Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 15
Bà Lan nghiêm mặt :
– Thế Đình, Bửu Ngọc ! Hai con có thật sự cần Như Thiên không ?
Giọng Thế Đình rất trầm :
– Cô ấy là một trợ lý giỏi, mẹ ạ .
– Chỉ thế thôi à ?
– Dạ …
– Còn Bửu Ngọc ?
– Như Thiên là một người bạn rất tốt .
– Vậy hai con nên tìm Như Thiên, nói rõ mọi vấn đề đi . Mẹ tin Như Thiên không cố chấp đâu .
Bà đặt tay lên vai Thế Đình :
– Mẹ hiểu con và mẹ luôn ủng hộ con trong mọi công việc .
– Cám ơn mẹ .
Bà Lan nhướng mắt :
– Hôm qua, mẹ có gặp Như Thiên ở chợ . Hình như con bé có gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi . À ! Như Thiên có hỏi mẹ về công ty . Trong câu chuyện, mẹ nghe có cái tên Anh Thục và Chánh Hạo .
Thế Đình hấp tấp :
– Cô ấy còn nói gì nữa không mẹ ?
Bà Lan lắc đầu :
– Không . Sau đó Như Thiên chào mẹ rồi vội vã bỏ đi .
Thế Đình lẩm nhẩm rồi anh nhấc ống nghe, bấm số :
– Alô . Vũ Hùng ! Tao gặp mày một chút được không ?
– Nhưng … tao có hẹn với Bửu Ngọc .
– Khi khác đi . Chuyện này quan trọng hơn .
– Vậy …
– Tao nói với Bửu Ngọc giùm cho .
– OK .
– Mười lăm phút sau, gặp nhau ở “343” .
Thế Đình gác máy, anh nói nhanh với Bửu Ngọc :
– Anh hẹn với Vũ Hùng rồi, đừng buồn nhé .
– Có chuyện hả anh ?
– Ừ . Khi nào về, anh Hai sẽ nói cho em nghe .
Thế Đình chụp chiếc chìa khóa trên bàn :
– Con đi, mẹ nhé !
Bà Lan với theo :
– Nè ! Trưa có về ăn cơm không ?
– Chưa biết nữa . Nếu con về được, con sẽ gọi ẹ .
– Lái xe cẩn thận đó .
Nhìn theo dáng Thế Đình, Bửu Ngọc tủm tỉm :
– Quan tâm đến người ta mà chối mãi tình cảm của mình . Mẹ ơi ! Như Thiên về làm dâu mẹ được chứ ?
– Chuyện đó, con hãy hỏi anh Hai con kìa .
– Con thấy anh Hai OK rồi đó .
– Vậy thì mẹ cũng OK luôn . Nhưng Như Thiên …
– Cái đó còn phải xem tài của anh Hai . Trái tim chân thật thì sẽ có một tình yêu chân thật thôi .
Bà Lan mỉm cười . Nụ cười bà hài lòng cho những đứa con thân yêu .
Gởi xe vào bãi, Như Thiên bước vào một nhà hàng khá sang trọng . Đang đưa mắt tìm kiếm đối tượng của mình, thì nhân viên phục vụ nhà hàng tiến lại hỏi :
– Cô à ! Cô đi mấy người ?
Như Thiên giơ tay :
– Chỉ một người thôi, nhưng hãy để tôi tự tìm chỗ ngồi nhé !
Lách qua nhiều dãy bàn, cuối cùng Như Thiên cũng nhìn thấy kẻ phản chủ Anh Thục đang ngả ngớn với một người đàn ông, cách chỗ cô đứng không xa lắm .
Như Thiên mím môi kềm nén tức giận . Đối với loại người này, cô không nên ồn ào . Mục đích của cô bấy lâu nay là theo dõi để biết chính xác ai là kẻ tiết lộ kế hoạch của công ty ra ngoài .
Nghi ngờ Anh Thục đã lâu, và hôm nay cô mới có cơ hội .
Kéo ghế ngồi quay lưng lại với cặp tình nhân ấy, Như Thiên mới chợt nhớ .
Cô đã nghỉ việc ở “Thế Kỷ” rồi mà, mọi chuyện đâu còn liên quan đến cô .
Như Thiên định đứng dậy, nhưng rồi cô ngồi yên tại chỗ .
Dù cô không còn làm ở “Thế Kỷ” đi nữa, nhưng Bửu Ngọc là bạn của cô mà .
Tuy cô có giận cho việc làm của Bửu Ngọc, nhưng lương tâm không cho phép cô làm ngơ trước thảm họa mà “Thế Kỷ” sắp sửa gánh chịu . Huống chi cô là con người có trái tim, có tình yêu thương mà . Còn nữa, cô cũng đâu nói là cô không quay lại “Thế Kỷ” .
Tạm hài lòng với suy nghĩ đó, Như Thiên gọi ình ly nước . Nhưng vào nhà hàng chỉ uống nước thôi sao ?
Khi nhân viên phục vụ mang nước ra, Như Thiên nói :
– Tôi còn chờ một người bạn nữa . Khi nào anh ấy đến, tôi sẽ gọi thức ăn .
– Vâng .
Nhân viên phục vụ vừa quay lưng đi, Như Thiên đổi tư thế ngồi ngay .
Ở cách đó hai cái bàn, Anh Thục vô tư nói chuyện, cô đâu hay có người theo dõi mình .
– Chánh Hạo à ! Kế hoạch của em sắp sửa hoàn thành rồi .
Người đàn ông mang tên Chánh Hạo lên tiếng :
– Sao em nói có người cản trở em mà ?
– Thì đúng đó, nhưng bây giờ thì không rồi .
– Em đẩy họ ra à ?
Anh Thục lắc đầu :
– Một thư ký quèn như em thì làm gì có bản lĩnh đó chứ . Thú thật, em rất ghét con nhỏ trợ lý của giám đốc . Nó vừa thông minh, vừa tài giỏi lại có cái nhìn thấu người khác . Em đang tìm cách, nhưng chưa đến đâu thì cô ta đã tự nghỉ việc rồi .
– Đơn giản thế ư ?
– Vâng .
– Tại sao cô ta nghỉ việc ?
– Em nghe nhân viên công ty đồn : Như Thiên nghỉ việc là vì tự ái .
– Tự ái và lòng tự trọng nữa, phải không ?
Anh Thục gật đầu :
– Phải . Bửu Ngọc, em giám đốc là bạn thân của Như Thiên . Lúc giới thiệu Như Thiên vào làm việc, cô ta giấu không cho biết giám đốc công ty “Thế Kỷ” là anh trai của mình . Đến khi bể chuyện, Như Thiên tự ái nghỉ việc ngay .
Anh Thục thở phào :
– Chúng ta đã bớt đi mối lo . Cả ông trời cũng giúp thì chúng ta sẽ sớm thành công thôi .
– Em đừng vội mừng, cẩn thận là tốt nhất .
– Em hiểu rồi .
Chánh Hạo đưa ly bia lên miệng :
– Để anh xem An Thế Đình lớn tiếng được bao lâu . Cuộc triển lãm sắp tới, anh muốn “Thế Kỷ” không còn chỗ đứng .
Anh đặt tay lên vai Anh Thục :
– Đến lúc đó, chúng ta sẽ được sung sướng ở phương trời khác . Em cố gắng lên nhé !
– Nhưng anh cũng phải hứa với em, không dính líu gì đến Nguyệt Hoa nữa .
– Ừ, anh hứa .
– Nếu để em thấy anh còn đi chung với Nguyệt Hoa, thì mọi kế hoạch của anh coi như công dã tràng .
– Em hù anh à ?
Anh Thục nghiêm mặt :
– Em không nói suông .
Chánh Hạo dỗ ngọt :
– Thôi, thôi, đừng nổi nóng . Chuyện gì anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ nuốt lời .
Anh Thục sung sướng ngả đầu lên vai Chánh Hạo . Cô đâu hay đằng sau lời ngọt ngào giả tạo ấy là cả một sự thâm độc đáng sợ .
Ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người, Như Thiên cảm thấy ghê tởm làm sao . Khi hai người đều có mưu đồ riêng, thì làm gì có sự thành thật với nhau chứ ?
Như Thiên đang muốn rời khỏi chỗ ngồi của mình, thì ngoài cửa có hai người đàn ông bước vào.
Nhận ra người không xa lạ, Như Thiên liền cúi mặt tránh né . Nhưng ý cô muốn không như trời muốn . Hai người đàn ông kia tiến thẳng về phía chỗ cô ngồi . Có tránh cũng tránh không được nữa rồi .
Như Thiên chưa biết phải làm sao, thì đúng lúc đó có một cặp trai gái vội vã đi ngang chỗ cô ngồi .
Như Thiên nhìn theo, thì ra đó là Anh Thục và Chánh Hạo . Cô thở phào, may quá ! Nếu không thì bể chuyện hết rồi . Bây giờ cô đối diện với người quen cũng không sao .
Cô còn đang loay hoay thì hai người đàn ông kia đã đứng kế bên :
– Như Thiên ! Cô cũng biết thưởng thức đấy chứ ?
Như Thiên vờ giật mình ngẩng lên :
– Giám đốc, phó giám đốc .
Thế Đình và Vũ Hùng tự nhiên kéo ghế ngồi :
– Cô thì sung sướng rồi, không đi làm để có thời gian đến những nơi này . Chẳng bù với Bửu Ngọc, cứ lo cho cô buồn giận, không ăn không uống, nhốt mình ở trong nhà .
Câu nói sốc của Thế Đình làm Như Thiên khó chịu . Cô bật đứng dậy :
– Xin lỗi giám đốc . Đáng lý ra tôi có hẹn bạn, nhưng có lẽ họ không tới . Bây giờ tôi xin phép .
Thế Đình ngăn lại :
– Cô khoan đi đã ! Tôi chưa nói hết mà .
– Tôi nghĩ giữa tôi và ông không có gì để nói cả .
– Tại sao lại không ? Quan hệ công việc và tôi cũng ở vào vai trò là anh trai của bạn cô mà .
– Vậy thì sao ? Ông tưởng ông là anh của Bửu Ngọc, thì có quyền nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào à ? Với lại, tôi cũng đâu có ý định quay lại “Thế Kỷ” làm việc mà, ông còn nói quan hệ công việc là gì ?
Vũ Hùng lên tiếng :
– Tuy đây là cuộc gặp tình cờ, nhưng không phải để hai người đấu khẩu với nhau .
Anh quay sang Như Thiên :
– Cô ngồi xuống đi ! Thật tình chúng tôi đang có chuyện tìm cô đây .
Nể Vũ Hùng, Như Thiên ngồi trở lại ghế, nhưng cô không muốn nhìn đến Thế Đình .
Vũ Hùng ra dấu cho nhân viên phục vụ . Anh hỏi :
– Như Thiên ! Cô uống gì ?
– Tôi vừa uống xong .
– Nhưng cô uống gì thêm đi . Cuộc nói chuyện của chúng ta không nhanh đâu .
– Vậy thì cho tôi ly cà phê đá .
Vũ Hùng nói với nhân viên phục vụ :
– Ba ly cà phê đá .
– Vâng . Xin quý khách chờ chút .
Đợi người phục vụ đi khỏi, Vũ Hùng gợi chuyện :
– Tôi biết cô không dành thời gian cho những việc ngồi nhâm nhi ly nước một cách vô bổ này đâu .