đó anh cười ra tiếng:
“Anh suy nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?”
“Anh có suy nghĩ gì đâu?”
“Anh cho rằng em ngốc sao?”
Rõ ràng là nghĩ ngợi đến mức cười ra tiếng thế kia.
“Anh làm gì dám nói em ngốc”
“Hứ”
Cô làm bộ tức giận, anh lôi kéo một hồi cô cũng nhìn anh phì cười, niềm vui thật đơn giản, chỉ cần hai người ở bên nhau chẳng sợ chuyện gì có thể chia lìa đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.