Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 152: Phiên Ngoại 2 Mang Thai 8


Đọc truyện Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi – Chương 152: Phiên Ngoại 2 Mang Thai 8


“Hứa Gia Lạc, em có nặng không?”
Nhìn bề ngoài chỉ vỏn vẹn có bảy chữ vậy thôi, còn là một câu hỏi hết sức rõ ràng nhưng thực chất lại ẩn chứa một mối nguy hiểm tiềm tàng vô cùng lớn.

“Nặng lắm…”
Hứa Gia Lạc dừng lại một chút, mặc dù chỉ là một- hai giây ngắn ngủi, nhưng lại mang đến một cảm giác giống như quả bom hẹn giờ đang đếm ngược rất dài.

Tuy nhiên ngay sau đó, giọng điệu của anh lại thay đổi, còn hỏi ngược trở lại: “sao?”
Câu hỏi tu từ đột ngột này rất tự nhiên, thật sự khiến cho Phó Tiểu Vũ mới vừa tỉnh ngủ phải ngơ ra, dường như nhất thời còn thực sự chìm đắm trong dòng suy nghĩ kia mất một lúc–
Điều này lại khiến Hứa Gia Lạc có được chút thời gian quý báu, nhưng khi anh đang tập trung tìm cách tháo gỡ quả bom, Omega trong lòng lại đột nhiên lên tiếng.

“Hứa Gia Lạc, em nặng lắm nhỉ.”
Sau lưng Hứa Gia Lạc không khỏi âm thầm rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Thế nhưng vào đúng lúc này, Omega lại tiếp tục: “Thực ra em cũng biết, cũng hay nghĩ là phải ăn ít đi một chút nhưng mà không nhịn được, lúc nào cũng muốn ăn thôi, thế nên mỗi ngày soi gương em đều thấy bực mình.

Còn có hôm qua nữa– hôm qua lúc họp online với mọi người, em cảm thấy mình lại béo lên rồi, vì vậy hôm qua lần đầu tiên em đã phải sử dụng đến hiệu ứng đặc biệt, nhưng lại vô tình biến mình thành một củ khoai tây, chỉnh một lúc lâu mà vẫn không đổi về bình thường được.”
Dù ngay từ đầu đã biết rằng một khi quyết định mang thai thì bản thân đến lúc nào đó sẽ béo lên, nhưng đến lúc chuyện xảy ra thì cậu lại không có cách nào chấp nhận một cách chín chắn như mình đã từng tưởng tượng.

Tiếng nói của Phó Tiểu Vũ càng lúc càng nhỏ, khi nói đến việc mình biến thành củ khoai tây mà không thể chỉnh về trạng thái bình thường, cuối cùng cậu cũng không kiềm được nữa phải ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Lạc.

Trên khuôn mặt cậu vẫn còn vài sợi râu mèo dài, đang lúc tủi thân thế này trông chẳng khác nào một chú mèo mướp cỡ bự– sắp ngã đến nơi.

Cần được dỗ dành ấy mà.

Tín hiệu đã được gửi đi!

Phải biết rằng đây là chú mèo Phó Tiểu Vũ quá đỗi xinh đẹp, lúc nào cũng rất hài lòng về chỉ số nhan sắc của vẻ bề ngoài, vĩnh viễn chỉ cần dùng máy ảnh sẵn có của điện thoại mà không cần đến bất kỳ hiệu ứng nào.

Thế mà bây giờ lại lóng nga lóng ngóng trước màn hình, còn tự biến mình thành củ khoai tây.

Đáng thương chết đi được.

Đúng thật là cần được dỗ dành.

“Này…”
Nhưng khi Hứa Gia Lạc mở lời, trong lòng anh ấy lại không nhịn được phát ra một tiếng Aw.

Aww!
“Bé cưng của anh.” Hứa Gia Lạc phải hạ giọng xuống vì muốn kìm lại ý cười của bản thân.

Giọng anh trầm hơn bình thường, khàn khàn nói: “Sao em lại trở thành một chú mèo con mũm mĩm thế này?”
“…?”
Gì cơ?
Bởi vì Hứa Gia Lạc nói quá tự nhiên, Phó Tiểu Vũ ngẩn ra một lúc rồi nhưng sau đó vẫn chần chừ “ừm” một tiếng.

Có điều là…!Chú mèo con mũm mĩm thực sự không nghe lọt tai cậu chút nào.

Nhưng Hứa Gia Lạc nghe có vẻ rất dịu dàng.

Vào lúc này, Phó Tiểu Vũ vẫn chưa cảm nhận được âm cuối trong câu nói của Hứa Gia Lạc còn mang ý tứ khác.


Hay nói cách khác, ở nhà cậu vốn ngang ngược thành quen, sau khi đã phát ra tín hiệu “Hứa Gia Lạc mau dỗ em đi”, trong tiềm thức sẽ cho rằng phản ứng ngay lúc đó của đối phương đương nhiên là muốn dỗ dành mình.

“Hơn nữa…!em cũng không muốn cân.” Phó Tiểu Vũ hừ một tiếng, tiếp tục nói với chút cam chịu: “Bác sĩ bảo, bắt đầu từ tuần sau cứ cách một hai ngày là em phải theo dõi cân nặng của mình.

Nhưng mà em không muốn cân, mỗi ngày nhìn thấy mấy con số ấy là em lại cảm thấy không vui.”
“Thế thì phải làm sao bây giờ– chú mèo con mũm mĩm?”
Hứa Gia Lạc dùng lòng bàn tay nâng khuôn mặt của Phó Tiểu Vũ lên.

Omega mới tỉnh dậy chưa lâu, hàng chân mi vẫn còn ướt đẫm.

Đôi đồng tử nhạt màu vẫn xinh đẹp như thế, nhưng khóe mắt đã trở nên tròn hơn, cả gò má cũng vậy.

Khi được ôm trong lòng bàn tay thế này, còn cảm thấy nhiều thịt hơn trước một chút.

Giống như chú mèo đang lớn lên vậy.

Aww.

Khóe mắt Hứa Gia Lạc cong lên, anh nhếch miệng cười nhưng ý cười này lại như muốn trào ra khỏi lỗ mũi.

Ngón tay anh vô tình chạm vào hàng râu mèo được vẽ bằng bút dạ trên má Omega, không cẩn thận khiến cho phần đuôi càng trở nên lem nhem– khiến cậu lại càng giống một chú mèo mướp hơn.

Hứa Gia Lạc rất biết cách vuốt ve Omega này.


Dù Phó Tiểu Vũ không hài lòng với sự xuất hiện lần nữa của cái tên “mèo con mũm mĩm”, nhưng Alpha vẫn rất biết cách chạm vào cậu.

Vì vậy cậu tin chắc rằng Hứa Gia Lạc đang dỗ dành mình, thế nên mới quyết định không tính toán với cái cách gọi kia nữa.

Nhân lúc Phó Tiểu Vũ đang thả lỏng, Hứa Gia Lạc mới từ từ đè cậu xuống thảm, nâng gò má của cậu lên rồi hôn lên trán, lên mắt còn có cả gò má bị dính bút dạ của Omega từng cái từng cái một.

Anh vừa hôn, vừa nhỏ giọng lặp lại: “Thế thì phải làm sao bây giờ? Chú mèo con mũm mĩm.”
Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại “hừ” một tiếng, nhưng cũng không thấy nặng nề hay là cảm thấy tức giận, chỉ là có phần bất mãn như là đang làm nũng: Hứa Gia Lạc, chú ý mức độ cho em.

Nhắc một lần là không cẩn thận, phải để nói đến lần thứ hai là do khả năng dỗ dành cậu của anh không được rồi.

“Vừa mũm mĩm, vừa ham ăn, lại còn không chịu cân…”
Nhưng giọng nói trầm thấp và khàn khàn của Hứa Gia Lạc vẫn vang lên khi hôn cậu như cũ, hơi thở ấm áp phả vào tai Phó Tiểu Vũ, tựa như chiếc lông tơ gãi a gãi a ở nơi đó vậy.

Cơ thể của Phó Tiểu Vũ cực kỳ thoải mái, thậm chí còn cọ gò má của mình vào lòng bàn tay của Hứa Gia Lạc, nhưng hàng lông mày lại từ từ nhíu vào–
Vừa mũm mĩm, vừa ham ăn, lại còn không chịu cân.

Sao cậu càng nghe lại càng cảm thấy không ổn?!
Đây thực sự là đang dỗ dành cậu sao?
“Hứa Gia Lạc, anh nói cái gì thế?”
Nhưng Alpha không hề dừng lại, “Hơn nữa tính tình còn hay cáu kỉnh nữa chứ.” Ý cười của Hứa Gia Lạc lúc này thực sự đã không còn kìm lại được nữa, ý cười len vào trong từng câu từng chữ của anh rồi lặng lẽ tràn ra.

Anh cười đến nỗi khóe mắt cong thành hình trăng khuyết.

Thực sự không muốn làm người nữa rồi.

Nhưng biết làm thế nào đây, nếu như Phó Tiểu Vũ có thể bớt đáng yêu đi một chút thì anh còn có thể thật lòng dỗ dành cậu.

Nhưng cậu lại quá đáng yêu, đáng yêu đến mức anh muốn giải phóng ra tất cả những thói hư tật xấu của mình.


“Phó Tiểu Vũ, em có biết mình là một tên mập dễ cáu không.” Khi anh nói lời này, Hứa Gia Lạc lại không nhịn được mà mút lấy gò má trắng nõn của Omega một cái: “Còn khiến cánh tay anh tê hết nữa chứ, nặng chết đi được con mèo hêu này.”
“Hứa Gia Lạc–!” Cho đến khi Phó Tiểu Vũ nắm lấy cổ áo của anh rồi đè Alpha xuống, tức giận đến nỗi hai mắt sáng quắc lên, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn cười đến không thở nổi, cứ liên tục kêu lên: “Nặng chết đi được, mau xuống đi, đè chết anh mất.”
Anh đương nhiên biết là mình sẽ bị ăn đập.

Hồi năm tuổi, cánh tay Alpha đã từng bị cào đến chảy cả máu vì chạm vào đuôi của con mèo trắng nhà hàng xóm, còn khóc lóc thảm thiết đi tiêm vắc xin phòng bệnh dại.

Ngay cả bây giờ, công chúa Hạ An thỉnh thoảng vẫn đánh anh vì cái tội hôn hít quá đà.

Hứa Gia Lạc hoàn toàn biết hậu quả của việc chọc tức mèo, nhưng bản tính của một chú chó thật sự là khó thay đổi.

Đương nhiên, động tác của Phó Tiểu Vũ không còn nhanh nhẹn như trước, vì vậy không còn có thể nỏ tay đánh Hứa Gia Lạc như cái hồi còn chưa mang thai.

Điều này khiến cậu càng giận dữ hơn.

Càng giận, càng ấm ức, thế nên vào lúc cảm xúc lên đến cao trào, cuối cùng cậu cũng tìm ra được đòn phản kích mạnh nhất– “Hứa Gia Lạc, tối nay anh đừng ngủ chung với em nữa.”
Rắc
– –
Nụ cười của Hứa Gia Lạc chợt tắt lịm.

“Cái gì?”
Anh giả ngốc hỏi.

“Em nói, nếu em đã béo đến như vậy thì anh đừng đụng vào người em nữa.”
Phó Tiểu Vũ đổi một cách nói thẳng thừng hơn, bởi vì vẻ mặt của cậu rất dữ dằn nên ngay cả những sợi râu trên khuôn mặt của Omega dường như cũng đang run rẩy: “Hứa Gia Lạc, cấm anh được làm gì em.”
Tên của cái chiêu này gọi là lưỡng bại câu thương (*).

(*)= Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.