Đọc truyện Tình Yêu Lạ – Chương 40
– Tặng quà cho bạn đi Dustin!
– Đừng mà Dustin!!!! Đừng mà!!!!! AAAAAAAa…
Từ nhỏ tôi đã có bệnh sợ chuột. Hễ nhìn thấy chúng ở bất kỳ đâu, lớn hay nhỏ, trắng hay đen đều làm tôi khiếp vía đến độ co rúm lại. Nhớ hồi trước, lúc còn đi học cấp hai, đám bạn biết tôi rất sợ chuột nên đã bỏ công chuẩn bị “quà” tặng rất độc. Tụi nó nhiệt tình đến mức leo lên cả mái nhà, chui xuống chân giường, tìm trong góc kẹt… được khoảng chừng năm bảy con chuột con gì đó, đem gói lại thành một hộp quà (màu đỏ cơ đấy) để trên bàn tôi. Vừa bước vào lớp, tôi hí hửng mở rađể coi coi bên trong là gì thì… (>___
Là Khoa!
…
Tôi lại vi phạm lời hứa của mình. Tôi có hứa sẽ không ở trong vòng tay của ai khác ngoài Quân, giờ đây lại không thể thực hiện. Khoa đang ôm chặt lấy tôi và tôi thì lại đang ôm ấp vòng tay đó bằng một sự… thân thuộc ở tận thâm tâm.
– Bao giờ Phong mới có thể trưởng thành? – Khoa vỗ nhẹ lên vai tôi, hỏi một câu hỏi thật khó hiểu.
Tôi nhíu mày:
– Là sao?
– Mười sáu tuổi, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô, chả bao giờ thấy có được chút chín chắn cho bản thân. – Gã mơ hồ nhìn tôi. – “Nhưng lần này, đáng mặt nam nhi lắm chứ!”
– Cảm ơn vì… quyết định c… ủa K… hoa… – Tôi cúi đầu, thì thầm trong miệng những câu nói không rõ ràng.
Một khoảng thời gian qua, tôi và Khoa đã từng yêu nhau. Đến khi suy nghĩ lại, tôi thấy việc mình từng làm có nhiều điều lố bịch nhưng tôi thấy quyết định đó là đúng, không có gì là đáng hối tiếc. Ngay cả khi Khoa trở mặt, tôi vẫn không có đủ can đảm để trách hắn quá ba tiếng đồng hồ. Vì sao ư? Vì mọi việc là do tôi gây ra, tôi tự thắt gút rồi không tháo ra, lại để đấy, không xử lí đúng lúc nên hậu quả phải gánh là điều đúng. Những gì xảy ra, dù tốt dù xấu đều do tôi gián tiếp tạo nên.
– Tôi vẫn còn muốn yêu Phong!
Tâm tư con người thật khó đoán, nó quả là phức tạp lắm!
Lúc này, tôi ngoại trừ bắt đầu lại nghĩ về việc yêu Khoa như ngày nào thì không nghĩ đến bất cứ chuyện gì. Quân cũng là ngoại lệ.
– Đau không? – Tôi giả vờ đánh trống lảng đế trốn tránh câu nói của hắn. Tôi thật sự… nghe nhịp tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.
Hắn đã vì tôi mà sinh sự với con Tina, bị đám đệ tử của nó đánh cho một trận cũng… bán mạng. Một minh chứng là tụi nó không làm xạo: Gã bị đánh đến tím cả mặt, mắt cũng bầm nốt (kính vỡ mất một bên luôn ấy chứ) thì thử hỏi có phải thật hay giả?
– Ngày trước, Phong đã từng tỏ tình với tôi, tôi lại thiếu thành ý. – Một vòng tay ấm áp hơn cả vòng tay của Quân choàng vào vai tôi, ủ chặt lên đó. – “Hôm nay, tôi vẫn muốn nếu còn có thể… Phong hãy yêu tôi lần nữa!”
Tôi thấy mình thật nóng! Như thể có một ngọn lửa đang quấn chặt vào da thịt tôi…
– —– o0o ——
Hai ngày sau đó
– Ưahựa… Tại sao tao phải dọn phòng cho ai đó? – Tôi khó chịu nhìn con nhỏ em tôi trong lúc lau dọn cái phòng khách bám đầy bụi bặm.
Thật sự không phải thế! Ngoài chuyện bụi bặm nó còn rích chịt rích chằng, hôi hám mùi ẩm mốc và dơ bẩn khủng khiếp. Nhà tôi đã lâu không có khách, hôm nay lại đột ngột sắp có. Mỗi lần khách đến, tôi lại phải lau dọn nó.
Tôi thấy thật bất công cho mình! Tại sao tôi lại phải làm việc này? Tại sao tôi phải nai lưng ra làm như một thằng hầu cho người nào đó? Thật là quá quắt!!! (Thường thì tôi không làm gì cả, chỉ ở không thôi!)
– Nghe đồn bà chị họ với con con của bả về đây chơi vài tuần. – Nhỏ em tôi vừa ngồi sơn móng tay vừa nói nói như thể bà nữ hoàng. Nó đã không bị bắt phục dịch. – “Dân Sài Thành!” – Câu nói nhấn mạnh mang đầy ngụ ý.
– Ngon lắm àh?
– Có bao giờ tao gặp bả đâu. Nghe cô chín nói má của bà chị này là chị của bà nội mình, cũng lâu rồi không về đây. Mà bả đâu… bốn mấy tuổi, bằng tuổi ba mình!
– Kệ xác pả!
– Bả còn ở đây, mày còn bị bắt đày đoạ dài dài.
– Tao ghét bả!!!!!!!!!!!!
– ——————————–
Buổi trưa cùng ngày
– “Mày thấy hong…” – Con Nhi tôi khều vai tôi rồi thì thào. – “Con ngoan đó mày! Nhu mì thục nữ dễ sợ!”
– “Ai mà chằng ăn trăn quấn như mày…” – Tôi móc.
– “Dzị mà còn bị mày ăn hiếp.”
– “Mày làm em tao mà muốn như chị tao rồi còn bày đặt nói hả??!!”
Đang lúc hai anh em tôi sôi nổi tranh luận thì…
– Thưa cậu… Thưa dì… – Con bé Mỹ Kim đột ngột xuất hiện. Nó lễ phép cúi chào hai anh em tôi.
– Ờh… Thưa con! – Tôi kéo tay nhỏ em mình.
– Chào! Chào!! Mạnh giỏi há?
– Dẫn cháu nó lên phòng cất đồ đi con! – Bà nội tôi ra lệnh.
– “Coi tao ăn hiếp nó cho mày coi nè!” – Nhỏ em tôi nghiến răng trèo trẹo trong miệng, mặt đầy ác ý.
– ————————
– Cầm lấy đi cậu!
Tôi muốn hoá đá khi nhận được món quà của con nhỏ cháu… “trời thần” mà mình lần đầu biết mặt này.
Tự nhiên bị xịt keo vô duyên quá chừng!
– Cái… cái mà… Cái này… Cái mà… Sao đưa tao?
– Chứ không phải nghe nói dân quê hay “gượng đực” bậy hả? Đưa sẵn bao cao su có gì cậu có tới thì con đỡ dính bầu. – Nó nói mà mặt không biến sắc, mắt chớp chớp như thể ngây thơ có thừa.