Bạn đang đọc Tình yêu không mật mã – Chương 41 – Phần 1
Chương 24: Sơn trại
Tỉnh giấc vài lần trong đêm, đến khi trời tảng sáng thì không thể ngủ được nữa, Tô Cẩm dựa vào đầu giường nghĩ xem mình nên làm gì, nghĩ đến nỗi đau đầu.
Buổi sớm ở trên núi quả thật rất tuyệt, những tia nắng vàng nhảy nhót xuyên qua tán lá, cả làng như được tắm qua một lượt bằng nước sạch, không khí vô cùng trong lành, có mùi thơm đặc biệt của gỗ rừng. Cho dù lúc rửa mặt cũng có người đứng bên cạnh trông chừng nhưng tâm trạng của Tô Cẩm cũng tốt hơn rất nhiều, lúc nhìn thấy Mạnh Hằng Phi, mặc dù trong lòng vẫn sợ hãi theo bản năng nhưng bề ngoài đã có thể tỏ ra thản nhiên.
Đương nhiên điều này có liên quan đến việc cô không nói gì với Mạnh Hằng Phi. Không thể không nói rằng, khi người này xuất hiện một cách hiền lành trước mặt người khác, rất khó có thể liên tưởng đến việc trong đêm cậu ta côn đồ, vô lại như thế nào. Nếu không nhận thấy vẻ độc ác ẩn sâu trong mắt, thì đó rõ ràng chỉ là một cậu bé đang lớn vô cùng bình thường, lễ phép ngoan ngoãn. Nụ cười sáng ngời của người ở trong lứa tuổi của cậu ta – gần giống như ấn tượng của Tô Cẩm trong lần đầu tiên gặp tại bệnh viện.
Đáng tiếc đó chỉ là giả tạo.
Thực sự đáng tiếc, đó chỉ là cậu ta cố ý giả tạo như vậy.
Tô Cẩm thở dài, vắt chiếc khăn lên giá gỗ, cầm chiếc lược gỗ mà Mạnh Vãn Đình đưa cho để chải đầu, sau đó lại được đưa về phòng, còng tay vào khung giường.
Vừa rồi khi ra ngoài sân rửa mặt, cô quan sát rất kỹ phía bên ngoài bức tường cao bằng nửa thân người. Đây là một ngôi làng rất bình thường, nhà rất thấp bé, không phải những làng mới lập giàu có vẫn được tuyên truyền trên báo. Bên ngoài sân là đường đất men theo địa hình, rộng nhất cũng chỉ vừa một chiếc xe đi, phía xa thì bị cây cối che hết. Nhưng, chạy thật nhanh ra khỏi cái làng này cũng không phải là việc dễ dàng.
Bữa sáng có bánh bao, rau muối và sữa nóng. Bánh bao có màu hơi vàng, rau muối cũng không ngon, nhưng sữa thì rất mới, sữa hộp ở thành phố không thể ngon bằng.
Ăn xong bữa sáng, người của Mạnh Hội Đường không vội đi nhưng ngồi ở ngoài sân rì rầm bàn luận gì đó. Tô Cẩm dựa vào đầu giường chán nản, đột nhiên cảm thấy chóng mắt, hai mí mắt không mở ra được giống như là bị keo dính lại. Lúc đầu còn nghĩ là do đêm không ngủ được, sau khi ăn mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời. Không lâu sau, chân tay cũng mềm nhũn, Tô Cẩm mới biết là cô đã bị bỏ thuốc mê.
Trong đầu Tô Cẩm nhanh chóng nhớ lại những thứ mình đã ăn: bánh bao, rau muối hay là sữa?
Chân tay mềm nhũn, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo, Tô Cẩm cảm thấy mình được người nào đó dìu vào trong xe, động tác của người này rất nhẹ nhàng và cẩn thận, có lẽ là Lý Hiểu u, người vừa là lái xe vừa kiêm vệ sĩ. Ngồi bên cạnh cô vẫn là Mạnh Vãn Đình, nhưng lần này, người ngồi phía sau là Mạnh Hằng Phi. Hai chị em ngoài việc nói kháy nhau thì hầu như yên lặng không nói gì.
Tiếp theo chỉ là cảm giác lắc lư, tròng trành vô cùng.
Không nhìn rõ đường đi, cũng không nhận ra được phương hướng, thế giới của Tô Cẩm trở nên hỗn độn. Bị bắt thế này, ngoài cảm giác nhục nhã, còn là cảm giác mất kiên nhẫn vì lực bất tòng tâm. Cô biết đối với Mạnh Hội Đường mà nói, cô chỉ là một tấm bùa hộ mệnh, nếu Lục Hiến Phong bắt được họ, cô có thể trở thành lá bài để họ đưa ra điều kiện; nếu Lục Hiến Phong không bắt được họ, đến ngày họ thoát thân thì mạng sống của cô cũng chấm hết. Họ không thể vô duyên vô cớ đem theo một người cho vướng chân.
Nhận thức được điều này, Tô Cẩm không cảm thấy sợ nữa, cô chỉ cảm thấy không cam tâm.
Người đàn ông đó, người đã đeo chiếc khóa vàng lên cổ cô rồi ra đi không nói một lời, cô vẫn không kịp đưa anh ấy về nhà giới thiệu với bố mẹ – Họ vẫn thường nói với cô rằng, cô vừa lười vừa không biết làm việc nhà, nhất định không thể gả được cho nhà tử tế. Mà người đàn ông đó, không những rất đẹp trai mà còn biết làm nhiều món ngon, họ nhất định sẽ thích anh ấy, có khi còn nói một người đàn ông tốt như vậy vì sao lại để ý đến cô nữa…
Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy ra từ mắt Tô Cẩm, lan nhanh xuống cằm, đọng thành giọt long lanh ở đó, đường xóc nên rơi xuống vạt áo.
Vài ngày tiếp theo đó rất u tối, Tô Cẩm cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu. Cảm giác nửa tỉnh nửa mê kéo dài mãi đến khi có giọt nước mưa rơi xuống mặt cô, dịu dàng.
Ngoài cửa xe, mây đen đã hạ xuống rất thấp, phía trên mặt đường có những đám mây rất lớn như muốn nuốt chửng lấy con đường và chiếc xe. Trong tầm mắt chỉ có núi và núi, có lúc thấy đất bùn với màu đỏ rất mới, phía xa là mây mù và núi non mênh mang.
Bên đường đôi lúc nhìn thấy vài ngôi nhà có hình dáng kỳ dị, hầu hết được làm bằng gạch, trông giống như nhà tre của dân tộc thiểu số, tầng trệt là nhà hàng. Có nhà hàng còn treo biển, trên đó viết: “Đặc sản Lào”.
Đây là chỗ nào?
Khi trời tối, xe rẽ vào một con đường núi, dần dần đi vào một cái sân nhỏ giống như ở khu nghỉ mát. Sân không to, bốn phía là phòng nghỉ, ở giữa có một vườn hoa. Cấu trúc nhà cũng tương tự như các nhà nhìn thấy trên đường, có vẻ mới hơn một chút. Ở dưới nhà có vài chiếc xe, ngoài ra còn có vài xe tải chở hàng.
Ra đón họ là một người trung niên, vừa gầy vừa đen, có nụ cười rất hòa nhã. Tô Cẩm nhìn thấy chỉ có một mình Lý Hiểu u xuống xe đưa cho người đó một điếu thuốc rồi nói nhỏ vài câu. Sắc mặt của người trung niên đó đột nhiên thay đổi, dường như hơi sợ hãi, liếc trộm vào trong xe, thái độ có vẻ do dự.
Mạnh Hằng Phi chửi nhỏ: “Cái đồ dế trũi, lúc cầm tiền thì sung sướng thế!”
“Câm mồm!” Mạnh Hội Đường ngồi trên ghế lái phụ mắng nhỏ. “Đến đây thì không phải là mày làm chủ, liệu hồn mà nhẫn nhịn cái tính cách thối của mày đi.”
Mạnh Hằng Phi không phục lẩm bẩm, điều ngạc nhiên là Mạnh Vãn Đình ngồi bên cạnh cũng không nói gì mà chau mày nhìn hai người đang nói với nhau qua cửa sổ, có vẻ như đang có điều gì lo lắng.
Mạnh Hội Đường nhìn cậu ta qua gương chiếu hậu, “Chúng ta không quen biết ở đây, muốn thoát khỏi biên phòng không phải là dễ, cần phải dựa dẫm nhiều vào họ”.
Mạnh Hằng Phi không phục cãi lại: “Không phải là Lý Hiểu u đã từng đi rồi sao?”.
Mạnh Hội Đường hừ một tiếng, “Cậu ta đi theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, lẽ nào chỉ có hai tháng mà đã thuộc hết được đoạn biên giới dài vài trăm ki lô mét? Mày có óc không thế?”.
Mạnh Hằng Phi vẫn muốn cãi, Mạnh Vãn Đình không chịu được ngắt lời cậu ta: “Bố, rốt cuộc người này có đáng tin cậy không?”.
Mạnh Hội Đường yên lặng giây lát rồi thở dài, “Cái này thì phải xem Hiểu u quan hệ với họ như thế nào? Nói thật là có đáng tin hay không thì bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào họ.” Nói đến đây thì trợn mắt nhìn Mạnh Hằng Phi, “Mày ngoan ngoãn cụp đuôi lại cho tao, không được phá đám, nghe rõ chưa?”.
Mạnh Hằng Phi hừ một tiếng, không trả lời.
Tô Cẩm lại cảm thấy lạnh từ chân lên đỉnh đầu, chân bắt đầu run rẩy. Cuối cùng cô cũng hiểu những người này đang muốn làm gì, có thể là nửa ngày, cũng có thể là một hai ngày, nếu Lục Hiến Phong không đuổi kịp họ thì những người này sẽ vượt biên. Cũng có nghĩa là, đến lúc đó, cô cũng không còn là lá bài hộ mệnh trong tay họ nữa.
Tô Cẩm khoanh chặt tay lại, sợ hãi đến tột cũng, răng cắn chặt vào môi, hình như có vị của máu nhưng hoàn toàn không thấy có cảm giác đau đớn.
Mạnh Vãn Đình liếc nhìn cô, chau mày rồi quay mặt đi.
Bên ngoài xe, Lý Hiểu u vẫn đang nói chuyện với người đàn ông trung niên có dáng dấp ông chủ đó. Giọng nói của họ quá nhỏ, người ngồi trong xe hoàn toàn không thể nghe thấy họ đang nói gì. Nhưng vẻ mặt của người đàn ông đó có vẻ dao động. Lý Hiểu u quay người lại nhìn Mạnh Hội Đường đang ngồi trên ghế phụ lái, vẻ mặt như muốn xin ý kiến, Mạnh Hội Đường hơi gật đầu. Lý Hiểu u quay người lại, rút ra một túi tiền, lấy một xấp tiền mặt nhét vào tay người đàn ông đó.
Cuối cùng người đàn ông cũng gật đầu, nói vài câu gì đó với Lý Hiểu u rồi quay người bước đi. Lý Hiểu u kéo cửa xe ngồi vào trong xe, nói với Mạnh Hội Đường: “Ông chủ Khúc nói là ở đây thường xuyên có biên phòng kiểm tra, không an toàn, muốn vượt biên không thể đi từ đây được. Bây giờ ông ta sẽ đưa về nhà ông ta, chúng ta ở đó một tối, ngày mai đích thân ông ta sẽ dẫn đường, đi đường mòn để qua biên giới”.
Mạnh Hội Đường thở phào, “Tối nay đi luôn không được sao?”.
“Không phải là không được.” Lý Hiểu u nghĩ, “Nhưng phải đi một đoạn đường rất dài, lại là đường núi. Nếu đi luôn thì ông ấy sợ chúng ta không chịu được”.
Mạnh Hội Đường nghĩ: “Đi cùng ông ta đã rồi tính tiếp”.
Lý Hiểu u gật đầu.
Lúc này, ông chủ Khúc đã lấy xe máy từ phía sau nhà ra, trên người mặc thêm chiếc áo mưa. Ông ta dùng tay ra hiệu cho họ rồi đi trước ra khỏi sân. Lý Hiểu u vội vàng khởi động xe đi theo. Lần này đi ngược hướng với đường lớn.
Đường không rộng, đều là đường đất, gặp trời mưa nên đường lầy bùn rất bẩn và dính. Hai bên đường là cây cối rậm rạp, là cây được nước mưa rửa sạch, lấp lánh nước. Thỉnh thoảng còn có vài cây xoài và chuối tây, cây cối rậm rạp, không giống với một vùng có người ở. Xe của ông chủ Khúc cách họ khoảng ba trăm mét, thỉnh thoảng ông ta quay lại nhìn xem họ có theo kịp không.
Trời mưa, ánh sáng rất yếu ớt. Bóng dáng ông chủ Khúc có vẻ hơi mờ ảo, giống như bóng của một con quỷ.
Mạnh Vãn Đình có vẻ không yên tâm xoa xoa cánh tay, nói nhỏ với Mạnh Hội Đường: “Bố, con thấy không yên tâm với người này”.
Mạnh Hội Đường liếc nhìn cô, không nói gì, Lý Hiểu u ngồi bên cạnh trả lời: “Ông chủ Khúc là người ở đây, rất quen thuộc với địa hình. Đi đường thế này, chúng ta chỉ có thể dựa vào ông ta thôi”. Nhìn thấy Mạnh Vãn Đình chau mày, Lý Hiểu u lại nói: “Những người ở đây đều buôn lậu sau lưng bộ đội biên phòng, họ không dám làm gì đâu. Cô không cần lo lắng là ông ta sẽ bán đứng chúng ta”.
Mạnh Vãn Đình cũng không biết phải nói gì, chỉ thấy trong ánh sáng yếu ớt, bóng người lúc ẩn lúc hiện ở phía trước khiến cô có cảm giác không yên tâm, nhưng theo tình hình hiện nay, ngoài việc tin tưởng vào người này cũng không còn cách nào khác tốt hơn. Mạnh Vãn Đình không nén được thở dài, giờ chỉ có thể đi một bước nhìn lại một bước.
Sau một giờ đồng hồ, mọi người đi vào một sơn trại ở sâu trong rừng. Ông chủ Khúc dừng xe lại ở bên cạnh một cái lán gỗ ven đường, nói vài câu gì đó với người trẻ tuổi ra mở cửa, có vẻ như đó là một thanh niên địa phương, vừa gầy vừa đen, chỉ đôi mắt là có hồn. Ông chủ Khúc nhét vài tờ tiền vào tay cậu ta, cậu ta gật đầu liên tục, sau đó quay người bước vào nhà. Ông chủ Khúc bước lại gõ vào cửa xe phía bên ghế lái, Lý Hiểu u vội vàng hạ cửa xe xuống, hỏi nhỏ: “Ở đây à?”.