Đọc truyện Tình yêu nơi đâu – Chương 16Tập 1 –
Từ chối ký tên vào lệnh bắt không có nghĩa là ngăn được diễn biến tiếp theo của sự việc, cái gì phải đến cũng sẽ đến. Mấy ngày sau, Khương Thượng Nghiêu đang lao động, thì anh Ngưu và tên khỉ gầy đi đến, nhìn anh nháy mắt. Khương Thượng Nghiêu hiểu ý, ném cái đèn màu đang làm dở xuống đất, đi ra khoảng sân nhỏ chuyên để hóng gió đằng sau.
Anh Ngưu không nói nhiều, sờ túi rút ra một bao thuốc loại thượng hạng do một nhà máy trong tỉnh sản xuất ném cho Khương Thượng Nghiêu, chẳng buồn quay đầu lại liền bỏ đi ngay. Khương Thượng Nghiêu còn đang ngây người, thì bao thuốc đã bị tên khỉ gầy cướp mất rồi xé toang rút ra mấy điếu nhét ngay vào túi mình.
“Người anh em, mày sắp gặp khó khăn rồi đấy”, tên khỉ gầy dùng ngón tay chỉ lên trời: “Bên trên có lệnh chuyển mày sang tổ khác”.
Khương Thượng Nghiêu sớm đã có tâm lý đề phòng những biến cố có thể xảy ra, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
“Ma mới sợ vào cửa, ma cũ sợ chuyển phòng. Việc này chắc chắn có người muốn làm khó mày. Hoặc là mày mau tìm người nhờ chạy chọt để được ở lại đi, hoặc là vui vẻ chấp nhận, nếu không phải tội chết, cố gắng lên núi sớm mà giữ lấy mạng.”
Lên núi nghĩa là phải ngồi tù chính thức sau khi nhận tội và bị xét xử, trước kia anh có nghe đám đồ đệ của chú Đức nói vậy. Khương Thượng Nghiêu bị bắt giam lâu như vậy, cũng biết có không ít người thà sớm được lên núi còn hơn phải ngồi ở trại tạm giam dù chỉ một ngày.
“Việc gì đến sẽ đến.” Anh buồn bã nói.
Tên khỉ gầy đứng dậy lắc đầu: “Một hai ngày tới mày tự nghĩ cách đi”.
Nói xong thấy ánh mắt Khương Thượng Nghiêu trống rỗng, không biết đang nghĩ gì, bất giác lắc đầu thở dài. Khi nhấc chân định đi thì nghe Khương Thượng Nghiêu nói: “Cảm ơn các cậu, giúp tôi nói với anh Ngưu, cảm ơn anh ấy đã chăm sóc tôi mấy ngày nay”.
Tên khỉ gầy đã bước chân vào thế giới xã hội đen từ lâu, gặp rất nhiều loại người. Nhưng không biết tại sao, nhìn anh chàng trẻ tuổi đang ngồi xổm dưới đất lúc này, sự nhẫn nhịn trầm mặc không phù hợp với tuổi, đôi vai kém vạm vỡ rắn chắc như đang phải cõng vật nặng ngàn cân trên đó mà mặt không biến sắc, bất giác khiến cậu ta có chút buồn bã không lý do. Cậu ta muốn khuyên Khương Thượng Nghiêu mấy câu, môi khẽ mấp máy nhưng lại không biết nên nói gì, đành giơ tay vỗ vai anh.
Tối đó, Khương Thượng Nghiêu bị chuyển sang phòng giam số chín.
Những năm gần đây tiến hành việc chấp pháp văn minh, kỷ luật nghiêm ngặt, vì vậy trong nhà tù không được phép đánh người, càng không được phép đánh vào mặt và phần mềm. Nhưng những kẻ ngồi tù đa phần buồn chán vô vị, các phương pháp chúng phát minh ra để giày vò người khác thì vô số kể. Mấy ngày nay, những thứ Khương Thượng Nghiêu nghe thấy mới chỉ là một hai kiểu mà thôi.
Từ khi hay tin mình sẽ bị chuyển phòng, anh đã biết cái đang đợi mình ở phía trước. Cảnh Trình và Nhiếp Tiểu Tứ cùng mất mạng, thù lớn này Nhiếp Nhị nhất định sẽ trút cả lên vai anh.
Người, hai tay, chân trái dính vào tường, phải đứng một chân suốt cả đêm, đến tận sáng tiếng loa vang lên mới coi như được giải thoát. Vừa thả lỏng cả người đã mềm nhũn khuỵu xuống đất, chân phải sưng vù như bánh bao lên men. Hơn hai mươi người trong phòng giam vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, đám còn lại thì cười thầm không ngớt, tên mặt béo như cái thớt nằm ở phản số ba cả đêm trông Khương Thượng Nghiêu vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh.
Đứng co một chân áp người vào tường vẫn còn là nhẹ, đã qua một tối, tối tiếp theo còn chưa biết thế nào.
Khương Thượng Nghiêu trầm mặc ngồi bóp chân, các cơ co rút, cả bàn chân của anh co quắp lại đế chống đỡ sự đau đớn khó nói thành lời đó. Trong đầu vẫn hiện lên nụ cười và khuôn mặt của Diêu Nhạn Lam.
Bữa sáng vẫn là cháo, chỉ có điều khi Khương Thượng Nghiêu tìm lại được bát của mình trong nhà vệ sinh, thì thùng cháo đã hết nhẵn. Anh nhìn khắp phòng giam một lượt không ai dám lên tiếng, thậm chí còn lẩn tránh ánh mắt anh, lẩn tránh ánh mắt anh Thành đang ngồi ở đầu phản nhìn anh mím môi cười thầm.
Thành mặt rỗ là người bản địa, bắt cóc giết người bị phán tù chung thân, chỉ đợi ngày Lên núi. Trong trại giam tốt nhất không nên dây vào những kẻ bị tuyên án chung thân, bởi vì bọn họ chẳng còn gì để mất. Khương Thượng Nghiêu cũng sẽ không bao giờ lên tiếng kêu cứu trong này, gào lên làm loạn có nghĩa là tạo phản, hậu quả nhất định sẽ phải chịu cảnh biệt giam. Anh sẽ không thỏa mãn ý đồ của bọn họ.
Thấy sự tức giận trên mặt Khương Thượng Nghiêu dần dần dịu xuống, nụ cười nham hiểm nơi khóe môi của Thành mặt rỗ cũng vụt tắt, nhìn chằm chằm Khương Thượng Nghiêu một lúc, rồi vẫy tay với anh.
Khương Thượng Nghiêu thoáng do dự, rồi kiên định bước tới.
“Ngồi xuống.”
“Đứng suốt cả đêm, chân tê hết cả, không ngồi được.” Khương Thượng Nghiêu đứng nhìn Thành mặt rỗ đang ngồi trên phản, bình thản nói.
Lần này chắc muốn đập phản rồi! Không khí trong phòng giam bỗng chốc nóng hẳn lên.
Thành mặt rỗ chưa từng bị ai nhìn với ánh mắt coi thường như thế, cánh mũi phập phồng, nhặt ngay chiếc dép ở phía trước phản nhằm thẳng vào mặt vào đầu Khương Thượng Nghiêu mà ném. Khương Thượng Nghiêu nghiêng mặt né, tránh được trong gang tấc, khóe mắt đã thấy được mấy người vây quanh đấy.
“Làm gì thế, làm gì thế!” Cùng với tiếng hét lớn vọng lại ngoài hành lang, mấy người đứng vây trong phòng giam chớp mắt tản mát đi.
Ngay sau đó cánh cửa sắt nặng nề mở ra, là cán bộ Hoàng, người phụ trách phòng giam này.
Khương Thượng Nghiêu bị đưa đến phòng tạm giam nói chuyện, điểm khác biệt lớn nhất giữa cán bộ Hoàng và cán bộ Hướng là sắc mặt rất ôn hòa, chưa nói đã cười. Anh ta hỏi thăm xem Khương Thượng Nghiêu có chỗ nào chưa quen sau khi bị chuyển phòng giam, còn nói phòng giam số chín đúng là có mấy tên ma cô không dễ quản lý. Sự quan tâm chân thành, những lời tự trách của người này khiến cảm giác đề phòng của Khương Thượng Nghiêu lung lay, anh đang nghi ngờ liệu không biết có phải do mình nghĩ nhiều quá không.
Nhưng ton hót lại là việc mà đám phạm nhân căm ghét nhất, anh nhất thời ở đây mà tố cáo, về đến phòng giam vẫn phải cúi đầu khuất phục chúng. Thân đang ở trong tù, anh phải đề phòng tất cả mọi chuyện có thể xảy ra. Vừa suy nghĩ, anh vừa nuốt vội những lời định nói vào trong.
Cán bộ Hoàng thấy anh không có ý định cung khai, bèn cười ha ha: “Chiều nay luật sư Tạ Trinh Vực thụ lý vụ án của cậu sẽ đến, luật sư Tạ là luật sư nổi tiếng trong thành phố này, hy vọng cậu hiểu rõ hành vi phạm tội của mình, thật thà cung khai, tích cực phối hợp với cơ quan điều tra, để nhận được sự khoan hồng”.
Những lời sáo rỗng này nói thật chẳng sót câu nào, nhưng tất cả những người trong trại giam này đều biết Khương Thượng Nghiêu từ chối ký tên vào lệnh bắt giữ, mỗi câu cán bộ Hoàng nói ra đều khẳng định “tội danh” của anh, đồng thời còn phải chịu đựng những lời công kích của đám đầu trâu mặt ngựa trong phòng giam số chín, mà câu nào cũng đầy ý đe dọa.
Khương Thượng Nghiêu nghe vậy hai mắt nheo lại, nhếch môi cười nhạo báng, nhưng anh hành động nhanh đến nỗi mà người ngồi đối diện không phát hiện ra. Anh tỏ ra hết sức cung kính và thận trọng, luôn miệng vâng dạ.
Quay trở lại phòng giam, lại một lần nữa nhìn thấy bộ mặt u ám của Thành mặt rỗ, trong lòng Khương Thượng Nghiêu bỗng trào lên cảm giác mệt mỏi và buồn bực tới cùng cực.
Thẩm Khánh Đệ khẳng định tất cả rất không bình thường. Tình hình diễn biến rất kỳ lạ, kỳ lạ tới mức với khả năng hiểu biết của mình, cô không thể lý giải nổi.
Khương Thượng Nghiêu tham gia vào băng nhóm xã hội đen, bị tuyên án hai năm tù; đột nhập vào nhà cướp của giết người, tình tiết nghiêm trọng, tuyên án mười năm, cộng cả hai tội lại, anh sẽ phải ngồi tù tất cả mười hai năm.
Dưới hàng ghế dành cho người đến dự phiên tòa, mẹ anh sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đóng băng. Diêu Nhạn Lam rũ ra như chiếc lá héo vì sương giá, Khánh Đệ ngồi ngay sát bên cạnh có thể cảm nhận được cả người cô ấy đang run rẩy.
Người phạm nhân tay đeo còng số tám được áp giải lên tòa án qua lối đi nhỏ bên cạnh, sau vài giây nhìn chằm chằm xuống phía dưới, thì không nhìn xuống lần nào nữa. Nhìn nghiêng thấy gò má của anh đã gầy đi nhiều, ánh mắt không còn bình thản chính trực như trước, mà như bị che phủ bởi hàng nghìn lớp sương mù, xa cách bởi hàng vạn con sông, Khánh Đệ không nhìn thấu được tâm trạng của anh.
Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy anh sau mấy tháng xa cách. Không biết bao nhiêu đêm, cô để mặc cho ánh trăng tưới ướt tóc mình, mái tóc dài giúp cô che đi đôi mắt luôn ngấn lệ. Trong vô số khoảng thời gian rảnh ít ỏi giữa các giờ học, ánh mắt cô như có thể nhìn xuyên qua tất cả mọi chướng ngại vật hướng về phía khu rừng nhỏ, giọng hát trầm ấm của anh cứ luẩn quẩn trong lòng.
Giờ này phút này, ánh mắt cô thật tham lam, mỗi lần nhìn anh đều chăm chú như đang phác họa từng đường nét trên khuôn mặt ấy lên trái tim mình. Từng nét từng nét, khắc sâu vào trong xương trong cốt.
Khi tuyên án, cô để ý thấy thớ thịt trên má anh co rút lại, cô biết nhất định anh đang nghiến chặt răng. Đây là giây phút duy nhất anh để lộ tâm tư của mình ra ngoài. Giây phút ấy, cô cảm giác trái tim mình đau thắt, đau tới mức mắt cay xè.
“Luật sư Tạ, con tôi nhất định phải kháng án! Nhất định phải kháng án!” Ra khỏi tòa án, Khương Phượng Anh bực bội la lên, không thể nhẫn nhịn được.
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người.” Luật sư Tạ thận trọng nói: “Thật ra có được phán quyết này cũng chẳng dễ dàng gì. Tội danh giết người trước đó vì chứng cứ không đủ nên không thể đưa ra tòa, đây là tội cố ý sát hại, nếu tuyên án có thể sẽ bị tử hình hoặc chung thân, không cần nghĩ cũng biết tôi đã tốn…”.
“Chứng cứ không đủ là sự thật! Con tôi chẳng làm gì cả cũng là sự thật! Tất cả đều là nói thật! Trên cửa tòa án còn treo quốc huy rất to mà! Chúng tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần công lý thôi!”
Luật sư Tạ vẻ mặt đầy bất lực, nói: “Tôi hiểu tâm trạng của mọi người lúc này, hay là, mọi người cứ về trước, nghỉ ngơi một hai ngày. Chúng tôi về văn phòng luật sư sẽ nghĩ cách xem nên đi tiếp thế nào?”, nói rồi quay đầu tìm trợ lý, ra hiệu cho cậu ta đánh xe lại.
“Cô Khương, chúng ta về đã.” Khánh Đệ đang đỡ Nhạn Lam lúc này đã đờ đẫn như muốn ngã, khẩn khoản nói.
Nhìn Khương Phượng Anh có phần nóng nảy, mái tóc búi phía sau đã sổ bung ra, rối tung, sắc mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt như tóe lửa.
“Luật sư Tạ, anh đừng đi vội!” Khương Phượng Anh thấy luật sư Tạ nhấc chân muốn lên xe, vội vàng lao tới kéo lại: “Con tôi còn ở trong đó, nó vô tội, vô tội mà!”.
Nói tới câu cuối giọng nghẹn lại như sắp khóc, Khánh Đệ kéo Nhạn Lam đuổi theo ngăn lại: “Cô ơi, từ từ rồi nói”.
Vẻ mặt luật sự Tạ bối rối, Khương Phượng Anh vẫn dùng dằng không buông. Đang giằng co, thì có một chiếc xe từ phía sau đi đến.
“Ồ, chó mẹ không bảo vệ được con, đang phát điên lên rồi kìa”, một đám người từ trên bậc thềm của tòa án bước xuống, người dẫn đầu cao lớn vạm vỡ, đầu trọc lốc, rõ ràng là Nhiếp Nhị của Vấn Sơn. Trên khuôn mặt tên vừa nói như có ý cười nịnh bợ, nói tiếp: “Nhị Ca, nhà nào không đóng cửa chặt không biết”, nói rồi hướng về phía Khánh Đệ xua tay, giống như đang đuổi nhặng: “Đi đi đi, đừng đứng đó chắn đường”.
Luật sư Tạ thấy tình hình như vậy sớm đã chuồn từ lâu, Khương Phượng Anh quay lại thấy Nhiếp Nhị, máu nóng dồn lên mặt, ánh mắt bừng bừng như đang bốc lửa, Khánh Đệ và Nhạn Lam còn chưa kịp phản ứng, từ miệng bà phát ra một tiếng hét xé gan xé ruột như một con mãnh thú mẹ, bà lao lên.
“Mày hại chết một đứa con nhà bà còn chưa đủ, giờ lại muốn hại thêm đứa nữa, đồ khốn, hôm nay bà phải liều mạng với mày!”
Đám người bu quanh Nhiếp Nhị đâu dễ dàng để bà đến gần, liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân, Khương Phượng Anh ngã ngồi xuống đất. Hai tay bà chống xuống đất, đứng bật dậy, nhưng lại bị đám người đó xông đến bạt tai hai phát khiến bà đau gập cả người xuống.
Khánh Đệ và Nhạn Lam một người hét lên: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, dừng tay”, một người hét: “Tôi đã gọi cảnh sát rồi, ngay trước cửa tòa án mà các người còn dám ngông cuồng như thế sao?”.
Sắc mặt Nhiếp Nhị lộ rõ vẻ chán ghét và cáu kỉnh, hướng về phía thuộc hạ xua tay, ý bảo tên đó dừng lại khẽ dặn dò: “Đừng gây chuyện nữa, chỗ này người qua người lại nhiều”.
Tên thuộc hạ vừa đánh Khương Phượng Anh hai cái bạt tai phủi hai tay vào nhau như đang phủi bụi, chửi nói: “Đồ chó cái, Nhị Ca nhân nghĩa, không thèm so đo với mày. Hãy nói với con chó con của mày, thù giết em bọn tao sẽ trả. Bảo nó giữ đầu cho chắc, cẩn thận đấy”.
“Phì” Khương Phượng Anh ngồi dưới đất, nhổ một miếng nước bọt, rồi lau mặt, ánh mắt ngập tràn căm hận: “Bà sẽ mở to mắt chờ xem đám quỷ đoản mệnh tâm can đen tối của đám chó mẹ chúng mày nuôi dưỡng, bà không tin ông trời không có mắt, sẽ có ngày chúng mày bị trừng phạt…”.
Sự hung hăng đanh đá của Khương Phượng Anh bao năm nay không bộc phát nhưng hễ bốc lên là không dễ kìm hãm, cũng chẳng thèm quan tâm tới Khánh Đệ và Nhạn Lam đang ra sức đỡ bà đứng dậy, cứ ngồi lì dưới đất mắng chửi một hồi. Người vây lại xem ngày một đông, sắc mặt của Nhiếp Nhị càng lúc càng khó coi, chen khỏi đám người đi về phía xe của mình.
Đằng sau hai chiếc xe của đám Nhiếp Nhị là một chiếc xe con hiệu Mitsubishi màu đỏ, sau khi đám đông tản đi màu đỏ đó dưới ánh nắng gay gắt càng khiến người ta thêm nhức mắt, mặt Khánh Đệ và Nhạn Lam đều biến sắc.
Ngụy Hoài Nguyên thấy không thể tránh được, liền đánh tiếng chào hỏi Nhiếp Nhị rồi đi thẳng tới, đầu tiên là nổi nóng quát Khánh Đệ: “Em ở đây để làm gì?”.
Khánh Đệ làm mặt lạnh lùng đáp: “Em đến để chăm sóc bạn mình. Anh Hoài Nguyên, không phải anh đang ở trên tỉnh à? Bác trai có biết anh về đây không? Có biết anh xưng huynh gọi đệ, theo hầu hạ đám lưu manh ở đây không?”.
Ngụy Hoài Nguyên ghét nhất việc cô thường lấy bố anh ta ra để dọa dẫm mình, nhưng lại bất lực, chỉ có thể quát một câu: “Em hiểu cái mẹ gì!”, sau đó quay mặt sang nhìn chằm chằm Diêu Nhạn Lam.
Diêu Nhạn Lam không chịu được ánh mắt sáng lên đó của anh ta, cúi đầu đỡ Khương Phượng Anh đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, chúng ta về thôi, Khánh Đệ, em cứ nói chuyện đi, tí nữa về nhà chị ăn cơm”.
“Lại gầy đi nhiều rồi.” Ngụy Hoài Nguyên sau một lúc đứng thần người ra, mới mở miệng nói, cũng không biết là nói cho ai nghe nữa.
Khánh Đệ thoáng giật mình, nhìn qua thấy Diêu Nhạn Lam như không nghe thấy đang dìu Khương Phượng Anh rời đi.
Khương Phượng Anh hỏi nhỏ: “Đấy là ai? Họ hàng của Khánh Đệ sao?”.
Diêu Nhạn Lam quay đầu lại nhìn, Ngụy Hoài Nguyên vẫn đang nhìn theo họ, còn Khánh Đệ đang đứng cạnh lại trừng mắt nhìn anh ta giận dữ, dáng người thẳng đứng.
“Anh họ của Khánh Đệ, con trai của bác cô ấy.”
Khương Phượng Anh hừ một tiếng lẩm bẩm: “Rắn chuột một nhà, vừa nhìn đã thấy chẳng phải dạng tử tế gì”.
Diêu Nhạn Lam mặt mày đau khổ: “Cô, cô đừng nói thế. Khánh Đệ rất tốt”.
Khương Phượng Anh vỗ tay Nhạn Lam: “Cô biết, Khánh Đệ là đứa trẻ tốt. Ý cô muốn nói anh họ nó và đám người kia cơ”. Trong lúc nói câu đó bà lại nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải vì chúng thì Nghiêu Nghiêu bây giờ cũng đâu phải chịu tội như thế”.
“Nghe thấy chưa, rắn chuột một nhà!” Khánh Đệ khẽ nghếch hàm lên, ánh mắt khinh miệt liếc về phía hai chiếc Mercedes-Benz đang lao ra khỏi cổng tòa án. Kính xe màu đen chắn mọi ánh nhìn, nhưng không chắn được sự khinh thường trong ánh mắt cô.
“Chẳng rảnh mà giải thích với em. Không hiểu gì hết!” Diêu Nhạn Lam đi rồi, Ngụy Hoài Nguyên cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, nói xong liền bỏ đi.
“Anh!” Bình thường Khánh Đệ không bao giờ nói thừa một lời nào với người anh họ này, nhưng hôm nay lại rất khác thường: “Anh, em khuyên anh hai câu, một là, những người kia không phải người tốt. Hai là, anh đừng có để ý đến Diêu Nhạn Lam nữa!”.
Ngụy Hoài Nguyên bắt đầu nổi nóng, quay người lại tiến về phía cô mấy bước: “Có phải em uống nhầm thuốc không? Anh thích chơi với ai là việc của anh, em quản được không? Còn cả Diêu Nhạn Lam nữa, em là mẹ hay là chị cô ta? Năm lần bảy lượt nhằm vào anh như thế là có ý gì?”.
Khánh Đệ không nhượng bộ dù chỉ nửa bước, ngẩng cao đầu nhắc lại một lần nữa: “Người ta có bạn trai rồi, tình cảm tốt tới mức anh không tưởng tượng được đâu. Nếu anh còn là người, thì đừng làm cái việc đục nước béo cò, giậu đổ bìm leo nữa”.
“Em!” Nếu không phải là quan hệ họ hàng thân thích, Ngụy Hoài Nguyên đã cho cô em họ này một cái bạt tai rồi. Anh ta nén giận, miệng khẽ cười: “Bạn trai cô ấy? Chính là thằng cha đang ngồi tù kia? Anh nghĩ nó chết còn không dễ ấy?”.
Thấy sắc mặt Khánh Đệ nặng như đeo đá, Ngụy Hoài Nguyên bất giác phá lên cười: “Khánh Đệ, cố gắng mà học đi, em có tương lai hơn Ái Đệ, cậu mợ còn mong sau này em báo hiếu nuôi họ nữa. Những chuyện khác, đừng quản nhiều quá, mà em cũng chẳng quản được đâu”, nói xong ngông nghênh bỏ đi.
“Khánh Đệ, anh họ em… mấy ngày trước anh ta tới tìm chị. Nhưng chị mặc kệ anh ta.” Diêu Nhạn Lam lắp ba lắp bắp giải thích qua điện thoại.
Từ sau khi Cảnh Trình xảy ra chuyện, Nhạn Lam cứ mơ mơ màng màng, cảm giác trái tim cô ấy đang được phong kín trong một chiếc kén vậy. Cho tới khi nhận được cái ôm đó ở nhà tang lễ.
Trước kia không quen Thẩm Khánh Đệ, chỉ nghe thấy tên cô, ở trường chú ý tới cô nhiều hơn một chút. Trong ấn tượng của Nhạn Lam, thì Thẩm Khánh Đệ mặc dù hình dáng cao gầy, nhưng khuôn mặt rất bình thường, chính là kiểu mặt sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm nếu vứt vào giữa một đám đông.
Thời gian đầu quen biết, Nhạn Lam chỉ cảm thấy cô rất đặc biệt. Không nói nhiều, ánh mắt lanh lợi, tính tình nghiêm túc. Nhưng khi cô nói chuyện, khách khí mà không xa cách, chân thành nhưng chừng mực. Sự quan tâm chăm sóc của cô khác một trời một vực với vẻ bề ngoài cao ngạo khó gần.
Ngày hôm đó ở nhà tang lễ, Thẩm Khánh Đệ không làm bất kỳ một động tác thừa thãi nào, cô chỉ cứ thế đi lên phía trước ôm lấy Nhan Lạm thật chặt, Diêu Nhạn Lam lập tức cảm giác như trái tim mình sắp vỡ vụn ra. Cô ấy đã phải chống đỡ một cách khổ sở, em trai không còn nữa, mẹ buồn bã tới mất lý trí một thời gian dài, công việc cũng tạm dừng, Khương Thượng Nghiêu lại đang bị tạm giam chẳng có tin tức gì, trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu tiền, mẹ cần phải khám bệnh, còn bản thân cần tiền mua gạo mua thức ăn, lại thi trượt đại học. Nhạn Lam mơ mơ hồ hồ cảm thấy Cảnh Trình đã làm liên lụy tới anh, gặp bà và cô Khương, cô ấy cảm thấy rất hổ thẹn…
Cái ôm của Thẩm Khánh Đệ đến rất đúng lúc rất tự nhiên, đúng vào lúc cô ấy cảm thấy sống không bằng chết ấy, ý chí muốn sống mãnh liệt lại manh nha tràn về.
Nhạn Lam cần người bạn này, cô ấy không thể chịu được việc hình tượng của mình xấu đi trong lòng Khánh Đệ. Vì vậy, sau khi rời khỏi tòa án Khánh Đệ không đến nhà ăn cơm, Nhạn Lam nhất thời hoang mang, sợ liệu có phải Khánh Đệ đã hiểu nhầm gì đó rồi không? Nên cô ấy vội vàng gọi điện thoại giải thích.
“Chị không để ý tới anh ấy là đúng, tính cách anh ấy chỉ là ham cái mới lạ, qua vài ngày là sẽ nhạt đi thôi.” Khánh Đệ lén liếc về phía phòng ngủ của bố mẹ một cái, che ống nghe nói: “Nghe bác gái em nói, chị dâu tương lai của em tính cách tệ lắm, quản rất chặt, anh ấy không dám làm gì đâu. Chị yên tâm đi”.
Từ trong ống nghe thấy có tiếng thở hắt ra, Khánh Đệ nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Chị đã nghĩ kỹ chưa? Học lại hay…”.
“Chị…” Diêu Nhạn Lam buồn bã, giọng nghẹn lại: “Chị muốn học lại, nhưng em biết đấy… chắc chị sẽ đi làm thôi, bán vé ở cung văn hóa như mẹ chị trước kia”.
Bên tai Khánh Đệ vang lên tiếng cô giáo Dư: “Giải nhất, Diêu Nhạn Lam khối Mười một lớp Hai trường Nhất Trung”, bỗng dưng thấy nuối tiếc vô cùng, bàn tay nắm ống nghe chặt tới mức nóng lên: “Có thể còn cách khác không? Bố chị… còn cả cô Khương nữa, cô ấy nói thế nào?”.
Tiếng cười đau khổ của Diêu Nhạn Lam vọng lại: “Bố chị phong lưu sống vui vẻ lắm. Chị thật nghĩ không ra tại sao trên thế giới này lại có người đàn ông như thế, bỏ vợ đã đành, nhưng Cảnh Trình là cốt nhục của ông ấy. Hổ còn không nỡ ăn thịt con, sao ông ấy có thể vô lương tâm như thế?”. Lời vừa nói xong, tiếng thút thít từ đầu dây bên kia vọng tới, chắc là cô ấy đang lau nước mắt.
Ánh mắt Khánh Đệ nhìn chằm chằm vào đôi giày da của bố mình đặt ngoài cửa, đồng cảm nhưng cũng chẳng giải thích, chỉ đành im lặng.
“Chuyện này chị cũng không dám làm phiền cô Khương nữa. Mời luật sư phải tốn rất nhiều tiền, bà ốm rồi, tiền khám tiền thuốc cũng không ít. Còn anh Khương ở trong đó, hằng tháng cũng phải gửi một ít vào. Chị… sao lại như vậy được?” Đầu dây bên kia Diêu Nhạn Lam bắt đầu rấm rứt khóc.
Sao lại như vậy được? Khánh Đệ không kìm được đau buồn, mắt cũng bắt đầu ướt. “Em vẫn còn một ít tiền…”
“Không cần đâu. Em cũng đâu giàu có gì. Hơn nữa chuyện nhà chị đâu thể giải quyết ngày một ngày hai.”
“Em nói thế này, chị đừng để ý nhé, cái ông luật sư Tạ đó, em thấy ông ta rất giảo hoạt, lời nói và hành động không quyết đoán, em nghĩ… có nên nói với cô Khương, đổi luật sư khác không?”