Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết

Chương Q.1 - Chương 8: Huy Hiệu


Bạn đang đọc Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết: Chương Q.1 – Chương 8: Huy Hiệu


Một tiếng sau, Cố Hạo Ninh quay lại phòng bệnh Lâm Nhược Kỳ đã dọn dẹp và rửa sạch xong xuôi cặp lồng, bát đũa.
“Nhược Kỳ, con tiễn Hạo Ninh nhé!” Thay Cố Hạo Ninh chuẩn bị ra về, cha Hạo Ninh nháy mắt lia lịa với Lâm Nhược Kỳ. Ông đang giúp cô tìm cơ hội trò chuyện với chồng mình.
Dịp Tết, không ít bệnh nhân đã xuất viện, hành lang bệnh viện chìm trong yên ắng. Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ im lặng bước đi bên nhau, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
“Ban nãy anh vừa hút thuốc à?” Sóng bước bên Cố Hạo Ninh, Lâm Nhược Kỳ ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc tỏa ra từ người anh, anh thực sự ra ngoài hút thuốc sao? Còn hút nhiều đến thế này? Cô nhớ trước kia, Cố Hạo Ninh rất hiếm khi hút thuốc.
“Có hút mấy điếu.”
“Anh, bớt hút thuốc đi nhé! Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.” Cô nhớ lại lần Cố Hạo Ninh uống rượu say bí tỉ, đến mức nôn ra mật xanh mật vàng, rồi lần trước đó nữa, anh uống nhiều đến mức xuất huyết dạ dày… Sao anh luôn không chịu quý trọng bản thân như vậy? Trước kia là uống rượu, giờ thì hút thuốc. Kìm lòng không được, cô khẽ nói một câu: “Dù thế nào, anh cũng không nên tự giày vò bản thân mình.”

Cố Hạo Ninh chợt khựng lại. Anh chợt nhớ đến lần mình uống say khướt, Tiểu Phong đã khóc ngất trước giường, nước mắt giàn giụa hỏi: “Tại sao anh lại giày vò bản thân như thế?”
Cố Hạo Ninh chợt thấy lồng ngực đau nhói, bước chân bất giác loạng choạng.
“Hạo Ninh…” Vu Tiểu Phong vội đỡ lấy anh.
Ngay khoảnh khắc đó, bất chợt Cố Hạo Ninh thoáng ngẩn ngơ, như cảm thấy hơi thở của Tiểu Phong phảng phất đâu đây. Nhưng khi anh định thần lại, nhìn rõ đó là Lâm Nhược Kỳ, tất cả sự ấm áp và mong đợi dưới đáy mắt vụt tan biến, anh chầm chậm đẩy Lâm Nhược Kỳ ra. “Cô vào trong đi, chỉ có một mình cha trong phòng.”
Dõi theo bóng lưng cô liêu đã có phần gầy gò của Cố Hạo Ninh, cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh từ phía sau, nói với anh rằng, đừng bi thương như thế, đừng đau khổ thế nữa! Tiểu Phong, ở ngay cạnh anh đây! Nhưng cô lại không thể nói gì, cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt, nhìn theo bóng lưng của Cố Hạo Ninh biến mất giữa màn đêm mờ mịt…
Cố Hạo Ninh vừa ngồi vào trong xe, điện thoại liền đổ chuông.
“Anh Ninh, em Đinh Hồng đây, em vừa đến Ý, anh có nhờ em mua giúp huy hiệu các đội bóng, là những đội nào vậy?”
“Vicenza, Florence, Juventus, Bologna và Brescia. Nếu tiện thì mua giúp anh, cảm ơn nhé!”
“Vicenza, Florence, Juventus, Bologna và Brescia? Ok, em nhớ rồi. Giờ em đang ở Turin, huy hiệu của Juventus ắt không thành vấn đề, còn bốn cái kia để em tìm xem có không. Anh còn cần gì nữa không?”
“Hết rồi. Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
“Không tệ! Ha ha, may mà có Phương Na ở cạnh, chứ Tết mà một mình rong ruổi nơi xứ người, cũng thê lương lắm!” Đinh Hồng ôm lấy Phương Na, hạnh phúc đáp.
“Oắt con, cứ ở đó mở cờ trong bụng đi. Nhưng công việc vẫn phải làm cho tốt đó!” Cố Hạo Ninh nghĩ tới gương mặt Đinh Hồng chắc hẳn đang tràn trề hạnh phúc, bèn trêu chọc.
“Yên tâm đi, tác phong của em anh còn chưa biết sao, hai tay hai súng, tình yêu lẫn sự nghiệp đều không lỡ cái nào!”

“Vậy thì tốt! Được rồi, không có gì nữa thì tạm biệt nhé, đợi cậu về, hai anh em mình tìm cơ hội họp mặt!”
“Vâng, vậy em cúp máy trước nhé!” Vừa cúp điện thoại. Đinh Hồng quay sang hỏi Phương Na: “Mấy đội bóng ban nãy em nhớ hết chưa?”
“Nhớ rồi!” Phương Na nguýt một cái. “Thế mà anh còn dám ở đó ba hoa hứa hẹn với Giám đốc Cố. Xem trí nhớ ngắn ngủn của anh kìa! Nếu em không nhớ giúp anh, chẳng lẽ anh lại gọi điện đường dài lần nữa để hỏi hả?”
“Ha ha, chứ gì nữa! Ai bảo anh không được thông minh, lanh lợi, trí nhớ siêu tốt như em chứ?” Đinh Hồng cười ha hả, một tay kéo hành lý, tay kia ôm Phương Na, rời khỏi sân bay.
“Vicenza, Florence, Juventus, Bologna và Brescia, sao tên mấy đội bóng này nghe quen thế nhỉ?” Phương Na lầm bầm, bất chợt một ý nghĩ lóe qua đầu, vỗ Đinh Hồng cái bốp: “Em nhớ ra rồi, năm đội bóng này đều là những đội Baggio từng đầu quân! Tiểu Phong cực thích Baggio! Trước kia ngày nào Tiểu Phong cũng ra rả bên tai em, bảo sau này phải thu nhập đủ huy hiệu của các đội đó! Chẳng lẽ…” Phương Na nhìn sang Đinh Hồng, trong ánh mắt lướt qua tia sửng sốt.
“Ôi, theo anh thấy, sở dĩ anh Ninh muốn thu nhập mấy cái huy hiệu đó, chín mươi phần trăm là vì Tiểu Phong rồi.” Đinh Hồng buồn bã tiếp lời. “Anh Ninh đúng là người đàn ông si tình, tiếc là… Tiểu Phong đã…”
“Không phải có câu ở hiền gặp lành ư? Tại sao Tiểu Phong lại thảm thế này?” Nói đoạn, mắt Phương Na đã đỏ hoe. Cô là bạn thân của Vu Tiểu Phong hồi còn du học bên Pháp, tận mắt chứng kiến Tiểu Phong và Cố Hạo Ninh vượt qua mọi chông gai, khó khăn lắm mới đến được bên nhau. Lúc đó, cô còn vui mừng thay cho Tiểu Phong, ai ngờ hai người trùng phùng chưa được bao lâu, Tiểu Phong đã phải chết thảm bởi tai nạn giao thông bất ngờ.
“Có lẽ đó là số mệnh an bài.” Đinh Hồng cũng không biết nên nói gì. Một cô gái hiền dịu, nhã nhặn nhường kia lại gặp kết cuộc thảm khốc ấy, mỗi lần nhớ đến, cậu cũng thấy xót xa, huống chi là Cố Hạo Ninh…

“Tiểu Phong ra đi như thế, thật không biết Giám đốc Cố làm thế nào để vượt qua được.” Vừa lẩm bẩm, nước mắt Phương Na đã lã chã rơi.
“Ừ. Đúng lúc hạnh phúc nhất thì đột ngột mất đi người mình yêu, trong khi anh ấy lại là nguyên nhân gián tiếp nữa… Có lẽ suốt đời này, anh Ninh khó lòng vượt qua nỗi thống khổ này…”
Nhớ lại dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, sống như cái xác không hồn của Cố Hạo Ninh sau khi Vu Tiểu Phong qua đời, Đinh Hồng thở dài bất lực.
“Đều tại cái bà Lâm Nhược Kỳ đó cả!” Phương Na cũng tức tối, cắn chặt môi. Tiểu Phong xảy ra chuyện trong lúc ngồi trên xe của Lâm Nhược Kỳ, nếu như không phải cô ta cũng bị thương thì thực sự nghi ngờ chính cô ta cố tình sắp đặt vụ tai nạn.
“Chị ấy cũng là kẻ đáng thương.” Vừa dứt câu, Đinh Hồng liền trông thấy gương mặt Phương Na lộ ra vẻ bất mãn, vội chuyển đề tài: “Được rồi, đừng đau buồn vì họ nữa. Chí ít họ đã có được những hồi ức tốt đẹp bên nhau! Không ai biết cuộc đời mình rốt cuộc sẽ dài đến đâu, cho nên, chúng ta hãy cùng cố gắng sống hạnh phúc, Tiểu Phong ở trên trời nhất định cũng phù hộ cho chúng ta!”
“Tiểu Phong thực sự đã lên thiên đường rồi sao?”
“Cô ấy ắt hẳn đang ở trên đó dõi theo chúng ta.” Vòng tay của Đinh Hồng siết chặt Phương Na, lòng thầm nhủ, Tiểu Phong, nếu cô hiển linh, mong cô có thể phù hộ cho anh Ninh, phù hộ cho anh ấy sớm vượt qua nỗi đau này, phù hộ anh ấy một lần nữa tìm được hạnh phúc của riêng mình!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.