Bạn đang đọc Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm – Chương 60: Nỗi Đau Do Anh Gây Ra
Giấc ngủ này của Giản Đồng, ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh lại, hoặc là quá mệt, hoặc là sốt quá cao, cơ thể của cô ấy rất yếu ớt.
Lúc tỉnh lại, mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là cái trân nhà màu trắng, lúc này cô ấy vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, không biết mình đang ở đâu.
“Cô tỉnh rồi?”Một giọng nói trầm tĩnh đột nhiên vang lên.
Giản Đồng bỗng thấy run rấy, quay đầu lại trong vô thức, bên cạnh giường của cô ấy, người đàn ông khí chất tao nhã đó đang ngôi dựa vào ghế, trong tay là một tập tài liệu.
Lúc Giản Đồng nhìn sang, đúng lúc, đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của người đàn ông đó, đang hướng vào tập tài liệu kia cũng ngẩng lên, liếc vê phía mình: “Có đói không?”Hỏi xong, anh ấy thu về ánh mắt, rồi lại nhìn xuống tập tài liệu trong tay.
Đôi môi Giản Đồng khô tróc, cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, “Chủ tịch Trầm đã đưa tôi đến bệnh viện, cảm ơn chủ tịch Trầm, gây phiên phức cho chủ tịch Trầm rồi, tôi xin lỗi, chủ tịch Trâm”.
Tay Trầm Tu Cẩn đang cầm tập tài liệu, đột nhiên dùng lực câm chặt hơn, sao anh ấy lại cảm thấy, giọng nói thô khàn này, lại khiến cho anh ấy khó chịu như vậy chứ.
Cảm ơn chủ tịch Trầm, gây phiên phức cho chủ tịch Trầm rồi, tôi xin lỗi, chủ tịch Trầm… ngoài những câu này ra, thì cô ấy không còn lời nào khác muốn nói với mình sao?Người đàn ông không nói gì, Giản Đồng rủ mắt xuống, không nhìn anh ấy nữa.
“Xoẹt” một tiếng, âm thanh lật trang giấy.
“Xoẹt” một tiếng nữa.
Xoet, xoẹt, xoẹt…Trâm Tu Cẩn không nói, Giản Đồng cũng không nói, chỉ chăm chú lật từng trang tài liệu kia.
Ngại ngùng, xen lẫn chút êm dịu.
Bầu không khí kì lạ, không có ai phá vỡ nó.
Cuối cùng, vẫn là Giản Đồng không nhịn được trước.
“Chủ tịch Trầm”Cô ấy mở miệng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Người đàn ông ngôi cạnh giường vẫn đang mải miết làm công việc của mình, không có bất kì phản ứng nào với tiếng gọi của cô ấy.
Giản Đồng: “.
.
“Một lúc sau, Giản Đông càng có chút không nhịn nổi nữa: “Chủ tịch Trầm?”Lần này, âm thanh lớn hơn một chút.
Nhưng, hồi âm cô ấy chỉ là một tiếng “xoẹt”, âm thanh nhẹ nhàng khi lật trang giấy.
“…” Lại trôi qua một lúc nữa: “Chủ tịch Trâm???” Cuõi cùng, âm thanh lần này đã lớn hơn.
“Có chuyện gì sao?” Người đàn ông đặt tập tài liệu xuống, tao nhã nhếch đôi lông mày lên nhìn Giản Đồng.
“Trân Mộc Mộc cô ấy không sao chứ?”Trời!Xong rồi!viên của anh, chủ tịch Trầm có thể trừng trị cô ấy.
Tôi chỉ cầu xin chủ tịch Trầm lần này, bỏ qua cho cô ấy một mạng.
Từ nay về sau, Trân Mộc Mộc cô ấy có làm gì khiến cho chủ tịch Trầm tức giận, thì chủ tịch Trầm muốn xử lí cô ấy như nào cũng được.
Tôi hứa, tôi sẽ không giúp cô ấy cầu xin một lần nào nữa” Cô ấy nhấn mạnh một lần nữa: “Cuộc đời này của tôi, không muốn nợ thêm bất kì một tính mạng nào nữa rồi”Cảm giác đó, giống như đang gánh một khoản nợ lớn.
Ánh mắt phức tạp của Trầm Tu Cẩn nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường.
“Cô cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao, Giản Đồng?”“Cuối cùng cô cũng thừa nhận, cô nợ người khác một tính mạng phải không?”“Giản Đồng, cô đừng thừa nhận chứ”“Giản Đồng, ba năm trước cô có thể cắn răng không thừa nhận, vậy thì ba năm sau cô cùng đừng nên thừa nhận”“Sao vậy? Không chịu được sự dăn vặt trong lòng rồi sao?”Giản Đồng rủ mắt xuống, đôi lông mi che đậy đi sự thản nhiên của ánh mắt, cũng ngăn chặn lại mọi thứ ở bên ngoài.
Lời nói này, nếu như Trầm Tu Cẩn nói với mình ba năm trước, cô ấy nhất định sẽ giải thích, nhất định sẽ ra sức giải thích.
Nhưng ngày hôm nay sau ba năm đó, cô ấy sẽ không như thế.
Giản Đồng không còn là Giản Đồng rồi, Giản Đồng không còn cứng cỏi, cũng không còn tâm hồn nữa, Giản Đồng không có tâm hồn, thì còn là Giản Đồng sao?Chỉ là trùng hợp, cô ấy có cùng tên với cô chủ của nhà họ Giản nổi tiếng ở thành phố S mà thôi.
“Nói đi, tôi bảo cô nói đi, cô không có gì phải giải thích sao?” Trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đó, được che phủ bởi một màn sương lạnh, nhưng trong hai con mắt đen xì ấy, lại chứa đựng một vẻ chờ đợi mà đến bản thân anh ấy cũng không biết, anh ấy đang chờ đợi lời giải thích của cô ấy.
Có thể, cô ấy tùy tiện giải thích một chút, thì anh ấy sẽ thoái mái hơn.
Nhưng Giản Đồng lại không có chút cử động gì… giải thích?Ba năm trước, cô ấy quỳ trước cổng biệt thự của nhà Trầm, hễ quỳ là quỳ hẳn một đêm, cũng không đánh đổi được lấy 5 phút của anh ấy để nghe cô ấy giải thích.
Vậy thì hôm nay, còn có gì để giải thích chứ?“Tù, tôi cũng vào rồi.
Trừng phạt, tôi cũng nhận rồi” Giản Đồng chậm rãi mở miệng, giọng nói thô khàn, lại khiến cho người ta cảm thấy có chút gì đó khó chịu: “Giải thích hay không giải thích, thì cũng là dư thừa”Ánh mắt của cô ấy đột nhiên đặt lên người của Trầm Tu Cẩn: “Hay là, chủ tịch Trầm đây lại muốn nhốt tôi vào trong nhà tù đó? Lần này sẽ là bao lâu? Ba năm, năm nay? Hay mười năm?”Sự hờ hững trong ánh mắt của cô ấy, dường như không hề quan tâm, dường như đây là chuyện không hề quan trọng đối với cô ấy, nên cô ấy không hề để ý tới.
Khuôn mặt của Trầm Tu Cẩn co lại, nheo mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, đột nhiên có chút tức giận vô cớ.
“Phải, giải thích hay không giải thích, cũng là dư thừa, giải thích hay không giải thích thì chính miệng cô cũng đã tự thừa nhận, cô nợ người ta một tính mạng” Ánh mắt lạnh lùng của Trâm Tu Cẩn: “Vậy cô chuẩn bị lấy cái gì ra để trả cho tính mạng đói”“Dùng nửa quãng đời sau của tôi, đủ chưa?”Giản Đồng lãnh đạm nói: “Nếu vẫn không trả hết, thì kiếp sau tôi sế tiếp tục trả, nếu vẫn chưa trả hết, vậy thì kiếp sau nữa tôi lại trả tiếp, kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi trả được hết”Cô ấy không nói lại “tôi nợ một tính mạng, nhưng không liên quan đến Hạ Vi Minh” này nữa.
Bởi vì cô ấy, đã nói qua rồi, nhưng anh ấy không tin.
“Chủ tịch Trầm, mấy giờ rồi?”“Năm rưỡi chiều.
”Giản Đồng “Ồ” một tiếng: “Vậy thì tôi phải đi làm rồi”Nói xong, liền lật chăn ra, chuẩn bị xuống giường.
Một cánh tay nắm chặt lấy cô ấy, Trầm Tu Cẩn nói: “Hôm nay cho phép cô nghỉ bệnh.
”“Tôi không cần”Trầm Tu Cẩn đột nhiên nheo mắt lại: “Cô không cần? Giản Đồng, cơ thể của cô, thiếu đi thứ gì, cô vẫn không biết sao? Cô không cần nghỉ ngơi sao? Hả?”Giản Đồng ngay lập tức như gặp phải bão tuyết!Cô ấy đột nhiên mở to mắt, bàn tay, nắm chặt thành nắm đấm.
Nhưng cho dù như vậy, cô ấy vẫn không thể kiềm chế nổi sự run rẩy của cánh tay.
Anh ấy cuối cùng cũng nói ra rồi!Anh ấy cuối cùng cũng ở trước mặt của cô ấy, nói ra chuyện mà cô ấy không muốn bị người khác biết!Mà tác giả gây nên chuyện này, chính là anh ấy!“Chủ tịch Trầm, tôi thiếu đi cái gì, tôi biết! Tôi không cần anh phải nhắc!” Cô ấy đến cả hơi thở cũng run rẩy, ánh mắt có chút hỗn loạn: “Tất cả mọi chuyện, đều phải cảm ơn lòng hậu đãi của anh, đều là công lao của anh.
Anh không cần thiết phải nhắc đi nhắc lại tôi, tôi đã từng đón nhận lòng hậu đãi và lòng quan tâm của anh như thế nào Tức giận, đau khổ, khó chịu!Trầm Tu Cẩn, đây là nỗi đau do anh gây ra, mà anh lại đến rắc muối vào nó sao!.