Tình Yêu Nào Cho Em

Chương 28


Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 28

Bửu Ngọc đỡ bạn nằm xuống :
– Mày nằm xuống nghỉ đi . Nãy giờ ngồi cũng lâu rồi .
– Tao không gì đâu . Mày cứ để cho tao ngồi chơi .
Như Thiên phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ :
– Những ngày qua, tao nằm viện, hầu như ai cũng đến thăm tao . Cả ****** nữa, tội nghiệp bác ấy . Đã lớn tuổi rồi cũng đến bệnh viện .
– Tin nàng dâu tương lai bị tai nạn, làm sao không lo cho được, nhất là vì “Thế Kỷ” nữa . Anh Hai nói, mày qua nguy hiểm rồi, nhưng bà vẫn một mực đòi đi . Có bà mẹ chồng như thế hạnh phúc không ?
– Hạnh phúc quá đi . Tao có tội thì có .
– Tội gì ?
– Đày đọa người già .
– Hứ ! Vậy muốn chuộc lỗi thì mai mốt khỏe mạnh rồi, nhớ đến thăm bà thường hơn . Người vui nhất là An Thế Đình đó .
Như Thiên đấm bạn :
– Con quỷ !
Bửu Ngọc nghiêng người né tránh :
– Bộ không đúng sao ?
– Đúng, đúng, đúng cái đầu của mi á . Mày có biết là tao còn đang trông đợi một người không ?
– Mày muốn nói Lượng Tinh ?
– Ừ . Không biết bây giờ nó đang ở đâu và làm gì nữa ?
Như Thiên trách mình :
– Nếu không phải vì tao thì Lượng Tinh đâu nghỉ làm ở “Thế Kỷ” . Bửu Ngọc ! Tao đã đem đến nhiều phiền phức, phải không ?
– Mày đừng nói vậy . Mọi việc xảy ra không do lỗi ai cả . Lượng Tinh, Nguyệt Hoa đã đặt tình yêu mình không đúng chỗ . Còn mày, thượng đế đã ban mày cho tình yêu của anh Đình, thì dù ở bất cứ nơi đâu, hai người vẫn là của nhau thôi . Nguyệt Hoa sớm hiểu ra tất cả . Tao cũng hy vọng Lượng Tinh hiểu ra, để ba chúng ta trở lại tình bạn như ngày nào .
Như Thiên thở ra :
– Tao cũng hy vọng . Thật, tình yêu có thể làm cho con người hy sinh, nhưng cũng có thể làm cho con người mù quáng, đánh mất tất cả .
– Tao nghĩ Lượng Tinh không đến nỗi bỏ quên tao và mày đâu . Cho nó thêm thời gian để nó chấp nhận đi nhé .
– Chỉ mình tao thôi mà làm ọi người phải bận tâm . À ! Mày đừng để mẹ tao vào đây nữa nhé . Chứng bệnh lên máu lúc nào cũng có thể xảy ra .
– Tao biết rồi .
– Mày không đến công ty sao ?
– Thế Đình vào mới đi được .
– Đâu cần thiết phải như vậy . Có việc thì cứ làm đi, một mình tao ở đây cũng được mà .
Như Thiên đề nghị :
– Hay là ngày mai, chúng ta xin xuất viện đi . Tao muốn về nhà .
– Cái đó đợi Thế Đình vào đi, tao không quyết định được đâu .
Bửu Ngọc vừa dứt lời thì cách cửa phòng bật mở . Thế Đình đi vào :
– Hai người đang nói gì vậy ?
Bửu Ngọc mừng rỡ :
– Anh tới thì hay quá .
– Gì thế ?
– Như Thiên đòi về nhà .
Thế Đình phản đối ngay :
– Không được, em chưa khỏe hẳn đâu . Phải ở lại vài ngày cho bác sĩ theo dõi .
– Nhưng ở đây ngột ngạt lắm .
– Bệnh thì phải chịu thôi . Hay là anh xin đổi phòng cho em ?
– Thôi đi, bệnh viện thì có phòng nào khác với phòng nào đâu .

Như Thiên giận dỗi, chuồi người xuống giường rồi kéo chăn đắp lại .
Bửu Ngọc ra dấu :
– Anh Hai ! Có việc cho anh làm rồi đó . Dỗ dành người đẹp đi . Bây giờ em đến công ty đây .
Cô vỗ vai bạn :
– Tao đi nghe .
Bửu Ngọc vừa ra khỏi phòng thì Thế Đình đến bên Như Thiên . Anh kéo tấm chăn ra khỏi đầu cô .
– Giận anh à ?
– Không .
– Vậy sao lại trùm mền ?
– Tại em muốn ngủ .
– Thế ư ? Vậy thì em ngủ đi . Anh ngồi đằng kia được rồi .
Sửa lại tấm chăn cho Như Thiên, Thế Đình đứng dậy, nhưng chưa kịp thì bị gọi :
– Anh đi đâu đó ?
– Thì em nói em muốn ngủ, nên anh tìm chỗ khác ngồi để không làm phiền em .
Như Thiên tung chăn, cô tức tối :
– Anh không biết dỗ dành phụ nữ khi giận dỗi sao ? An Thế Đình ! Tại sao tôi lại yêu anh chứ ?
– Xin lỗi nha . Anh là người thật thà, nói sao thì anh làm vậy . Anh tưởng em buồn ngủ thật, chứ đâu biết em giận dỗi .
Thế Đình ngồi lại bên giường :
– Em thấy trong người thế nào ?
– Khỏe nhiều rồi, nên em muốn về nhà . Anh biết đó, ***** ở nhà một mình trong lúc này, em lo lắm .
– Anh biết và em có thể yên tâm về điều đó . Mẹ anh đã nhờ người làm sang chỗ mẹ em mấy ngày nay rồi .
– Anh nói bác gái ?
– Ừ, hai bà già có vẻ hợp nhau lắm . Mẹ anh thường hay sang nhà trò chuyện với mẹ .
Thế Đình bẹo má người yêu :
– Không nên lo nghĩ nhiều, nhóc ạ . Việc của em bây giờ là mau bình phục để về làm bà Thế Đình .
Như Thiên ré lên :
– Anh nói nhảm !
– Thật đó . Hai mẹ đã bàn tính, mười sáu tháng sau chúng ta cưới nhau . Nghĩ đến ngày đó, anh thấy mình vô cùng hạnh phúc .
Như Thiên nhìn Thế Đình bằng đôi mắt yêu thương :
– Cám ơn về tất cả những gì anh làm cho em . Nhưng Thế Đình ! Chúng ta còn nhiều việc cần phải giải quyết sớm hơn lễ cưới mà . Cuộc triển lãm nữ trang Châu Á gần kề, mà tin tức về vương miện của nữ hoàng Elizabeth vẫn chưa có, thế mà anh còn nghĩ đến lễ cưới sao ? Anh có biết cuộc triển lãm lần này với “Thế Kỷ” quan trọng như thế nào không ?
Thế Đình ôm vai người yêu :
– Đừng nên quá căng thẳng em ạ . Mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi . Anh tin ông trời không bất công với chúng ta đâu . Cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm . Rồi Anh Thục, Chánh Hạo sẽ phải trả giá cho việc mình làm .
– Lỡ tìm được họ, nhưng bộ trang sức không còn thì sao ?
– Đó chỉ là một giả thuyết . Còn nếu như lời em nói bộ nữ trang không có trong buổi triển lãm đầu tiên, thì coi như “Thế Kỷ” bỏ cuộc . Lần này không được thì đành phải chờ lần sau vậy .
– Anh …
Như Thiên quay mặt :
– Không nói chuyện với anh nữa .
Thế Đình nhăn nhó :
– Lại giận ! Em tập tính đó từ bao giờ thế Như Thiên ? Ở cạnh anh khá lâu, tại sao không hiểu anh gì hết vậy ? Anh đâu phải là loại người vô trách nhiệm đâu . Tại có một sự thật mà anh chưa nói cho em biết đây nè .
Anh xoay người cô lại :
– Hôm qua, cảnh sát đã tìm được Anh Thục và túi đồ ở ngoại ô thành phố, còn Chánh Hạo thì trốn thoát . Cảnh sát đang phát lệnh truy nã anh ta, vì anh ta có thêm một tội danh : móc nối đường dây đưa gái mại dâm ra nước ngoài .
Như Thiên giật mình :

– Anh ta ghê gớm vậy sao ? Anh Thục và Nguyệt Hoa theo anh ta thì …
– Hối hận đã muộn màng .
– Em không ngờ thật đó . Không biết Anh Thục nghĩ gì ?
– Cô ta đòi gặp anh và xin anh tha thứ .
– Vậy anh nghĩ sao ?
– Anh chưa nói gì với luật sư . Bây giờ hiện vật đã được lấy lại . Anh muốn sau cuộc triển lãm mới có quyết định .
Như Thiên nhỏ nhẹ :
– Anh nè !
– Em nói đi .
– Anh Thục mù quáng trong tình yêu, nên mới bị lợi dụng . Em nghĩ chúng ta cho chị ấy một con đường sống đi, không nên truy tố chị ấy làm gì .
Thế Đình nhìn Như Thiên :
– Em không giận cô ấy đã từng gây thương tích cho em à ?
Như Thiên lắc đầu :
– Làm người không nên quá nguyên tắc và cô chấp . Lần này coi như là một bài học đi . Chị ấy bị cảnh sát bắt, thế nào cũng bị ghép vào tội . Nếu chúng ta không truy tố thì tội danh nhẹ hơn . Một, hai năm cũng có thể để chị ấy làm lại cuộc đời .
– Em nhân từ và bao dung quá, Như Thiên ạ .
Cô cười :
– Em đang muốn tích đức cho con cháu sau này mà . Anh thấy ý em thế nào ?
Thế Đình nhịp nhịp tay :
– Được rồi, ý em là ý anh .
– Không thay đổi ?
– Ừ .
– Cám ơn anh . Nè ! Bao giờ anh mới đưa số mẫu nữ trang ấy đến Ấn Độ ? Chỉ còn mười ngày nữa thôi .
– Anh đợi em bình phục hẳn rồi chúng ta cùng đi .
Như Thiên tròn mắt :
– Chúng ta ?
– Ừ . Sao em có vẻ ngạc nhiên thế ?
– Tại em hơi bất ngờ .
– Cưng ạ ! Ý này anh đã quyết định từ lâu rồi . Giám đốc không đi với trợ lý mình thì đi với ai ?
– Thư ký .
– Còn đùa nữa .
– Anh Thục là một thư ký giỏi chứ bộ .
Cô chợt đề nghị :
– Hay là mai mốt, anh đưa em đến gặp Anh Thục nghe .
– Chi vậy ?
– Em muốn thăm chị ấy .
– Anh không thích .
– Đừng như vậy . Nhưng dù sao em cũng thầm biết ơn . Nhờ có Anh Thục và Nguyệt Hoa, em mới biết tình yêu anh dành cho em như thế nào .
Như Thiên năn nỉ :
– Thế Đình . Giúp em đi mà .
– Thôi được rồi . Anh sợ em luôn đó .

– Cám ơn anh .
– Không ai như em, xem kẻ thù là bạn .
Như Thiên ngả lên vai người yêu :
– Thật ra có những lúc em giận Nguyệt Hoa và Anh Thục lắm chứ . Nhưng tha thứ làm cho lòng người nhẹ nhàng hơn, tại sao ta không tha thứ chứ, huống chi với những người ăn năn và hối cãi . Anh à ! Vài ngày nữa, Nguyệt Hoa lên máy bay rồi .
– Sao em biết ?
– Lúc nãy, chị ấy có ghé đây thăm em và xin tha thứ . Chẳng những thế mà em và chị ấy còn làm bạn với nhau . Lần này ra đi, không biết đến bao giờ mới gặp lại . Anh không định gặp chị Hoa một lần sao ?
– …
– Chị ấy muốn gặp anh, nhưng lại sợ .
– Có gặp hay không gặp cũng không cần thiết . Giữa anh và cô ấy đâu có gì để nói nữa .
– Một tình bạn bình thường cũng không được sao ? Lúc trước, anh đâu phải như vậy .
Thế Đình hỏi :
– Bao giờ Nguyệt Hoa đi ?
– Năm ngày nữa .
– Được rồi, để anh gọi điện cho cô ấy nói câu giã từ .
– Có như thế chứ .
– Có như thế chứ .
Thế Đình nắm mũi cô :
– Em đó, thích quan tâm người khác hơn cả chính bản thân mình . Bị thương như thế mà không chịu nghỉ ngơi . Cứ lo lung tung .
– Quan tâm người khác, đó là bản tính của em từ trước, nhưng em có anh quan tâm rồi mà .
– Em có biết lúc nhìn em nằm trên vũng máu, lòng anh như thế nào không ? Đau đớn tột cùng . Anh lo sợ nếu như em có bề gì, anh không biết anh sẽ ra sao nữa .
Như Thiên cười :
– Thật là hạnh phúc cho em . Tình yêu với An Thế Đình không phải là một trò chơi, cũng có lúc anh ta yêu thật lòng và yêu bằng cả trái tim mình .
Cô nhìn anh bằng đôi mắt nồng nàn :
– Thế Đình ! Tình yêu của em .
– Ôi …
Thế Đình siết lấy Như Thiên :
– Em đừng làm cho anh phải hôn em ngay ở đây nha .
Như Thiên vội che mặt :
– Không được đâu . Hay là anh ra chỗ khác ngồi đi .
– Sợ à ?
Như Thiên vừa gật đầu, thì Thế Đình cười phá lên :
– Nhỏ ơi ! Anh mà muốn rồi thì không ai có thể cản được đâu . Nhưng thôi, hôm nay tha cho em đó . Bây giờ nghe lời anh, nằm xuống nghỉ một chút đi .
Như Thiên ngoan ngoãn nằm xuống . Thế Đình dỗ dành :
– Em muốn ra viện sớm thì phải mau lành bệnh chứ . Mau nhắm mắt lại đi .
Như Thiên nhắm mắt lại, nhưng rồi mở mắt ra :
– Còn anh ?
– Anh trông em ngủ .
– Em ngủ xí lắm . Hay là anh cũng nằm xuống đi .
Thế Đình nheo mắt :
– Không sợ sao ?
– Anh nói nếu điều gì anh muốn thì không ai có thể cản được . Nhưng em biết anh tôn trọng em, sẽ không làm em bị tổn thương đâu, phải không ?
Thế Đình tát nhẹ vào má Như Thiên :
– Nhóc à ! Em như vầy thì làm sao anh thiếu sự tôn trọng em được chứ . Em tin anh, lẽ nào anh làm cho em thất vọng .
Như Thiên nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của người yêu :
– Hình như đêm qua, anh ít ngủ ? Bộ công việc nhiều lắm hả anh ?
Thế Đình gật nhẹ, anh nằm xuống kế bên Như Thiên :
– Phải đó . Mớ giấy tờ đã làm anh đau đầu .
– Vậy anh tranh thủ ngủ đi .

Như Thiên dạn dĩ hôn nhẹ vào má Thế Đình . Hai người nằm đối diện nhau trên chiếc giường mà chỉ đủ ột bệnh nhân .Tay trong tay, mắt trong mắt . Cuối cùng họ đã ngủ lúc nào không hay .
Đứng ở cửa từ lâu, Lượng Tinh đã chứng kiến tất cả tình yêu của hai người .
Họ vô cùng hạnh phúc trong tình yêu chân thành . Trái tim của họ chỉ hướng về nhau mà thôi . Nhìn vào đôi mắt rạng ngời là có thể nói lên tất cả . Sự tồn tại của cô chẳng có ý nghĩa gì . Với Như Thiên, không mất tình bạn và tình yêu cũng không . Ngay từ đầu, cô đã là người thất bại còn hy vọng làm chi .
Cô lẩm bẩm :
– Như Thiên ! Mày xứng đáng trong niềm hạnh phúc ấy . Hôm khác, tao sẽ ghé thăm mày .
Lượng Tinh quay đi, giấc mơ cũng tan biến .
Thế Đình bước vào công ty với khuôn mặt nghiêm trang . Nhân viên công ty cúi đầu chào anh, họ e dè với những chuyện đã xảy ra .
“Thế Kỷ” suýt chút nữa phá sản khi cô thư ký Anh Thục có âm mưu tày trời . Đã vậy, vợ chưa cưới của giám đốc phải nằm viện .
Mấy ngày nay, hầu như Thế Đình không trò chuyện với ai . Anh vào công ty một cách vội vàng, rồi đi cũng một cách vội vàng .
Hôm nay thì khác hơn rồi, anh đã biết tới mọi người khi họ cúi đầu chào . Có lẽ Như Thiên đã bình phục và xuất viện .
Vũ Hùng đón Thế Đình ở ngay thang lầu . Anh nói ngay :
– Bên cảnh sát vừa gọi điện đến . Họ muốn nói chuyện với mày .
– Ừ, chút nữa tao gọi cho họ . Có tin tức gì của Chánh Hạo chưa ?
Vũ Hùng lắc đầu :
– Chưa . À này ! Số mẫu nữ trang tham dự triển lãm, mày mang đi bằng cách nào ?
– Tao sẽ nhờ đến công ty vệ sĩ .
– Mày đi một mình ?
– Không, với Như Thiên .
– Cô ấy xuất viện chưa ?
– Rồi .
– Hôm qua, Lượng Tinh có ghé đây . Cô ấy cũng như Nguyệt Hoa : giã từ mọi người chuẩn bị một chuyến đi xa .
Thế Đình nhíu mày :
– Đi đâu ?
– Mỹ . Bửu Ngọc và cô ấy nói chuyện với nhau lâu lắm .
– Cô ấy không đến thăm Như Thiên sao ?
– Tao cũng không biết nữa . Hình như họ đã hòa nhau rồi thì phải .
– Vậy thì tốt ! Tao luôn hy vọng họ đừng bao giờ mất hòa khí tình bạn, cho dù có chuyện gì xảy ra . Định bụng gọi Lượng Tinh trở về làm thư ký công ty, thế mà cô ấy phải đi .
– Biết làm sao hơn được, khi họ đã chọn ình một con đường .
– Ai đi đâu đi, miễn mày đừng bỏ tao là được .
– Sẽ đi chứ, nếu mày không đồng ý gả Bửu Ngọc cho tao .
– Cái đó mày phải hỏi “hoàng thái hậu” kìa .
– Nhưng ý mày cũng khá quan trọng .
Thế Đình vỗ vai bạn :
– Thôi được rồi . Mày muốn sao thì vậy đi, thằng bạn tốt ạ .
– Cám ơn nha, thằng bạn giám đốc .
Vũ Hùng nheo mắt bỏ đi . Thế Đình cũng trở về văn phòng mình .
Vừa ngồi xuống thì điện thoại trên bàn làm việc của anh có tín hiệu . Thế Đình nhấc ống nghe :
– Alô .
– Thế Đình ! Nguyệt Hoa đây .
– Em đi đấy à ?
– Vâng . Em đang ở sân bay . Tình cờ em cũng nhìn thấy Chánh Hạo ở sân bay nữa . Có lẽ hắn ta sẽ sang Nhật đấy . Anh mau cho cảnh sát hay đi .
– Ừ . Cám ơn em .
– Em phải vào trong đấy .
– Chúc em lên đường bình an !
– Chào anh .
Thế Đình cúp máy, rồi anh bấm số gọi cho cảnh sát . Sau đó thì vội vã rời khỏi phòng .
Vũ Hùng có việc trở sang tìm bạn, nhưng không thấy đâu . Anh lẩm nhẩm :
– Biến nữa rồi chắc .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.