Đọc truyện Tình yêu nơi đâu – Chương 8Tập 1 –
Diêu Cảnh Trình kéo kéo áo Tiểu Bản, ý bảo cậu ta đừng nói nữa, đứng dậy đưa lại tiền cho Khương Thượng Nghiêu: “Vậy anh, bọn em về trước. Hoàng Mao anh biết chứ? Tên tóc trắng như lông cừu ấy”.
Cơ mặt Khương Thượng Nghiêu khẽ giãn ra, gật đầu: “Chị em ngủ rồi, về thì nhẹ nhàng thôi”. Nhìn theo bóng Diêu Cảnh Trình cho tới lúc khuất khỏi tầm mắt, anh vô thức đưa tay ra sau thắt lưng sờ sờ vào cán dao cứng lạnh kia.
Tên tiểu tử này lớn rồi, sắp không quản được nữa rồi.
Diêu Cảnh Trình đi lên phía trước chào Ái Đệ một tiếng, nha đầu đó mơ mơ màng màng mỉm cười, sau khi nhìn theo bóng dáng bọn họ ra khỏi cửa, nước mắt mới lặng lẽ ướt nhòe hốc mắt.
Mẹ Khánh Đệ xót ruột ôm chặt lấy con, khóc thành tiếng. Lòng bàn tay bị móng tay của Ái Đệ bấm chặt đâm vào nhói đau, Khánh Đệ biết em gái kiêu ngạo cứng đầu đang cố tỏ ra kiên cường, cô dỗ dành nó, khe khẽ an ủi: “Cảnh Trình nói hai ngày nữa sẽ đến nhà thăm em”.
Trái tim cô chia làm hai ngả, một phần lo lắng cho em gái, một phần đi theo bóng người vừa ra ngoài cùng Diêu Cảnh Trình kia. Nhân lúc cùng cậu đi nộp tiền, cô rà soát tìm khắp hành lang, nhưng không thấy bóng dáng người ấy đâu, không tránh khỏi thất vọng, sau khi sự thất vọng qua đi lại thấy nhẹ nhõm hơn: Chuyện mất mặt thế này tốt nhất không nên để anh ấy biết.
Tiểu Ái đã cầm máu, nhưng vẫn phải đi chụp phim để kiểm tra. Lên tầng hai, Thẩm Khánh Đệ vô tình nhìn thấy Khương Thượng Nghiêu vẫn còn ở đó. Ánh đèn neon trắng nhợt của bệnh viện hắt trên trần xuống, bóng anh trải dài dưới đất. Sau khi đưa em gái vào phòng X-quang, cô không biết nên ngồi bên ngoài phòng đợi hay đi đến hỏi thăm anh một câu. Trong lúc còn đang do dự, Khương Thượng Nghiêu từ từ bước tới phía cô.
“Lại gặp nhau rồi.”
Cô cười khan: “Đúng vậy, buổi chiều vừa mới nói tạm biệt”, rồi chỉ chỉ vào phòng X-quang: “Bạn anh ở trong đó ạ?”.
Anh vừa ngồi xuống vừa lắc đầu: “Bạn Cảnh Trình. Trẻ con đánh nhau quá tay”.
Thấy cô chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi không nói gì nữa, anh hỏi: “Ái Đệ là…”
“Ngã đập vào tủ tivi, vỡ đầu. Cũng không phải chuyện gì lớn.” Cô cướp lời nói, các ngón tay đan vào nhau mỗi lúc một nhanh hơn, để lộ sự bất an và bối rối trong lòng.
Nhân dịp Tết cậu lên Vấn Sơn, nói lần trước mợ mượn mẹ tiền xây nhà cậu hoàn toàn không biết gì, kiên quyết trả lại tiền cho mẹ. Trong lúc mẹ đang bỏ tiền vào két thì bố về, mẹ luống cuống khiến tiền tung tóe dưới đất. Tối bố truy hỏi mẹ tiền ở đâu ra, có phải thường xuyên giấu ông cho cậu tiền không? Hai người bắt đầu cãi nhau, khi ấy Khánh Đệ đang tắm, không kịp ra can, Ái Đệ xông lên ngăn bố thì bị ông đá một cái văng ra, đập đầu vào tủ tivi.
Cậu khi ấy đang ở nhà cô nhảy dựng lên quyết sống mái với ông anh rể khốn nạn một phen, bố trong lúc tức tối đã gào lên đuổi hết mấy người bọn họ ra khỏi nhà. Những tiếng gào thét chửi bới đó đến giờ vẫn còn lởn vởn bên tai Khánh Đệ, mạnh tới mức khiến màng nhĩ của cô cũng thấy đau. Cô giơ tay lên ôm mặt vuốt mạnh mấy cái, cút thì cút, trời rộng đất dài lẽ nào cứ thế này mới có thể sống được?
Khi ngẩng mặt lên, cô bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh, Khánh Đệ có điểm rất giống em gái, ấy là khi cảm thấy tủi thân, nếu gặp được người mà mình mong gặp sẽ muốn bật khóc. Nhưng hít một hơi thật mạnh, cô lại kìm nén được.
Anh trầm mặc rời ánh mắt khỏi những đốt ngón tay đang trắng bệch ra vì bị cô nắm chặt: “Không sao là tốt rồi. Để Ái Đệ về nhà nghỉ ngơi thêm. Lớp ghita sau Tết sẽ học lại nhưng cũng không cần đến đâu, sau này anh sẽ dạy bù cho cô bé”.
Khánh Đệ miễn cưỡng cười: “Cảm ơn anh”.
Khương Thượng Nghiêu nộp xong hết các khoản viện phí rồi mà vẫn chưa rời bệnh viện, hoàn toàn không phải là anh tâm địa lương thiện hay nghĩa khí. Anh đã gặp quá nhiều những nhân vật trong giới giang hồ ở Vấn Sơn và cũng nghe được rất nhiều tin đồn. Đám thanh niên hư hỏng này dường như đều xuất thân từ gia đình bình thường, thậm chí không ít kẻ còn xuất thân từ những gia đình rất nghèo, nhưng bọn chúng lại hung hăng hiếu thắng thích giương oai giễu võ đồng thời coi đây là niềm vui, là vinh dự, lầm đường lạc lối quên mất mình xuất thân từ đâu và đến từ gia đình như thế nào. Đối với những kẻ như thế anh rất ít khi tỏ ra đồng cảm.
Lúc Hoàng Mao bước ra, Khương Thượng Nghiêu lập tức chú ý tới một vòng tròn thâm tím quanh cổ, trong lòng nghĩ chiếc cổ mảnh khảnh thế kia còn chưa vặn gãy tại chỗ đã là kỳ tích rồi.
Da Hoàng Mao khô và trắng, đầu tóc rối bù như tổ quạ, trông rất thô tục. Cậu ta bị bệnh bạch tạng nên từ nhỏ đã quen với những ánh mắt tò mò, đôi mắt ti hí mỗi khi nhìn người khác trông rất nham hiểm. Khương Thượng Nghiêu biết tên tiểu tử này ngoài Cảnh Trình ra thì nhìn ai cũng với bộ mặt rất hằm hè, vì vậy lúc này Hoàng Mao không nói không rằng, cũng không gọi ai, chỉ dùng đôi mắt ti hí như mắt sói con của mình nhìn chằm chằm vào cánh tay bó bột, rõ ràng cậu ta chẳng hề lưu tâm.
Vẫn là lão Tiểu cảm thấy ngại ngùng, nói: “Anh Khương, nửa đêm nửa hôm bắt anh phải chạy tới đây thật ngại quá”.
Khương Thượng Nghiêu ngăn cậu ta lại: “Đừng nói chuyện ấy, anh không có bản lĩnh gì giúp các em, chỉ một lần này thôi. Tiền thuốc men không phải con số nhỏ, sau này gặp chuyện nên biết kiềm chế, đừng đánh nhau như muốn bỏ mạng thế, không đáng”.
Dừng lại vài giây, đợi khi ánh mắt lén lút của Hoàng Mao nhìn về phía anh rồi vội vàng thu lại xong, anh mói nói tiếp: “Vẫn đi với đám người của anh trai Tạ Tiểu Long phải không?”.
Trước đó, do vội vàng không kịp khớp lời khai với Diêu Cảnh Trình, Hoàng Mao đứng bên cạnh với bộ mặt ủ rủ như cha chết bị mẹ bỏ rơi, lão Tiểu không dám chắc liệu có phải Khương Thượng Nghiêu chuẩn bị hỏi thăm lão đại của mình để đòi lại tiền thuốc thang hay không, do dự trả lời: “Không đi cùng từ lâu rồi. Cuối năm ngoái, anh Tang Cẩu ở Hà Tây mở một khu làm ăn, bọn em cũng theo qua đó kiếm miếng ăn. Đây cũng là do anh của Tiểu Long giới thiệu”.
Cái gọi là Khu làm ăn, chắc chắn không phải cái gì khác ngoài sòng bạc, phòng tắm hơi hoặc karaoke. Công việc nham nhở đó của Hoàng Mao nói dễ nghe thì là bảo vệ, thực tế là đâm thuê chém mướn.
Khương Thượng Nghiêu nhất thời hiểu ra.
Lúc này đã đi ra đến cổng bệnh viện, anh đang định nói thêm một hai câu nữa rồi đường ai nấy đi, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe rít dài phá tan bầu không khí yên tĩnh, một chiếc xe con trong nháy mắt lướt tới ngay đằng sau, có lẽ đã mai phục trên con đường trước cổng bệnh viện từ rất lâu rồi.
Anh giật thót mình, tay theo quán tính lần ra phía sau lưng. Cửa xe bật mở, một cái đầu thò ra: “Lên xe!”, người trên xe hét
Tư thế căng thẳng của hai người bên cạnh lập tức thả lỏng, trên xe có lẽ là đồng bọn của chúng, vài bóng người thấp thoáng không dưới năm tên. Khương Thượng Nghiêu thầm nghĩ, thả mấy tên tiểu tử này ở cổng bệnh viện để làm mồi nhử, những tên khác lặng lẽ nấp bên ngoài cửa bệnh viện để mai phục, gặp thì tấn công mà thuận lợi thì sẽ rút, chiêu này cũng đủ thấy tên cầm đầu rất cao tay.
Lão Tiểu nói: “Anh Khương, bọn em về trước đây”. Hoàng Mao đến chào cũng không thèm chào bước thẳng lên xe, cửa xe đóng mở chưa mất một phút, chính vào giây phút đó, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Khương Thượng Nghiêu nhìn thấy một khuôn mặt rất quen.
Cho đến khi chiếc xe lao vút đi để lại làn khói đen sì, anh vẫn chưa lục tìm lại được chủ nhân của khuôn mặt rất quen ấy trong trí nhớ, đành gạt bỏ nỗi bất an khó hiểu đang trào dâng trong lòng đi.
Cũng cùng lúc đó, Cảnh Trình ngồi trong phòng khách đếm tiếng tích tắc của đồng hồ, đợi rất lâu rồi, lòng như lửa đốt. Biết anh có chuyện muốn hỏi, nhưng cậu ta hoàn toàn không ngờ là câu đầu tiên khi Khương Thượng Nghiêu hỏi lại là: “Kiếm được bao nhiêu?”.
Trong sự sợ hãi và bối rối, đầu cậu ta tái hiện lại cảnh mấy lần mình nhận tiền, nhất thời không đếm được là bao nhiêu, lại nghe thấy tiếng anh hỏi tiếp: “Máy nhắn tin cũng là của Tang Cẩu cho phải không?”.
Đến tên của lão đại cũng đã bị moi ra, Diêu Cảnh Trình thầm nghĩ xong rồi, mặt nhăn nhỏ thê thảm: “Anh, anh biết hết rồi ạ?”
Khương Thượng Nghiêu cởi áo khoác vẫn chưa treo lên móc, cầm trên tay đứng ở cửa phòng khách như đang nghĩ gì đó một lúc, rồi nói: “Ra đây”.
Diêu Cảnh Trình lại một lần nữa than thầm xong rồi trong lòng.
“Đừng làm kinh động đến mẹ và chị cậu.” Đi theo cậu ta ra ngoài, Khương Thượng Nghiêu vừa nói vừa nhẹ nhàng khép cửa lại.
Còn chưa kịp than thầm xong rồi lần thứ ba, thì Diêu Cảnh Trình có cảm giác như bị vật gì đó chụp vào đầu, muốn tránh, nhưng vật trên đầu đó ra sức kéo, cả người cậu ta bị kéo qua một bên, sau đó bụng bị thúc mạnh vài phát, mạnh tới mức cậu ta thổ cả nước mật ra ngoài. Đoán chắc đó là mấy cú lên gối, Cảnh Trình hốt hoảng hít một hơi thật sâu để trụ vững, còn chưa kịp hít xong, lưng lại liên tiếp bị vật cứng đập vào xương sống, cậu ta đau tới mức cúi gập người xuống, hoảng loạn túm chặt lấy thanh lan can cầu thang bên cạnh, mình cong như con tôm quỳ dưới đất.
Diêu Cảnh Trình không dám lên tiếng xin tha, thấy anh đã dừng tay, lúc đấy mới kéo thứ trùm kín đầu và nửa thân mình ra, quả nhiên là chiếc áo khoác mà anh đã cầm trên tay vừa rồi. Cậu ta thu lại một chân đang quỳ dưới đất ngồi bệt xuống, thấy Khương Thượng Nghiêu không buồn ngước mắt lên nhìn, đang đút lại con dao găm vào sau thắt lưng, bất giác Cảnh Trình toát mồ hôi. Nếu không phải khi ra tay anh đã giảm bớt lực, cán dao đó lại dịch xuống khỏi đốt giữa của sống lưng ba phân, thì cả đời này cậu ta chắc chắn phải ngồi trên xe lăn.
“Áo. ” Anh nhìn cậu nhướng mày, Diêu Cảnh Trình vội vàng đưa chiếc áo đang ôm trong tay cho Khương Thượng Nghiêu.
Khương Thượng Nghiêu mặc xong ngồi xuống bên cạnh cậu ta, duỗi đôi chân dài ra: “Anh cũng quên mất lần cho cậu một trận gần đây nhất đã là mấy năm rồi?”.
Diêu Cảnh Trình nghĩ một lúc, cũng không nhớ ra nữa, chắc phải bảy, tám năm rồi. Tính mẹ yếu đuối, nói cả ngày cũng không đi vào chủ đề chính, chị thì theo mẹ, từ nhỏ tới lớn người duy nhất quản giáo Cảnh Trình chính là người đang ngồi bên cạnh đây. Thế mà vị này lại học cách giáo dục của mẹ cậu ta, không nói nửa lời cứ đánh cho một trận trước đã, đánh xong từ từ nói, vì vậy ngay khi Khương Thượng Nghiêu gọi cậu ta ra ngoài, cậu ta đã biết trận đòn lần này khó tránh khỏi.
Diêu Cảnh Trình biết mình không nên qua lại thân thiết quá mức với bọn Hoàng Mao, Tiểu Bản, không nên theo Tang Cẩu, nhưng cậu ta cũng cho rằng, những chuyện không nên làm nếu vẫn phải làm, thì cũng chẳng có gì là sai cả.
Cửa sổ trên hành lang tầng không đóng chặt, hút gió, cậu ta khịt khịt mũi, tối nay phải chịu không ít đòn, toàn thân như muốn rã rời.
“Những chuyện như thế anh chưa từng tham gia bao giờ, nhưng nghe thấy, nhìn thấy cũng không ít. Người tham gia không ít, sóng càn quét qua, như kéo lưới đãi vàng dưới đáy sông, lọc đi bao nhiêu người? Thời chú Đức, những kẻ tàn phế, đi cải tạo, chết trên phố đến người nhà cũng không muốn đi nhận thi thể, giờ còn lại mấy người? Ngay đến cả chú Đức…” Khương Thượng Nghiêu điềm tĩnh dừng lại, lưỡng lự một lúc, rồi hạ giọng nói nốt nửa câu sau: “Cũng không biết có mấy đêm được ngủ ngon giấc”.
“Em không định tham gia vào xã hội ấy.” Diêu Cảnh Trình buồn bực phản bác.
Thấy cậu ta không nói tiếp, ánh mắt bình tĩnh của Khương Thượng Nghiêu như dính lấy cậu ta hồi lâu, hỏi: “Vậy trong đầu cậu nghĩ gì? Cho vui thôi sao?”.
Diêu Cành Trình nghĩ: Em chỉ cần tiền.
“Giờ lại càng không so được với những năm trước, trước kia thời chú Đức thì giữ đạo nghĩa giang hồ. Giờ tham gia vào đấy, chỉ cần mấy tờ ngân phiếu là dám bán cả vợ cả con. Cậu nghĩ cậu có thể trụ được bao lâu?”
Diêu Cảnh Trình có thể nghe thấy sự khinh miệt trong giọng nói của anh, bất giác ngang bướng nghiến chặt răng quay sang nhìn thẳng vào mắt Khương Thượng Nghiêu.
Khương Thượng Nghiêu vẫn ung dung bất động: “Anh nói sai sao?”.
“Em chỉ muốn kiếm tiền.” Diêu Cảnh Trình quay mặt đi chỗ khác, nói xong câu này, trong bầu không khí ngột ngạt, ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào nơi cửa cầu thang của cậu ta dần dần chùng xuống: “Ai cũng biết bố em đang ở đâu, nhưng giấu bọn em, cho rằng người nhà em dễ bắt nạt. Tết đến ông ta biết gửi tiền cho chú út mà không biết gọi điện cho bọn em sao? Chú út làm bộ làm tịch cầm mấy túi lạp xưởng đến nhà, mẹ em còn vội vàng rào trước đón sau chào hỏi, bị người ta cười sau lưng không biết bao nhiêu lần? Nghĩ rằng nhà em chỉ toàn đàn bà con gái, ngoài khóc ra cũng chỉ biết khóc, coi em không phải là đàn ông đúng không?”.
Diêu Cảnh Trình hít một hơi thật sâu, ra sức kìm nén nỗi buồn bã căm hận đang cuồn cuộn trong lòng, đến nỗi ngũ quan nhăn nhó biến dạng: “Em chỉ muốn cho họ thấy, không có ông ta bọn em vẫn sống rất tốt. Đợi khi nào chị em tốt nghiệp đại học, em kiếm thêm ít tiền nữa, mua cho mẹ căn hộ lớn hơn, không phải đi làm, hằng ngày tìm thêm mấy người chỉ ở nhà để chơi mạt chược với bà! Để những kẻ trước kia dám cười nhạo gia đình em tiếp tục cười đi!”
Sự trầm mặc miên man trong không trung, Khương Thượng Nghiêu lần đầu tiên nhận ra cậu bé lớn lên cùng anh kia trong lòng chất chứa rất nhiều tâm sự, nhất thời không biết nên khuyên bảo cậu ta thế nào.
Anh chỉ nhìn trái nhìn phải rồi nói với cậu: “Tang Cẩu là người Hà Tây? Sao trước đây anh chưa từng nghe đến nhỉ?”, nhìn tình hình tối nay ngay cả đến Mã Hồi Hồi cũng phải nể sợ như thế, Khương Thượng Nghiêu không nhớ ra Vấn Sơn xuất hiện một nhân vật như thế này từ bao giờ. “Nói anh nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Tối nay… Là đi thu tiền. Tang Cẩu mở một nhà hàng ở Cửa Đông, vị trí đẹp, cả khu tầng hầm làm sòng bạc. Em vợ của Mã Hồi Hồi có đến mấy lần, không biết hứng khởi hay sao mà mấy ngày gần đây hôm nào cũng tới chơi. Tối nay anh Tang Cẩu nói, nhìn mặt Mã Hồi Hồi thì xem ra món nợ này sẽ bị kéo từ năm này sang năm khác, không thể kéo dài thêm nữa, mấy đứa bọn em mới đến nhà em vợ Mã Hồi Hồi. Đang nói chuyện dở chừng với hắn, thì người của hắn tới tìm, thế là đánh nhau. Bình thường cũng không sao, Tang Cẩu đâu phải tên ngốc, kẻ không có tiền hắn ta đâu dễ dàng cho ghi nợ. Bình thường chỉ dọa vài câu là người nào người nấy đều phải móc tiền ra trả. Nhưng lần này lại không dễ dàng như vậy. Hơn nữa, nếu không thu được món nợ này Tang Cẩu chắc chắn phải ra mặt gặp Mã Hồi Hồi để đòi đúng không? Như vậy thì không đến lượt bọn em lo rồi.”
“Đến tay các cậu thì phải dùng tính mạng.” Khương Thượng Nghiêu suy tính.
“Anh!” Diêu Cảnh Trình tức giận, anh sao vẫn không chịu hiểu chứ?
Sự bạo nghịch của tuổi trẻ chính là ngọn lửa trong gió thu, không thể đứng vững được trước sự trêu đùa ác ý của gió. Khương Thượng Nghiêu đứng dậy, mặt vẫn bĩnh tĩnh, tỏ vẻ thờ ơ như bình thường, nhưng sự kiên định trong lời nói của anh lại khó lòng lay chuyển: “Cậu hãy cắt đứt quan hệ với mấy kẻ đó đi. Tập trung vào học hành. Hai năm nữa tốt nghiệp, biết suy nghĩ rồi, cậu muốn đi con đường nào là tùy cậu”.
“Anh!” Diêu Cảnh Trình nhảy dựng lên.
“Cứ như vậy đi, máy nhắn tin ngày mai cậu mang trả ngay cho người ta. Còn nữa, con dao găm đó là di vật của bố anh, lần trước cậu khen đẹp cầm về chơi thì thôi, sau này đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó với anh nữa.”
“Anh nghe em nói đã, anh, em còn định sẽ kiếm tiền để cho chị em học đại học.” Trong lúc bối rối, Diêu Cảnh Trình chỉ nghĩ ra được lý do ấy.
Cánh tay đang mở cửa của Khương Thượng Nghiêu khựng lại vài giây: “Chị cậu đã có anh”.
“Yêu thầm giống như một nốt ruồi nho nhỏ dưới ngực, chỉ bản thân mới biết đến sự tồn tại của nó.”
Khánh Đệ cắn bút suy nghĩ, rồi lại thêm vào giữa một câu: “Nó và trái tim làm hàng xóm của nhau”.
Viết xong, nhìn hai từ “Yêu thầm”, cô cảm thấy có chút tức cười.
Tối đó mẹ kiên quyết về nhà, cậu cũng không biết phải làm thế nào, ngủ lại nhà trọ một tối rồi sáng sớm hôm sau liền về Dã Nam.
Mấy ngày nay không khí trong nhà u ám yên lặng như hang động từ ngàn xưa chưa khai quật, mỗi khi đi lại cô đều phải rón rén khe khẽ. Còn Ái Đệ vẫn luôn trong trạng thái chán nản, sau khi Diêu Cảnh Trình cầm một túi cam đến nhà thăm mới khiến sắc mặt nó hồng hào lên đôi chút, trên môi còn thoáng nở nụ cười.
Lần này, từ lúc ngồi xuống Diêu Cảnh Trình đã liến thoắng đùa tếu, tức thì nói: “Não bị chấn động cũng tốt, người như em có ngốc một chút mới đáng yêu”, lúc thì lại nói: “Hai chúng ta thật trùng hợp, một người thì bị đánh cho thâm mắt phải, người thì bị thương ở gáy phải, thật xứng đôi”.
Những câu đó vừa nói xong thì Ái Đệ đã phì cười thành tiếng, rồi len lén liếc xem phản ứng của chị gái, Khánh Đệ vờ không để ý chăm chú bóc cam.
Đầu óc thực tế của Ái Đệ không cho phép bản thân mình thích một người con trai có gia cảnh như Diêu Cảnh Trình, hoặc tự thất vọng với bản thân vì đã để ý tới người đang thích chị gái mình. Nhưng vẫn không thể ngăn cấm được tâm tư thiếu nữ, đồng thời lại bất mãn trước sự thờ ơ của Diêu Cảnh Trình, vì vậy hễ có cơ hội là con bé sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt để công kích vô số những nhược điểm của Diêu Cảnh Trình nhằm triệt tiêu mọi cảm xúc của mình. Nhưng khi Diêu Cảnh Trình giữ đúng lời hứa, đến tận nhà thăm nó, nó không tránh khỏi việc mất kiểm soát trước những tình cảm vẫn còn vấn vương trong lòng.
Cùng là yêu thầm, nhưng em gái mâu thuẫn hơn cô rất nhiều.
Khánh Đệ thở dài, dùng bút gạch gạch xóa xóa những chữ vừa nguệch ngoạc trên giấy.
Ái Đệ đẩy cửa vào, đầu vẫn còn cuốn băng gạc, ánh mắt tràn đầy phấn khích, nói: “Chị, tối nay Diêu Cảnh Trình lại mời chị em mình đi xem phim”.
Mẹ Diêu Cảnh Trình bán vé ở rạp chiếu phim của Cung văn hóa đường sắt, nhờ có lợi thế đó mà mấy ngày gần đây Diêu Cảnh Trình đã mời chị em cô vài lần rồi. Khánh Đệ nghịch bút trên tay, mỉm cười quan sát bộ dạng vui vẻ của em gái đang lục tung tủ quần áo của mình.
“Bộ này không đẹp.” Ái Đệ lại lấy ra một bộ khác, nhưng rồi chẹp miệng: “Bộ này lần trước đã mặc rồi”, sau đó rút ra một bộ khác ướm lên người ngắm qua ngắm lại, quay một vòng làm dáng trước gương, dùng ánh mắt để thăm dò đánh giá của Khánh Đệ.
Khánh Đệ gật đầu.
Ái Đệ lập tức hài lòng mỉm cười: “Bộ này kết hợp với cái mũ này rất đẹp. Chị, Diêu Cảnh Trình còn nói, xem phim xong sẽ mời chị em mình đi ăn”.
Bất luận là xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp hay vì nụ cười rạng rỡ đang khiến khuôn mặt Ái Đệ sáng bừng lên lúc này, mà Khánh Đệ không nỡ nói lời từ chối. Cô chỉ hỏi: “Mấy ngày nay cậu ta mua cái này mua cái kia, lấy đâu ra nhiều tiền thế? Xem phim xong thì về nhà luôn, đừng khiến người ta phải tiêu tiền bừa bãi nữa”. Hôm kia đi chợ đêm chơi, Ái Đệ đã đòi Diêu Cảnh Trình mua cho một con búp bê cao bằng nửa người thật.
“Mặc kệ anh ta.” Ái Đệ bĩu môi: “Dù sao chỉ cần anh ta biết kiếm tiền là được rồi, nếu không sao có thể được gọi là đàn ông. Nhân lúc trong tay anh ta có thì phải tìm cách mà tiêu, ăn Tết xong nghèo đi lại keo kiệt muốn chết”.
Họ hẹn sẽ gặp nhau ở cửa rạp chiếu phim, Khánh Đệ không ngờ hôm nay còn có thêm hai người nữa. Ở khoảng cách hơn mười mét tình cảm ân ái ngọt ngào của hai người đó như theo không khí truyền tới, thấm vào tận xương tủy cô, vừa chua vừa chát vừa lạnh. Ngay lúc ấy cô dừng chân lại, vừa muốn quay người đi thẳng về nhà, lại vừa muốn nhìn thêm một lúc.
Bước chân Ái Đệ cũng đột ngột chậm lại, nói một cách quái đản kỳ quặc: “Haizz… Em đang thắc mắc sao Diêu Cảnh Trình lại giục liên tục, thì ra chị gái anh ta cũng ở đây”.
Từ xa, Diêu Cảnh Trình hướng về phía họ vẫy tay rối rít, Diêu Nhạn Lam nép người bên cạnh Khương Thượng Nghiêu, đôi mắt cong lên cười nhìn về phía chị em Khánh Đệ.
“Đừng nói nữa.” Khánh Đệ kéo em gái, đi nhanh về phía trước.
Sau khi chào hỏi xong, cuối cùng Khánh Đệ mới nhìn Khương Thượng Nghiêu: “Chào anh.”
Khương Thượng Nghiêu vẫn như mọi lần, gật đầu mỉm cười, cánh tay đang đặt lên eo Diêu Nhạn Lam rời đi, rồi thuận thế nắm chặt tay bạn gái. “Sắp đến giờ rồi, chúng ta vào phía cửa bên đi.”
Hình ảnh những ngón tay thon dài trắng muốt như thân hành nằm gọn trong lòng bàn tay to rộng, hai người ngồi bên cạnh cô thi thoảng lại chụm đầu thì thầm với nhau và cả những nụ hôn vụng… Những cảnh đó xen lẫn với những đoạn phim lần lượt thay đổi trên màn ảnh, hai tiếng sau trong rạp chiếu phim đèn bỗng bừng sáng, Khánh Đệ đang thất thần lúc này mới hoảng hốt giật mình, thì ra bộ phim đã kết thúc.
Diêu Cảnh Trình có lẽ muốn đợi cô cùng ra, nhưng bị Ái Đệ nhanh chân bước lên giật giật tay áo kéo về phía trước, còn Khánh Đệ vốn cố ý chần chừ lùi lại phía sau, lại thêm bị dòng người chen lấn, nên chẳng bao lâu đã tụt xuống cuối cùng thật.
Cô định nhân cơ hội lạc nhau đi thẳng về nhà là xong, không ngờ ra khỏi cửa rạp, lại thấy hai đôi vẫn đang đứng chờ mình trong gió lạnh.
Khánh Đệ chỉ còn biết cười khổ.
Bọn họ còn đang bàn xem nên đi đâu ăn gì cho ấm bụng, Ái Đệ quyết nhắm vào Diêu Cảnh Trình, nhưng Diêu Cảnh Trình lại đẩy sang cho Khương Thượng Nghiêu, nói thẳng trong năm người ở đây chỉ có một người đã đi làm, được nhận lương, nên anh ấy không mời thì ai mời.