Tình Yêu Nào Cho Em

Chương 12


Bạn đang đọc Tình Yêu Nào Cho Em: Chương 12

– Không sao hết .
– Mày không thích đối diện với Thế Đình à ?
– Thích hay không thích không còn là quyền của tao .
Chợt Bửu Ngọc nhìn bạn :
– Tao nhớ mày không ưa gì Thế Đình mà, thậm chí còn ghét cay ghét đắng, thế sao …
Cô nheo mắt :
– Hay tại làm việc chung với nhau một thời gian thấy hợp nhau rồi ?
– Mày nói nhăng nói cuội gì đó ? Hừ ! Tại tao không muốn là người mất lịch sự thôi .
– Vậy à !
Như Thiên bực bội :
– Mày đừng giở giọng đó với tao nữa .
Bửu Ngọc tiếp tục trêu :
– Nếu muốn kết thân với ông ta thì hỏi tao nè .
– Điên khùng !
Như Thiên cầm vợt đi vào sân . Nguyệt Hoa nhìn theo, vội hỏi Thế Đình :
– Bửu Ngọc là em gái của anh, sao hôm nay cô ta có vẻ lạ lùng vậy ? Y như người xa lạ .
Thế Đình nhún vai :
– Ai mà biết . Con gái lúc nắng, lúc mưa .
Thật ra anh biết tại sao Bửu Ngọc làm vậy . Vì cô sợ Nguyệt Hoa làm lộ quan hệ giữa cô và anh thôi . Nhưng chuyện này cũng không thể giấu mãi được .
Nếu một ngày nào đó, Như Thiên biết sự thật công ty cô đang làm là của anh trai Bửu Ngọc, thì lúc đó anh sẽ đứng ra giải thích . Bởi anh nhận Như Thiên vào làm không phải vì sự quen biết của em gái anh, mà là chính năng lực và bản lĩnh thật sự của Như Thiên .
Cô như là thiên thần hộ mệnh của anh vậy . Từ ngày cô vào làm cho đến giờ, công ty vàng bạc đá quý “Thế Kỷ” luôn nhận được đặc ân của khách hàng . Gần đây, “Thế Kỷ” còn tham dự những chương trình triển lãm và được sự đánh giá cao .
Thế Đình hài lòng lắm .Từ sự nghi ngờ và thiếu thiện cảm, anh đặt niềm tin vào Như Thiên . Cô không những tài giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, mà còn có sự sáng tạo và cái đầu thông minh .
Cho dù bây giờ ai nói gì nói, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Thế Đình vẫn luôn bênh vực Như Thiên . Rất tiếc, hai người cộng tác tốt, nhưng vẫn chưa thể là bạn của nhau . Bởi vì trong mắt Như Thiên, anh vẫn chưa tin được .
Nguyệt Hoa đập mạnh lên vai Thế Đình :
– Anh nghĩ gì nữa rồi ? Lúc này, em thấy anh lạ lắm nghe .
Thế Đình giả lả :
– Lạ là sao ?
– Hình như anh không còn là anh nữa .
– Hay nói đúng hơn chính lúc này, anh mới thật sự là anh . Anh đang sống thật với mình .
– Đừng nói với em, trái tim anh đang thay đổi .
– Anh có yêu bao giờ đâu mà thay đổi .
– Anh …
Nguyệt Hoa bặm môi :
– Em không muốn anh thân thiện với cô gái nào khác, kể cả Anh Thục và nhất là Như Thiên .
– Em lấy quyền gì ?
– Bạn gái anh .
Thế Đình phì cười :
– Không ai có quyền với anh, trừ bản thân anh thôi . Và em cũng vậy .

Anh chợt nghiêm mặt :
– Đừng làm những việc ngu xuẩn nhé . Nếu không, em sẽ hối hận .
Thế Đình bỏ đi, Nguyệt Hoa chỉ biết hậm hực nhìn theo .
Điều gì đây ? Cô sắp mất anh ư ? Không thể để điều đó xảy ra được, và không ai có quyền cướp Thế Đình của cô đi .
Nguyệt Hoa ném ánh mắt khó chịu lẫn căm tức về phía Như Thiên . Đừng hòng !
Nhìn Như Thiên với nhiều đường vợt điêu luyện và đẹp mắt, Bửu Ngọc thích thú vô cùng . Cô không ngừng vỗ tay la lớn .
– Hay lắm ! Cố lên Như Thiên .
Và Bửu Ngọc cũng không khỏi bật cười khi Nguyệt Hoa và anh Hai Thế Đình phải chật vật chạy theo những quả cầu của Như Thiên và chị Hạ Vy .
Hôm nay, cô cũng được biết một bí mật nữa . Anh Hai Thế Đình biết đánh cầu mà cô không hề hay .
Tay vợt của anh cũng cứng đấy chứ . Nếu nhìn theo con mắt kiểu nhà nghề, thì anh Thế Đình không thua Như Thiên đâu .
Bửu Ngọc chau mày, sao thế nhỉ ? Chẳng lẽ anh ấy muốn mình thua ? Nhưng thua thì có lợi ích gì ?
Một giây suy nghĩ, Bửu Ngọc chợt “à” lên . Cô đã hiểu rồi . Thì ra anh Thế Đình có âm mưu .
Ghê gớm thật ! Nguyệt Hoa, Anh Thục kề bên mà vẫn chưa chịu còn đèo bồng nữa .
Nhưng anh Hai có biết không nhỉ ? Như Thiên đâu phải là người dễ chinh phục, huống chi Nguyệt Hoa luôn là người kề sát bên .
Bửu Ngọc chép miệng . Nếu quả thật anh Hai có tư tưởng như vậy, thì cô phải làm sao đây ?
Nói đúng ra, anh Hai không phải là người tệ hại trong chuyện tình cảm . Nhưng … anh không rạch ròi trong ranh giới tình bạn và tình yêu . Đối với cô gái nào, anh cũng ân cần và quan tâm . Có thể vì lẽ đó mà họ tưởng anh yêu .
Bửu Ngọc chống cằm . Như Thiên là người bạn cô thương yêu và quý mến nhất . Cô không đồng ý mọi người xúc phạm đến Như Thiên, kể cả anh Hai cô .
Nếu anh Hai cô quan tâm bằng một trái tim chân thành, thì cô sẵn sàng ủng hộ, còn bằng không thì chẳng nói đến gì cả .
Bửu Ngọc ngồi đó, nhưng cô mãi đeo đuổi theo suy nghĩ riêng của mình, không hay trận đấu giữa bốn người đã kết thúc . Đến khi có cái đập nhẹ lên vai, cô mới giật mình .
– Ủa ! Xong rồi ư ?
Như Thiên nheo mắt :
– Mày đến đây để xem bọn tao đánh cầu hay đến đây để mơ mộng về chàng của mày ? Nếu biết trước đây là một sự nhàm chán đối với mày, thì tao không mời mày đi đâu .
Bửu Ngọc cười giả lả :
– Kết quả sao rồi ?
Như Thiên nhún vai không nói . Cô quay sang Hạ Vy :
-Thế nào hả chị ?
Hạ Vy nhìn Thế Đình :
– Xin lỗi anh nhé, Thế Đình !
– Không có gì . Thắng thua là chuyện thường tình mà thôi .
Bửu Ngọc reo lên :
– Ôi ! Như Thiên đã thắng rồi . Hay quá !
Cô ôm bạn xoay tròn làm Như Thiên phải la lên :
– Buông tao ra ! Mày không định giết tao bằng cách này chứ ?
Buông bạn ra, Bửu Ngọc cười hì hì :
– Tại tao mừng quá thôi .
– Mừng cái gì ?
– Vì tao đã có lộc ăn

Như Thiên nổi quạu :
– Ăn, ăn cái con khỉ . Không ăn gì hết .
Cô xách vợt đi ra khỏi sân, làm Bửu Ngọc không biết chuyện gì . Cô hết nhìn Thế Đình, Hạ Vy, rồi mới chạy theo bạn .
– Ê, cái con kia ! Sao tự nhiên nổi khùng bất tử vậy ?
– Ừ, tao khùng đó thì sao ? Mày còn đi theo tao làm gì nữa .
Bửu Ngọc kéo tay bạn :
– Như Thiên ! Mày không có sao đấy chứ ?
– Sao là sao ?
– Mày thắng trận, đáng lẽ mừng mới phải .
– Nhưng mà thắng không vinh quang .
Như Thiên ngồi bẹp xuống nền xi măng, khuôn mặt cô không lấy làm dễ coi .
– Thế Đình đã nhường tao .
– Nhường mày ?
– Ừ . Ông ta đánh rất giỏi, nhưng ông ta đã nhường tao thắng .
– Hai người kia có biết không ?
Như Thiên lắc đầu :
– Họ không biết đâu .
– Vậy thì chẳng có gì phải ái ngại cả . Ai bảo ông ta nhường mày chi .
– Nhưng đối diện với Thế Đình, tao thấy mình tệ quá . Ông ta nhường tao thắng, thì ông ta sẽ có dịp cười tao .
– Tao nghĩ không có đâu .
Như Thiên hỏi bạn :
– Sao mày biết ? Mày hiểu ông ta sao ?
– Chút chút . Dù gì tao làm ở “Thế Kỷ” cũng lâu . Thế Đình là người quân tử, không tiểu nhân đâu .
Bửu Ngọc nhíu mày :
– Nhưng tao hơi lấy làm ngạc nhiên là tại sao Thế Đình lại nhường mày ? Trong khi tính ông ta thắng thua cả với nữ hay nam đều là chuyện rạch ròi . Thế Đình mà nương tay, thì trừ phi …
Cô bỏ ngang câu nói làm Như Thiên tròn mắt :
– Trừ phi gì ?
– Thế Đình bắt đầu có tình cảm với mày .
Bửu Ngọc vừa dứt lời, thì Như Thiên như nhảy dựng .
– Đừng điên khùng .
– Tao chỉ suy đoán thôi mà .
– Suy đoán gì kỳ vậy . Lỡ Nguyệt Hoa nghe được, không phải mày đã hại tao sao . Làm ơn cho tao xin cuộc sống bình yên đi Bửu Ngọc . Mới vào làm ở “Thế Kỷ” thôi, bộ muốn tao mất việc lắm sao ?
– Tao nói mày không có gì phải sợ người khác cả . Với Nguyệt Hoa cũng thế . Thế Đình có tình cảm với ai, yêu ai, không ai có quyền xen vào . Nếu tình yêu đã đến, thì mày có tránh né cũng không khỏi . Nói thật, tao cũng đang chờ xem đây .
Như Thiên thở dài :
– Với người đàn ông nào, mày có thể nói điều đó, nhưng với Thế Đình thì đừng nên . Tao và ông ta là kẻ thù của nhau .
– Thì chờ đi .

– Ông ta mà yêu tao được mới lạ .
Bửu Ngọc hất mặt :
– Chầu ăn thì sao đây ?
Như Thiên uể oải :
– Tao không đi đâu . Hay là mày đi với mọi người đi .
– Vậy sao được . Mày không đi thì tao cũng không đi . Mỗi lần chạm mặt với Nguyệt Hoa là tao muốn gây lộn .
– Đừng ghét người nhiều như thế, kẻo người lại ghét mình .
– Tao cóc sợ .
– Thế bây giờ tính sao ? Hay mày vào nói với họ và chị Hạ Vy một tiếng . Tao ra bãi xe trước .
– Cũng được .
– Nhanh lên nha !
Như Thiên đeo vợt lên vai . Những điều Bửu Ngọc nói làm cô phải suy nghĩ . Quả thật, cô không còn ghét Thế Đình như lúc mới gặp, nhưng nói có cảm tình … cô cũng không biết mình có hay không . Bởi vì …
Cơn choáng từ đâu ập đến, Như Thiên không nhìn thấy gì nữa cả .
oOo
– Tỉnh rồi ! Tỉnh rồi ! Thế Đình ơi ! Như Thiên tỉnh rồi .
Tiếng la của Bửu Ngọc làm Như Thiên ngơ ngác . Cô bật dậy như cái lò xo khi tay vẫn còn đang truyền dịch . Trước mắt cô là những người vừa quen vừa lạ .
– Tôi đang ở đâu thế này ?
Bửu Ngọc đỡ bạn :
– Mày không nhớ gì sao ?
Như Thiên nhìn xuống cánh tay đang truyền dịch :
– Tại sao …
Bửu Ngọc nói :
– Mày bị ngất ở sân cầu lông, nên anh Đình đưa mày vào đây . Ở đây là bệnh viện .
Như Thiên đưa mắt nhìn Thế Đình :
– Tại sao tôi bị ngất ?
– Có lẽ cô bị mệt .
– Bị mệt ư ?
Thế Đình hỏi :
– Có bao giờ cô bị ngất chưa ?
– Chưa .
– Thế thì lạ quá ! Bác sĩ cũng chưa cho biết nguyên nhân cô bị ngất nữa . Để tôi đi gặp bác sĩ xem .
Nói rồi, Thế Đình khuất nhanh ở cửa phòng . Còn lại hai cô gái trong phòng, Bửu Ngọc nắm tay bạn :
– Mày thấy trong người sao rồi ?
– Chỉ hơi nhức đầu thôi .
– Vậy nằm nghỉ đi, đừng ngồi dậy .
– Mẹ tao biết chưa ?
– Tao chưa cho bác hay .
– Đừng để mẹ tao biết nha, kẻo bà ấy lại lo .
– Nhưng mày nằm đây …
– Một lát tao xin về .
Bửu Ngọc cản :
– Không được đâu .
– Mày biết tao không hợp với cái mùi bệnh viện mà . Với lại, tao cũng đâu có bệnh gì .

– Có hay không thì chờ Thế Đình quay lại sẽ rõ .
– Tại sao Thế Đình biết tao ngất ?
– Tao vừa quay vào, cũng vừa lúc Thế Đình đi ra . Thấy mày nằm xuống nền xi măng, anh ta như cuống lên vậy .
– Thế Đình đưa tao vào đây, Nguyệt Hoa không nói gì à ?
– Nói gì, chị ta tức muốn điên lên khi Thế Đình bồng mày thì có .
Như Thiên đỏ mặt :
– Thế Đình bồng tao à ?
– Anh ta không bồng thì ai bồng đây ? Tao đâu làm chuyện đó nổi .
Bửu Ngọc khoát tay :
– Nhưng đó là chuyện giúp người, mày đừng quan tâm . Với ai, Thế Đình cũng làm vậy thôi .
– Thế còn Nguyệt Hoa ? Tao không muốn đối mặt với chị ta .
– Không muốn cũng không được khi mày đang là trợ lý cho Thế Đình .
Như Thiên thở dài :
– Tao sẽ gặp rắc rối dài dài cho xem .
Bửu Ngọc cười :
– Thì có sao đâu . Tao đang muốn xem một vở tuồng để coi ai là người chiến thắng .
– Mày thật là …
Bửu Ngọc nheo mắt :
– Tự nhiên tao có linh cảm rằng : mình sẽ thắng .
Như Thiên đập bạn :
– Cái đầu thông minh của mày đừng có hoạt động nữa được không ?
– Được . Nếu mày không thích nghe thì tao không nói nữa . Nhưng sau này, mày là người thắng trận, thì mày thua tao cái đầu heo đi .
– Bộ mày thích đầu heo lắm hả ?
– Không thích gì, nhưng thích lấy đầu heo của mày thôi . Sao hả ? Có hứa không ?
– OK . Còn không, mày thua tao cái gì ?
– Một chầu ở nhà hàng .
– Nói phải nhớ nghe .
– Ừ .
Hai cô gái ngoéo tay nhau . Nụ cười của Bửu Ngọc chưa dứt, thì cửa phòng bật mở . Thế Đình bước vào :
– Cô không sao nữa chứ, Như Thiên ?
Như Thiên thay đổi thái độ, cô hất mặt :
– Bộ ông thấy tôi có sao à ?
– Ồ … không . Nhìn cô cười vui vẻ như thế, tôi đã thấy phần nào yên tâm . Nếu không, tôi đã thấy mình có lỗi .
– Anh nói vậy là ý gì ?
– Lúc bác sĩ báo tin bệnh tình của cô, tôi nghĩ vì tôi đã tạo sức ép cho cô .
– Nghĩa là …
Bửu Ngọc bước lại :
– Anh làm ơn nói rõ hơn một chút đi, Thế Đình .
– Như Thiên không có gì nghiêm trọng ngoài việc cô ấy làm việc hơi nhiều, nên mỏi mệt thôi . Nghỉ ngơi nhiều một chút thì không sao nữa .
Như Thiên bỏ chân xuống giường :
– Không có gì thì tôi về được rồi .
Thế Đình ngăn lại :
– Khoan đã ! Nếu muốn về thì cô phải chờ truyền dịch xong .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.