Bạn đang đọc Tình Yêu Điên Cuồng: Chương 8: Khói Lửa Nhân Gian
Tình yêu vốn là khói lửa nhân gian, là sự rung động của con tim, là ánh mắt nồng cháy, là nụ hôn ngây ngất…Đợi đến khi mọi thứ lùi vào nhân gian mới hiểu rằng khi đã trải qua tất cả mọi thử thách đắng cay mới gọi là tình yêu thật sự!
♥ Bão nỗi lên
Lý Vỹ Lợi đúng là một người tốt, mấy ngày này mình chẳng muốn đi làm, mệt thật. Tiểu Kỳ nửa tỉnh nửa thức mỉm cười nghĩ.
Khi bóng đêm biến thành ánh mặt trời chói lóa chiếu qua cửa sổ, cô mở to mắt, nhìn đồng hồ đã là 11h trưa. Cô không vội vàng dậy khỏi giường. Trong phòng tĩnh lặng, mẹ chắc đã đi làm. Đang lấy kem đánh răng thì nghe thấy tiếng điện thoại lại vang lên.
“Tiểu Kỳ anh mượn xe đưa em đi chơi, sắp đến dưới nhà em rồi.” Giọng Thạch Lỗi hưng phấn.
Tiểu Kỳ cười hì hì : “Được!”
Sau khi đã hòa giải ngày hôm qua, khi hai người gặp mặt có chút ngượng ngùng. Tiểu Kỳ nhìn Thạch Lỗi mặc một chiếc áo quân phục đến, có chút ngại hỏi: “Sao vẫn mặc quân phục ?”
Thạch Lỗi nhìn Tiểu Kỳ mặc chiếc váy bò ngắn, còn buộc tóc đuôi ngựa, thật thanh nhã. Anh cười lắc lắc đầu: “Không phải là vì nhớ em sao! Hôm nay kết thúc buổi thi ban sáng, chiều còn phải liên hoan, anh mượn cớ ra đây.”
Hai người nhìn nhau cười.
Xe rất nhanh ra khỏi đô thị ồn ào, cánh đồng hai bên đường một màu xanh mướt mắt, thật dễ chịu. Tiểu Kỳ nói: “Đưa em đi đâu?”
“Đi đến một nơi anh thích, có một lần khi đi lao động ở gần đó anh phát hiện.” Thạch Lỗi cười, tiếp tục lái xe.
Xe rất nhanh đến một đỉnh núi nhỏ rồi dừng lại. Tiểu Kỳ ngửa đầu lên nhìn, từng tầng mây uốn lượn, hai bên đều là hàng cây lớn nhỏ, bên bậc đá còn có hoa lạ nở, sắc xuân ngập tràn. Đang nhìn thì Thạch Lỗi đã kéo tay cô: “Nào, chúng ta lên nhé!”
Tiểu Kỳ nghĩ đứng dưới núi chỉ là một gò núi nhỏ, sao càng ngày càng thấy nó rất cao? Cô hơi sợ độ cao, trong lòng thấy sợ, lo lắng đến nỗi nắm chặt tay Thạch Lỗi. Khi đi qua một đoạn dốc nhỏ, Thạch Lỗi cố ý dọa cô: “Em sợ sao, tay toát mồ hôi rồi. Anh thả lỏng ra nhé!” Nói xong thả lỏng tay cô ra thật, cô nhìn ra sau, nhìn cao như đang ở trên mây, sợ hãi hét lớn: “Đừng buông tay em!”
Thạch Lỗi cười hì hì, cánh tay kéo ra sau, Tiểu Kỳ ngã vào lòng anh.
Tim đập thình thịch, Tiểu Kỳ căng thẳng nói: “Anh thật xấu tính, dọa em sợ đến chết! Em sẽ phát bệnh tim đấy !
“Ha ha,không sao, sắp đến rồi!” Thạch Lỗi nói xong kéo Tiểu Kỳ trèo tiếp.
Trên đỉnh núi có một chiếc chòi nhỏ, Thạch Lỗi kéo Tiểu Kỳ ngồi xuống trong chiếc chòi, từng làn gió thổi qua khiến cho cây cỏ cũng đung đưa, thỉnh thoảng lại có một chú chim nhỏ cất tiếng hát. Tiểu kỳ chỉ vừa mới thôi còn toát mồ hôi, giờ đã cảm thấy mát lạnh, cô cười: “Thật là tuyệt!”
Ánh mặt Thạch Lỗi nhìn xa xa, thấp giọng: “Mỗi lần anh nhớ mẹ đều đến đây. Mẹ anh cả đời đều chờ đợi, chờ đợi bố quay lại. Bố anh thì đã tái hôn sống những ngày tháng hạnh phúc.”
“Ồ nhưng bố anh rốt cuộc vẫn cần một người phụ nữ, cái này anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, suy cho cùng ông ấy vẫn là cha của anh!”.Tiểu Kỳ hiểu cảm giác đau đớn này đã đè nặng trong Thạch Lỗi từ rất lâu.
“Thật ra anh luôn nghĩ nam tử hán nên vật lộn với sa trường. Đương nhiên giờ là thời bình rồi không cần như vậy. Nhưng anh vẫn muốn làm nên sự nghiệp. Khi anh còn ở tầng lớp bình thường lăn lộn đều dựa vào mình, giúp đỡ nấu nướng, cho lợn ăn, chưa từng ỷ lại vào bố mà cao ngạo. Nhưng anh phát hiện mới đầu tưởng như mọi người đều thừa nhận nhưng cuối cùng vẫn biết anh là con ai. Thật buồn, vất vả nửa ngày, sau khi bị dán mác con của ông này bà nọ mọi sự nỗ lực của anh đều bị hủy hoại. Anh thường có cảm giác cô độc, tuy mỗi ngày xung quanh đều có rất nhiều người nhưng không ai hiểu anh, người xung quanh anh đều cho rằng anh là quái thai. Anh em bên cạnh đều nói anh là kẻ ngốc nghếch, nhân lúc bố vẫn còn chưa nghỉ hưu không nhanh chóng thăng tiến, cần gì phải tự mình nỗ lực, đến cuối cùng mệt mình mà chẳng được gì. Nhưng sau khi anh biết em có cảm giác như đã tìm được một người bạn.Giờ anh biết tình yêu đúng là không thể kiểm soát.” Thạch Lỗi cười mỉm.
Tiểu Kỳ vểnh môi: “Vậy em không coi anh là thuốc cân bằng tâm lý sau khi anh nản lòng đối với tiền đồ của mình chứ?”
Thạch Lỗi vuốt vuốt tóc Tiểu Kỳ, cười: “Sao thế chứ? Anh là thật lòng, không thì em gả cho anh luôn bây giờ nhé, sau khi mình xuống núi sẽ đi đăng ký kết hôn!”
“Ha ha ha, cái anh này !”Tiểu Kỳ bị Thạch Lỗi trêu cười lớn, sau khi cười lại nhỏ giọng nói: “Sau này em sẽ thương anh giống như mẹ của anh vậy!”
Thạch Lỗi cười bổ nhào ôm Tiểu Kỳ vào lòng hỏi: “Con người không biết xấu hổ này, em nói xem yêu thương anh như thế nào.
Cô mới nhận ra câu nói đó hơi quá, liền cười: “Giống như mẹ chó yêu thương chó con.”
“Ha ha, lại cãi! Xem anh xử lý em.” Thạch Lỗi đưa tay ra cù cù Tiểu Kỳ.
“Ha ha, đáng ghét, đừng như vậy.” Tiểu Kỳ cười lớn, chạy trốn Thạch Lỗi, nhưng cuối cùng không trốn nỗi nụ hôn của anh.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Tiểu Kỳ trốn vào lòng Thạch Lỗi dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thích của hai người. Cô nhẹ nhàng nói: “Em sao lại gặp anh chứ?”
Thạch Lỗi cười: “Thì đó, gặp phải em mới là kiếp nạn của anh, nào chúng ta đi ăn cơm.”
Hai người cười đùa xuống núi, Thạch Lỗi lái xe về thành phố.
Vừa đến cửa Mãn Tinh Lầu, một người con gái đeo kính đen nhìn thấy Thạch Lỗi, lập tức kinh ngạc rồi thấp giọng gọi: “Tiểu Thạch” Tiếng gọi rất nghiêm túc, cũng rất tức tối, Tiểu Kỳ quay lại nhìn.
“Ồ, chị” Giọng của anh ỉu xìu, nói với Tiểu Kỳ: “Em đợi anh một chút, là chị họ của anh.”
“Bên cạnh em lại là ai vậy, muốn làm cho bố em tức chết à, đống đổ nát lần trước vẫn chưa xử lý sạch sẽ, giờ lại xuất hiện!” Tuy người phụ nữ đeo kính cố nén thấp giọng nhưng Tiểu Kỳ vẫn nghe được đại khái.
Thạch Lỗi quay đầu lại nhìn Tiểu Kỳ, nói: “Được rồi, bị cô ấy nghe thấy thì tồi tệ rồi. Em nói với chị lần này là thực sự!”
“Được rồi, giả bộ cái gì, đây là học sinh của Học viện Nghệ thuật hay là y tá của bệnh viện nào chứ? Em không phải lại muốn đùa cợt rồi đá sao? Danh tiếng của em chưa đủ tồi tệ sao còn làm gì nữa?” Người phụ nữ dường như rất giận dữ.
“Được rồi, em không nói với chị nữa. Em nhắc lại lần nữa tình cảm của em đối với cô ấy là thật, em không thể yêu thật một lần sao?” Thạch Lỗi nói xong quay đầu đi về phía Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ lắc lắc đầu cười nhạt: “Trước đó không biết phong lưu thế nào. Anh để em nghe hết rồi, nếu để em phát hiện điều gì em tuyệt đối không bao giờ để anh nhìn thấy em nữa!”
Thạch Lỗi nhìn m miệng Tiểu Kỳ liến thoắng, giống như sư tử đang nhe móng vuốt, mũi rung rung, rồi lại cắn răng cắn miệng, giống như đang ép anh và người phụ nữ nào đó vào giường, cười lớn, dùng tay bịt miệng cô, cười vui: “Phụ nữ đúng là động vật mâu thuẫn. Anh rõ ràng đang đứng ở đây chuẩn bị ăn cơm với em, em nói như kiểu anh đang định làm gì đó. Còn nữa em không phải cũng là đa tình sao? Lẽ nào chỉ mình em được như vậy.”
“Chà.”
Còn chưa đợi Thạch Lỗi tiếp tục thẩm biện, Tiểu Kỳ đưa tay vào ống tay áo của anh, véo mạnh một cái. Anh ngoạc miệng mắng: “Không đau?”
Tiểu Kỳ xoa xoa đầu mũi, nghiêng mặt cười: “Dù sao em cũng không đau!”
“Tức chết đi được, đúng là đồ xấu xa!” Thạch Lỗi cười ha ha, đưa tay kéo Tiểu Kỳ.
Khi hai người ngồi cùng nhau, Tiểu Kỳ phát hiện ra một vấn đề. Thạch Lỗi mới đầu ngồi thân mật bên cô, đi một lúc là hòa vào dòng người, hoàn toàn quên bên cạnh mình còn có một người phụ nữ. Cô tức tối : “Này, ngài có thể đi chậm chút không? Anh có thể nghỉ một chút xem cánh tay vừa kéo giờ đâu rồi.”
Thạch Lỗi cười ha ha, bào chữa: “Chà, chẳng biết làm sao, ai bảo hai tay thịt dày như vậy chứ. Kéo chẳng có cảm giác, giống như tay trái kéo tay phải.”
Lúc này Tiểu Kỳ giống như chú mèo nhỏ, lông toàn thân dựng lên, tức giận phồng má véo ThạchLỗi, hai người cười sặc sụa.
“Em kể cho anh một câu chuyện cười: một người lái xe taxi khi lái phát hiện phía trước có một chiếc xe máy lao như điên, đến nỗi sắp văng ra đứa bé ngồi sau. Người lái xe taxi đuổi kịp chiếc xe máy hét lên: “Anh ơi, con anh sắp rơi xuống rồi đấy!”. Người lái xe máy sau khi thấy kỳ lại mới quay đầu lại hỏi: “Con trai, mẹ đâu?”
Thạch Lỗi cười sặc sụa nói: “Được, lại mỉa mai anh, thật là xấu!”
Ăn xong hai người đi dạo bộ, Tiểu Kỳ không biết tại sao cảm thấy câu chuyện cười đó thực sự thích hợp với họ.
“Anh Lỗi!”
Hai người đang đi dạo thì Tiểu Kỳ nghe thấy tiếng chạy phía sau, nghe thấy tiếng gọi yếu ớt “anh Lỗi” rồi xoay người lại.
Hai người cù quay đầu lại, phía sau có một người con gái như đã từng quen biết, khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ, thần mắt buồn bã, vểnh môi lên.
“Tiểu Chân, em?” Thạch Lỗi kinh ngạc mở to mắt.
Cô gái có tên Tiểu Chân chạy vài bước, nhảy vào lòng Thạch Lỗi, giống một con bạch tuộc bám vào anh.
Thạch Lỗi nhìn Tiểu Kỳ luống cuống: “Này em, mau xuống đi, không xuống anh sẽ thả tay ra đấy!”
“Em không, được, người này anh tán được ở đâu đấy? Em biết anh đối với họ chỉ là đùa cợt, chỉ là tức bố em, nhưng anh không để ý đến cảm giác của người khác sao. Em không để ý, anh phải đi với em!”
Tiểu Chân đặt tay mình trong lòng Thạch Lỗi, xoay sang trái rồi sang phải và lầm bầm.
Tiểu Kỳ mặt tái nhợt, nhìn anh giận dữ, xoay người đi về trước.
“Ai da, ngã đau em rồi!”
Thạch Lỗi vội vàng thả tay, Tiểu Chân ngã xuống đất.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, đợi anh!” Thạch Lỗi đuổi vội theo kéo tay Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ tức tối nói: “Em thấy lạ tại sao anh lại hiểu em vậy? Tại sao nhìn cái là hiểu hết em, chính là vì anh còn khoa trương hơn cả em nên mới có thể nhìn rõ em, hừ!”
“Chà, anh đều nói rồi, anh đối với em là thật!” Thạch Lỗi vội vàng đến nỗi giậm chân xoay tròn, nói: “Được, em thử nói xem anh phải làm sao để em hết giận, anh sẽ làm theo!”
Tiểu Kỳ cười chọc ghẹo: “Em cũng muốn giống như Tiểu Chân nhảy vào lòng anh!”
“Á!” Mắt Thạch Lỗi trợn tròn, cười lắc đầu: “Con gái thật là hết chỗ nói, nào, đến đây! Anh nói trước nếu em béo đến nổi nhảy không nổi thì không liên quan gì đến anh đâu đấy!”
“Đến đây!” Tiểu Kỳ múa quyền trước, sau đó xoay xoay cổ tay nói: “Đợi đó!”
Thạch Lỗi tỏ ra kinh sợ, lùi vài bước ra sau. Chỉ thấy Tiểu Kỳ lùi sau vài bước, chạy thẳng đến nhảy vào lòng anh, không ngờ dùng lực quá mạnh làm anh ngã nhào xuống đám cỏ bên đường
Hai người mắt tròn mắt đẹp nhìn nhau, Tiểu Kỳ buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt anh đang hoảng sợ bất an. Nghĩ đến cảnh Tiểu Châu nhảy vào lòng anh cô thấy rất đố kỵ, cô vỗ vỗ mặt anh, lại véo véo tai anh, vừa đi đi lại lại nói: “Chỗ nào đẹp chứ, chỗ nào đẹp chứ, tai dài đến nỗi còn dài hơn cả mũi người khác, chơi bời vớ vẫn, hừ!”
“Đừng động lung tung!” Thạch Lỗi không nhịn được nói: “Tuy giờ là lúc thích hợp để quyến rũ nhưng em ở trên người của người đàn ông bình thường động chỗ này, chỗ nọ, em muốn ăn sống anh sao?”
“Nghĩ đến thói phong lưu của anh trước kia em tức chết đi được, cuộc đời này anh bị thâu tóm trong tay em cũng đáng, em cứ động linh tinh đấy.” Tiểu Kỳ vừa nói vừa lắc lư, còn thò tay ra cù Thạch Lỗi.
Anh cau mày, cắn môi, biểu cảm khó thể chịu đựng, ấn chặt cánh tay của Tiểu Kỳ: “Còn động nữa xảy ra chuyện gì đừng có trách anh!”
Tiểu Kỳ tỏ ra kinh nghiệm dày dặn, thực ra đầu óc rất đơn giản, cho đến giờ mới cảm nhận được sự ấm áp như này. Cô cố ý ho hai tiếng, muốn nói gì để xóa tan không khí này, đột nhiên thấy mặt anh đỏ lên, qua lớp áo có thể cảm nhận được hơi ấm của làn da, cô giật mình nhảy lên, lùi ra sau một bước, nói: “Lưu manh, mặc kệ anh!”
“Anh!” Thạch Lỗi cười đau khổ, nói: “Anh đưa em về nhà, ngày mai em còn phải đi làm!”
Đêm tối dần, Tiểu Kỳ mặt đỏ lên, tim đập mạnh, Thạch Lỗi liên tục nhìn trộm cô. Hai người chìm vào yên tĩnh một cách kỳ lạ, cho đến khi đến cửa khu đô thị anh mới nhẹ nhàng nói: “Tiểu Kỳ, anh về đây.”
Tiểu Kỳ cảm thấy mặt mình nóng lên, thổn thức: “Không cho phép anh qua lại với người con gái đó, biết chưa?”
“Ghen à? Cô ấy là con gái của chiến hữu của bố anh, từ nhỏ đã sống ở cùng một khu, anh coi cô ấy là em gái.” Thạch Lỗi cười cào cào mũi cô: “Anh đi thật đây.” Nói xong bịn rịn rời đi.
♥ Bố mẹ đẻ
“Mẹ, con quyết định…” Tiểu Kỳ vừa vui vẻ mở cửa vừa nói, vừa nghĩ đến chuyện với Thạch Lỗi thì phát hiện trong phòng khách hai người phụ nữ đều ngượng ngùng nhìn cô, là bà Từ và bà Ngụy.
Tiểu Kỳ đứng bất động ở cắn môi.
Bà Từ mắt đỏ lên, dường như vừa khóc, bà vẫy tay: “Tiểu Kỳ, mau đến đây,mẹ con đến thăm con!”
Tiểu Kỳ lùi ra sau, thân cô chống vào tường. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thất thần tiến về trước.
Bà Ngụy đứng dậy, run run đưa tay ra, hai mắt ngấn lệ: “Tiểu Kỳ việc trước kia mẹ con mình đừng nhắc đến nữa, mẹ rất nhớ con, mẹ…”
Ngụy Doanh nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, dường như không thể nói nên lời.
Trong lòng Tiểu Kỳ khó chịu, cô cố tìm những ký ức về bà, chỉ toàn là nổi hận bà cướp đi ông Phương. Cô chịu đựng không nổi, chạy đến phòng mình đóng chặt cửa, sau đó thở sâu.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ!” Bà Từ gõ cửa gọi lớn: “Tiểu Kỳ, giờ mọi việc đã rõ rồi. Dù sao bà ấy cũng là mẹ con, con ra đi.”
Tiểu Kỳ chạy đến giường lấy chăn trùm đầu, không muốn lên tiếng, đầu muốn nổ tung.
Không biết bao lâu sau, dường như Tiểu Kỳ bị chiếc chăn làm cho nghẹt thở cũng không dám thò đầu ra, tim cô đập nhanh, người run lên khó thể kiểm soát. Chỉ nghe thấy có tiếng mở cửa, căn phòng bỗng chốc trở lại bình tĩnh.
Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, bà Từ gọi: “Tiểu Kỳ, bà ấy đã đi rồi. Cái con bé này, cũng lớn rồi, con… Thôi được, đã muộn mất rồi, con ngủ đi, ngày mai còn đi làm, mẹ không làm phiền con nữa.”
Nghe thấy bà Ngụy đi rồi cô mới thở phào, ném chăn nằm lên giường hai mắt mở to nhìn trần nhà. Ngụy Doanh cuối cùng đã trực tiếp đến nhà, điều này cô chưa từng nghĩ đến, nhưng bao nhiêu năm rồi hận bà ấy, sao có thể bỗng chốc chuyển hận thành yêu thật chẳng dễ gì! Mình từ ngày còn ngây ngô học chữ đến khi trưởng thành thế này những ký ức về mẹ đều là những nụ cười của mẹ Từ.
Phương Tiểu Kỳ như cá từ trên cạn trở về với biển, hít thật sâu không khí mát lành, vừa nghĩ, thần mắt mơ màng. Cô cầm chăn đắp lên người, lật người ngủ thiếp đi.
Phụ nữ khi có được tình yêu sẽ lập tức thay đổi, Tiểu Kỳ cũng không nằm ngoài số đó, từ trong đến ngoài toát lên thần thái tươi vui hạnh phúc. Từ sáng sớm bước vào ngân hàng đã chào hỏi mọi người khác thường, mặt cười tươi rói. Ngay cả chủ nhiệm lạnh lùng cũng cau mày cười hỏi: “Tiểu Kỳ yêu sao?”
Tiểu Kỳ vừa xử lý nghiệp vụ vừa cười ngốc nghếch.
Buổi trưa đi ăn là cô nghĩ đến chiếc nhẫn mà Thạch Lỗi đã tặng, cũng nên mua cái gì đó tặng anh ấy mới phải đạo. Mua gì nhỉ? Cô vừa nghĩ thì nghe thấy giọng của Tiểu Vũ từ không xa, “Tiểu Kỳ!”
Tiểu Kỳ thật ra không hận Tiểu Vũ như vậy, vì cô thấy mình trước đó quả thực đã làm nhiều việc có lỗi với cô ta, trong lòng cảm thấy còn nợ cô ta. Nhưng con người Tiểu Vũ có thể nghĩ đến mua chuộc Hoa Tiên Dũng để trả thù mình, thì cũng khá hiểm độc.
Chưa đợi Tiểu Kỳ lên tiếng, Tiểu Vũ vội tiếng về phía trước kéo Tiểu Kỳ đến trong một con đường bên cạnh ngân hàng.
“Tiểu Kỳ, chị biết em hận chị! Nhưng chị là người bị bố mẹ ruột vứt bỏ lại được tình yêu của bố mẹ, em chắc sẽ không cảm nhận được sự sụp đổ của chị sau khi biết mình là con nuôi. Chị biết em mới là con gái ruột của bố mẹ, nói thật lòng chị không hề muốn quan hệ của em và họ tốt đẹp. Rõ ràng biết em coi mẹ là kẻ địch, hận cả chị nhưng chị vẫn muốn gần em, muốn coi em là em gái. Chị thích Thạch Lỗi thật lòng, do đó biết em dùng thủ đoạn cướp anh ấy trong lòng chị có thể không hận em sao! Nhất thời chị bị sự căm hận đó làm ờ mắt, do đó mới nghĩ cách trả thù em. Giờ chị bị báo ứng rồi, không những đưa tiền cho Hoa Tiên Dũng, anh ta còn đến gặp ba mẹ vạch tội chị. Cầu xin em, Tiểu Kỳ, chị không muốn mất đi bố mẹ. Giờ họ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với chị, cầu xin em giúp chị được không?” Mắt Tiểu Vũ đỏ lên, quầng mắt nhô lên, cô vừa bỏ kính vừa khóc năn nỉ Tiểu Kỳ.
“Tôi?” Tiểu Kỳ do dự một lát, bình thường giống như một con nhím, hận ai thì tấn công người đó. Thực ra Tiểu Kỳ rất mềm yếu, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Vũ nước mắt đầm đìa, cô đã thu lại những chiếc gai trên người mình lúc nào không hay.
“Cầu xin em, chị trên thế giới này chỉ còn lại bố mẹ, chị thật sự không muốn mất họ.” Tiểu Vũ khóc rồi quỳ dưới chân Tiểu Kỳ.
Tiểu Vũ giật mình: “Đừng, đừng làm vậy. Được, tôi đồng ý, đừng làm vậy.”
Tiểu Vũ không dám tin vào điều cô vừa nghe, vừa lau nước mắt vừa nói: “Thật không? Vậy mình cùng ăn cơm, coi như chị đền tội với em, được không?”
Đối diện với lời khẩn cầu khẩn thiết của Tiểu Vũ và giọng điệu khiêm tốn của cô ta, Tiểu Kỳ
Trên đường đến chỗ ăn cơm, Tiểu Kỳ nghĩ sẽ sống chết với cô ta, không ngờ có một ngày lại cùng ăn cơm, đều là do Thạch Lỗi, sau khi tiếp xúc với anh, mình tại sao lại trở nên mềm yếu? Nghĩ đến Thạch Lỗi, Tiểu Kỳ không nhịn được mỉm cười hạnh phúc.
Thù hận chỉ khiến cho con người thêm sắt đá và mệt mỏi, hận bao nhiêu năm giờ thì phát hiện thật ra rất nhiều việc đều là sai lầm. Cũng có thể là do tình yêu, Tiểu Kỳ nghĩ.
Nếu thực sự có thể hòa giải với Tiểu Vũ, giữ được cuộc sống yên bình như hiện tại cũng tốt.
“Tiểu Kỳ, đây là dạ dày lợn nấu cay và bánh trứng, nghe nói là món nổi tiếng của cửa hàng này, em nếm thử xem.” Tiểu Vũ cười, ân cần gắp cho Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ cười: “Chị Tiểu Vũ, chị muốn hòa giải em cũng rất vui. Thực sự nhiều năm rồi em rất mệt mỏi. sau này mọi người thân thiết với nhau thì tốt rồi, về chuyện bố mẹ em sẽ đi nói chuyện.”
“Cảm ơn em.” Tiểu Vũ thất thần nhìn Tiểu Kỳ, thần sắc ảm đạm cúi đầu ăn cơm.
“Chà đây không phải là Lâm Điềm Điềm sao? Công chúa kiêu ngạo cũng đến cửa hàng cơm nhỏ này ăn sao, thật là quý!”
Một người thanh niên mặc áo ngắn tay màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ nhìn kỹ, trong lòng nghĩ: Lý Manh Manh có một lần nói trung tâm Mai mối có một người đàn ông tự cao tự đại, giới thiệu cho hai mươi cô gái mà không có ai vừa ý. Do đó Tiểu Kỳ trang điểm thành nữ hội viên của trung tâm Mai mối đi gặp mặt, người con trai có tên Lưu Chí. Đến chỗ ăn cơm, Tiểu Kỳ bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về ẩm thực văn hóa 5000 năm, ăn nói xuất sắc cộng với ngoại hình nổi trội bỗng khiến cho anh chàng mê tít. Đợi đến khi Lưu Chí khẩn thiết yêu cầu tiến thêm bước nữa thì Tiểu Kỳ kiêu ngạo từ chối. Những việc “cướp nhà giàu giúp người nghèo” này sau khi làm xong cô luôn cùng Lý Manh Manh ăn mừng. Vốn cho rằng từ nay về sau sẽ lãng quên trong dòng người không ngờ hôm nay lại gặp ở đây.
“Sao thế, sao không nói? Tôi đã luôn mong đợi người như Lâm Điềm Điềm sau này sẽ tìm một người như thế nào? Đương nhiên người con trai như tôi không thể lọt vào mắt cô, còn bị cô giáo dục ột trận.” Lưu Chí ngắn mặt lại khiêu khích Tiểu Kỳ.
“Anh muốn làm gì, chúng tôi không quen anh.” Tiểu Vũ giận dữ nói.
Lưu Chí cười: “Tôi có may mắn ăn một bữa cơm với cô gái xinh đẹp này, sao lại không quen biết chứ? Hôm nay có thể gặp ở đây đúng là duyên phận.”
Mặt Tiểu Kỳ đỏ rồi lại tái nhợt, cố gắng trấn tĩnh lại đứng dậy nói: “Anh nhận nhầm người rồi.” Nói xong nhìn Tiểu Vũ rồi vội vàng ra khỏi cửa hàng.
Ra ngoài gây chuyện sẽ có một ngày phải trả. Tiểu Kỳ nín thở, chạy thẳng đến tiệm kem mới cảm thấy mình đúng là bị báo ứng.
Tiểu Vũ đại khái cũng đoán được sự tình, vội vàng theo Tiểu Kỳ đến tiệm kem an ủi: “Không sao, Tiểu Kỳ, loại người vô lại đó không cần để ý. Thành phố lớn thế này chắc chắc sẽ không gặp lại.”
Tiểu Kỳ nắm chặt tay Tiểu Vũ, lần này mới thực sự cảm nhận được năng lượng ấm áp của tình chị em. Trong lòng nghĩ ngày mai sẽ gặp ông Phương nói chuyện.
♥ Suy sụp
Khi Tiểu Kỳ về ngân hàng mới chú ý điện thoại của mình có vài cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn, mở ra nhìn đều là của Thạch Lỗi. Nhìn thấy tin nhắn, cô hít sâu.
“Làm sao giờ tin tức em và anh yêu nhau đã truyền khắp nơi rồi. Bị bố ép phải nhảy lầu, tối nay về nhà với anh nhé! Còn nữa đây là lần đầu tiên đưa con gái về nhà! Đối với việc em thường xuyên không nhận điện thoại, anh cảm thấy có áp lực cực lớn.”
Tiểu Kỳ cười ha ha, trả lời: “Cái này vì đầu óc em thường chập mạch nên không nghe được tiếng điện thoại. Em cảm thấy áp lực rất lớn khi gặp bố chồng tương lai nhanh như vậy. Em phải làm gì đây, tan ca nói chuyện tiếp.”
Rất nhanh, rất nhanh… Tiểu Kỳ che đi sự bối rối, bận rộn với công việc. Nhưng đến lúc tan ca nhìn thấy Thạch Lỗi đợi ngoài cửa cô mới thực sự ý thức được, trời ạ đúng là sắp phải gặp bố mẹ anh rồi.
“Lẽ nào phải gặp sao?” Tiểu Kỳ cau mày hỏi.
Thạch Lỗi cười khổ sở: “Vì mỗi tuần anh lại có bạn gái mới nên bố rất lo liền đưa anh đến Quân khu. Giờ đột nhiên biết lần này là thật nên bố rất lo, lo đến sắp phát bệnh tim rồi. Hôm nay anh bị giáo dục hai giờ liền, nói tối nay anh không đưa em về thì năm nay ông sẽ dùng danh tiếng để bắt anh chuyển nghề. Em thử nói xem là kiểu người gì chứ, anh rất thích bộ đội.”
Tiểu Kỳ cười với anh, buồn rầu: “Sao em lại sợ như thế này chứ, lại còn run run nữa! Được rồi hai chúng ta đúng là kẻ bốn lạng người nửa cân, chẳng có gì tốt đẹp. Em vì tức bố mà gặp gở linh tinh. Còn anh, một tuần đổi một bạn gái. Được rồi em không đi nữa, nhỡ đâu tuần sau anh lại thay thay bạn gái thì em biết làm sao!”
“Tiểu Kỳ, em phải hiểu anh làm vậy chỉ để khiêu khích bố anh, để ông ấy nhìn thấy ông ấy nhanh chóng tái hôn như vậy, anh là con trai ông ấy tìm phụ nữ chắc chắn tốc độ không kém bố, nhưng giờ thì anh thề đã cải tà quy chính rồi, từ nay về sau trong anh chỉ có Tiểu Kỳ, như vậy được chưa? Anh xin thề.”
Tiểu Kỳ nói: “Bộ dạng em như thế này sao có thể gặp người khác chứ!”
Thạch Lỗi cười: “Con dâu xấu vẫn phải gặp bố chồng, không sao, em bây giờ rất xinh.”
Tiểu kỳ nũng nịu đòi về thay đồ, Thạch Lỗi kéo cô nhét vào ô tô.
Nhìn quần bò và áo phông hôm nay Tiểu Kỳ mặc cô hối hận lẩm bẩm: “Trời, hôm nay không trang điểm, làm sao dám đi gặp mặt! Đều tại anh không thông báo sớm!”
Thạch Lỗi cười hì hì: “Anh cũng là bị ép mà! Em cứ coi như đi nhà hàng ăn cơm, cười chào hỏi rồi cúi đầu ăn cơm là được rồi. Tố anh lại đưa em về.”
“Vậy sao được chứ, nhà anh không thích em thì em phải làm sao? Tiểu thuyết tình yêu đều nói công chúa lọ lem đến gia đình giàu có, không, là già đình làm quan sẽ bị xem sắc mặt, sẽ bị coi thường. Tiếp theo nhà anh sẽ bắt anh và em chia tay, sau đó anh đã có Tiểu Chân thanh mai trúc mã rồi, cuộc sống thật đáng sợ!” Tiểu Kỳ sau khi gửi tin nhắn ẹ rồi nhìn ra cửa sổ, tưởng tượng ra những việc đáng sợ.
Thạch Lỗi cười lớn: “Em chắc đọc nhiều tiểu thuyết lắm nhỉ?” Sau đó nghiêm giọng, “Ngậm miệng lại, đừng chiêm chiếp như chim sẻ thế, chỉ là ăn cơm mà thôi, có nguy hiểm nào đâu?”
Tiểu Kỳ lườm anh, đành phải vậy thôi.
Xe ra khỏi thành phố, hai bên đường là hàng liễu rủ. Mùa hạ ở phía Bắc tuy cây cối rậm rạp nhưng thời tiết vẫn khô khiến cho da mặt cũng bị căng ra. Tiểu Kỳ bị gió nóng thổi vao khiến cô hắt xì hơi, nhìn thấy chiếc xe chạy dọc theo đường quốc lộ, trong lòng cô thấp thỏm bất an, càng lúc càng
Con đường bỗng chốc như rộng ra, ở nơi không xa một khu biệt thự hiện ra trước mắt. Xung quanh biệt thự là những cầu nhỏ bằng gỗ, còn có một chiếc cối xay gió to, làm bắn nước lên khóm cây màu xanh lục, cảnh tượng lộng lẫy hiện ra trước mắt.
Tiểu Kỳ khinh ngạc hỏi: “Căn biệt thự này chắc rất đắt nhỉ, ồ, nhà anh thật xa xỉ.”
“Mấy năm trước ở đây hoang vu lắm, một số lãnh đạo già của quân khu đều xây nhà ở đây, dự định sẽ dưỡng lão ở đây. Do đó, bố anh cùng đầu tư với họ. Đừng nghĩ sự tình phức tạp như vậy, cô nương này đúng là!” Thạch Lỗi lắc đầu cười, “ Đến rồi, vào thôi!”
Đến trước một tòa nhà nhỏ, Tiểu Kỳ hít sâu sau đó bước vào. Vừa vào cổng phía tay phải là một sân nhỏ yên tĩnh, dường như còn trồng rau. Tay trái có cổng nhỏ, Thạch Lỗi toe toét mở cửa.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách xem phim ngoảnh đầu lại, sau đó cười nhạt nói: “Về rồi sao?”
“Ồ, Tiểu Thạch về rồi à?” Một giọng nói ấm áp từ phòng bếp vọng ra, sau đó mẹ kế của Thạch Lỗi là Khâu Anh xuất hiện trước mặt cô. Bà ta khoảng 38, 39 tuổi, da sáng mịn, chắc là chăm sóc da rất tốt.
Tiểu Kỳ nhìn người đàn ông trung niên, trong lòng nghĩ Thạch Lỗi cả ngày gọi “ông già” nhưng đâu có già. Cô lại nhìn Lương Khâu Anh, trang điểm tao nhã, góc mắt dường như còn óng ánh, nhìn là biết một người phụ nữ tinh tế.
“Chào chú dì! Con là Tiểu Kỳ.” Tiểu Kỳ còn cẩn thận nhìn Thạch Lỗi, không biết anh chàng này tại sao không giới thiệu? Chỉ còn cách tự giới thiệu mình.
Người đàn ông trung niên cười, vẫy vẫy tay chào Tiểu Kỳ, nói: “Tiểu Kỳ, đến đây, đừng câu nệ, ngồi bên này.”
Thạch Lỗi lúc này mới lấy lại thần thái, cười nói với Tiểu Kỳ: “Tiểu Kỳ, nào đến sofa ngồi đi.”
“Mọi người ngồi xuống ăn chút hoa quả, dì sắp chuẩn bị xong đồ ăn rồi!” Bà Lương xoa xoa tay, quay người vào bếp.
Khi cô ngồi ở ghế sofa mới phát hiện bố Thạch Lỗi già thật, quầng mắt nhô rõ, cơ thịt trên mặt cũng nhão, nhưng mắt của bố anh rất sáng, có thần, có một cảm giác uy nghiêm khiến ngươi khác phải sợ
Bố Thạch Lỗi cũng chỉ hỏi Tiểu Kỳ mấy vấn đề như nhà ở đâu, bố mẹ làm gì, cô nhanh nhẹn trả lời.
Thạch Lỗi lo lắng: “Trời, bố hỏi nhiều như vậy làm gì, có phải kiểm tra hộ khẩu đâu?”
Bố Thạch Lỗi không lên tiếng, mắt nhìn vào anh, ánh mắt hai người chạm nhau dường như đang muốn nói với nhau điều gì.
“Nào ăn cơm thôi!”
Một lát sau bà Lương đã mang hai dĩa đồ ăn ra.
Tiểu Kỳ vội đứng dậy, nói: “Dì à, con giúp dì!” Nói xong cô đến phòng bếp.
Bố Thạch Lỗi cười nói: “Tiểu Kỳ là cô bé nhanh nhẹn!”
“Bố không xem là ai thích sao?” Thạch Lỗi hừm giọng.
Bà Lương cười: “Hai bố con ngồi với nhau là giống như oan gia.” Nói xong lại nhìn Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ vừa muốn ngồi xuống thì thấy bà Lương đang quan sát mình, cô có chút luống cuống, nhìn lại quần bò và áo phông của mình, nghĩ trong lòng: Có phải chê mình ăn mặc quê mùa quá không? Đều là tại Thạch Lỗi, sớm biết trước thì dù có nói gì cũng phải về nhà thay đồ.
Đang buồn rầu nghĩ thì nghe thấy bà Lương cười nói: “Tiểu Kỳ hình như cháu làm việc ở ngân hàng?”
Cô ngẩng đầu lên, cười đáp: “Dạ thưa dì. Nếu lần sau dì có yêu cầu gì có thể liên hệ với cháu.”
“Là nhân viên chính thức phải không?” Bà Lương từ tốn hỏi.
Bỗng chốc hỏi đến vấn đề nhạy cảm của cô, cô nói nhẹ: “Dạ vẫn chưa chính thức. Nhân viên chính thức phải thi, đương nhiên còn cần có mối quan hệ.”
Thạch Lỗi nhìn Tiểu Kỳ, thần mắt có chút ảm đạm, liền nói: “Tiểu Kỳ, uống chút đồ uống đi!”
“Cô chỉ là hỏi thăm chút. Các con phải yêu thương nhau, gia đình cô chú cũng chỉ là hỏi thăm, muốn biết nhiều hơn. Có những lời mong rằng cháu đừng để ý quá!” Khi bà nói luôn dùng giọng điệu rất chậm, dường như đứng ở trên đầu mây, khiến người khác phải kính n
Tiểu Kỳ cứng đầu cười: “Cháu hiểu rồi thưa dì, có gì dì cứ hỏi!”
“Đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ cần cháu tốt là được rồi!” Bố Thạch Lỗi nhìn bà Lương.
Mặc dù như vậy bà Lương vẫn hỏi: “Bố mẹ cháu làm nghề gì, ở đâu?”
Tiểu Kỳ không muốn nói chuyện bố mẹ ly hôn, một mình ở cùng mẹ trong căn nhà cũ chưa từng sửa sang. Từ lúc vào căn nhà này, cô có một cảm giác bị áp bức không tên khiến cô cảm thấy như đến một thế giới khác. Phòng khách rộng, trang hoàn lộng lẫy, những bức tranh sơn dầu đầy khí chất, ngay cả bình hoa ở góc tường cũng mang màu sắc cao quý. Thậm chí chiếc váy mặc trên người bà Lương cô đều biết không phải là hàng rẻ. Đương nhiên không phải là hàng rẻ rồi, đồ người ta mặc tất nhiên phải là tốt. Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến bà Từ, cả năm chỉ có vài bộ quần áo. Cô đã từng đưa mẹ đi mua đồ nhưng sau khi mua lại bị mẹ trả lại. Bà Từ thường nói người có tuổi không cần mặc đồ tốt như vậy. Tiểu Kỳ đang tuổi tìm bạn trai cần phải mặc đẹp.
Nhớ đến tóc bạc của mẹ trước mỗi lần nhuộm tóc, nhớ đến quần áo nhăn nhúm của mẹ, cô lặng lẽ ăn cơm, mũi cay cay.
Bà Lương vẫn hỏi, trước đó đã từng có bạn trai chưa? Lương ở ngân hàng ra sao, đãi ngộ của nhân viên chính thức và nhân viên hợp đồng có gì khác nhau? Đã từng nghĩ đến thi cao học hay thi công chức chưa…
“Được rồi, đủ rồi, con mang cô ấy về là để bố mẹ gặp mặt, đừng như vậy nữa!” Thạch Lỗi vẫn cúi đầu ăn cơm giờ đột nhiên đứng dậy kéo Tiểu Kỳ đi ra ngoài.
“Thạch Lỗi, con có thái độ gì vậy?” Sau lưng là giọng nói uy nghiêm của bố anh.
Thạch Lỗi dừng bước, sau đó thấp giọng nói với Tiểu Kỳ: “Chúng ta đi, anh đưa em về!”