Bạn đang đọc Tình Yêu Điên Cuồng: Chương 4: Trận Chiến Tranh Cướp Tình Yêu
Em nghĩ mình sai rồi, em không nên đến với anh, rồi lại biến mất trong nụ cười ấy. Em nên làm tổn thương anh với trái tim kiên cường, sau đó hả hê trong thắng lợi. Nhưng tại sao, em
lại trằn trọc vì nhớ mùi vị, giọng nói, hình dáng của anh mỗi đêm….
♥ Lựa chọn của Lý Manh Manh
Tiểu Vũ đi đến doanh trại bộ đội sẽ như thế nào? Thạch Lỗi sẽ nói với cô ta những gì, làm những gì? Trong đầu Tiểu Kỳ là một mớ lộn xộn, cho tới khi đến bến xe mới phát hiện mình đã về thành phố.
Vừa xuống xe, Tiểu Kỳ chuẩn bị bắt xe đến ngân hàng thấy đối diện bên đường là một chiếc xe nhỏ màu đỏ bordeaux chầm chậm dừng lại, Lý Manh Manh và một người đàn ông mập mập bước xuống. Chết mất, lẽ nào đây chính là người mà Lý Manh Manh nói là hơi mập? Tiểu Kỳ bị người con gái này làm thức tỉnh, tuy nói muốn tìm một người có điều kiện tốt cũng không sao nhưng cũng không thể tìm một “chú gấu trúc to” chứ! Cô tức tối bước vào taxi gọi cho Manh Manh, sau đó nói một hồi: “ Manh Manh, có phải cậu điên rồi không, tìm một người đàn ông mập như vậy, già như vậy!”
Ngây người một lúc, Manh Manh cười lớn, vừa cười vừa nói: “Trời, Tiểu Kỳ, cậu có thể không nói như vậy được không! Cậu thử tiếp xúc qua đã, buổi tối mời cậu ăn cơm nhé, chúng ta cùng thảo luận chi tiết về việc đại sự, giờ thì tắt máy đây!”
Tiểu Kỳ muốn cười,thường thì kiểu người vừa già vừa mập rất thấu hiểu phụ nữ, nghe giọng nói vui vẻ của bạn là cô biết cậu ta đã rất muốn ở bên cạnh người đàn ông đó. Thôi, đành vậy, Manh Manh cũng giống mình, nếu chỉ đơn thuần là vì điều kiện tốt, bản thân mình không thích chút nào thì cậu ta cũng không thể miễn cưỡng ở bên người đàn ông đó, vừa nghĩ đến đó là đã đến ngân hàng. Đến ngân hàng là công việc ngập đầu. Chủ nhiệm lại nhắc nhở nhiệm vụ của năm nay rất gian khổ, mọi người cần phải nỗ lực để huy động tiền gửi lập kỉ lục mới. Tiểu Kỳ vừa mới từ chối yêu cầu g của Phương Chung Sơn, nên chắc sẽ gặp khó khăn, lại chẳng quen biết người có tiền, người gửi tại quầy cũng không nhiều, đến đâu huy động giờ! Sau khi tan ca, cô lần nữa do dự, mới thử gọi điện thoại cho Phương Chung Sơn, điện thoại không ai bắt máy.
“Tiểu Kỳ!”
Cô đang đứng ở cửa ngân hàng, định hỏi Manh Manh không phải muốn mời cơm sao, đến đâu ăn thì thấy Lý Manh Manh và Hoa Tiên Dũng thân mật từ ngoài bước vào.
Xỉu mất, người con gái này, Tiểu Kỳ vốn nghĩ người muốn mời là người đàn ông mập kia, ai ngờ lại đổi người khác, lại là Hoa Tiên Dũng.
Làm người đúng là không biết chính đạo, bắt cá hai tay. Tiểu Kỳ đổi sắc mặt gửi tin nhắn cho Manh Manh.
Nghe thấy tiếng điện thoại, Manh Manh vội vàng lấy ra, phát hiện là tin nhắn của Tiểu Kỳ bật cười, sau khi đọc tin không nhịn nổi hếch mày: “Đi thôi, mời cậu đi ăn đồ hầm nhé!”
“ Cái gì,chỉ ăn đồ hầm thôi sao, keo kiệt quá!” Tiểu Kỳ hét lên
Hoa Tiên Dũng cười hiền: “ Vậy em thích ăn gì? Không thì ăn lẩu nhé!”
Lý Manh Manh cười hì hì, “mình biết là cậu phản đối mà, nào đi ăn lẩu nào!”
Trong lúc ăn, Tiểu Kỳ nhìn quanh với đôi mắt lạnh lùng, Hoa Tiên Dũng rất quan tâm người khác. Không chỉ lấy khăn giấy mà còn rót đồ uống, còn gọi bánh bí đỏ mà Manh Manh thích ăn.
Ăn xong ba người ra khỏi cửa quán lẩu. Manh manh cười nói: “Chà, không biết tối nay đã ăn bao nhiêu dầu mỡ vào bụng rồi. Anh, đi mua sữa chua cho bọn em đi.”
Tiên Dũng đáp lại rồi chạy đến siêu thị đối diện mua.
“Tiểu Kỳ, mình định hôm nay nói rõ với anh ấy. Những ngày này anh ấy luôn tỏ ý muốn làm bạn trai của mình, mình cũng hẹn hò vài lần. Nhưng…mà!” Nụ cười trên mặt Manh Manh bỗng nhiên biến mất chỉ còn lại biết bao tâm sự, ngay cả giọng nói cũng bỗng chốc trở nên nặng nề.
Ăn xong cơm đã 9 giờ tối, con phố này trong đêm không có nhiều người qua lại, thỉnh thoảng mới có xe chạy qua. Đèn đường trong buổi tối chiều xuống có chút thê lương, phía Bắc vào đầu tháng tư vẫn còn gió lạnh.
Tiểu Kỳ lo lắng: “Manh Manh mình thấy anh ấy đối với cậu rất tốt, cũng là một người thật thà.”
“Tiểu Kỳ, điều kiện nhà mình bạn cũng biết rồi đó. Mình đã nghĩ nhiều lần, nếu mình yêu anh ấy thì không nói đến chuyện cả hai phải chật vật sống qua ngày, mẹ mình còn có bệnh, mình không dám tưởng tượng. Được rồi, để mình là một người hám quyền hám lợi. Vương Khải đối với mình cũng tốt, chính là người mà cậu nhìn thấy sáng nay ấy!” Dường như Manh Manh đang bị bao trùm bởi sự u ám, xám xịt, cười một cách đau khổ, “Không có gì, sau khi kết hôn mình cố gắng ăn nhiều, hai người béo làm sao không cân đối chứ!”
Tiểu Kỳ vốn muốn nói chuyện của mình và Thạch Lỗi cho Manh Manh, gặp phải trường hợp này chẳng còn lòng dạ nào mà nói, cô và Manh Manh sau khi tạm biệt thì tự bắt xe về nhà.
Bà Từ không đợi Tiểu Kỳ bước vào cửa đã vồn vã: “Chà, lại bắt taxi về à? Đúng là xa xỉ! Con và Tiểu Thạch sao rồi, nếu tốt thì mẹ nghĩ nên để các con đính hôn trước?”
Nhìn vào ánh mắt dò xét của mẹ, Tiểu Kỳ cười: “Được, được, để con nói với anh ấy rằng mẹ lo lắng nóng vội muốn có người rước con đi, nhìn mẹ lo lắng chưa kìa! Con mệt cả ngày rồi, con đi ngủ đây!”
Đúng là rất mệt, Tiểu Kỳ mệt mỏi đặt người xuống là ngủ, trong mơ chỉ toàn thấy ánh mắt sáng trong của Thạch Lỗi.
♥ Sự xuất hiện của người vợ lẽ
Khi người phụ nữ vướng vào chuyện tình yêu, thì lý trí hoàn toàn mất đi! Tiểu Kỳ trước kia nghĩ sẽ mãi mãi không bao giờ đánh mất lý trí, nhưng ngày đó không ngờ đến nhanh như vậy. Buổi sáng khi cô xử lý nghiệp vụ cho khách hàng suýt chút nữa là làm sai, khách hàng muốn rút 3.350 tệ, cô lại nhìn thành 3.850. Số tiền chạy qua máy đến hai lần, đang định đưa cho khách chợt tỉnh ngộ nhìn lại hóa đơn là 3.350 tệ. Trời ạ, cô tí nữa thì hoảng sợ đến chết, vội vàng đếm lại tiền lần nữa, giả vờ có việc nên chưa đưa cho khách. Buổi trưa tan làm, đến phòng thay đồ thay đồng phục ra khỏi ngân hàng mới phát hiện điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn. Tin nhắn của Thạch Lỗi trách hờn, giống như lúc anh ta cau mày.
Tiểu Kỳ, về nhà chưa?
Sao không nhận điện thoại, về nhà chưa? Sao em toàn khiến anh phải lo lắng chứ?
Chà, không biết ở bên ai mà cũng không thèm nhìn điện thoại, người con gái mơ hồ này ngày nào đó bị bán chắc cũng không biết.
Nhận được tin nhắn mau gọi điện cho anh.
Tiểu Kỳ cười trả lời tin nhắn: Tối qua về đến nhà an toàn, vì công việc của em bận quá nên không có thời gian cho anh.
Đang cười thì có tiếng gọi rụt rè của ai đó, “Tiểu Kỳ”.
Giọng nói này rất lạ, nhưng dường như nhiều năm trước đã từng nghe thấy, Tiểu Kỳ luôn muốn quên đi giọng nói trầm thấp và cả người phát ra cái giọng đó, nhưng hôm nay vào một ngày nắng đẹp giọng nói ấy lại vang lên, cô còn chần chừ một lúc mới chầm chậm quay đầu lại.
Bà ta mặc chiếc váy liền áo màu cà phê, đầu vấn rất nhã nhặn, trang điểm vừa mắt, Tiểu Kỳ nhìn là thấy quầng mắt trên gương mặt bà ta, thần thái mệt mỏi.
Tiểu Kỳ nhìn bà ta, nỗi hận trong lòng trào lên, cô lạnh lùng nhắm mắt, đi qua bà ta.
“Tiểu Kỳ, cô muốn nói chuyện với cháu, chúng ta nói chuyện một chút nhé!” Giọng nói cứng rắn không dễ kháng cự.
Tiểu Kỳ dừng bước, im lặng bước về quán nước đối diện ngân hàng.
“Tiểu Vũ nói trên đường đi gặp Thạch Lỗi gặp cháu. Hai người đều là người trưởng thành không cần phải nói bóng nói gió làm gì. Có phải cháu đi gặp Thạch Lỗi không? Tiểu Kỳ, trước kia cháu cướp bạn trai của Tiểu Vũ hoặc làm việc khác cô đều không nhắc đến nữa. Nhưng bây giờ, lần này mong cháu dù thế nào cũng buông tay được không? Cô biết cháu thực sự không thích những người đàn ông mà Tiểu Vũ thích, chỉ là vì muốn báo thù mà thôi, muốn làm Tiểu Vũ đau lòng, đúng không?” Bà ta càng nói càng kích động, tuy nhiên vẫn cố nén cảm xúc của mình.
Tiểu Kỳ rầu rĩ nghĩ, tại sao cô lại biết lần này cháu không thích? Cô cười lạnh lùng: “Đúng vậy, dù sao cô đã biết, còn đến làm gì? Cháu muốn cướp người đàn ông của Tiểu Vũ không được sao? Căn bản cháu không thích Thạch Lỗi, chỉ muốn chọc tức chị ta, cô có bản lĩnh cướp chồng người khác thì đi dạy con cô cướp Thạch Lỗi từ tay cháu đi!”
Vai bà ta run lên, tay bưng cốc trà cũng không giữ nổi bình tĩnh: “Cháu, cháu nói với cô như vậy sao?”
“Cô muốn cháu nói với cô như thế nào? Gọi cô là “mẹ kế” sao? Lúc cô phá hoại gia đình người khác nên biết về sau sẽ có báo ứng, ông trời tuy không báo ứng vào cô nhưng sẽ báo ứng vào con gái cô!” Tiểu Kỳ tức tối khi nghĩ lại những việc đã qua, giọng điệu lên cao.
“Nhiều năm rồi cô đều muốn cháu có cuộc sống bình yên, vì chăm sóc cháu. Nhưng cháu bây giờ sao lại biến thành người như vậy, thật thất vọng!” Mắt bà bắt đầu đỏ lên.
Tiểu Kỳ cười lớn: “cuộc sống bình yên của tôi đã sớm bị hai mẹ con bà làm đảo loạn rồi! Bây giờ tôi có thể ngồi đây nói chuyện với bà, chưa biến thành người bệnh thần kinh hay kẻ sát nhân coi như bà đã được an ủi phần nào rồi. Tôi biến thành như vậy không phải đều do phúc của bà sao? Mẹ tôi vì bà mà chịu bao khổ đau, rơi bao nước mắt, bà biết không, kẻ cướp chồng đáng khinh bỉ!”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má bà ta, bà ho lớn hai tiếng, cầm khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “ Nếu không phải là Từ Lệ Vân thì chúng ta hôm nay sẽ không biến thành như này! Ai là kẻ cướp chồng chẳng thể biết rồi!” Nói xong bà cắn môi quay người đi.
“ Ha, người này thật kì quái, bản thân làm sai còn cảm thấy tủi thân!” Tiểu Kỳ lẩm bẩm cười, ăn miếng mì lớn. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy sự việc đáng cười này nhất định phải nói ẹ, cô vội vàng lấy máy điện thoại ra gọi.
Bà Từ đang làm việc ở Parkson, làm ba ca. Tiểu Kỳ không muốn mẹ vất vả như vậy nhưng bà cảm thấy già rồi không có việc gì làm thật vô vị, nhất định phải đi làm.
“Mẹ,con kể mẹ nghe, hôm nay con đã giảng giải cho bà ta một bài, ha ha! Là kẻ cướp chồng phá hoại gia đình của mẹ và bố lại đến nói ai là kẻ cướp chồng còn không thể biết rõ! Thật buồn cười! Con nói cho bà ta một trận, bà ta khóc xong đi rồi, ha ha! Tối về con kể chi tiết ẹ nghe!” Tiểu Kỳ hào hứng kể lại, vừa nói vừa nhìn ra xa.
Bà Từ “ồ” lên một tiếng dường như rất lo lắng, do dự nói: “Tiểu Kỳ, cô ta đã lớn tuổi rồi, sau này con cũng đừng làm quá, biết không? Hôm nay mẹ trực thay người khác, con tự nấu cơm nhé!”
Tiểu Kỳ có cảm giác mẹ dường như không được vui, cô thấy kỳ lạ, có việc gì có thể vui hơn là khiến hai mẹ con họ đau khổ. Có thể mẹ gặp vấn đề gì trong công việc, sau khi tắt máy, cô chợt nhớ hôm nay ở nhà ăn của ngân hàng có món gà tần, ái chà, sớm biết đã không ăn ở ngoài rồi.
Đột nhiên, Manh Manh gọi đến.
“Tiểu Kỳ à, mình vừa ở Pizza Hut thấy mẹ và bố cậu, họ không phải muốn quay lại với nhau chứ?” Dường như Manh Manh vừa biết được một bí mật lớn kinh thiên động địa, giọng nói lúc trầm lúc bổng.
Tiểu Kỳ không nhịn nổi cười, “Manh Manh, mình đang nghĩ thì bị điện thoại của cậu làm giật mình, sao có thể chứ! Mẹ mình hận bố đến chết đi được có thể gặp bố?”
Manh Manh cười, “Được, bạn đợi xem, mình gửi ảnh cho bạn. Mình không dám để dì và chú thấy, trốn trong góc thông báo cho bạn!”
♥ Cuộc gặp mặt oan gia
Chỉ một lát sau cô nhận được một tấm ảnh, ông Sơn và bà Từ trong ảnh đều có sắc mặt rất nghiêm trọng, dường như đang bàn luận gì đó! Sao có thể như vậy? Tay Tiểu Kỳ run lên, năm đó hai người chút nữa thì xảy ra chuyện, sao giờ lại gặp mặt? Vì cái gì mà gặp mặt? Cô vội gọi điện, chuông reo hồi lâu mới nghe thấy giọng bà Từ, “Tiểu Kỳ”.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Tiểu Kỳ hỏi.
Bà Từ cười: “Đứa bé này, mẹ đương nhiên là ở nhà, còn có thể ở đâu chứ?”
Tiểu Kỳ hít ngược một hơi, cô muốn bắt xe đến vạch trần mẹ, nhưng lại không có dũng khí gặp Phương Chung Sơn. Năm đó người dàn ông này sau khi gây chuyện còn không biết hối cải, giờ đang sống hạnh phúc với người đàn bà kia, tại sao lại gặp mặt nhau vậy. Đã đến lúc phải làm việc, thôi được rồi, đợi tối về nói tiếp.
Tiểu Kỳ hơi chút do dự, cười nói: “Mẹ, con không phải nghĩ ẹ sao! Tối qua con nghĩ hay là tìm ẹ người bạn, mẹ ở tuổi này rồi, một mình thì cô đơn quá. Manh Manh và mẹ bạn ấy không phải mở trung tâm mai mối sao? Tối nay qua đó nói chuyện với dì ấy, nhờ dì ấy để ý một người đẹp lão ẹ!”
“Cái con nhỏ này, mẹ từ…” bà Từ nói nửa chừng không nói nữa, dừng một lát lại nói nhỏ, “Việc này con đừng lo lắng, mau đi làm đi, mẹ đang có chút việc, mẹ tắt máy đây!”
Bà Từ tắt máy. Trong lòng Tiểu Kỳ hiểu rõ, thực ra mẹ muốn nói từ sau khi ly hôn bà chưa từng muốn tìm người khác! Ở trước mặt ông Phương, bà Từ vốn mạnh mẽ sao có thể nói ra những câu như vậy!
Buổi chiều Tiểu Kỳ đi làm nghĩ đến nhiệm vụ huy động quyên góp vẫn chưa hoàn thành thì thấy lo lắng, nó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tiền thưởng. Chủ nhiệm cũng nói rồi, nhiệm vụ không hoàn thành thì không thể tham gia du lịch cùng ngân hàng. Cuộc sống này thật là vất vả. Tiểu Kỳ lại tập trung vào xử lý nghiệp vụ tại quầy, chỉ hy vọng có người đến gửi tiền, có tới vài triệu tệ thì tốt, như vậy là có thể hòan thành xuất sắc nhiệm vụ rồi!
Đại cứu tinh cuối cùng đã xuất hiện, Tiểu Kỳ thấy Hoa Tiên Dũng đưa giấy đề nghị và tiến vào cửa, vui mừng hớn hở hỏi: “Anh, sao anh đến đây?
Hoa Tiên Dũng cười ngượng: “Lần trước nghe Manh Manh nói em cần huy động tiền gửi, anh cũng không có nhiều, chỉ có bốn vạn tệ, em đừng chê ít nhé! Sao em không nói với Thạch Lỗi, nhà cậu ấy chắc là có tiền!”
Tiểu Kỳ cười khà khà: “Ái dà, chưa thân với anh ta, hơn nữa anh ta nhìn có vẻ không giống người có tiền!”
“Ha ha, Tiểu Kỳ, sắp tan ca rồi, anh có thể mời em uống cà phê không?” Điệu cười của Hoa Tiên Dũng mang chút buồn rầu.
Tiểu Kỳ nghĩ trong lòng chắc chắn Manh Manh đã đề cập đến chuyện chia tay, nếu không tại sao Hoa Tiên Dũng lại đột ngột tìm đến mình! Thật oan nghiệt! Cô vui vẻ đáp: “Được, được, anh Tiên Dũng đợi em một lát ở quán Dekeshi đối diện ngân hàng, sau khi tan ca em sẽ đến tìm anh!”
♥ Hiện thực của tình yêu
Tiểu Hoa hai mắt đỏ, thần thái bất định đến nói với mình rồi, bạn không đau lòng sao? Người con gái độc ác!
Nhân lúc chủ nhiệm không chú ý Tiểu Kỳ gửi tin nhắn cho Manh Manh.
Manh Manh trả lời rất nhanh với một tin nhắn dài : Tiểu Kỳ, mình thực sự đã phát hiện ra ở bên cạnh người nghèo sẽ rất nhiều đau khổ! Tối qua mẹ mình đột nhiên nôn thốc nôn tháo, nửa đêm mình gọi cho Hoa Tiên Dũng, đợi đến 20 phút cũng không thấy đâu. Sau đó gọi cho Vương Khải, chưa đến 10 phút anh ta đã lái xe đến. Bọn mình đưa mẹ vào viện, vừa may không có chuyện gì nghiêm trọng. Kết quả đến bệnh viện mới nhận được điện thoại của Hoa Tiên Dũng nói không bắt được taxi. Thật buồn, bạn thử nói xem mình còn có thể hy vọng gì ở anh ta? Đành như vậy, mình và anh ấy có cảm tình với nhau nhưng không có mở đầu thực sự do đó không thể có kết thúc tốt đẹp. Chút ngọt ngào mà tình yêu mang lại ình chẳng đáng là gì trong cuộc sống hiện thực!
Tiểu Kỳ công nhận lời của Manh Manh, dù mong đợi tình yêu nồng cháy, muốn trái tim mình loạn nhịp khi nhớ về ai đó. Ở trước mặt người ngoài cô luôn tỏ ra mình là người con gái cứng rắn nhưng nội tâm mềm yếu có ai dễ dàng khám phá được? Thôi, tan ca rồi! Trong đầu Tiểu Kỳ nghĩ phải làm thế nào để an ủi Hoa Tiên Dũng, tiện gửi tin nhắn chọc tức Thạch Lỗi: Người con gái lương thiện là tôi bây giờ phải đi an ủi bạn học đang thất tình của anh đây! Hôm nay đã báo cáo xong, hi hi!
Phía Bắc những ngày tháng tư, dường như đã đến mùa mưa. Trời tối sầm, mưa rơi lộp bộp trên đất bùn. Tiểu Kỳ nhìn trời, vội vàng cầm ô ra khỏi ngân hàng. Người trên đường đều đang vội vàng hối hả, xe buýt và đều đang trong bối cảnh đua nhau lao đi.
Hoa Tiên Dũng nhìn thấy Tiểu Kỳ liền vẫy tay gọi: “Tiểu Kỳ, anh gọi tôm cay thơm và một chút bánh men rượu rồi!”
Tiểu Kỳ cười khà khà: “Thích thế, Manh Manh đã tiết lộ món em yêu thích sớm thế sao?”
“Đâu có, chủ yếu là do Thạch Lỗi đồng ý mua chuốt mi cho cô ấy hay gì đó nên cô ấy đều nói hết rồi, ha ha!” Tiên Dũng trả lời thật thà.
Tiểu Kỳ buồn cười, Hoa Tiên Dũng đúng là có chút ngốc nghếch.
“À, có phải tìm gặp em vì muốn nói chuyện của Manh Manh không?” Tiểu Kỳ vừa ăn vừa bí mật gửi tin nhắn cho Manh Manh: Đúng là, Manh Manh đáng chết, bạn đá người khác, hại mình phải cứng đầu ứng phó ở đây! Được rồi, ai bảo mình và cậu là chị em chứ, mình không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục!
Nhắc đến Manh Manh, Hoa Tiên Dũng im lặng hồi lâu, sau đó mới lo lắng nói: “ Tiểu Kỳ, từ lần đầu tiên thấy Manh Manh, anh đã thích cô ấy. Phải, anh biết cô ấy không thích anh vì điều kiện của anh không tốt, nhưng anh sẽ cố gắng cho cô ấy một cuộc sống tốt! Hơn nữa bây giờ có mấy người có thể mua nổi nhà!”
Tiểu Kỳ yêu quý, giúp mình khuyên anh ấy, phụ nữ quá hấp dẫn cũng là cái tội! Ha ha!
Ngất mất,Tiểu Kỳ thấy tin nhắn của Manh Manh, biết bạn mình tâm trạng vẫn rất tốt, không cần đoán chắc chắn anh chàng mập kia đối với cậu ấy không tồi. Tiểu Kỳ trầm ngâm một lát, cười khô khan: “Cái này, anh là một người đàn ông tốt, ai cũng nhận ra điều đó! Nhưng anh cũng biết điều kiện gia đình Manh Manh không tốt lắm, hơn nữa từ nhỏ đã mất cha, đích thực rất cần tìm một người đàn ông có thể chăm sóc cậu ấy và mẹ…”
Hoa Tiên Dũng hiểu ra lập trường của Tiểu Kỳ, nổi cáu, “em, không cần nói nữa, anh hiểu rồi, cô ấy cũng chính là người chê nghèo thích giàu! Dù sao anh cũng tốt nghiệp đại học chính quy, có công việc ổn định, cô ấy cần người giúp đỡ, anh cũng tỏ ý muốn chăm sóc cô ấy và mẹ cô ấy. Anh theo đuổi cô ấy thật lòng, cô ấy vẫn chọn kẻ mập đáng chết đó! Đừng cho là anh không biết! Hừm, anh không tin cả đời này anh nghèo mãi, nói với cô ấy sau này đừng hối hận!”
Tiểu Kỳ bị Hoa Tiên Dũng nói ột hồi, đầu óc quay cuồng nhìn anh ta quả quyết bỏ đi. Cô tức giận gọi cho Manh Manh, “Có phải là Hoa Tiên Dũng đầu óc có vấn đề không, chưa nói gì đã nổi giận đùng đùng, tính tình quá nóng rồi!”
“Ừ, mình cũng cảm thấy v mình cũng có cảm giác này. Mình rất sợ cứ tiếp tục như vậy, nếu trong tương lai tình cảm đỗ vỡ hay ly hôn có lẽ anh ta sẽ tức đến nỗi giết người bịt miệng. Hi hi!” Manh Manh đáp lại.
“Khà khà, bạn dạo này nhiễm tiểu thuyết nhiều quá rồi, nói gì mà khiếp vậy. Được rồi, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chuẩn bị về đây, mình thật đáng thương, làm xong việc tốt còn phải tự mình đội mưa về nhà, sao lại thế chứ!” Tiểu Kỳ cười đùa.
Manh Manh cũng cười: “Đây chắc chắn là tinh thần lấy cứu giúp người khác làm niềm vui rồi! Bạn yêu quý, cuối tuần để Vương Khải mời bạn ăn cơm nhé, muốn ăn món gì thì ăn món đó!”
“Không, mục đích của chị không dừng ở đấy đâu, chị hy vọng sau này có hai BMW, một chiếc chạy trước mở đường, một chiếc chạy sau bảo vệ, chị ở giữa lái xe đạp tha hồ ngao du!” Tiểu Kỳ vừa trêu đùa vừa đứng dậy định đi.
“Xin lỗi quý cô, xin mời cô đến trước quầy thanh toán?” Nhân viên phục vụ cẩn thận nói với Tiểu Kỳ.
“Cái gì, vẫn chưa thanh toán sao?” Tiểu Kỳ muốn đập đầu vào tường, không còn tâm trạng để đùa giỡn với bạn, nói với Manh Manh: “Bạn yêu nghe thấy chưa? Tiểu Hoa mời mình đến ăn cơm, cuối cùng chưa thanh toán đã bỏ đi! Được rồi, nếu mình đi đến cửa mới bị phục vụ gọi lại thì có phải là mất mặt không! Mình phải thanh toán ngay rồi về nhà bình tĩnh lại mới được, không nói chuyện nữa.”
“Cái gì, anh ta, anh ta?” Manh Manh cũng tức tối trong điện thoại, mắng giận, “anh ta không phải là đàn ông. Tiểu Kỳ thật xin lỗi, cuối tuần mình mời cậu! Mình bây giờ đang hạnh phúc vì không tiếp tục với anh ta đây.”
“Được rồi, coi như đã nhìn rõ một người!” Tiểu Kỳ bước xuống tầng, mở ô đợi taxi.
Mưa nhỏ dần, từng hạt mưa lất phất trong không trung, hơi nhắm mắt lại nhìn dường như là những đường nhỏ màu trắng bạc. Tiểu Kỳ nhìn thấy chiếc xe taxi vừa chạy qua giống ai đó quen quen, là ông Phương và bà Từ. Cô ngạc nhiên dụi dụi mắt rồi nhìn lại, chiếc xe đã chạy xa! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Về nhà nhất định phải hỏi rõ.
♥ Càng đau càng hận
Đợi gần 20 phút cuối cùng mưa mới tạnh. Tiểu Kỳ lạnh đến nỗi toàn thân run lên, lúc ấy mới bắt được một chiếc taxi.
Khi về nhà, trong nhà chỉ bật đèn bàn, tivi cũng bật, không có âm thanh. Cô thay quần áo, nhẹ nhàng vào phòng ngủ nhìn, bà Từ đang ngồi ngơ ngẩn bên tập ảnh dưới chiếc đèn bàn mờ ảo.
“Mẹ, sao mẹ lại xem ảnh?” Tiểu Kỳ hỏi nhỏ.
Bà Từ dường như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng trả lời: “Ồ, mẹ hôm nay nhớ ra con đã 25 tuổi rồi, cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh! Ha ha, vì thế muốn xem ảnh.”
Bà Từ luôn rất mạnh mẽ, tuy sau khi bị ông Phương phản bội, ủ ê không có sức sống nhưng luôn cười hi hi ha ha như một người bạn với Tiểu Kỳ, rất ít khi thấy bà mệt mỏi và mềm yếu như lúc này. Cô ngồi bên giường, thăm dò: “Mẹ,tối nay không phải mẹ nói làm thay ca giúp đồng nghiệp sao?”
“Cô ấy nói có việc nhưng sau lại nói không có việc gì. Ha ha.” Bà Từ dường như không nhớ mình đã nói như vậy.
Tiểu Kỳ muốn đợi mẹ chủ động thừa nhận, nhưng giờ xem chừng không ép mẹ không được. Cô nghiêng đầu nhìn mẹ, thở dài nói: “Hôm nay mẹ gặp bố đúng không?”
Bà Từ giật mình, ấp úng: “Ừ, tình cờ gặp, là tình cờ thôi.”
Tiểu Kỳ tức giận: “Mẹ đừng nói dối con, con không tin hai người tình cờ gặp nhau. Mẹ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thực tế chẳng có gì. Chỉ là nói Thạch Lỗi là bạn học của Tiểu Vũ, hơn nữa bố con rất muốn để cậu ấy làm con rể. Không biết thế nào mà việc con qua lại với cậu ấy đến tai họ, ý của ông ấy là…” Bà ho vài tiếng rồi nói tiếp, “Việc trước đây con cố ý cướp bạn trai của Tiểu Vũ, bố con đều biết, nhưng ông ấy cảm thấy nợ con, do đó không nói nữa. Nhưng hiện tại Tiểu Vũ đã lớn tuổi, còn chưa tìm được đối tượng, ông ấy nghĩ không để con tiếp tục phá hoại nữa! Còn nữa, họ cảm thấy con cũng không thích cậu ấy, đơn thuần chỉ là cố ý phá hoại. Đó, chỉ nói vậy thôi!”
Trực giác nói với cô, lần gặp mặt sau bao nhiêu năm nay của bố mẹ tuyệt đối không chỉ nói những chuyện này nhưng cô thật sự phân tích không ra còn có tình huống nào nữa.
“Sao bố biết con không thích? Con rất thích Thạch Lỗi. Làm sao giờ? Con muốn để người đàn bà ấy biết hồi kết của việc cướp chồng người khác sẽ gặp báo ứng, sẽ báo ứng lên con gái bà ta.” Tiểu Kỳ nghiến răng căm hận.
Bà Từ day dứt nói: “Tiểu Kỳ, có một số trường hợp không phải như con nghĩ. Cô ấy đã mấy chục tuổi rồi, về sau con phải tôn trọng cô ấy, biết không? Còn Thạch Lỗi, mẹ thấy cậu ấy cũng không tồi, nếu con thích thì hãy tiếp tục. Còn không thích mà chỉ là để chọc tức Tiểu Vũ thì mau chóng dừng lại, hiểu không?
“Mẹ! Mẹ con họ làm nhiều việc xấu như vậy chưa đủ sao? Con phải để họ nềm mùi mất đi người mình yêu thương, hừ! Mẹ đừng để ý nhiều như vậy, con đi tắm đây.” Tiểu Kỳ nói nhanh, sau đó cầm đồ vào nhà vệ sinh.
“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ, con nhất định phải nghe lời mẹ, biết không?” bà Từ thở dài phía sau con gái.
Tiểu Kỳ nguýt một cái, hai ngày này hai ông bà Phương Chung Sơn đã bắt đầu ra tay rồi, ha ha, xem ra Tiểu Vũ khá thích Thạch Lỗi! Cô soi gương chợt nghĩ, chút nữa phải vào blog của Tiểu Vũ xem sao.
Tắm xong bật máy tính, cô vào blog của Tiểu Vũ đọc hồi lâu, phát hiện đều là các đoạn luận văn dùng để dạy học thôi. Đang lúc thất vọng chợt thấy một người vào xem có tên là “Tiểu Vũ Doanh Doanh”.
Đồ ngốc, cho rằng người khác không biết sao! Cô ta tên Tiểu Vũ, mẹ cô ta là Ngụy Doanh, đây không phải đã rõ rồi sao, Tiểu Kỳ cảm thấy nực cười, Tiểu Vũ sao lại ngốc như vậy? Cô nhanh chóng vào xem blog của “Tiểu Vũ Doanh Doanh”, quả nhiên….
Tình yêu của mình đối với anh ấy giống như không khí, đã tồn tại rất lâu rồi, nhưng chưa dám thổ lộ. Nhìn thấy Tiểu Kỳ ở bên anh ấy, nhìn thấy hai người ấm áp bên nhau, trái tim mình đau như dao cắt, mình phải làm sao? Làm sao đây?
Trên đường đến thăm anh gặp Tiểu Kỳ, trực giác mách bảo mình, họ đã ở bên nhau, nhưng mình không chắc chắn.
Đây là bài đăng mới nhất. Tiểu Kỳ nghĩ, thảo nào ông Phương và bà Ngụy chỉ nghe miêu tả của Tiểu Vũ đã khẳng định quan hệ giữa mình và Thạch Lỗi, nhưng Tiểu Vũ lại không nghĩ ra được. Không, có thể, có thể là cô ta đã hiểu nhưng không muốn thừa nhận! Nghĩ một lúc cô lại nảy ra một kế, nhanh chóng đăng ký một tài khoản giả “Thạch Lỗi”, gửi lời nhắn riêng trên Weibo cho Tiểu Vũ.
Rất nhiều thứ tình cảm khó nói bằng lời, giống như tình cảm anh dành cho em. Em không xinh đẹp nhưng trái tim của em giống như mưa tháng tư, nhẹ nhàng êm ả.
Tiểu Kỳ gửi xong, tự mình cũng cảm thấy ghê tởm. Nhưng nghĩ đến cảnh Tiểu Vũ cười ngốc nghếch trước máy tình, nghĩ đến cảnh cô ta nhung nhớ đến nỗi không thể chợp mắt trong đêm lại mang đến cho cô cảm giác sung sướng của báo thù, cô thậm chí hối hận tại sao không sớm nghĩ ra cách này.
♥ Quỷ kế
Suốt mấy ngày cứ tan ca là Tiểu Kỳ lại hưng về nhà, gửi lời nhắn cho Tiểu Vũ trên Weibo, thậm chí từ chối cả lời mời cơm của Manh Manh. Càng khiến cô hưng phấn hơn, là khi Tiểu Vũ cũng trả lời lại vài tin nhắn riêng:
Có phải anh không, là Thạch Lỗi phải không, em đoán là anh! Tại sao khi gặp mặt anh không nói, còn nói đã có bạn gái rồi?
Tiểu Kỳ trả lời:
Anh nghĩ không có thời gian ở bên em, cũng không có tiền, không có nhà, cứng rắn từ chối nhưng lại nhớ, cảm giác như vậy thật khó chịu.
Tiểu Vũ trả lời rất nhanh:
Không ngờ anh cũng lên mạng, nghe nói bộ đội không được lên mạng, anh mở trộm Weibo đúng không, tại sao trong blog không viết gì hả?
Thật phiền phức, Tiểu Kỳ ủ rũ trả lời:
Anh có việc rồi, phải đi trước đây, giữ gìn sức khỏe nhé!
“Tiểu Kỳ, anh mua vé ở rạp chiếu phim Vạn Đại rồi, cùng xem phim nhé?”
Mấy ngày không nghe thấy giọng của Thạch Lỗi, Tiểu Kỳ vội vàng ứng phó với Tiểu Vũ qua mạng, thứ năm khi tan ca về nhà đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này,dường như cả một thế kỷ qua mới được nghe giọng nói của anh tản phát ra sự ấm áp, đứng ở đầu phố dòng người qua lại, bên tai cô vang lên, chính cô cũng không biết mình hoảng loạn vì cái gì. Suy nghĩ một lát Tiểu Kỳ mới bình tĩnh lại, cười vui: “Chà, thật ngại quá, em hẹn người khác ăn cơm rồi! Gặp sau nhé!”
Thứ nhất tốt nhất không nên gặp mặt, như vậy sẽ không yêu. Thứ hai tốt nhất không biết về nhau, như vậy sẽ không nhớ. Thứ ba tốt nhất không ở bên nhau, như vậy sẽ không nợ nhau….
Tiểu Kỳ nhanh chóng tắt máy, trong đầu chợt nhớ đến những câu này, buồn đến nỗi mũi cay cay, đúng vậy, tốt nhất không ở bên nhau, như vậy sẽ không nợ nhau… Một người luôn mồm nói muốn trả thù Tiểu Vũ lẽ nào lúc này lại không cười như hoa để đón Thạch Lỗi, đi xem phim với anh ta thậm chí là lên giường, tốt nhất gửi một tấm ảnh khỏa thân cho Tiểu Vũ hoặc bảo cô ta đến tham quan cũng được? Để anh ta yêu mình, sau đó lạnh lùng đá anh ta, để cô ta đau lòng, để cô ta đau đến nỗi không muốn sống. Khi Tiểu Vũ đau đớn, bà ta cũng không thể vui vẻ. Lẽ nào không nên như vậy? Tại sao giờ lại muốn tránh người đàn ông này? Lẽ nào mềm lòng rồi sao? Không không không, không phải vậy, phải xa một chút mới tốt, đừng vội vàng gặp anh ta, đây cũng là một sách lược! Phương Tiểu Kỳ tự an ủi mình, nhớ đến cuộc gọi của Lý Vỹ Lợi bị mình từ chliền gọi lại.
“Lý Vỹ, hôm nay anh rảnh không, cùng ăn cơm nhé!” cô nói hờ hững.
Lý Vỹ Lợi vui sướng: “Ồ, anh đang ở rạp chiếu phim Vạn Đạt, vậy anh mời em đến khách sạn Baisite ăn cơm Tây nhé!”
“Rạp chiếu phim Vạn Đại, vậy cũng tốt, em đến rồi sẽ quyết định ăn cái gì, ha ha!” Tiểu Kỳ nghĩ, bản thân vì đả kích Tiểu Vũ mà mắc tội không ít!
Phương Tiểu Kỳ đứng bên đường đợi xe buýt chợt thấy một chiếc taxi dừng trước cửa ngân hàng, Thạch Lỗi sang trái rồi lại sang phải, ánh mắt dừng lại chỗ cô. Cô hoảng hốt đến nỗi vội bắt xe rời đi, trong lòng mắng thầm: Đáng chết, mỗi lần đều bắt taxi làm sao tôi chịu nổi? Tôi chỉ là người nghèo thôi!
Ngồi trên xe hồn vía cô bất định: “Lái xe, đến rạp chiếu phim Vạn Đạt, Vạn Đạt phía bên quảng trường Đông Phương Hồng.” Nói xong quay đầu lại nhìn, đã không còn thấy bóng dáng của Thạch Lỗi.
Đồ ngốc, em muốn tốt cho anh, đừng đến gần em, gần bên em anh sẽ bị tổn thương, anh không hiểu sao?
Tiểu Kỳ không biết hờn dỗi lên ai, chỉ còn cách đưa lời nói đó lên Weibo. Ai ngờ vừa gửi lên, Manh Manh đã vội trả lời:
A a a, nhìn là biết đã sa vào lưới tình rồi, ha ha ha!
Tiểu Kỳ vội vàng trả lời:
Không có thời gian để ý đến cậu, đợi xem sau này mỗi ngày chị sẽ ăn cơm với gia đình mập nhà cậu, để cậu càng béo hơn, đợi sau khi kết hôn xem hai người nhà cậu sẽ thành ra thế nào?
Xe đến rạp chiếu phim Vạn Đạt liền thấy Lý Vỹ Lợi cầm hai tờ vè đang ngóng đợi, cô vội đến mức chưa xuống xe đã gọi: “Lý Vỹ Lợi, ở đây!”
“Tiểu Kỳ, anh đến rồi!” Lý Vỹ Lợi vui mừng vẫy tay, đi về phía Tiểu Kỳ.
“Phương Tiểu Kỳ!” chỉ nghe bên tai vang lên một giọng điệu quen thuộc, một giây sau Thạch Lỗi đã kéo cô đến trước mặt.
Tiểu Kỳ ngượng ngùng vẫy vẫy tay: “Ồ, xin chào!”
Thạch Lỗi thấp giọng cáu giận: “Mới mấy ngày không gặp em đã quên anh rồi phải không?”
Tiểu Kỳ cười: “Đúng vậy, tôi chính là người con gái đứng núi này trông núi bây giờ anh mới biết sao? Được rồi, anh cũng nhìn thấy rồi, tôi đang có hẹn, tôi phải đi!”
Hít thật sâu, hít thật sâu, Tiểu Kỳ ra lệnh ình mỉm cười rồi đi cùng Lý Vỹ Lợi, một mặt tự an ủi mình, mình làm thế này là vì anh ấy, vì tốt cho anh ấy.
Thạch Lỗi ở phía sau dường như ngẩn người ra một lát, rồi lặng lẽ nhìn cô bước đi.
Tiểu Kỳ chẳng biết mình đang xem phim gì, bỏng ngô trong miệng cũng không có mùi vị, Tiểu Kỳ có chút buồn, trái tim của mình có phải là có vấn đề rồi không? Tại sao lại khó chịu thế này, thở cũng không thông, đầu óc rồi tung.
♥ Hương vị của tình yêu
Ánh đèn rực rỡ buổi đêm, dòng người vẫn ào đi, phần lớn đều là những đôi tình nhân. Lý Vỹ Lợi ân cần đưa Tiểu Kỳ về đến đầu đường của khu nhà rồi mới đi, Tiểu Kỳ buồn rầu nghĩ: Làm sao đây, vẫn chưa chọc tức được Tiểu Vũ, bây giờ đã động lòng với Thạch Lỗi rồi! Thôi được rồi, Thạch Lỗi cũng không thích Tiểu Vũ, có thể sau một thời gian sẽ trực tiếp cự tuyệt cô ta, cô ta cũng sẽ rất thất vọng. Đợi một thời gian sau khi Tiểu Vũ thích người đàn ông khác rồi, nếu không thì đợi sau khi cô ta kết hôn sẽ dụ dỗ chồng cô ta, để cô ta nếm trải cảm giác này! Không cần vì chọc tức cô ta mà lại gần gũi với Thạch Lỗi, làm vậy chỉ rước họa vào thân! Làm sao bây giờ khi hình ảnh của anh đã liên tục xuất hiện mơ hồ trước mặt cô, rõ ràng là rất nhớ anh ấy, nỗi nhớ này như ngàn móng vuốt cào xé trái tim cô, khiến cho tâm trạng Tiểu Kỳ luôn bất định.
“Anh căn bản không tin em là người con gái như vậy!” Giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm. Tiểu Kỳ quay đầu lại, Thạch Lỗi đang ngơ ngẩn nhìn cô ở trước siêu thị của cửa vào khu đô thị.
“ Ha ha, thực sự tôi chính là người như vậy, anh đã nhìn thấy rồi!” Phương Tiểu Kỳ cười.
Thạch Lỗi không nói gì, đi thẳng đến kéo cô đến đầu phố đối diện với cửa vào khu đô thị.
Một làn hương cỏ xanh cùng với những làn gió lướt qua, lòng bàn tay của Tiểu Kỳ truyền nhiệt độ đến từ Thạch Lỗi, cô gắng sức cắn môi.
“Anh cũng thấy lạ, em là một con người đầy mâu thuẫn như vậy mà anh vẫn yêu em. Anh thực sự không hiểu sao mình cứ phải đem lòng tự ái ra trước mặt em để mà chịu dày vò! Em đúng là một kẻ lừa dối, lẽ nào anh không nhận ra em chả thích người đàn ông ấy một tí nào?” Thạch Lỗi cắn răng, thở hừng hực, tức giận n
Ánh đèn chói lóa góc phố mang theo ánh vàng mờ nhạt một cách kì quái, đường nét trên khuôn mặt Thạch Lỗi nổi bật dưới ánh đèn, rõ nét trước Tiểu Kỳ. Cô cố gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu thầm Lý Vỹ Lợi, anh ấy vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chính là con nhà giàu có mà tôi thích! Anh cũng biết câu được một con rùa vàng luôn là mơ ước của tôi mà.”
“Em đừng chọc tức tôi, em là người nói dối!” Thạch Lỗi tức đến mức như muốn nhảy dựng lên.
Tiểu Kỳ vẫn tiếp tục: “Tôi không nói dối, tôi yêu anh ta!”
Không đợi cô nói thêm, Thạch Lỗi đã hôn mạnh lên môi cô, hôn thật chặt đến khi toàn thân cô mềm nhũn như muốn sà vào lòng anh, mới cắn nhẹ môi cô một cái.
“Xem em còn dám nói dối không? Anh chỉ nghỉ ngày thứ bảy, từ xa xôi vẫn không quên về thăm em, lương tâm của em đúng là bị lợn cắn mất rồi!” Thạch Lỗi buồn rầu nói.
Tiểu Kỳ cười châm chọc: “Lương tâm của anh mới bị lợn cắn!”
Xong rồi, dựng lên hàng rào phòng ngự chẳng dễ dàng vậy mà giờ đã đổ sập rồi, Tiểu Kỳ vùi đầu vào lòng Thạch Lỗi thở nhẹ.
Thạch Lỗi ngập ngừng nói: “ Những ngày này anh rất bận, nhưng nhớ em không chịu nổi!”
Khi nói câu này mép miệng anh run lên, cười nhạt mang chút ngượng ngùng, giống như đứa trẻ xin kẹo người lớn.
Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn Thạch Lỗi cười, bỗng chốc tất cả lạnh lùng, ngang bướng, giả dối bỗng như chiếc lông vũ nhẹ nhàng, mềm mại lướt qua trong lòng cô. Mặt cô nóng lên, cô muốn nói em rất nhớ anh! Nhưng cuối cùng vẫn ngại, chỉ cười ngượng ngùng: “Đồ ngốc!”
Thạch Lỗi ôm Tiểu Kỳ rồi nói nhẹ: “Giờ anh mới thực sự tin rằng giữa người và người không thể dùng thời gian dài hay ngắn để xác định có thực sự có tình ý hay không? Cảm giác thân thuộc của anh đối với em, luôn mong ở bên em, muốn thấy em cười, ngay cả những lời nói giả dối của em đều cảm thấy rất đáng yêu. Chết anh rồi, anh đã bị em thâu tóm trong tay rồi, phải làm sao đây?”
Tiểu Kỳ cười khì khì, cô ngửa đầu nhìn bầu trời, những vì sao tĩnh lặng tỏa sáng, không gian yên tĩnh, cả thế giới giống như chỉ còn lại hai người họ. Đây chính là tình yêu phải không? Ngọt ngào mê đắm lòng người.
Buổi đêm kiều diễm, ngọt ngào, về đến nhà, lúc đổi dép Tiểu Kỳ cũng cười, ăn dứa cũng cười, tắm cũng cười, khi đi vệ sinh cũng cười. Cười khẽ, cười khì khì, cười ha ha… Bà Từ sờ đầu, hỏi kì quái: “Con bé này có gì mà vui thế, nói ra để mẹ cùng cười với. Ngốc nghếch vậy sao có thể gả chồng! Gần đây con không liên hệ với chàng trai học mỹ thuật đó chứ! Đừng có gặp đấy, nếu thực sự không tìm được người tốt thì để mẹ Manh Manh giới thiệu cho, Thạch Lỗi cũng không tồi…”
Tiểu Kỳ cười ha ha, lên tiếng “dạ” sau đó lên giường đắp chăn. Hình ảnh của Thạch Lỗi lại ngập tràn! Nào là mùi vị, giọng nói, nụ cười, cô bất giác cầm di động gửi lên Weibo:
“Tình yêu rốt cuộc là gì?”
Có người trả lời:
Tình yêu là hai người, một ngu ngốc, một đần độn.
Còn có người nói:
Tình yêu là nhà, là vé…
Có người chất vấn:
Tình yêu? Bây giờ vẫn còn có cái gọi là tình yêu sao?
Cô không nịn nổi dùng tên giả mạo đăng nhập, lời nhắn riêng của Tiểu Vũ lập tức xuất hiện.
Cuối tuần có về không? Gặp mặt được không?
Cô trả lời
Nhớ em, nhưng bận.
Đúng là phiền phức, nếu Thạch Lỗi không phải là người Tiểu Vũ thích thì tốt rồi. Làm như vậy thật bỉ ổi, nhưng một khi có lần thứ nhất, Tiểu Kỳ sẽ nghĩ ra những lời nhắn riêng tư giữa Thạch Lỗi và Tiểu Vũ.