Đọc truyện Tình Yêu Lạ – Chương 22
Tôi đang mãi mê với những suy nghĩ, dâng trào trong sự hạnh phúc và chìm mình trong sự ngất ngây do tình yêu mang đến thì… Một cái run đến với tôi và nó làm tôi giật bắn người. Muốn đứng cả tim!
Èe… è… Wác wác…
Tôi có tin nhắn (@[email protected])! Tin nhắn ở trong điện thoại.
– Hic, tin nhắn mắc dịch!!! – Tôi thét lên khi nó đến trong bất ngờ và đã vô tình phá bĩnh giấc mơ của tôi. Tôi căm thù và tôi sẽ nguyền rủa tên nào đó dám gửi tin nhắn cho tôi lúc này, tôi sẽ nguyền cho hắn bể bụng luôn!!
Đưa tay vào túi, tôi móc ra cái điện thoại và kiểm tra tin nhắn. Tôi cắm cúi đọc.
“Sướng wá rồi hen! Hay wá rồi hen!! 8664 của anh đang zui wá hen!!”
Tôi vã cả mồ hôi hột khi đọc dòng tin nhắn, hic hic… Nếu như đó là tin nhắn của ai đó thì tôi ko sợ, đằng này lại là do thằng Khoa nó nhắn cho tôi. (T_T) Tôi dám chắc là nó đang điên tiết lên và muốn nhào lên sân khấu, bóp chết “anh” Quân ở trển. Sau đó, nó sẽ xuống dưới này và xé xác tôi ra vì tôi đã đc “đề tên xướng bảng” với kẻ thù của nó, với lại hôm qua tôi dám cho nó leo cây nữa.
Tôi cũng hổng ngờ là nó biết chuyện tôi đc câu thông tài khoản và nó biết pin code của tôi nữa. Hic hic… Thôi thì, lại phải nói dối tiếp tục thôi. Nói dối hoài tôi cũng sợ mình sẽ quen tật mà thành thói, rồi từ đây sẽ ko còn cách nào nói thật nữa!! Huhuhu… sao tôi cứ phải vướng vào lưới tình để rồi tự làm hại mình khi chui đầu vào con đường tội lỗi vậy nè??! (#_#)
“Dạ hong có đâu, đừng giận mà!! Tội người ta nhém! Người ta đâu biết gì chuyện hôm nay đâu…” – Tôi gửi tin nhắn đi mà trong bụng thầm nói một câu: “Xin lỗi tình yêu!!!”
Tin nhắn đc bắn đi trong khi cả sân trường đang say sưa lắng nghe Quân hát bài hát tỏ tình kia. Tôi cũng nằm trong số đó khi mà… đầu óc của mình lâng lâng phải biết.
– Hic hic… tại sao của mình hong phải là 8664 mà là 8665 chứ?! Hhuhu… – Con nhỏ Vy ngồi ở lớp kế bên tôi thét lên trong khi nó vò đầu bức tóc như 1 bà điên. Tôi dám tin là nó đang nổi xung lên và sẵn sàng cào cho banh mặt “cái người” có mã số 8664 kia nếu như nó biết đó là ai. Tôi mà nói ra cái người đó đang ngồi chình ình kế bê nó thì nó sẽ đạp tôi ngã ghế cho xem (T_T).
– Mày tốt số wá hà, đúng đc gần hết số. Tao hả, hổng đc con nào nè… 7928 là sao? Huhuhu… – Tới phiên con Hân của lớp con Vy gào lên chặp 2.
– Hên khỉ gì? Pà móc họng tui hả? – Con Vy quạo quọ lên giọng nạt nộ con Hân.
– Móc gì má?? Con nói zị mà má cũng bắt bẻ đc nữa hả? Trúng hay hong trúng thì thôi, nói phải hong phải thì cũng thôi, làm zì nổi xung lên zữ zị? Bộ pà tưởng tui sợ pà hả? – Con Hân chót chét đáp lời lại ko sót 1 chữ.
– Mày hong sợ tao thì sợ ai?
– Sợ quá há!!! Mày tưởng mày đẹp lắm hay sao mà thằng Chiến, thằng Phi nó thích rồi làm giọng chảnh. Cũng hên àh… hor hor… hên là anh Quân hổng chấm pà đó, nếu mà đi chung với ảnh thì hoá ra là bông Cỏ *** Heo cắm lên tấm thẻ hột “xòn” rồi sao há… hor hor…
– Mày đẹp mặt gì mà lớn họng con kia? Con tám, mày muốn đánh lộn hả? – Con Vy đá ghế con Hân ra chiều khiêu khích.
– Mày hay!!! Mày giỏi rồi!!! Bị tao sợ mày nát mặt thôi con. Móng tay pà đây zũa sẵn rồi, dưỡng 2 tuần nay mà hong có thằng nào cho pà cào hết áh. Pà đây đang hứng thú nè…
– Mày tưởng móng tay mày nhiu đó đủ hả? Coi đi con! – Con Vy giơ tay lên rồi bấu lại, ra chiều nó đang hăm doạ cho con Hân sợ bộ móng tay của nó.
– Hết tiết đi rồi biết…
Tôi đúng lí ra còn nghe đc tiếp nhưng vì lại nhận đc tin nhắn nên… thôi, tôi bỏ qua mấy chuyện con nít đó mà tiếp tục công chuyện của mình là đọc tin nhắn chứ làm sao nữa.
“Thiệt là hong có hong? Mà… hôm wa, sao trốn tui?”
Tôi đáp lại như sau: “Dạ hong đâu, tại bị bệnh bất thình lình. Lúc đi ăn sáng xong tự nhiên thấy choáng voáng trong người, đầu óc quay cuồng nên hong đi đc nữa. Cái, lên giường mà… Zz…zZZ luôn! Hic”
Thằng Khoa nhận tin nhắn rồi đáp lời như zầy nè: “Bệnh hả? Có làm sao ko? Có đi pác sĩ chưa?”
“Dạ, đi rồi. Cảm sơ sơ àh. Đừng có giận P. nhá!!!”
“Ứh ừh… Tạm ko zận. Mà, tối nay đi chơi đc ko?”
Tôi vốn định hồi âm lại thì… Ở đâu đó, 1 cái tin nhắn khác nó bắn tới 1 cái đùng.
“Nhóc con ơi! Anh hát có hay ko hả? Có thik ko hả?”
Hoá ra là tin nhắn của Quân gửi cho tôi. Hic hic… sau tự nhiên cái hát xong rồi?!
Tôi ngước mặt lên nhìn thì quả thực là gã đã hát xong tự lúc nào rồi, bây giờ chỉ có mấy ông thấy ở trển để mà “thao thao bất tuyệt” thôi. (*_*)
Tôi đành phải tạm hoãn lại chuyện tâm sự với thằng Khoa để mà tâm sự với gã trc.
Nhưng trc khi nhắn tin, tôi phải dịu giọng trc rồi làm ra vẻ hiền ơi là hiền, dễ xương ơi là dễ xương để dụ đám người này. Chứ nếu ko, thể nào cũng có chuyện xảy ra khi tôi nói lớn tiếng. Tôi nhắn 1 tin nhắn “pé cưng” đi như sau:
“Dạ thik chứ anh. Anh hát hay lắm nha!!! Zị mà còn zấu em nữa, ko chịu hát cho em nghe bao giờ.”
Tôi bắn tin nhắn đi cho tên Quân rồi lại bắn tiếp tin thứ 2 cho thằng Khoa.
“Đc chứ, tối nay P. ko có bận zì hết.”
Tin nhắn thứ 2 đc gửi đi và tôi nhận đc ngay tin nhắn phản hồi của Quân ngay lập tức. Vậy là, giờ SHDC sẽ ko buồn nữa rồi. Hí hí…
“Tại em ko hỏi anh có biết hay ko nên anh ko nói. Mà mọi hôm em zữ lắm nhá, bữa nay sao lại hiền khô mà còn thấy cưng muốn chết zị nè?”
“Em dữ lắm hả? Em tưởng mình còn hiền chưa đủ đó chứ! Mà… anh thik em hiền hay zữ?”
“Tối nay hẹn mấy giờ thì đi đc hả?”
“Chắc là 7h rưỡi đi đc áh, tại còn tắm rửa nữa. Mà… đi đâu?”
“Đi coi phim hong?”
“Em mà hiền hay sao? Em zữ như con cọp ấy. Anh chỉ thik em hiền thế này thôi, thấy thg hơn nhìu nhìu!!”
“Anh chê em hay khen em đó?”
“Anh khen đấy cưng àh. Mà… hôm qua, zìa nhà xong có nhớ tui hong?”
“Nhớ cái đầu heo anh thì thà là nhớ kem trái dừa còn hơn!”
“Đi coi fim hả? Cũng đc đó!!! Mà, coi fim zì?”
“Coi phim tình cảm đi! Tình cảm Teen…”
“Thik coi fim ma àh! Fim ma mới hấp zẫn!!! Há há há…”
“Tui sợ ma lắm! P. thik cảm giác mạnh wá hen.”
“Hong đâu, tại coi fim ma cái nó… nó… sợ. Mà sợ thì có người kế bên, cái… ôm!!! Hihi…”
“Ai cho mà ôm?”
“Ko cho cũng ôm, tui cưỡng bức mà.”
“Anh bị chê ròy, hic hic… bị thương nặng luôn ròy…”
“Mà… sao anh đẹp chai zị?”
“Hong bít nữa! Đẹp vậy nên em mới dễ bị cưa thì cũng đc há?!”
“Cheer, có đâu mà mừng…”
“Eo ôi, ai dám coi phim zới P. chứ?”
“Ai biểu rủ tui đi coi chi. Thik đi ngắm biển àh…”
“Đi tới nữa tiếng lận đó. Đi zìa thôi cũng mất 1h rồi, chắc tới sáng há?!”
“Nè… tục kưng tối nay đi chơi đêm zới anh ko?”
“Thoy, nhà em tới 9h là giới nghiêm ròy. Đi đêm zới anh em sọ bị bẻ zò lắm… hichic…”
“Thì mình đi hóng mát ngoài đường đc ròy, cái đi xong zô chợ đêm. ^_^ Đc hong?”
“Anh dẫn zìa sớm cho. Đi ăn kem mà!”
– Mày nhấn zui quá ha! – Có tiếng ai đó nói văng vẳng bên tai tôi, nhưng tôi ko thèm đoái hoài tới vì tôi đang bận “tán trai” mất tiu rồi. Tôi bỏ lơi đi câu nói đó.
Tiếp tục bấm, bấm và bấm… Tôi ko ngừng nghỉ mà cũng ko thèm trả lời hay quay đầu lại coi đó là ai. Tôi nghĩ là ai đó quen quen thôi.
– Nhấn tới đâu rồi mậy? – Lại là giọng nói đó.
– Tối nay đc rủ đi chơi… – Tôi nói phong long mà hổng biết mình đang tiếp chuyện zới ai nữa. (@[email protected])
– Coi coi! – Cái giọng nói đó như ra lệnh bắt tôi phải nghe theo.
Đang cắm cúi bấm phím liên tục thì tôi thấy 1 bàn tay chìa ra trc mặt mình, ngụ ý là muốn lấy điện thoại để mà xem tin nhắn của tôi như lời nói tôi nghe đc.
– Coi gì mà coi, làm phiền muốn chết áh. Đi chỗ khác chơi coi!!! – Tôi tát vô cái tay đó 1 cái chát. Xong, tôi lại nhấn tiếp.
– Đứng lên coi! – Giọng nói đó lại ra lệnh.
– Đứng gì? – Tôi điên tiếc lên rồi quát lớn, tôi vẫn chưa chịu quay lại xem mình đang có cơ duyên tiếp chuyện với ai.
– Mầy… mầy hổng biết mày sợ tao hông chứ tao sợ mầy lắm rồi đó.
– Mắc zì phải sợ nhau? Đã nói đừng làm phiền, đang nhắn tin.
– Mày hổng sợ thầy giám thị hả?
– Ai mà phải sợ?! Mà tại sao phải sợ?!
– Lên phòng giám thị viết kiểm điểm đó mậy.
– Lên đó thì bất quá ngồi chơi 1 hồi, ăn miếng bánh, uống miếng nc trà rồi nghe mấy “ổng” đọc kinh cho nghe thôi. Sợ zì mà sợ!
– Zị thì… zị thì… – Cái giọng đó tự nhiên đổi khác. – “Lên đây đi con!”
– Aaaa… – Tôi thét lên khi 1 bàn tay cứng ngắt bấu vô tai tôi rồi xiết mạnh và giật người tôi đứng dậy.
Hỡi thiên địa ơi!!
Tôi xoay người lại thì thấy ông lão giám thị vừa già vừa khó tính sau lưng mình. (T_T) Phen này, tôi chắc chắn sẽ đc “ưu ái” hết mức, cưng chiều “tới tấp” luôn cho mà xem.
Tôi bị kéo đi ra khỏi hàng ghế trong những cái nhìn ngỡ ngàng có, hả hê có, châm chọc có mà tiếc nuối cũng có.
Tôi còn thấy thằng Khoa ngóng lên dõi mắt theo tôi và anh Quân thì đứng lên hụp xuống liên hồi để nhìn theo tôi… Tôi chỉ còn nhìn đc lần cuối trc khi phòng giám thị đóng cửa lại và…
…
Tôi ngước mắt lên và nhìn ra ngoài cửa sổ của “căn phòng giam” để nghe ngóng cũng như quan sát, theo dõi những gì xảy ra ở ngoài đó.
Bây giờ là 8h30’ và đã là ra chơi. Tôi bị giam lỏng trong đó từ sáng đến giờ vì tội “mọc gan” với ông giám thị khó tính kia. (T_T) Mà tôi đâu có ăn sáng cơ chứ!! Tôi đói đến rã ruột rồi… Ban nãy, anh Quân và thằng Khoá có nhắn tin cho tôi và hỏi tôi ăn sáng chưa, tôi đáp tin là chưa và cầu cứu họ. Giờ này, tôi nghe ngoài đó um sùm lắm! Dám tin là họ đang đến giải cứu cho tôi.
Tôi đưa đầu ra ngoài cửa sổ và theo dõi.
– Thầy thả nó ra đi! Nó nhỏ tuổi, biết gì đâu thầy. Nó lỡ miệng mà… – Anh Quân đang cố sức năn nỉ ông thầy. Tôi thấy ảnh lấm tấm mồ hôi trên trán trong khi cái miệng cứ nói, áo thí ướt đẫm. Thương quá đi mất!!! (T_T)
– Thả gì mà thả? Cho nó ở trỏng tời chiều luôn. Dám nhắn tin trong giờ SH hả? Giam tới khi nào giám thị khác vô thay. – Ông già khó tính phủi tay, ko đồng ý.
– Thầy… thầy người lớn đừng để bụng con nít mà thầy! – Anh Quân lại năn nỉ ỉ ôi.
– Con nít gì? Con nít mọc sừng, mọc nanh thì có.
– Í thầy nói nó con nít quỷ hả? – Anh Quân trợn mắt. Ảnh có lẽ là… tức điên lên.
– Cậu nói chứ tôi ko nói gì àh. Cậu nói nhá!! – Ông thầy chỉ trỏ.
– Thầy… thầy… thầy… – Anh Quân lắp bắp nói ko nên lời.
– Đi zìa đi! Cái thói cúp tiết của chú mày tao chưa tính mà còn tới tìm xin xỏ hả? Mày trây lười lắm nhá con trai! – Ổng sỉ đầu anh Quân 1 cái.
Giá mà tôi ở ngoài, giá mà tôi ko phải đi học là tôi sẽ leo cửa ra khỏi phòng, đạp ổng 1 cái ròy. Dám sỉ đầu người thương của tôi. Tức điên lên mà!!!
– Thầy, thả nó ra đi!!! – Tới lượt thằng Khoa kéo áo ổng. Tay nó còn cằm cái bánh Sandwich cho tôi.
– Ko là ko mày.
– Vậy cho zô thăm tù cũng đc mà thầy.
– Hong thăm nom gì hết, cho ở trỏng cách ly luôn. Nhốt vậy cho biết sợ. Ko xin xỏ gì hết. Bỏ đói!!
– Thầy tha nó 1 lần đi, hong thôi cho zô thăm xíu àh thầy…
– Mầy nữa, chuyên môn đi học trễ, còn cúp tiết, nghỉ học ko giấy phép. Tin là có thêm 1 phòng nữa cho mày ko thằng ra rại? – Ổng lại sỉ trán thằng Khoa.
Trời hỡi là trời!!! Tôi muốn leo ra cửa sổ mà bóp cổ ổng chết mất!!! Tại sao ổng dám hả??
– Gọi điện kêu cô mày xin cho nó ra đi! – Anh Quân gãi đầu gọi thằng Khoa.
– Xin đc là tao xin rồi chứ đợi mày nhắc hả? – Thằng Khoa điên tiết la lên. – “Pả bữa nay hong có đi dạy, mà gặp nó ở trỏng pả hỏi làm sao bị nhốt. Nói ra nó lo nhắn tin cái pả hạ hảnh kiểm nó nữa rồi tính sao? Bộ tính giết nó hả??”
– Hong lẽ tao leo cửa sổ hay là tông cửa lớn zô cứu nó ra?
– Nhào zô đi! Bảo đảm nó sẽ đc gửi giấy mời Phụ Huynh cho mày zừa lòng.
Tôi ngao ngán lắc đầu quay trở vô khi gặp 2 gã đó ngoài cửa sổ, 2 gã đang chí choé với nhau như kiến lửa với kiến càng. Con nào cũng dữ, cũng hăng!
– Hic… đói quá!!!
Tôi ôm bụng ngồi bên cửa sổ với vẻ mặt tiu nghỉu. Giờ này, tôi ước chi có 1 cái bánh mì cho tôi.
– Cho ông nè!
(~^_^~) Con Nhung xuất hiện với cái bánh mì Sandwich trên tay. Thì ra tôi đã đc cứu đói!! Hichic… Hoá ra có nhiều bồ cũng lợi như thế! Mà, cái bánh mì nhỏ xíu này cũng đủ để ăn lót dạ lút đói bụng chứ bộ. Măam…