Bạn đang đọc Tình Yêu Kiên Cường Hơn Cái Chết: Chương Q.4 – Chương 3: Cô Hàn
“Cô giáo Lâm, hôm nay lại đi kiểm tra à? Tình trạng em bé thế nào?”
“Tốt lắm ạ, bác sĩ bảo các chỉ số đều tốt.” Lâm Nhược Kỳ cười, trả lời Hiệu trưởng Lư, nụ cười đong đầy hạnh phúc và vui sướng.
“Thế thì tốt! Cháu cũng phải chú ý sức khoẻ mình đó. Đã hơn bảy tháng rồi, cháu vẫn gầy thế này, phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng vào! Đúng rồi, mấy tháng còn lại cháu đừng làm thêm nữa, cũng bớt đứng lớp, cứ yên tâm đợi sinh con đi!”
Hiệu trưởng Lư xót xa nhìn Lâm Nhược Kỳ, không biết tại sao, đối với cô gái này, bà luôn thấy gần gũi đến lạ, cảm giác như là con gái ruột của mình vậy, luôn muốn quan tâm đến cô nhiều hơn.
“Không sao, cháu rảnh quá nên cũng bức bối lắm, bọn trẻ đều rất ngoan, cháu ở chung với chúng vui lắm ạ!”
Lâm Nhược Kỳ cười dịu dàng, cô bây giờ thực sự rất vui vẻ.
Nửa năm trước, bước ra khỏi bệnh viện, cô không biết nên đi đâu, một mình cô đơn lang thang trên phố, nhìn biển người mênh mông, giữa lòng thành phố náo nhiệt nhưng không biết dưới gầm trời rộng lớn, liệu có chỗ nào cho cô dung thân, sống cuộc đời yên ổn.
Kéo va li, cô lang thang bước những bước chân vô định, đến khi hoàn hồn, mới sực phát hiện mình đã bất giác đi đến trước cổng viện phúc lợi.
Nhìn cảnh cổng quen thuộc, từng viên ngói, viên gạch thân thương ngày nào, cô như đứa trẻ phải chịu ấm ức cuối cùng đã trở về nhà. Những chua chát và đắng cay kìm nén trong lòng suốt bấy lâu phút chuốc vỡ oà, như dòng nước lũ vỡ bờ cuồn cuộn dâng trào, bao trùm lấy cô. Cô ngồi trên va li, đôi tay ôm ghì hai vai, oà khóc nức nở.
Sau đó, Hiệu trưởng Lư nghe bác bảo vệ kể tình trạng của cô, hối hả chạy ra, dẫn cô vào viện phúc lợi.
Cứ như thế, cô lại trở về viện phúc lợi. Cô trở thành cô giáo ở đây, có nơi ăn chốn ở, mỗi tháng còn nhận ba, bốn ngàn tiền lương, đủ để cô duy trì cuộc sống.
Để kiếm tiền lo cho con sau này, cô còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm thêm, lên mạng giúp người khác phiên dịch tài liệu tiếng Pháp. Lúc mới bắt đầu, vì cô không có bằng cấp, rất khó tìm việc nhưng sau đó, cô dần tạo được uy tín, thậm chí thỉnh thoảng nhận công việc phiên dịch ở hội nghị. Cô vốn đã tiết kiệm được một khoản tiền lớn nhưng do mấy lần nằm viện trước đó, phút chốc đã hao hụt đi nhiều…
“Ây da, con phải chú ý sức khoẻ của mình chứ, đừng làm việc vất vả quá! Mấy lần trước xảy ra chuyện, thật quá nguy hiểm!” Lời nói của Hiệu trưởng Lư cắt ngang mạch suy nghĩ của Lâm Nhược Kỳ, cô chùng mắt, mỉm cười cay đắng.
Hiệu trưởng Lư và những người khác đều nghĩ sức khoẻ cô quá yếu nên mới khó giữ đứa bé, nhưng không ai biết kỳ thực cô chỉ có một quả thận, lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng vì đứa bé trong bụng này. Để tránh mặt Giang Hàn Phi, cô không đến bệnh viện nhân dân thành phố thêm lần nào. Khi đi khám Sản khoa, vì tình trạng sức khoẻ đặc biệt của cô, bác sĩ đề nghị xem thử các ghi chép điều trị trước kia của cô ở bệnh viện đó, cũng bị cô từ chối khéo.
Trong mấy tháng mang thai này, cô thường xuyên xảy ra vấn đề, lần nào cũng tưởng sẽ mất đi đứa bé, thậm chí mất đi tính mạng của mình nhưng lần nào cô cũng kiên cường vượt qua. Đứa bé trong bụng dường như cũng có sức sống mãnh liệt, từ đầu đến cuối đều dựa vào cô, cùng cô vượt qua hết ải này đến ải khác, bây giờ, cô càng lúc càng kiên định, tin rằng mình nhất định sẽ sinh hạ đứa trẻ này một cách bình an.
“Còn hơn hai tháng nữa là sinh rồi. Chồng cháu vẫn chưa biết sao?” Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lâm Nhược Kỳ. Hiệu trưởng Lư thầm lo âu, sức khoẻ cô yếu thế, dù liều cả mạng sống sinh hạ đứa bé, một mình nuôi dạy con cũng gian nan vô cùng.
“Vâng. Bọn cháu đã ly hôn rồi.” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt. Mấy tháng nay, cô đã đổi số di dộng, đã không còn liên lạc gì với Cố Hạo Ninh nữa.
“Haizz, đáng thương nhất vẫn là trẻ con.” Hiệu trưởng Lư thở dài, nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của Lâm Nhược Kỳ, bà cũng không nỡ khuyên nhiều, bèn dặn dò Lâm Nhược Kỳ về ký túc xá nghỉ ngơi, bà đi sắp xếp, trong thời gian này cố gắng để cô ít đứng lớp thì tốt hơn.
Lâm Nhược Kỳ mỉm cười cảm ơn Hiệu trưởng Lư rồi mới chậm rãi đi về ký túc xá. Nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng xoá kia, đột nhiên cô cảm thấy quạnh quẽ khôn cùng.
Trời đã vào đợt rét đậm, mùa đông ở Thượng Hải xưa nay buốt lạnh vô cùng. Cơn rét cóng thấm sâu vào xương tuỷ, dù mặc bao nhiêu áo ấm cũng chẳng ngăn được, giống như toàn thân đều bị quấn chặt bởi lớp vải bông ướt sũng tuyết, từng luồng khí lạnh men theo từng lỗ chân lông len vào sâu tận bên trong mạch máu như bị đông cứng đến tê dại, chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Nước mắt tuôn trào giữa cơn rét lạnh này, dường như muốn dùng chút hơi ấm mỏng manh đó khơi dậy những ký ức nóng hổi.
Đúng! Cô chưa bao giờ quên, cũng chưa hề chấm dứt nỗi mong nhớ kéo dài kia.
Không phải không nhớ mà là không thể.
Không thể gặp anh, chỉ cần gặp anh, tất cả những kiên cường và đè nén mà cô đang cố giả vờ e rằng sẽ tan thành mây khói chỉ trong phút chốc, chỉ cần gặp anh, có lẽ cô sẽ không thể nào xoay lưng rời đi một cách dứt khoát như thế nữa.
Cô chỉ có thể buông tay, đã không còn có thể quay đầu được nữa.