Đọc truyện Tình Yêu Lạ Kỳ – Chương 3
“Bốn bào thai!!!!!!!!!!!!!” Tiếng kêu sợ hãi vang vọng toàn bộ tòa nhà, lờ mờ có thể nghe thấy âm thanh đổ vỡ leng keng thùng thùng liên tục phát ra ở cầu thang.
Trước khi hàng xóm của Du Duyên kịp mở cửa hỏi thăm chuyện gì xảy ra, một bàn tay đã túm lấy người đàn ông kia kéo vào nhà, sau đó đóng cửa…
“Bốn bào thai, bốn bào thai, bốn bào thai, bốn……” Hạ Thiên vây quanh Du Duyên chạy tới chạy lui, đã hoàn thành bị vây trong trạng thái khích thích cực độ. Cuối cùng quyết định hai tay vung lên, cởi hết quần áo Du Duyên ra để tiện nghiên cứu.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!” Vì thế, sau tiếng thét chói tai ngoài cửa lại tiếp tục vang lên hàng loạt âm thanh ngã cầu thang leng keng thùng thùng.
Trầm Tàn Xuân cùng người đàn ông kia một người ngăn cản một sắc lang cùng một người che chở cho người bị hành động của sắc lang nhắm tới.
Trầm Tàn Xuân cùng người đàn ông nhìn nhìn nhau một cái, quay qua Du Duyên đã muốn hoàn toàn hóa đá nói: “Tiểu Duyên, tôi cùng Hạ Thiên cáo từ trước.” Nói xong liền ôm Hạ Thiên bỏ đi.
Cửa vang lên một tiếng vang nhỏ, gọi lại Hạ Thiên đang trong tình trạng thạch hóa trở về.
“Tiểu Xuân, sao anh có thể bỏ lại tiểu Duyên một mình. Vạn nhất người kia là người xấu thì làm sao bây giờ, tiểu Duyên đang mang bầu đó, cậu ta nào có sức phản kháng sắc lang.” Hạ Thiên bất mãn nhìn Trầm Tàn Xuân.
Trầm Tàn Xuân mặc dù không biết người đàn ông kia, nhưng từ dáng đứng thẳng tắp cùng ánh mắt trong trẻo của anh ta có thể đoán được, người đàn ông đó không hề có ác ý. Lại nghe anh ta biết nhiều việc của Du Duyên như vậy, sợ là có quan hệ với việc mang thai của cậu ta, bọn họ ở lại nơi đó không thích hợp.
“Tin tưởng anh, anh ta không phải người xấu.” Trầm Tàn Xuân cười khẽ kéo lại Hạ Thiên đang muốn quay trở lại, anh cảm thấy Hạ Thiên so với người đàn ông kia càng giống sắc lang hơn, ha ha ~~
Hạ Thiên nghe anh ta nói như vậy, liền hoàn toàn yên lòng. Nghĩ lại lập tức liền ôm lấy cánh tay Trầm Tàn Xuân, mặt mày hớn hở nói: “Bốn bào thai nha, tiểu Xuân, anh có nghe thấy không, bốn bào thai đó. Chúng ta nhanh trở về đi, em phải lập tức thông báo tin tức tốt cho ông chủ còn có Học Hàn còn có Viên Viên!”
Trầm Tàn Xuân than nhẹ lắc đầu, mặc cậu ấy bước nhanh lôi kéo anh đi. Du Duyên, chúc cậu may mắn.
Trong phòng, Du Duyên cùng người đàn ông xa lạ còn đang giằng co. Chẳng qua, người đàn ông kia đã tự mình đi vào phòng bếp múc một chén canh gà, sau đó rất thoải mái ngồi ở trên sô pha uống. Mà Du Duyên trừng lớn mắt há to miệng dại ra nhìn hết thảy động tác của anh ta, bao gồm cả việc anh ta đi đi lại lại uống n bát canh, cuối cùng tay không đi ra còn ợ một cái thật to.
Người đàn ông đó tò mò nhìn nhìn Du Duyên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu sắp xếp gọn gàng trong lòng mình rồi ngồi xuống. Sau đó mở ti vi thoải mái ngồi ở sô pha tự xem TV tự sướng.
“Gấu lớn, anh đang làm cái gì?”
Một tiếng nổ thành công gọi ý thức Du Duyên trở về, thứ đầu tiên đập vào mắt là một con mèo máy màu lam thân thể mập mạp?!
Mèo máy?! Từ từ, đây là khái niệm gì?!
“Tiểu Duyên, sao lại mở TV lớn như vậy hả, làm tôi sợ muốn chết!”
Giọng nói trầm thấp mang theo một chút trách cứ trong đó làm cho Du Duyên há to miệng nghiêng đầu nhìn sang.
Bộ ngực rộng lớn, xoa nắm, cứng quá! Cái cằm cứng rắn, còn có mùi thơm ngát của bọt cạo râu. Đôi môi hơi mỏng nhẹ nhàng cong lên, môi mỏng tình cũng mỏng, không tốt! Cái mũi cao thẳng tắp, phong cách Hi Lạp cổ điển. Đôi mắt nhỏ dài lại là màu nâu nhạt, hơn nữa còn là hai tròng! Lông mi không dày nhưng đen nháy nhìn cũng thực thuận mắt, thoạt nhìn rất thoải mái. Tóc cũng là màu đen, còn là tóc dài nữa. Có phải sự thật hay không, ông kéo! Tiếp tục kéo!
“Nhẹ tay, nhẹ tay, da đầu cũng bị kéo ra rồi!” Người đàn ông méo miệng hô đau, Du Duyên này thật đúng là độc ác, xuống tay tuyệt không nể nang.
“Anh là ai????????!!!!!!!!”
“Giọng thật là cao nha, có cân nhắc đến việc đi học âm nam cao không?” Người đàn ông trừng lớn mắt, vẻ mặt thưởng thức nhìn cậu.
Ông mài ông mài, mài xong rồi ông cắn!
“Đau! Đau! Đừng cắn, thịt của tôi không thể ăn!”
“Ên, uổi, ở âu?” Du Duyên ngậm một miếng thịt cố rít qua kẽ răng một câu, lão hổ không phát uy khinh ông là mèo bệnh à. (Tên, tuổi, ở đâu =)))
“Tôi gọi là Doãn Lam, 26 tuổi, người Trung Quốc, chưa kết hôn. Nhà có lão mẹ 54 tuổi cùng lão ba 59 tuổi, còn có vợ đang mang thai bốn đứa con!!” Phạm nhân chịu không nổi cực hình cắn, rốt cục một hơi nói hết gia thế, xuất thân. Sau đó vô cùng đáng thương nhìn người đang cắn anh nói: “Hiện tại có thể nhả ra chưa?”
Du Duyên vừa lòng buông lỏng ra miệng, vai tên này thật tốt nha, thịt rất cứng rắn.
Doãn Lam thở ra một hơi nhìn nhìn một bãi nước miếng trên vai, ọe! Thật ghê tởm.
“Nói! Anh vì sao lại điều tra tôi. Còn có, sao anh lại biết tôi mang thai, nhưng lại là bốn… Bốn… Bốn bào thai!!!” Thật là khủng khiếp, bốn bào thai đấy, cậu khẳng định sẽ chết, “Thành thật khai báo cho tôi! Bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Đó là một đêm gió lớn nha, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, xung quanh yên tĩnh không hề có một âm thanh gì hết, đột nhiên gió vù ~~~ vù ~~~~ vù ~~~ thổi này ~~~ thổi này ~~~~, đột nhiên!”
“A!!!!!!!” Du Duyên thét lên lập tức nhào vào ôm ấp đang rộng mở của Doãn Lam, “Anh kể chuyện ma quỷ gì thế hả, tôi bảo anh trả lời vấn đề của tôi!!!!” Người này không phải có bệnh chứ?
Doãn Lam cúi đầu nhìn Du Duyên tự động nhảy vào ***g ngực mình, cực kỳ oan ức nói: “Tôi đang trả lời vấn đề của em đó thôi, tôi đang nói cảnh gặp mặt lãng mạn, kỳ diệu, làm cho người ta hồi tưởng của chúng ta mà.”
“Thứ, thứ, thứ này gọi là lãng mạn, kỳ diệu?! Đây rõ ràng là khúc dạo đầu truyện ma!” Du Duyên sắp bị tức chết rồi, tiếp tục phát huy giọng cao có thể so sánh với Pavarotti của cậu.
“Nhưng mà…”
“Không cho phép nhưng mà!”
Được rồi được rồi, ô ~~~~ lỗ tai sắp điếc rồi.
Doãn Lam giật giật khóe miệng: “Người ta chỉ là muốn nói cho em biết, người ta đối với nụ hôn tình yêu của chúng ta đêm đó rất hoài niệm thôi mà.”
“A!!!! Ai hôn nhau một đêm với anh, nói cho anh, cái gì cái gì Lam.”
“Doãn Lam.”
“…”
“Người ta đang nói cho vợ người ta không gọi là cái gì Lam, gọi Doãn Lam thôi.” Ô ~~~~ ánh mắt vợ trừng thật lớn nha, thật đáng sợ, ô ~~~~~
Du Duyên một tay ôm ngực, một tay giơ lên cao hướng trời: “Trời ơi, có phải đời trước tôi đã tạo nghiệt gì hay không, để bây giờ tôi gặp phải anh ta, trời ơi ~~~”
“Vợ à, em đang làm gì vậy?” Doãn Lam tò mò trợn to mắt nhìn cậu, “Đóng kịch Shakespeare ư?! Vợ à, em thật là lợi hại nha!”
Ánh mắt lóe sáng tràn ngập sùng bái làm cho Du Duyên thiếu chút nữa té xỉu, cậu lập tức khống chế cảm xúc của mình, hét lớn một tiếng: “Ai là vợ của anh?! Anh là đồ ngốc à, không thấy tôi là nam à!” Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị anh ta chuyển đề tài thành công.
“Em chính là vợ của tôi mà. Em là mẹ của con tôi, đương nhiên là vợ của tôi.”
À, tôi là mẹ của con anh, cho nên là vợ của anh à. Du Duyên tiếp thu giáo huấn gật gật đầu. Chậm đã, mẹ của con?! Vợ?!
“A!!!!!!!!!!!!!!” Một tiếng thét chói tai, lần thứ ba thành công làm cho các hàng xóm quyết định gọi 110.
“Mẹ của con? Anh bảo ai là mẹ của con anh? A! Nói mau! Rốt cuộc sao lại thế này? Tôi bóp chết anh! Bóp chết anh!” Lúc này Du Duyên đã hoàn toàn trở nên hung bạo, bóp chặt cổ Doãn Lam nghiến răng nghiến lợi hô to.
“Tai nạn chết người rồi!!! Cứu mạng!!!” Cũng kỳ lạ là Doãn Lam có thể dưới độc thủ của Du Duyên vẫn kêu được lớn tiếng như vậy.
“Bóp chết anh! Bóp chết anh!”
“Vợ à, em không để ý tôi cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, em nhẫn tâm để các con vừa sinh ra đã trở thành những đứa trẻ mồ côi bố sao? Các con à, bố đi trước đây, bố sẽ ở thiên đường vĩnh viễn phù hộ các con.”
Gì?! Gân xanh nổi hết lên rồi? Không thể nào, như vậy cũng không có tác dụng sao? Doãn Lam giơ một tay sờ sờ cằm, cố gắng suy nghĩ những lời cầu cứu của không đúng chỗ nào, lại làm cho vợ còn tức giận hơn cả trước đó.
Du Duyên bị bộ dạng thoải mái nhàn tản của Doãn Lam làm cho tức giận đến độ máu dồn lên não, lập tức ngất đi.
“A!! Vợ? Vợ à? Vợ à, em làm sao vậy?” Doãn Lam lập tức đỡ lấy cậu, thấy bộ dạng nhắm chặt mắt sắc mặt tái nhợt của Du Duyên, sợ tới mức kêu to lên,”Vợ à, em làm sao vậy? Em sẽ không chết chứ, ô ~~~ em chết thảm quá!! Các con đáng thương của bố à, bố còn chưa nhìn thấy các con mà các con đã theo mẹ rời xa bố rồi, ô ~~~~”
“Vợ à, em đừng chết mà, vợ ơi ~~~~”
Tiếng khóc thê thảm đến nỗi có thể đánh thức một người đã chết, Du Duyên trừng mắt nhìn, liền thấy Doãn Lam nước mắt đầy mặt ở đó khóc tang: “Vợ à, em chết thảm quá ~~~ các con à, vì sao các con với bố lại duyên mỏng như vậy chứ ~~~Vợ à…”
“A!!!!!!!!!!!!!” Tiếng thét lần thứ tư trong tối nay vang lên làm cho chó hàng xóm cũng không dám sủa, “Xác chết vùng dậy!!!!!!”
Du Duyên hai tay che mặt, quyết định tốt nhất là tiếp tục hôn mê cho xong. Có lẽ khi tỉnh lại, tên Doãn điên này sẽ biến mất không thấy tăm hơi. Đúng, ngủ, ngủ, tôi đang nằm mơ, nhất định đang nằm mơ.
Đang muốn nhoài người về phòng ngủ, thân thể bỗng nhiên bay lên không, sợ tới mức cậu trừng lớn mắt, lại bị khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi kia của Doãn Lam dọa cho thiếu chút nữa hôn mê tiếp lần hai.
“Vợ, em không sao chứ?”
Bĩu bĩu môi, Du Duyên cảm giác cơ mặt đã bắt đầu co rút.
“Vợ, em có thai trong người đấy, cảm xúc không được quá mức dao động, để tránh tổn hại tới thân thể.” Nhìn anh quan tâm tới cậu ấy thật nhiều nha, Doãn Lam có vẻ đắc chí.
Du Duyên nuốt nước miếng, đè nén phẫn nộ sắp trào ra cổ họng thành tiếng thét. Nặn ra một nụ cười nói: “Tôi nói này anh Doãn, anh…”
“Vợ à, em cười lên thật dễ nhìn nha!”
Ông nhịn! Du Duyên cố gắng duy trì nét tươi cười trên mặt: “Anh Doãn, anh…”
“Vợ a, tôi là chồng của em nha, là bố của đứa nhỏ nha, sao em có thể gọi tôi anh Doãn được, em cần phải gọi tôi là chồng!”
Ông lại nhịn! Du Duyên xiết chặt tay thành quyền: “Anh có thể nói cho tôi biết, làm sao anh biết tôi mang bốn bào thai?”
“À, cái đó hả. Bởi vì tôi là chồng của em, là bố của đứa nhỏ, cho nên tôi biết em mang bốn bào thai thôi.” Doãn Lam mở to đôi mắt vô tội đáp lại ánh nhìn của Du Duyên, thật là kỳ lạ, vợ anh sao lại ngốc như vậy, ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu, cậu ta sinh con ra có thể cũng ngốc như vậy không? Nhưng mà không sao, chỉ cần một gen tốt là được. Hơn nữa, tục ngữ đã nói, chồng không chê vợ xấu, đương nhiên cũng sẽ không ngại cậu ngốc.
“Thả tôi xuống được không?” Du Duyên cười nhìn anh ta, vừa lòng khi thấy Doãn Lam thả cậu xuống đất.
“Vợ…”
“Anh đi chết đi!” Một tiếng rống vang lên, theo đó Doãn Lam ngã xuống, thế giới rốt cục yên tĩnh!