Bạn đang đọc Tình Yêu Hai Nàng Công Chúa – Chương 33
Thời gian cứ dần trôi,cuối cùng 1 tuần lễ cũng đã đến,buồn,vui,đau
khổ,hạnh phúccũng có nhưng có lẽ đau khổ luôn là tất yếu nhất…
-JESSICA,JESSICA-Donghae vẫn cứ đitìm,anh đã tìm hết 6 ngày rồi mà vẫn
chưa có tin tức gì về Jessica.Anh cứ như một kẻ điên vậy.Không
ăn,không uống,cứ dốcsức mà đi tìm mặc ọi người can ngăn.
-Donghae hyung à,hyung dừng lạiđi-Kyuhyun vừa phi ngựa vừa đuổi theo Donghae.
-Em cứ về trước đi,anh sẽ tìm thêm một lần nữa-Người Donghaenóng bừng lên.
-Vô ích thôi hyung,đã tìm hết 6 ngày rồi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu
cả,hyung bỏ cuộc đi,sáng mai ta sẽ lên đường về Azura.-Kyuhyun cố gắng
hét thật to để Donghae nghe thấy.
-Sao cơ?-Donghae dừng ngựa lại,người anh ướt đẫm mồ hôi,mặtanh tái
mét,răng cứ xiết lại.-Em,đến bây giờ mà em còn cóthể nói được những
câu nói đó sao?
-Em biết là anh cũng đau nhưng anh hãy nghĩ cho phụ thân và mẫu hậu
nữa đi.Giờ họ cũng đangrất buồn này.Em chắc chắn một ngày nào đó em ấy
sẽ trở về thôi mà.-Kyuhyun dừng ngựa lại trước Donghae.
-Anh…Anh biết rồi.-Donghae nói.Giờ anh không biết phải làm thế nào
nữa đây,trái tim anh đau đến thế sao.Cả hai cùng đi về kinhthành mà
không nói với nhau lời nào,cái không khí im lặng đáng sợ cứ vây lấy họ
mãi.
Trong lúc này,tại cung điện Kimusa,Yesung thì đứng ngồi không yên,Yuri
thì khóc hết ngày này đến ngày khác.Cô mất một người con chưa đủ hay
sao mà giờ còn mất thêm một người connữa.Từ khi nghe tin Seohyun
mấttích rồi đến Jessica,chưa đêm nào cô ngủ tròn giấc.Yesung cũngrất
lo lắng cho cả vợ và con mình.Ông trời độc ác và bất côngđến thế
sao…
Đã một tuần lễ trôiqua,Yuri vẫn vậy,cứ ngồi thờ ơ một mình.Yesung thở
dài,anh tiến lại gần Yuri,đưa tay lau khô những giọt nước mắt vẫn còn
vương trên má cô.
-Em buồn đến thế sao?-Yesung bất giác hỏi.
-Tại sao anh lại hỏi thế trong khi anh biết em là thế nào rồi
chứ?-Yuri khẽ nhăn trán nhìn chồng mình.
-Anh chỉ hỏi thôi mà.Anh biết,thế giới này không hề tươi đẹp đâu,con
chúng ta,chúng đã đến tuổi yêu rồi nên buồn cũng có,vui cũng có,hạnh
phúc,đau khổ cũng có nhưng tình yêu luônlà một màu hồng mà.Anh dám
chắc hai thái tử đó có lẽ giờ cũngrất buồn nhưng ai dám đảm bảo là con
chúng ta sẽ chết đâu.Hãy vui lên đi,cứ ngồi mà khóc như thế này cung
chẳng giải quyết được gì đâu.-Yesung cười nhẹ.
-Anh…anh đừng nói nữa có đượckhông.Xin anh.-Yuri lại òa khóc,con cô
sao cô không lo được,trái tim như bị cắt ra hàng trăm mảnh.Yesung cũng
buồn,anh nhìn ra phía cửa sổ,hình như giông bão đang từ từkéo đến…
———————————————–o0o————————————-
-Cảm ơn sự giúp đỡ tận tình của mọi người trong những ngày qua.Chúng
tôi xin phép-Hangeng ôm lại ong bạn già của mình,khuôn mặt anh thoáng
quamột nụ cười đau buồn.
-Xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện không hay.-Hoàng đế xứ Ilu cũnglấy làm
thương tiếc.
-Vâng không sao.Chúng tôi vẫn sẽcố gắng tìm cô ấy.Giờ xin phép mọi
người-Hangeng cùng mọi người cúi chào lần nữa rồi bơớc lên xe
ngựa,riêng chỉ mình Donghae vẫn đứng đó như một người mất hồn,Kyuhyun
nhìn anh mình,thở dài,đoạn anh lại nói:
-Về thôi anh.
-Sao?-Donghae giật mình nhìn emrồi cũng gật đầu-Ừ,đi thôi.
-Nhìn họ kìa,thật sướng con mắt-Park Hanul nhìn Donghae màcười một
cách bí hiểm mà khônghề biết rằng ánh mắt anh ấy cũng luôn nhìn về
phía cô một cách nghi ngờ.
Xe ngựa dần chuyển bánh cũng làlúc một người con gái khóc
nhưng…người con gái đó không phải là Seohyun.
-Sulli à,sao em lại khóc?-Yonghwalại gần em mình hỏi.
-Không,không có gì-Sulli gạt nước mắt và bước vào phòng.Nếu như cô
nghĩ anh mình không biết lí domình khóc thì cô đã lầm,anh cô biết rất
rõ.Trong thời gian Kyuhyun đi tìm Jessica,hôm nào cô cũng đợi anh,khi
anh trở về,cô còn quan tâm,hỏi han anh rất nhiều nhưngđáp lại thái độ
chân thành của côchỉ là một cái cúi đầuchào bình thường của anh như
bao người đàn ông khác,cô sẽ chẳng bao giờ chiếm trọn trái tim anh
cả.Cô biết rõ điều đó và cô rấtđau,suốtđêm cô chỉ nhìn đếm sao trên
trời.Những ngôi sao mà cô đếm chắc sẽ là những ngày cô không gặp được
anh.
-Tiếc thật..-Cô khẽ buông một tiếng thở dài.
.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.,.
.
.
.
-Ừm,chọn cái này,cái này,cái này,…-Seohyuncầm tờ danh sách mà thượng
cung Choi đã phát chomình mà nhẩm đếm những thứ trong kho.-Ơ,thiếu
lương thực rồi.
Seohyuun đứng dậy,cô cầm một cái giỏ và ra sau vườn thì bắt
gặpSulli.Seohyun cúi đầu chào:
-Kính chào công chúa.
-Ngươi là ai vậy?Từ nhỏ đến giờ ta chưa nhìn thấy ngươi-Sulli thoáng
chút ngạc nhiên.
-Vâng vì tiểu nữ mới vào làm được vài ngày thôi ạ.
-Vậy sao?Nhưng cô đi đâu thế?-Sulli thắc mắc khi nhìn thấy chiếc giỏ
tre trên tay Seohyun.
-Thượng cung Choi bảo tiểu nữ liệt danh sách đồ trong kho nhưng lại
thiếu mất lương thực dữ trữ rồi nên tiểu nữ ra sau vườn lấy.
-Ta có thể đi cùng cô không?Đúnglúc ta dang chán,có việc làm cho đỡ buồn.
-Ơ nhưng mà như vậy sẽ làm bẩnyphục của công chúa.
-Không sao,bẩn ta sẽ giặt.