Tình yêu nơi đâu

Chương:8Ngoại truyện 2 (phần 2)


Đọc truyện Tình yêu nơi đâu – Chương 78Ngoại truyện 2 (phần 2)

 
Hắc Tử nhướng mày, “Lại là lỗi của anh à? Ở đây làm cột điện, anh tự thấy mình chẳng vui vẻ gì, là vì ai chứ?”.
“Thôi, không tranh luận với anh nữa. Em mệt lắm, về nhà ngủ đây.”
Hắc Tử nghệch mặt. “Đại tiểu thư, anh đợi em hai tiếng đồng hồ… hai mươi tám phút, kết quả là em nói ai về nhà nấy à?”
Ái Đệ như bị dính xuống ghế phụ, lười biếng ngước mắt nhìn anh, “Em không còn sức để cãi nhau nữa, vậy anh nói em phải thế nào?”.
Ánh đèn hiu hắt, lớp phấn trang điểm cũng không thể che giấu vẻ tiều tụy trên mặt cô. Trái tim Hắc Tử vừa lặng đi, lại như bị bóp nghẹt, đến hít thở cũng thấy khó khăn.
Ái Đệ bị anh nhìn tới lúng túng, chau mày hỏi: “Anh định thế nào? Để khi khác hay là làm sao?”.
Hắc Tử lẳng lặng vo tròn hai tờ vé xem phim trong tay, “Đưa em đến một nơi, cho em nghỉ ngơi”.
Hai người đột nhiên đến vào nửa đêm, Thuận Tử không kịp quay lại, đành dặn dò nhân viên ở sauna tiếp đón họ chu đáo.
Hắc Tử nói với Ái Đệ, “Tắm xong ra sảnh, anh đợi em ngoài đó”.
Ái Đệ vừa vâng một tiếng, anh đã biến mất phía sau cánh cửa dành cho khách nam. Cô đi theo chủ nhiệm của bộ phận phục vụ khách nữ quay người vào một cánh cửa khác.
Được nhân viên phục vụ tắm rửa cho, thay quần áo ở đây, Ái Đệ được dẫn ra đại sảnh, từ xa đã thấy không ít người mặc áo ngắn quần ngắn một màu giống mình đang chào hỏi Hắc Tử.
Uy danh của tên Vu béo biến mất ở Vấn Sơn, bóng râm của cây đại thụ Nhiếp Nhị cũng đã bị nhổ bật rễ, chú Đức dù nói đã thành than và chôn ở Dương Cổ Lĩnh, nhưng không ít đồ đệ của ông đã trở thành nhân vật tiếng tăm một vùng, càng không cần phải nhắc đến mấy đồ đệ do đích thân ông dạy dỗ và đứa cháu trai ruột của ông. Người thông minh đều hiểu, ít nhất trong mười năm nữa, Vấn Sơn vẫn là thiên hạ của Khu Đức.
Hắc Tử bình thường rất thích náo nhiệt, nhưng lúc này lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn, hờ hững đáp lại vài ba câu, sau đó quay đầu để tìm. Thấy Ái Đệ, anh mỉm cười vẫy tay, hoàn toàn quên mất việc hai người đã to tiếng trên đường tới đây.
“Đói rồi phải không, đồ ăn đêm ở đây khá ngon.”
Hắc Tử trước đó đã giúp cô chọn những món mà cô thích. Ái Đệ tắm xong cũng có chút tinh thần hơn, tò mò nhìn ngó xung quanh. Anh cười hi hi đẩy một cốc sữa cho cô, lại gọi chủ nhiệm đến, nói cần một phòng lớn, hai người massage.
Ánh mắt Ái Đệ quay sang nhìn anh, “Tâm trạng khá hơn rồi?”.

“Khá hay không chẳng phải đều vậy cả? Anh đã hết phép, mai phải đi làm.” Thấy Ái Đệ mở miệng định nói gì, Hắc Tử vội ngăn lại, “Đừng nhắc đến người khác, nếu không, tâm trạng tốt đẹp này lại bị hủy hoại”.
“Không nhắc đến người khác, nhắc chị gái em không được sao? Mấy hôm nữa chị gái em đi rồi, trước khi đi muốn gặp anh.”
Chẳng ai muốn nhìn hai anh em họ trở mặt thành thù, Ái Đệ hiểu là thuyết khách ở giữa hòa giải, trách nhiệm của mình rất lớn. Lúc này không khí đã rất thoải mái, Hắc Tử nửa ngồi nửa nằm thư giãn, nụ cười đáng yêu, cô bất giác dịu giọng cầu khẩn, “Chỉ mất chút thời gian của anh thôi, nói chuyện một lát, được không?”.
Ánh mắt cầu khẩn ấy, giọng điệu dịu dàng ấy, cả sự nũng nịu ấy khiến trái tim anh mềm đi, mãi sau mới định thần lại được, “Nói sau đi”.
Vào phòng đã đặt, hai người con gái ở cửa liền cúi người chào họ. Khi hai người ấy ngẩng đầu lên, thấy một người thì mặt thanh tú, người kia cười tươi dịu dàng, Ái Đệ sững lại. Quay sang nhìn Hắc Tử, thấy anh đang thoải mái gật đầu qua loa rồi gật đầu cởi chiếc quần cộc ra, cô liền trợn tròn mắt.
“Nằm xuống, còn đứng đó làm gì?” Hắc Tử hơi nhấc người dậy khỏi giường massage, “Không phải nói toàn thân đau nhức sao? Massage một lúc là huyết mạch lưu thông ngay”.
Ái Đệ lần đầu đến đây, nên không hiểu quy tắc. Khi chiếc khăn bông phủ lên lưng cô, một bàn tay mềm mại nhưng dùng lực ấn vào vai, cô thoải mái thở hắt ra một tiếng.
“Làm em đau à?” Hắc Tử ngẩng đầu, mày chau lại, “Chú ý lực massage”.
Câu sau đương nhiên là nói với nhân viên phục vụ, Ái Đệ không nhìn thấy phía sau, cũng chẳng biết vẻ mặt của cô gái ấy có ấm ức hay không, nhưng không kìm được nói, “Anh cáu gì, cô ấy massage rất thoải mái”.
Lần này thì đến lượt Hắc Tử ấm ức vô cùng. Anh đã bị Ái Đệ mắng mấy lần, nói anh hung dữ. Trời đất làm chứng, làm nghe của anh, không hung dữ thì sao bảo được người khác.
Hắc Tử đang tự nhắc nhở mình sau này nói chuyện với Ái Đệ phải hạ bớt giọng xuống, bỗng nghe từ giường massage bên cạnh, Ái Đệ hỏi: “Làm đàn ông thật quá hạnh phúc. Anh thường xuyên đến những nơi thế này?”.
Ý thức được câu hỏi kia có khả năng là một cái bẫy, Hắc Tử trả lời ngắn gọn, “Cũng bình thường, mệt lắm mới đến một lần”.
Ái Đệ nằm sấp, hai tay thõng xuống nhìn về phía anh, “Vậy anh Khương cũng thường đến?”.
“Cậu ta cũng thỉnh thoảng. Đàn ông mà, việc tiếp khách là không tránh khỏi, em không thích đến nhưng khách hàng muốn đến, em không thể từ chối.”
Ái Đệ mỉm cười, “Anh Hắc Tử, anh vẫn rất bảo vệ anh Khương, sợ em về kể cho chị gái nghe phải không?”.
“Anh chỉ nói thật thôi.”

Ái Đệ cười càng tươi hơn, “Biết ngay mà, miệng thì cứng lắm, nhưng khi cùng trên một chiến tuyến, vẫn chăm sóc cho người anh em trước”.
Hồi lâu không thấy Hắc Tử lên tiếng, Ái Đệ nhớ tới lời chị hôm trước, bèn thở dài một tiếng, nói: “Trước khi chị em đi, có lẽ họ sẽ quyết định ngày, đợi mùa xuân là kết hôn”.
Hắc Tử ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Ái Đệ, liền lảng tránh, thò tay sờ hộp thuốc châm một điếu.
Huynh đệ bao năm, những lời thảo luận về đám cưới của hai người vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ…
“Vì vậy chị em mới vội vàng dàn hòa? Sợ anh nghĩ không thông, sẽ tìm cậu ta thu hồi vốn về?” Anh hừ lạnh một tiếng.
Trước khi chết, Khu Đức đã kịp thời sửa đổi di chúc. Bất động sản ở Vấn Sơn và Nguyên Châu cùng các cơ sở làm ăn kinh doanh chia ba phần, ngoài vợ con, một phần cho Hắc Tử. Công ty vận tải phân nhỏ cổ phần ra cho vài đồ đệ mỗi người một ít, phần còn lại thuộc về Tiểu Bảo, do Hắc Tử và Quang Diệu tạm thời phụ trách tới khi Tiểu Bảo trưởng thành.
Chính bởi tên của Khương Thượng Nghiêu đột nhiên biến mất trong bản di chúc đã thay đổi này, nên Hắc Tử mới nghi ngờ cái chết của chú Đức. Dù không tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào, anh vẫn kiên định tin rằng cái chết của chú Đức có liên quan tới Khương Thượng Nghiêu.
Về lý trí, anh hiểu Khương Thượng Nghiêu không bao giờ giết người vì tiền. Sự thực cũng cho thấy khi đó, Khương Thượng Nghiêu và anh cùng biết rõ việc chú Đức mời luật sư, nhưng Hắc Tử cố chấp không muốn tìm bất kỳ lý do nào bào chữa cho thủ phạm trong lòng mình, dù họ đã từng thân như chân tay.
“Thu vốn?” Ái Đệ suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh, “Là muốn nói tới số tiền cho anh Khương mượn trước đó? Chị em có nhắc đến, anh Khương nói trước kia anh cho anh ấy vay để luân chuyển, sau khi đầu tư vào nhà máy gang thép sẽ căn cứ vào hợp đồng trả anh cả gốc lẫn lãi, hoặc tính ra cổ phần trả cho Tiểu Bảo, em trai anh cũng được. Anh nghĩ nhiều quá rồi”.
Thời gian này đúng là anh đã nghĩ quá nhiều. Anh nhớ tới những niềm vui nỗi buồn khi chú dạy anh võ, dạy anh làm người, nhớ niềm vui khi hai huynh đệ đi câu cá bên bờ sông mỗi kỳ nghỉ hè, thời gian vui vẻ đó gần như ở ngay trước mắt, nhưng lại không sao chạm tới được.
Nhưng Hắc Tử cũng nghĩ quá ít, có một vài việc bị anh liệt vào vùng cấm suy nghĩ, anh căn bản không dám chạm vào đó.
“Anh không muốn gặp chị em, sợ bị chị em thuyết phục chứ gì?”
Nghe câu đó của Ái Đệ, Hắc Tử nặng nề dập tắt điếu thuốc trong tay, vùi mặt xuống giường massage.
“Thực ra, anh Hắc Tử, anh luôn tránh không gặp, vì sợ chân tướng sự việc khiến anh khó lòng chấp nhận phải không? Dù sao, đấy cũng là người anh thương yêu nhất, tôn trọng nhất.”
Hai ngày sau, khi nghe Khánh Đệ nói như thế, lòng Hắc Tử cảm thấy đau xót, nắm chặt bức thư tuyệt mệnh của Nhạn Lam trong tay, lẳng lặng không lên tiếng.

“Lá thư này, anh ấy luôn không dám đọc. Em hiểu vì sao, anh ấy sợ phải đối mặt với tất cả một lần nữa. Đối với anh ấy mà nói, quá khứ kia thể hiện cho sự bất lực, yếu hèn. Cho đến vài hôm trước… sau đó anh ấy tự giam mình trong phòng một đêm.”
Nhớ đến sáng sớm ngày hôm đó, Khánh Đệ đẩy cửa bước vào, chăm chú quan sát khuôn mặt chán nản của Khương Thượng Nghiêu hồi lâu, rồi chầm chậm bước tới, dựa vào bàn, ôm chặt đầu anh, chỉ trong chốc lát nước mắt đã thấm ướt áo cô. Có thể cảm nhận được sự tự trách bản thân và nỗi bi thương của anh suốt đêm qua, cô khẽ thở dài.
Hắc Tử đặt lá thư của Nhạn Lam lại bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
“Anh ấy” ở đây chỉ ai, hai người đều biết. Còn tại sao sau bao nhiêu năm lẩn tránh, cuối cùng “anh ấy” lại có đủ dũng khí để mở lá thư này ra, thì đương nhiên thù lớn phải báo. Nụ cười của Hắc Tử vừa chua xót vừa bất lực.
“Đối với anh, chú Đức là chỗ dựa tinh thần, là kim chỉ nam dẫn dắt anh. Đối với Nhạn Lam, anh Khương không phải thế sao?” Khánh Đệ nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, “Em đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần, nếu em cũng rơi vào tình cảnh ấy, em nên làm thế nào? Người thân, người yêu, từng người, từng người biến mất khỏi thế gian, sống mà không có tình yêu thương thật sự là điều đáng sợ. Cô ấy là cô gái tốt, số mệnh thật chẳng công bằng. Nhưng đáng sợ hơn cả, là số mệnh bị người ta thao túng, đùa cợt”.
Khánh Đệ quay đầu lại, ánh mắt vô cùng kiên định, “Vì vậy, người gây ra tất cả những việc này, em cho rằng kết cục cuối cùng mà ông nhận được dù thế nào cũng không quá đáng”.
“Nhưng đây là chú ruột anh!” Hắc Tử đột nhiên khom người, chỉ thẳng vào mũi mình, vẻ mặt co rút, giọng trầm và phẫn nộ. “Anh và cậu ta quen nhau từ năm mười tuổi cho tới nay là hai mươi năm rồi! Trong hai mươi năm ấy, không bàn tới tình cảm giữa bọn anh, mà chú Đức đối với cậu ta cũng không bạc! Khi cậu ta ở trại tạm giam thì chăm lo, vào Dã Gia Sơn thì tìm cách móc nối quan hệ, vừa ra liền giơ tay giúp đỡ. Em có biết bao người thầm ghen tỵ nóng mắt không? Không phải do chú anh toàn tâm toàn sức nâng đỡ, cậu ta có ngày hôm nay không? Nếu nói chú anh nợ cậu ta, thì những việc đó cũng đủ để trả hết nợ rồi! Nếu cậu ta không cam tâm, tại sao không bàn với anh? Tại sao không chịu đợi thêm? Chú anh cũng chỉ sống được nửa năm nữa thôi…”
Nói tới cuối cùng, giọng Hắc Tử nghẹn ngào, đôi mắt chăm chú vẫn dán vào Khánh Đệ, từ từ hỏi: “Cậu ta mong chú anh chết đến thế sao?”.
“Anh Hắc Tử, anh hãy nói một câu công bằng, chú Đức chỉ mắc nợ một người thôi sao?”
Hơi thở nặng nề dần bình tĩnh lại, Hắc Tử chầm chậm ngồi về chỗ, ngửa người ra ghế sô pha, nói: “Anh tưởng em tới khuyên anh”
“Em lại tưởng anh là người hiểu lý lẽ, biết phân biệt phải trái.” Thấy Hắc Tử rời ánh mắt đi, Khánh Đệ mím chặt môi, không chắc chắn với thái độ cứng rắn của mình. “Anh Hắc Tử, em hỏi anh, đối mặt với lựa chọn như thế, tình thân và lương tri, anh chọn thế nào?”
Khánh Đệ nhìn chăm chăm vào Hắc Tử, biểu hiện của anh từ phẫn nộ chuyển sang giằng co, sau đó đáy mắt xuất hiện vẻ đau buồn, rồi cúi đầu xuống.
Trầm mặc rất lâu, cuối cùng Hắc Tử ngước mắt lên hỏi: “Cậu ta ở đâu?”.
Khánh Đệ do dự mấy giây, “Trên lầu, phòng thể hình”.
Hắc Tử đứng dậy, vội vàng bước lên cầu thang.
Khách sạn do vợ lão Lương mở nằm đối diện với Cục Công an, phòng tập thể hình trên tầng ba là cơ sở cứng cần có. Lúc này đang là trước giờ cơm tối, Hắc Tử ra khỏi thang máy, khách không còn nhiều nữa.
Hắc Tử đi ngang qua một máy tập tiến vào trong, liếc mắt thấy giường tập tạ ở góc phòng, bước chân anh nhanh hơn.
Lưu Đại Lỗi là người nhanh nhẹn, sau khi biết chị dâu đang nói chuyện với người này ở dưới lầu, ánh mắt luôn cảnh giác liếc ra ngoài cửa. Lúc này cậu ta vội vàng chạy ra trước, mặt cười gật đầu chào Hắc Tử.
Khương Thượng Nghiêu từ từ đặt tạ xuống, lật người nhảy khỏi giường. Hắc Tử mặt mày căng thẳng, đẩy bàn tay đưa ra mời thuốc của Nhị Hóa một cái.

Khương Thượng Nghiêu hiểu ngay, biết rằng những lời thuyết phục của Khánh Đệ không hiệu quả, bèn đón lấy chiếc khăn bông thuộc hạ đưa cho, lau mặt, rồi nói: “Hắc Tử…”.
Nào ngờ Hắc Tử nhanh như một mũi tên khom người lao tới, nắm đấm sắt cũng bay theo, chặn đứng câu nói phía sau của anh.
Sau khi Khu Đức mất, Nghiêm Quan không yên tâm về sự an toàn của lão đại, tự ý điều năm huynh đệ từ khu mỏ về bảo vệ cho Khương Thượng Nghiêu. Mấy người này không biết Hắc Tử, bất chợt thấy lão đại gặp nguy, lập tức vây đến, cả Lưu Đại Lỗi cũng ném điếu thuốc trên tay đi, bước lên phía trước.
Đây là địa bàn của Cục Công an, người quen của Hắc Tử không ít. Chưa bàn tới việc đánh nhau thì bên nào thiệt, mà Khương Thượng Nghiêu thật sự không muốn mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn thêm, thậm chí còn bị người có ý đồ lợi dụng.
Suy nghĩ như thế anh vội giơ tay ngăn thuộc hạ lại, rồi lập tức cuốn chặt khăn bông vào tay thủ thế. Nắm đấm của Hắc Tử nhanh như gió, anh hứng trọn cú đấm đó, chỉ nghe Hắc Tử căm hận nói: “Cú đấm này là vì cái mạng trong trại tạm giam”.
Lời vừa dứt, Hắc Tử huých một khuỷu tay, nhân lúc Khương Thượng Nghiêu nghiêng người né, anh lại thúc gối lên, sau đó một đấm lao thẳng vào bụng dưới bạn, “Cái này là vì tám trăm vạn mà chú tôi đã dùng để bao khu mỏ thôn Nam cho cậu”.
Khương Thượng Nghiêu cố nhịn đau, sau khi đứng vững thuận tay lau máu ở mép, “Nữa đi”.
Hắc Tử đứng trước mặt anh, chăm chú nhìn người anh em đã quen từ hồi còn mặc tã, răng nghiến chặt, ngay sau đó lại tung một chưởng tới.
Cú đấm này hiểm hóc, gần như tích tụ tất cả mọi phẫn nộ và bi thương trong lòng, dù Khương Thượng Nghiêu đứng khá vững, nhưng cũng phải loạng choạng lùi về sau nửa bước. Cú đấm khiến xương gò má của anh phát đau, song anh hiểu, Hắc Tử trong lúc giận dữ vẫn xuống tay nể tình, nắm đấm vẫn cách huyệt thái dương ba phân.
“Đây là vì cậu đã làm bộ làm tịch lừa chú tôi mấy năm nay.” Hắc Tử giọng trầm nặng, nói xong lại cười, “Cũng lừa tôi nữa”.
Khương Thượng Nghiêu đáp lại bằng nụ cười chế giễu, ngay sau đó với tốc độ của sấm sét, cũng giống như Hắc Tử, một đấm trúng má phải bạn mình.
Tay Khương Thượng Nghiêu quấn khăn bông, nên cú đấm này còn nặng hơn của Hắc Tử. Hắc Tử lại không đề phòng, nên giật lùi liền mấy bước, rồi ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt tức giận phừng phừng.
“Cái này vì một tiếng gọi anh của Nhạn Lam dành cho cậu.” Khương Thượng Nghiêu nói ra cái tên mà lòng đau đớn vô cùng. Sớm đã biết có ngày huynh đệ trở mặt nhau, nhưng khi thực sự phải đối diện với chuyện này, vẫn khiến người ta đau buồn vô hạn.
Khương Thượng Nghiêu bước lên một bước, giơ tay định kéo người anh em dậy. Hắc Tử lại tưởng anh có mục đích khác, lập tức bật người đứng lên, thuận thế kéo Khương Thượng Nghiêu bổ nhào xuống đất, hai người lập tức quấn lấy nhau.
Từ lúc đánh đối kháng cho tới khi ôm nhau vật, những người có mặt ở hiện trường đều nghệch cả ra. Thuộc hạ của Khương Thượng Nghiêu định chơi gian, nhưng hai người họ ôm nhau lăn qua lăn lại, thực sự cũng sợ đánh nhầm lão đại. Những người khác vây quanh xem trò đều không sợ, thấy hai người ngang sức ngang tài, thỉnh thoảng lại đồng thanh khen “Hay”.
Nhưng dù có lớn tiếng khen tới đâu cũng không thể át được tiếng cãi vã của hai người kia. Một lúc Khương Thượng Nghiêu nói, “Đây là vì một tiếng gọi anh của Cảnh Trình dành cho cậu”, rồi đấm trúng ngực Hắc Tử, ngay sau đó Hắc Tử hằm hè, “Đây là vì chú tôi đã đưa cậu đi móc nối quan hệ”, rồi thúc đầu gối vào háng Khương Thượng Nghiêu.
“Mẹ kiếp, cậu đá vào đâu không đá, tôi sắp kết hôn rồi.”
“Cậu giỏi, mẹ kiếp! Cú đấm vừa rồi của cậu chẳng phải cũng rất mạnh sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.