Đọc truyện Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao – Chương 12
Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Một năm trước…
Vạn vật khai sinh, nảy nở, cây cối xanh tươi, ngọn cỏ thấm ướt sương đêm tràn đầy sự sống.
Sinh viên Đại học An Minh cũng từng tốp kéo về trường sau đợt nghỉ hè. Học kì tới đối với nhiều sinh viên là một học kì cam go và gay gắt nhất. Có nhiều doanh nghiệp đã bắt đầu tìm đến tuyển dụng những sinh viên ưu tú, đánh tiếng chào hỏi về vấn đề thực tập, cũng có nhiều sinh viên định hướng đi tiếp con đường nghiên cứu sinh, mọi người đều bị vây vào sự khẩn trương khi chuẩn bị bước ra khỏi giảng đường tiến vào cuộc sống tự lập ngoài xã hội. Giống như chỉ một giây sau tất cả mọi người sẽ đường ai nấy đi, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trên đường đời và chào hỏi nhau vài câu xã giao khi gặp lại.
Kỉ Bách Linh đối với việc này không khẩn trương như bạn học đồng môn khác, cha mẹ cô đã dùng mối quan hệ kiếm cho cô một nơi thực tập tốt, để anh cả lo liệu tất cả, rất nhanh sẽ có tin tức. Cô hiện tại được rất nhiều bạn học đồng trang lứa hâm mộ, gia cảnh tốt hoàn toàn không cần phải lo lắng gì về tương lai, không những ngoại hình đẹp mà so với các nữ sinh khác cô có khí chất thanh cao mà không phải ai cũng có, hơn nữa bạn trai lại là nam thần khoa kiến trúc Tưởng Bách Xuyên, thời gian này, đi đâu cô cũng nghe mọi người mọi người nói:
“Tớ thật hâm mộ cậu”
Nghe nói vậy, nói không vui đương nhiên là không có khả năng nhưng tuyệt đối không hề kêu ngạo hay tỏ ra hơn người.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình quá tốt, nên cố gắng ra sức học tập, tiếp thu kiến thức biết đâu sau này cần cho công việc, Tưởng Bách Xuyên căn bản không phải lo, mấy năm liên tiếp anh đều nhận được học bổng, học lực tốt nhất khoa kiến trúc, lại có ngoại hình tốt đương nhiên dễ dàng tìm được một công ty có tiếng trong ngành để thực tập. Cô không hiểu gì về ngành của anh, bất quá nghe anh kể về chuyện này chuyện kia cũng giả bộ chú tâm rồi cho qua. Nhưng cô quan niệm rằng trong tương lai anh và cô đều phải cố gắng phấn đấu, cố gắng kiếm tiền rồi cả hai kết hôn, cùng mua nhà nghĩ đến đó cô không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
Mà lúc đó cô chẳng hề hay biết, những suy nghĩ dự định đó mãi mãi không thể thành hiện thực.
Kỉ Bách Linh kéo tay áo cô bạn đang đứng ngoài ban công vào phòng, ở đây phòng ngủ không có cách âm, muốn nói chuyện gì đều phải vào phòng nói đứng ngoài ban công chẳng phải các phòng kế bên đều nghe hết sao?
“Nghe nói Bạch Nhân cùng tiền bối khóa trên chia tay, Bạch Nhân là người đề nghị, thật không biết cô ấy nghĩ thế nào? Tiền bối đối với cô ấy tốt như vậy mà…”
“Tớ đã sớm đoán được kết cục”
Một cô bạn cùng phòng chen vào.
“Trước đây có một lần nghỉ lễ nhập học sớm, khi đó trường chưa có sinh viên nhiều, tớ tận mắt trông thấy cô ta bước lên một chiếc xe rất đẹp”
“Bạch Nhân không phải là rất thích học tiếng anh và mong muốn tốt nghiệp khoa báo chí sao?”
Thích là một chuyện, hiện tại đại đa số ai cũng biết chuyện cô ta được bao nuôi, hơn nữa vị đại gia kia đã lập gia đình, còn có một đứa con. Vợ ông ta biết chuyện đã đến tận trường la mắng chửi bới, trường học sợ vì chuyện đó ảnh hưởng đến danh tiếng nên định đuổi học Bạch Nhân, cha mẹ Bạch Nhân liền đến trường cầu xin, nghe nói còn quỳ xuống trước mặt hiệu trưởng, nhưng cũng không thay đổi được quyết định, hơn nữa vì chuyện này, trường học còn mở một hội nghị riêng cho nữ sinh, nội dung chính là giáo dục tư tưởng đạo đức, tuyệt đối không nhân nhượng đối với những hành vi gây tiếng xấu, hủy hoại thanh danh nhà trường.
“Ai biết được”
Chuyện này thực không liên quan đến cô, nên không cần phải hao tổn tâm trí nhiều vào nó, Kỉ Bách Linh đang giặt quần áo động tác khựng lại mấy giây rất nhanh khôi phục lại bình thường, cô cùng Bạch Nhân không chỉ là bạn cùng lớp trên giảng đường,ngày xưa còn học chung trung học, mối quan hệ này cô chưa bao giờ chủ động đề cập qua, bình thường cô và Bạch Nhân không có nói chuyện với nhau, căn bản không ai biết hai người từng là bạn. Chuyện cũ nhắc lại, cô và Bạch Nhân đã từng được xem là bạn tốt, nhưng cả hai lại cùng thích Tưởng Bách Xuyên, hơn nữa giai đoạn đó cô lại thân thiết hơn với Phùng Minh Nguyệt, từ từ tình bạn giữa hai người cũng chết non, như hoa chưa nở đã tàn, có chút tiếc nuối nhưng chung quy là do cả hai có một vướng mắc. Mà Kỉ Bách Linh cũng không thể ngờ hai cô sẽ gặp lại nhau trên giảng đường, Bạch Nhân lúc thi đại học chọn khoa kiến trúc, nhưng điểm không đủ phải đành chọn khoa khác. Đây là chuyện cô nghe bạn trung học trong một lần họp lớp kể lại.
Kỉ Bách Linh luôn suy xét cẩn thận, hiện tại cô đã có Tưởng Bách Xuyên và Phùng Minh Nguyệt bên cạnh, đối với Bạch Nhân xem như không có duyên làm bạn bè tốt. Hai người đã từng có một thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ, hơn nữa khi đó hai người còn bị một Tưởng Bách Xuyên đứng ở giữa, có lẽ tình bạn này ngay từ đầu đã định sẵn không có tương lai.
Kỉ Bách Linh sau khi giặt xong đống quần áo, liền thu dọn tập vở chuẩn bị lên thư viện. Tưởng Bách Xuyên đang đọc sách và nghiền ngẫm tài liệu, sau đó anh thu dọn mọi thứ trên bàn, từ giờ đến thời điểm báo cáo luận văn còn rất lâu hơn nữa tư liệu anh đã chuẩn bị đâu ra đấy, học kì này cũng chỉ đi thực tập, thời gian rảnh rất nhiều, nên không việc gì anh phải vội vàng, Tưởng Bách Xuyên làm việc hay học hành đều như thế, đem cuộc sống và công việc của mình sắp xếp hợp lí, an nhàn.
Kỉ Bách Linh hỏi bạn cùng phòng có muốn đi thư viện không? Hai cô bạn cùng lắc đầu. Kỉ Bách Linh vừa rời khỏi phòng ngủ, khi bóng dáng cô khuất sau ngã rẻ cuối hành lang mới mở miệng:
“Thật hâm mộ cậu ấy”
“Tớ không chỉ hâm mộ, thậm chí còn cảm thấy ghen tị với cô ta, tớ chỉ cần gia đình có điều kiện giống vậy hoặc là xinh đẹp như cô ta, hay chỉ cần có bạn trai là nam sinh nổi tiếng Tưởng Bách Xuyên thôi cũng đã phúc phần lắm rồi”
“Tớ cũng thích gương mặt của Bách Linh, tớ chỉ cần trời phú cho gương mặt như thế thôi”
…
Kỉ Bách Linh đến thư viện, đang suy nghĩ có nên cùng Tưởng Bách Xuyên ngồi đọc sách, Anh tốt như thế, tính tình lại khá trầm điềm tĩnh nên được rất nhiều nữ sinh hâm mộ, nhận được rất nhiều thư từ phái nữ, thế nhưng anh lại tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với tất cả mọi người trừ cô. Nghĩ đến đó tâm trạng của cô tốt lên vạn phần.
Một chiếc xe sang trọng từ phía sân trường đi đến, cán ngang tần lá rụng, Giang Dịch Sâm thực không thích đi những con đường nhỏ hẹp trong trường, hơn nữa lại quá nhiều người làm anh lái xe mà phải nhìn trước ngó sau, khiến anh cảm thấy bực bội.
Giang Dịch Sâm vừa qua khúc đông người chuẩn bị tăng tốc, đôi mắt vừa liếc nhìn đường liền thấy được Kỉ Bách Linh, cô mặc một chiếc áo lông trắng, phối cùng một cái váy dài cùng màu, nhìn trông rất đơn giản nhưng làm người đối diện cảm thấy rất có khí chất. Rõ ràng là chỉ bước đi nhưng lại cảm thấy giống như một buổi chụp hình sinh động, sẽ có các nhiếp ảnh gia đi theo phía sau chụp lại những khoảnh khắc đẹp, nhất cử nhất động đều khiến người ta phải ngoái nhìn, ngồi cạnh ghế phụ Bạch Nhân theo ánh mắt Giang Dịch Sâm liền thấy được Kỉ Bách Linh, miệng cô hơi nhếch:
“Bạn cùng khoa, Kỉ Bách Linh nhìn rất được a”
Bạch Nhân thấy Giang Dịch Sâm trong mắt lộ ra vẻ hứng thú liền bĩu môi, đáng tiếc hoa đã có chủ, Kỉ Bách Linh cũng không phải hạng người vì danh lợi mà từ bỏ người yêu, huống chi người yêu của cô lại là Tưởng Bách Xuyên.
“Vậy à?”
Thanh âm hạ xuống, anh dậm mạnh chân ga. Kỉ Bách Linh đang định né chiếc xe qua đường bỗng chiếc xe bất thình lình phanh gấp làm cô có chút hoảng sợ, nhất thời không biết phải làm sao?
“Không phải bạn học ? Sao không chào hỏi một tiếng?”
Giang Dịch Sâm nhìn Bạch Nhân bên cạnh liếc một cái. Bạch Nhân khóe miệng châm chọc muốn nói anh nên có ý tứ một chút, cô đối với Kỉ Bách Linh là một cảm giác khó diễn tả, không ghét cũng không thích. Nhà Bạch Nhân không được tốt như Kỉ Bách Linh, nên đành phải tự cố gắng tìm mọi cách mưu sinh, giờ phút này đối diện với Kỉ Bách Linh đột nhiên nảy sinh cảm giác chán ghét. Cửa xe từ từ kéo xuống:
“Hi, vội vàng đi đâu vậy?”
Kỉ Bách Linh nhìn thấy mặt Bạch Nhân, chay mày có chút khó hiểu, trước giờ cô và Bạch Nhân có bao giờ chào hỏi nhau? Sao tự dưng hôm nay lại mở lời trước? Không lẽ là định khoe khoang sao? Mặc kệ là với mục đích gì cũng không liên quan đến cô.
“Đi thư viện”
Thư viện? Tưởng Bách Xuyên nhất định cũng đang ở đó. Bạch Nhân tâm lí có chút khẩn trương.
“Ra là vậy. Vậy cậu đi nhanh đi, chậm sẽ không còn chỗ tốt ”
Cùng một trường nên đương nhiên hiểu rõ, thư viện giờ này rất đông sinh viên, nếu đến chậm rất có khả năng phải quay về.
Kỉ Bách Linh gật đầu, chậm rãi hướng đến thư viện, vừa đi vừa cảm thấy kì quái, Bạch Nhân bộ dáng cũng không phải khoe khoang gì với cô, không hiểu tự dung tại sao lại kiếm cớ bắt chuyện?
Lúc Kỉ Bách Linh đứng gần cửa xe, Giang Dịch Sâm có cơ hội ngắm nhìn cô thật gần rồi từ từ đánh giá. Quả thực Kỉ Bách Linh rất đẹp, cái đẹp thuần khiết trong veo, nụ cười mềm mại động lòng. Giang Dịch Sâm đã tiếp xúc với rất nhiều người đẹp, ảnh hậu ca sĩ người mẫu nào mà anh chưa từng thưởng thức qua, nhưng đôi khi do thường xuyên đối diện với những người suốt ngày trang điểm lòe loẹt, nước hoa nồng nặc anh đâm ra chán, bọn họ suốt ngày chỉ biết gây chuyện rất mau được anh thất sủng nay vừa hay bắt gặp một Kỉ Bách Linh thanh thuần, tinh khiết như vậy không trách sao tâm trạng trở nên phấn chấn.
“Bạn học khi nãy tên là gì?”
Giang Dịch Sâm tùy ý hỏi:
“Kỉ Bách Linh”
Bạch Nhân nhận ra được sự hứng thú trong mắt Giang Dịch Sâm, hảo tâm nhắc nhở:
“Kỉ Bách Linh đã có bạn trai rồi”
Giang Dịch Sâm cười nhạo một tiếng, Bạch Nhân cũng biết mình vừa nói sai, chẳng phải trước kia khi quen anh cô cũng đang có bạn trai hay sao? Định nói với anh “Bọn họ thực sự yêu nhau”, nhưng đến cửa miệng lại nuốt vào. Có bạn trai thì đã làm sao? Một khi đã thích thì không bao giờ từ bỏ, thậm chí dùng mọi thủ đoạn để có được, đó mới chính là Giang Dịch Sâm mà cô biết.
Giang Dịch Sâm lái xe đưa Bạch Nhân đến dưới lầu, cô cởi dây bảo hiểm ra, đang chuẩn bị xuống xe, anh mở miệng:
“Sau này tôi rất bận”
Bạch Nhân khựng lại một nhịp nhưng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, cô thông minh hiểu được lời anh nói, anh vốn đối với cô đã không còn hứng thú, về sau không cần phải xuất hiện bên cạnh anh nữa. Bạch Nhân đã từng hy vọng anh có thể vì cô mà thay đổi, thời gian qua hai người ở cùng nhau anh cũng đã đối xử với cô rất tốt. Cô mong sẽ trở thành người phụ nữ đặc biệt trong mắt anh, anh sẽ không bỏ rơi cô như những người phụ nữ khác, thế nhưng chỉ trong vòng một tháng đã dập tắt tất cả mộng đẹp, điều cô không ngờ được lại chính là Kỉ Bách Linh. Lại một lần nữa vì Kỉ Bách Linh mà cô phải rời đi. Ngẫm lại bản thân một chút, những người phụ nữ khác ở bên anh không quá một tuần, so với cô không phải là quá tiến bộ hay sao?
“Em hiểu”
Bạch Nhân nhu thuận mở miệng, lập tức chớp mắt.
“Giang thiếu có việc, nhưng cũng đừng quên chuyện thực tập của em”
“Ừ”
Giang Dịch Sâm gật đầu mở miệng:
“Em rất thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không”
“Đây là đạo lý thường tình”
Bạch Nhân xuống xe, sau đó quay đầu lại, đây chính là một Giang Dịch Sâm vô tình, bất cứ người phụ nữ nào cũng chỉ là trò vui trong mắt anh. Chán thì bỏ tìm niềm vui mới.
Giang Dịch Sâm không có chút thiết tha kéo kính rồi khởi động xe đi thẳng, trong đầu anh lúc này chỉ có một cái tên:
“Kỉ Bách Linh, Kỉ Bách Linh”
Cái tên này thế nào mà nghe rất quen tai. Anh nhéo mắt cố gắng nhớ kĩ cái tên này.
Kỉ Bách Linh đến thư viện mau chóng đi tìm Tưởng Bách Xuyên. Cuốn sách này cô đã mượn từ lâu, lần đó lật lật xem sơ vài trang rồi cầm lấy, một tờ cũng không đụng qua. Ngày trước mượn cuốn này vẫn là do Tưởng Bách Xuyên, cô nhìn thấy mỗi lần đến thư viện anh đều mượn rất nhiều sách, rồi tự mình ngẫm nghĩ cũng nên đọc sách để bổ sung kiến thức, kết quả chính là mượn rồi lại quẳng nó vào lãnh cung.
Cô rất nhanh chóng tìm được Tưởng Bách Xuyên, bước nhanh đến chỗ anh, Tưởng Bách Xuyên thấy cô đến liền cười, lập tức vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Kỉ Bách Linh nhìn tứ phía, mới khai giảng nên thư viện cũng không có quá nhiều người, đại đa số các nhóm nhỏ đều tụ lại nói chuyện phiếm. Cô ngồi bên cạnh anh, trên mặt nụ cười luôn hiện hữu.
“Kiến trúc sư tương lại, hôm nay đọc sách thế nào?”
“Hiệu suất cũng không tệ lắm.”
Tưởng Bách Xuyên liếc cô một cái, không nhanh không chậm tiếp tục
“Nhưng từ giờ trở đi chắc chắn là hiệu suất sẽ giảm đi rõ rệt”
“Anh thật đáng ghét”
Kỉ Bách Linh nắm tay lại đánh anh, bị anh chụp được, sau đó nhìn xung quanh thấy mọi người đanh dồn ánh mắt về phía mình sau đó mới xấu hổ bỏ tay xuống. Kỉ Bách Linh không vui nhìn anh, anh giơ tay ra vò vò trên đầu cô:
“Đợi anh một chút, để anh xem cho hết khúc này rồi anh dắt em đi ăn cơm.”
Kỉ Bách Linh nhìn đồng hồ rồi gật đầu, không hề quấy rầy anh đọc sách, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Tưởng Bách Xuyên xem xong dùng bút đánh dấu lại vài chỗ, Kỉ Bách Linh ngồi kế bên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến anh, anh đọc vài dòng sẽ lại liếc cô vài giây, nhìn thấy cô bấm điên thoại thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ. Thi thoảng có vài cô gái đi ngang qua liếc nhìn Tưởng Bách Xuyên, là ngay lập tức cô sẽ nhìn lại bằng ánh mắt phóng điện. Quan điểm của anh là không cần phải để ý đến mọi việc xung quanh, chỉ cần tập trung chuyện cần làm, nhưng cô thì khác không thể ngồi yên một chỗ, hễ thấy ai lại dây dưa hay bắt chuyện là y rằng sẽ phát điên lên.
Tưởng Bách Xuyên mỉm cười nhìn cô, nhìn dáng vẻ lúc này trông cô rất đáng yêu, miệng hơi chu, tay bấm bấm hình như vừa thua một bàn nên anh thấy hai mày cô nhíu lại, thỉnh thoảng nhìn xung quanh xem có ai đang nhìn hướng mình hay không, tựa như muốn tìm ai đó gây chuyện nhưng không có nên đành bĩu môi hờn dỗi, anh lắc đầu sau đó tiếp tục đọc sách.
Kỉ Bách Linh chơi game một lúc cảm thấy nhàm chán, nên lập tức gục xuống bàn hướng ánh mắt về phía anh, cô rất thích nhìn nghiêng anh, không phải vì nhìn chính diện anh không đẹp mà vì bên cạnh anh sẽ cảm thấy bình yên, nhất là khi anh mặc áo sơ mi trắng, cô từng lén chụp một bức ảnh khi anh ngồi nghiêng đọc sách sau đó còn đem đi đăng trên forum trường, bị anh phát hiện giáo huấn một trận, sau đó còn bắt cô phải tự tay gỡ xuống. Anh không muốn cố mang ảnh của anh đi đăng lung tung, sau lần đó có một số sinh viên mới thấy ảnh của anh, rồi kéo nhau đi đến tận khoa mời rất nhiều sinh viên nữ đến tận lớp, sau lần đó cô bỏ luôn tài khoản không dám đăng nhập thêm lần nào nữa.
Cô thích anh nhất là khí chất nhẹ nhàng điềm tĩnh khoan thai sạch sẽ, nhất là bộ dáng khi anh đọc sách, vô cùng mị lực. Tưởng Bách Xuyên quay qua nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu thu hồi ánh mắt.
Anh mỉm cười thở dài, biết ngay cái thời điểm thấy cô bước vào thư viện là anh không thể chuyên tâm vào đọc sách được nữa. Anh lập tức thu dọn sách vở chậm rãi mở miệng.
“Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.”