Bạn đang đọc Tình Yêu Kéo Dài 3 Năm – Chương 8
8. VIII. Dành cho những người bỏ lỡ mất đoạn đầu
VIII. Dành cho những người bỏ lỡ mất đoạn đầu
Ba mươi tuổi, tôi vẫn không có khả năng nhìn thẳng vào mắt một cô gái xinh đẹp mà không đỏ mặt. Thật là phiền nhiễu vì cứ đa cảm như vậy. Quá chán chường nên không thể thực sự yêu đương, và tuy vậy lại quá nhạy cảm nên không thể thờ ơ. Nói gọn lại, quá yếu đuối nên không thể tiếp tục là người đã có vợ. Nhưng tôi bị cái quái gì thế này cơ chứ? Rõ ràng, cám dỗ của việc quẳng bạn về với hai cuốn sách trước của tôi là rất lớn, nhưng dù sao thì làm vậy cũng không được fair – play cho lắm, vì các kiệt tác lãng mạn ấy đã bị nã đạn ngay sau thành công vang dội của chúng.
Thế nên chúng ta sẽ tóm tắt lại mấy đoạn trước nhé: tôi là một kẻ ăn chơi không cải tạo được, sản phẩm thuần khiết của xã hội xa hoa phù phiếm của chúng ta. Sinh ngày 21 tháng Chín năm 1965, hai mươi năm sau Auschwitz, ngày đầu tiên của mùa thu. Tôi ra đời đúng vào cái ngày những chiếc lá bắt đầu rơi từ trên cây xuống, khi ngày bắt đầu ngắn lại. Vì thế mà, rất có thể là vậy, có một khí chẩt rã rời. Tôi kiếm sống bằng cách dàn hang ngang từ ngữ, cho các tờ báo hoặc những hãng quảng cáo – các hang này có ưu điểm là trả tôi nhiều tiền hơn ột số lượng chữ ít hơn. Tôi dần trở nên có tiếng tăm nhờ chuyên tổ chức những bữa tiệc ở Paris vào một thời điểm mà ở Paris không còn tiệc tùng gì nữa. Việc này chẳng có gì liên quan đến chữ nghĩa, tuy nhiên chính nhờ vậy mà tôi nổi danh, có khả năng là bởi vì vào thời đại của chúng ta mấy kẻ dàn hàng ngang từ ngữ bị cho là kém quan trọng hơn những người có ảnh đăng trên các trang chuyên về những sự kiện ban đêm của vài tờ tạp chí.
Tôi đã làm những kẻ chú ý tới tiểu sử của tôi phải kinh ngạc khi lấy vợ vì tình. Một ngày nọ, trong một ánh mắt màu xanh da trời, tôi đã tưởng mình thoáng nhìn thấy sự vĩnh cửu. Tôi, kẻ bỏ cả đời để chậy nhởn từ bữa tiệc này sang bữa tiệc khác và từ một cái nghề này sang một các nghề khác để không kịp có thời gian mà trầm cảm, tôi đã tưởng rằng mình hạnh phúc.
Anne, vợ tôi, là người không có thực, đẹp rực rỡ, gần ở cái mức bất khả. Quá đẹp nên không thể hạnh phúc – nhưng điều đó, mãi sau này tôi mới biết. Tôi ngắm nàng hàng giờ liền. Đôi khi nàng nhận ra điều đó và trách tôi: “Thôi đừng có nhìn em nữa đi, nàng hét lên, anh làm em thấy khó chịu đấy.” Nhưng nhìn nàng sống đã trở thành buổi trình diễn mà tôi thích nhất. Những gã trai như tôi, những kẻ tự thấy mình xấu xí khi còn nhỏ, thường ngạc nhiên vô cùng khi quyến rũ được một cô gái đẹp, tới mức luôn cầu hôn hơi quá vội vã.
Đoạn sau chẳng mấy độc đáo: để không sa vào các chi tiết, cứ biết rằng chúng tôi đến sống trong một căn hộ quá nhỏ đối với tình yêu lớn đến vậy của mình. Thành thử chúng tôi ra khỏi nhà quá thường xuyên, và bị cuốn vào một cơn xoáy lốc khá phóng đãng. Người ta nói về chúng tôi:
– Hai cái đứa đó, chúng nó đi chơi nhiều quá.
– Đúng vậy, tội nghiệp ghê… Chắc là lục đục lắm!
Và người ta đã không hoàn toàn nhầm lẫn, ngay cả khi họ vô cùng hài lòng vì được một lần có được một cô gái xinh đẹp tại những bữa tiệc nhạt nhẽo của mình.
Cuộc sống đã được tạo ra như vậy, ngay khi bạn vừa mới xốn xang hạnh phúc, nó bèn chấn chỉnh bạn ngay lập tức.
Chúng tôi không chung thủy với nhau, lần lượt từng người một.
Chúng tôi đã bỏ nhau giống như chúng tôi đã lấy nhau: không biết tại sao.
Hôn nhân là một mưu đồ khổng lồ, một trò lừa đảo khủng khiếp, một lời nói dối tinh vi, trong đó chúng tôi tàn lụi như hai đứa trẻ. Tại sao? Thế nào? Rất đơn giản thôi. Một chàng trai trẻ cầu hôn người phụ nữ mà anh ta yêu. Anh ta sợ hãi đến phát run lên, cảnh tượng thật là đẹp, anh ta đỏ mặt, anh ta vã mồ hôi, anh ta lắp bắp còn cô, đôi mắt cô sang bừng lên, cô cười vẻ bồn chồn, bắt anh ta nhắc đi nhắc lại câu hỏi. Ngay khi cô vừa nói đồng ý xong, tức thì cả một danh sách bất tận những nghĩa vụ rơi thẳng xuống đầu họ, những bữa tôi và những bữa trưa tại gia đình, sắp xếp vị trí khách ngồi ăn, thử váy, cãi cọ, cấm không được ợ hơi hay đánh rắm trước các phụ huynh hai phía, ngồi cho thẳng nhé, cười đi, cười đi, đúng là một cơn ác mộng không có điểm kết và đó mới chỉ là khởi đầu thôi: sau đó, bạn sẽ thấy, tất cả mọi thứ đều được sắp đặt sao cho họ đâm ra ghét nhau.