Đọc truyện Tình Yêu Phô Trương – Chương 7
Editor: Trà Đá.
Khương Đường làm người mẫu mấy năm, vì phải thích ứng với cuộc sống đi diễn
bận rộn, mà một cô khi nghiêm túc làm một chuyện gì đó, thì hiệu suất
cao đáng sợ.
Sau khi Cố Đông Thần đi, Khương Đường lập tức rời
giường, khóa trái cửa, mắt nhìn con gái đang ngủ trên giường một lần
nữa, Khương Đường lấy ra một cây kéo, rồi đi thẳng vào phòng quần áo của cô. Biệt thự này, hôm nay cô đi cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa,
những quần áo, giày dép, đồ trang sức đều là của cô, Khương Đường không
mang đi, nhưng tuyệt đối cũng không cho phép ngày hôm sau nó lại xuất
hiện trên người của người khác.
Chanel, LV, dior…………..
Quần áo, giày dép, túi sách sang trọng, chỉ một nhát kéo đâm xuống, toàn bộ
hoàn toàn bị phá hủy. Một lượt đâm xuống, Khương Đường siết tay chặt đến nỗi có dấu đỏ, nguyên cả cánh tay đều có chút đau, trên người cũng đổ
đầy mồ hôi. Nhưng cô cảm thấy Diẽndan sảng khoái, lúc này mắt
mới thấy thiên đường, Khương Đường ném cây kéo, mang theo một cái rương
hành lý trở về phòng ngủ.
Khương Đường ôm lấy con gái, kéo hành lý đi về phòng cho con gái.
“Phu nhân…………” Bà vú khiếp sợ nhìn cô, “Bà đi ra ngoài ạ?”
Khương Đường không trả lời, đặt con gái lên nôi, rồi kéo hành lý đi thẳng đến
tủ đựng đồ của con gái, quần áo, tả giấy, sữa bột, dao cắt móng tay
chuyên dụng cho con nít, mỗi một thứ, cô nhét đầy hành lý. Khương Đường
sanh đứa bé xong, rồi còn phải rời khỏi Cố Gia, ở bên kia cô không có
chuẩn bị, những thứ này mặc dù là do Cố Gia bỏ tiền mua, nhưng cô đã
không lấy biệt thự hay tài sản gì rồi, thì những thứ nhỏ nhặt này có là
gì chứ? Nếu như không phải cần thời gian sắm đồ mới, sợ con gái không
thoải mái, thì Khương Đường sẽ không mang theo những thứ này đi.
Cô điên lên rồi, bà vú hoảng sợ chạy đi tìm Cố Đông Thần.
Cố Đông Thần vừa nghe tối nay Khương Đường đi, dù sao cũng là vợ chồng hai năm rồi, cô lại dẫn Đóa Nhi đi, Cố Đông Thần xoa xoa trán, sang xem
Khương Đường như thế nào, vừa vào cửa, chỉ thấy Khương Đường để Đóa Nhi
vào túi ngồi của em bé, rồi đeo lên lưng cô, sau đó cúi xuống khiêng
hành lý. Nhìn thấy anh, sắc mặt của Khương Đường không thay đổi, lắc lắc chìa khóa xe, “Chị Thẩm sắp tới, tôi vào xe lấy cái ghế an toàn cho Đóa Nhi ngồi, xong việc tôi để chìa khóa xe ở trên xe. Tổng giám đốc Cố, xe tôi trả lại cho anh, tất cả những đồ dùng của tôi, tôi đều phá hủy hết
rồi, hy vọng anh đừng để ý.”
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.
Cố Đông Thần ngăn ở trước cửa, cúi đầu, thấy Đóa Nhi nằm bên trong túi
dành cho em bé đang mấp máy miệng, trong lòng anh khó chịu, nghiêng đầu
nói, “Đường Đường, đừng giận dỗi nữa, em đáng được hưởng những thứ kia,
em thay Đóa Nhi suy nghĩ một chút đi.” Cô rút lui khỏi làng người mẫu đã được hai năm, bây giờ quay lại, giá trị con người chắc chắn không bằng
lúc mới ban đầu, huống chi thanh danh của cô………………….
“Người giàu
có cái khổ của người giàu, người nghèo có cái khổ của người nghèo,
chuyện của mẹ con tôi, không cần tổng giám đốc Cố phải nhọc lòng quan
tâm.” Khương Đường đẩy tay anh ra, lúc bước ra cửa còn nhìn anh châm
chọc, “Đường Đường là tên gọi thân mật của tôi, từ nay về sau, tổng giám đốc Cố nên gọi thẳng tên đầy đủ của tôi thì hơn, tránh cho người khác
nghe được lại hiểu lầm anh là cái gì của tôi đấy.”
Cố Đông Thần có chút ngượng ngùng.
Khương Đường càng lúc càng khinh thường anh hơn, nếu nói anh thật lòng đối với Lâm Tịch, thì trong lòng nên nhớ cho kỹ, cũng không làm trở ngại anh và Lâm Tịch thân thiết.
~
Khương Đường một mình đi ra khỏi
căn biệt thự, cô nhận được điện thoại của Thẩm Tố, cô để Thẩm Tố chờ một chút, sau đó đi nhanh về phía nhà để xe để lấy ghế ngồi an toàn cho Đóa Nhi, một tay kéo hành lý, một tay xách cái ghế an toàn nặng mười mấy
cân, đi nhanh về phía cổng chính, đưa lưng về phía biệt thự, bóng dáng
cao gầy dần dần hòa vào bóng đêm.
Thẩm Tố đậu xe ngoài cửa, thấy bóng dáng của Khương Đường ở xa xa, trong lòng cảm thấy chua xót.
Cô ta bước nhanh xuống xe, bước tới cổng đón Khương Đường, bảo vệ thấy phu nhân đi ra, xác nhận hai người quen biết nhau, mới bắt đầu mở cửa.
Hành lý bỏ vào sau cốp xe, Khương Đường nhờ Thẩm Tố bế Đóa Nhi, cô khom lưng chui vào chiếc xe BMW màu xám bạc, cố định ghế ngồi an toàn. Thẩm Tố
đứng ở bên cạnh nhìn, thấy động tác của Khương Đường rất thuần thục, lại nhìn đứa bé nhỏ nhắn đang ngủ trong tay cô ta, trong mắt xẹt qua một
tia chán nản rất khó phát hiện.
Cô ta đã từng mang thai một đứa
bé, cùng đã từng trải qua một chuyện tương tự như vậy, nhưng vì người
đàn ông quá tệ bạc, nên cô không chút do dự bỏ qua đứa bé, quyết định ly hôn.
Vốn còn muốn hỏi Khương Đường có còn chút xíu dư âm nào với cuộc hôn nhân này không, làm cô ta nhớ lại đoạn hôn nhân
Diễn*Đàn*Lê*Quý*Đôn thất bại kia của bản thân, nhưng Thẩm Tố không có
nhiều chuyện đến nỗi đi hỏi chuyện riêng tư của người khác. Giao Đóa Nhi lại cho Khương Đường, cô đi vòng qua ghế lái, chuyên tâm lái xe. Lúc
rời khỏi khu biệt thự, Thẩm Tố tiếp tục giữ vững tốc độ lái xe tương đối chậm, nhìn Khương Đường xuyên qua kính chiếu hậu, “Vậy cái tin tức kia
là thật?”
Khương Đường cười khổ, “Cái tin tức kia là giả, buổi
tối Cố Gia quyết định đi giám định một lần, Đóa Nhi quả thật không phải
của anh ta, em cũng mới biết điều đó ngày hôm nay.”
Nếu Khương
Đường muốn ly hôn, thì Thẩm Tố cũng đã đoán được kết quả là như vậy, tầm mắt lại hướng về phía trước, Thẩm Tố nhỏ giọng hỏi, “Có thể nói cho chị biết ai là cha đẻ của Đóa Nhi không?” Không phải cô ta hỏi thay cho
Thẩm Kình, nếu Thẩm Kình có hỏi thì cô ta cũng sẽ không tiết lộ, cô ta
muốn biết để còn tính toán, như vậy mới có thể chỉ dẫn cho Khương Đường
đối phó sau sóng gió ly hôn.
Khương Đường lắc đầu một cái, “Em không biết, ngày đó em uống say……”
“OK, vậy thì không cần phải suy đoán về cha đẻ của Đóa Nhi.” Thấm Tố lấy làm khó tin, mặc dù người mẫu danh tiếng không giống như diễn viên, nhưng
Khương Đường gả cho Cố Đông Thần, cũng rất có danh tiếng. Dựa theo năng
lực tự vệ của Khương Đường, cô không thể để uống say đến nỗi không biết
hình dáng người đàn ông đó ra sao, như vậy thì quá nguy hiểm, lỡ như bị
người ta chụp ảnh thì làm thế nào?
Nhưng Khương Đường quyết định
giấu giếm, Thẩm Tố cũng không tiếp tục thăm dò nữa, tỉnh táo hỏi: “Kế
hoạch tiếp theo là gì? Ra tòa ly hôn?”
Khương Đường cười cười,
đem ân oán giữa cô và Cố Đông Thần giải thích trong một lần, bao gồm cả
Lâm Tịch, ly hôn phân chia tài sản, “Chị Thẩm, em đã ghi âm rồi, tốt xấu gì thì cũng có khả năng được tha thứ chứ?”
Thẩm Tố cười, cười
đến giễu cợt, “Em xấu xa thật đó, mặc kệ em có lý do gì hay không, cứ
làm theo những gì em muốn, đoạn ghi âm phải được tung ra ngoài, thì mới
mong được tha thứ phần nào đó, làm không tệ. Nhưng không thể tung đoạn
ghi âm đó ngay bây giờ được, chờ tin của chị, khi chị thấy thích hợp,
thì sẽ nói cho em biết.”
Sáng mai, tin tức Khương Đường rời khỏi
Cố Gia sẽ nhanh chóng bị truyền đi, nếu đoạn ghi âm tung ra quá sớm,
công chúng sẽ cảm thấy tâm cơ của Khương Đường quá nặng, tâm cơ nặng
cũng không thể là người tốt đẹp gì, nhưng dù sao minh tinh cũng phải để ý đến hình ảnh của bản thân, Khương Đường còn trẻ, có cơ hội tung hoành
đông tây, lần này không cần thiết phải bôi nhọ bản thân quá nhiều.
Cô ta là người đại diện chuyên nghiệp, Khương Đường rất tin tưởng Thẩm Tố, nói chung đã nắm được tình hình, cô nhìn con gái đang ngủ say, tiến sát đến gần ghế phụ đằng trước, nhìn Thẩm Tố nói lời cảm ơn, “Chị Thẩm, chị tốt với em quá, chị giống như chị em của em vậy, nếu không phải nhờ
chị, thì đến bây giờ em vẫn còn phải đi bán điện thoại di động đấy.”
Thẩm Tố tự mình mở công ty người mẫu, ở trước mặt người mới, cô ta là một
người phụ nữ mạnh mẽ lạnh lùng, nhưng ở cùng với người thân hay là
Khương Đường đã quá thân quen với cô ta, thì cô ta không có lạnh lùng
như vậy nữa. Khóe miệng Thẩm Tố vểnh lên, cô ta quay lại nhìn Khương
Đường, xác nhận Khương Đường hoàn toàn bình tĩnh, không có bị đả kích
đến mức quẫn trí, cô ta mới quay lại nhìn phía trước, hỏi han về sự
nghiệp, “Em muốn làm việc lại không? Khả năng của em tốt như vậy, chị
luôn hoan nghênh em trở lại.”
Giới giải trí sợ nhất là danh tiếng xấu, nhưng danh tiếng đã xấu rồi, chưa chắc trở lại không được, chỉ cần còn có người đồng ý nâng, thì tự bản thân minh tinh cũng có thể khiến
công chúng yêu mến, yêu mến mà không cần để ý đến vết nhơ của người đó.
Khương Đường chỉ mới hai mươi bốn tuổi, còn rất nhiều cơ hội phía trước.
Khương Đường nhất đinh là muốn quay trở lại công việc, dựa vào bản thân để
kiếm thêm nhiều tiền một chút, để con gái có cuộc sống tốt nhất, nhưng
cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, thứ nhất Đóa Nhi còn quá nhỏ, Khương
Đường không muốn rời xa Đóa Nhi quá sớm, ít nhất cũng phải mấy tháng
nữa, thứ hai là để tránh danh tiếng xấu trong khoảng thời gian này, nếu
không thì vừa ra khỏi cửa đã lập tức bị chửi rủa.
“Sang năm bắt
đầu lại đi, dù sao cũng phải tiếp tục phấn đấu.” Khương Đường nhìn gò má lạnh lùng của Thẩm Tố, có chút mờ mịt. Cô cũng không muốn quay lại làm
người mẫu, quá mệt mỏi, quá bận rộn, bây giờ đã có con gái nữa, Khương
Đường cũng phải đặt con gái mình vào trong kế hoạch cho sự nghiệp tương
lai của cô, nếu không làm người mẫu, thì cô có thể làm gì đây?
Diễn viên?
Ngược lại nếu cô làm diễn viên, mặc dù cô xinh đẹp, nhưng với việc diễn thì một chữ cũng không biết…………….
Khương Đường muốn hỏi Thẩm Tố là cô đổi sang nghề diễn viên có được hay không, con gái ở bên cạnh rầm rì hai tiếng, Khương Đường lập tức định thần trở lại, quay qua dỗ con gái. Thẩm Tố tò mò nhìn qua kính chiếu hậu, không
thấy hai mẹ con Khương Đường đâu, nhìn trước nhìn sau lại phát hiện ra
một chiếc xe màu đen quen thuộc đang đậu ở bên đường, từ từ tăng tốc,
đuổi theo.
Thẩm Tố cau mày, Thẩm Kình, làm sao lại có thể bám
theo Khương Đường nữa đây? Bây giờ chuyện ly hôn giữa Khương Đường và Cố Đông Thần còn chưa bùng nổ, đổi thành ngày mai, nếu Thẩm Kình còn tiếp
tục dây dưa Khương Đường như vậy, một khi truyền thông vỗ tới, Khương
Đường lại phải rước thêm rắc rối.
Hiện tại Thẩm Kình không quản
nhiều như vậy, mắt chăm chú nhìn vào trong xe chở Khương Đường, tim phổi rối loạn, nói với Hà Đại Bưu một câu.
Hà Đại Bưu là cô nhi, năm
mười sáu tuổi đã theo Thẩm Kình phụ trong quán hải sản và đấu thầu, sau
khi Thẩm Kình trở nên giàu sang, thì cậu ta làm tài xế riêng của Thẩm
Kình, Thẩm Kình cực kỳ mềm mỏng đối với trợ lý thân tín Tề Minh, nhưng
lại cực kỳ cố chấp đối với Khương Đường. Hơn nữa, so với việc Tề Minh
‘Trung thành’, Thẩm Kình phân chia công việc cho Tề Minh, Tề Minh thấy
không ổn, thì sẽ đề nghị Thẩm Kình xem xét lại, Hà Đại Bưu thì không nói nhiều như vậy, không nói hai lời, đột nhiên tăng tốc lái vượt qa chiếc
xe BMW màu xám bạc, ở một khoảng cách không gần không xa đột nhiên thắng xe lại, chặn phía trước đầu xe của Thẩm Tố.
Chân mày Thẩm Tố nhảy dựng lên, nhưng lại không thể đậu xe ở bên đường, trong lòng mắng Thẩm Kình, nhất định là kẻ điên mà.
Xe đột nhiên chậm lại, Khương Đường đang chơi đùa với con gái thì ngẩng
đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía trước, lại thấy có một người đàn ông ở
phía bên ngoài xe đang sải bước về phía bên này, giày da màu đen, quần
tây âu màu đen, phía trên mặc một cái sơmi màu trắng, không thắt cà vạt, ba nút áo sơmi ở phía trên cùng mở banh ra, gió vừa thổi, lộ ra lồng
ngực vạm vỡ, dáng vẻ lưu manh.
“Chị Thẩm………” Khương Đường nhức đầu, phía bên cô đã đủ loạn rồi, thật sự không còn sức để đối phó với Thẩm Kình.
“Lúc em gọi điện thoại cho chị, thì nó đang ngồi ở bên cạnh.” Thẩm Tố bất
đắc dĩ giải thích, buông tay xuống của sổ xe, lạnh giọng trách mắng Thẩm Kình, “Cậu bị bệnh có phải không hả?”
Thẩm Kình khom lưng, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào Khương Đường ở phía sau, “Mở cửa, nếu không
thì tôi sẽ chặn ở trước xe đấy.”
Không có ai hiểu tính khí của
Thẩm Kình hơn Thẩm Tố. Đừng có nhìn thấy Thẩm Kình có tài sản trăm tỷ,
được truyền thông giới thiệu là có tài kinh doanh, thật ra thì cái tính
lưu manh từ thời làm chủ thầu, nó đã ăn vào trong xương tủy rồi, Khương
Đường nhìn chiếc xe ở phía đối diện, Thẩm Kình có thể đứng ở chặn ở
trước đầu xe của Khương Đường, Khương Đường đứng bao lâu thì anh xác
định đứng bấy lâu, hai mắt không nháy lấy một cái.
Thẩm Tố quay đầu lại, thăm dò ý kiến của Khương Đường.
Khương Đường trừng Thầm Kình: “Anh tới làm cái gì? Anh biết tôi quyết định ly
hôn, đến để nhạo báng tôi hả, vẫn còn muốn theo đuổi tôi sao?”
Thẩm Kình sờ sờ mũi một cái, không nhìn cô, thúc giục Thẩm Tố, “Mở cửa.”
Thẩm Tố cúi đầu nhìn điện thoại di động, Khương Đường không mở miệng, cô sẽ không chủ động mở miệng.
Thẩm Kình không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng sang Khương Đường, “Còn không mau mở cửa?”
Khương Đường tiếp tục nghiêng đầu, dỗ dành con gái.
Thẩm Kình cười nhạo, đứng thẳng người lên, đi vòng ra phía trước, xoay người ngồi trên đầu xe, từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá và bật lửa, đốt một điếu thuốc, đưa lưng về phía hai người phụ nữ ngồi trong xe.
Đầu nhìn xung quanh, nhả khỏi thuốc, vừa ngắm cảnh đêm vừa dương dương
tự đắc, rõ ràng là muốn dây dưa nữa.