Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 16: Nỗi đau bất tận


Đọc truyện Tình Yêu Đau Đớn Thế – Chương 16: Nỗi đau bất tận

Trong thứ ánh sáng mờ ảo, ánh mắt gã mơ
màng, hình ảnh này lập tức ám lấy cô. Lòng cô chua chát, cảm giác buồn đến k

Kết quả là tuần đó gã không dám đi thành phố SZ nữa,
suốt ngày ở bên cô. Đợi sau khi cô đỡ còn dẫn cô đến bệnh viện kiểm tra. Báo
cáo kết quả có ngay trong ngày, trên đường trở về, Tôn Văn Tấn tập trung lái
xe, không biết đang suy nghĩ gì, cứ lặng thinh. Do sự việc nằm ngoài dự kiến,
trong lòng Đường Du bỗng chốc nghĩ đến vô số điều, nhưng ý nghĩ nào cũng mơ hồ,
lòng dạ cô rối bời.

Bác sĩ đã kiểm tra xong, nói, vết mổ của cô lành tương
đối nhanh, nhưng khi kiểm tra toàn thể,
phát hiện là cô đã có thai được ba mươi lăm ngày.

Do mới làm phẫu thuật được hai tháng, bác sĩ còn siêu
âm màu cho cô. Kết quả kiểm tra cho thấy tất cả chức năng trong cơ thể đều đã
hồi phục, chỉ cần chú ý sức khỏe và vấn đề dinh dưỡng, cần đến kiểm tra định
kỳ, tránh bị cảm, sốt thì việc mang thai hoàn toàn không vấn đề gì. Mặc dù bác
sĩ nói là có thể mang thai bình thường, song cơ thể Đường Du vẫn còn rất yếu.
rất nhiều phụ nữ sau khi mổ trong mấy năm đều không dám mang bầu, vì sức khỏe
yếu, cộng thêm việc dùng quá nhiều thuốc, sợ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé khi
sinh ra, hơn nữa điều này cũng không có lợi cho sức khỏe của người mẹ. Hiện nay
cô mới là sinh viên năm thứ ba, nếu có bầu, sinh con thì nhất thiết phải nghỉ
học, e rằng đây là điều cô không muốn, giờ không phải thời điểm tốt để sinh
con.

Lúc hai người ở bên nhau, việc tránh thai thường là do
Tôn Văn Tấn chủ động, Đường Du không hề có kinh nghiệm. Chỉ có lần đầu tiên là
cô dùng thuốc tránh thai sau khi quan hệ, các lần khác Tôn Văn Tấn đều vô cùng
cẩn thận, lần nào cũng kiên quyết dùng bao cao su, như thể dù có hưng phấn,
kích thích thế nào đi nữa, gã cũng không bao giờ quên. Chỉ có một lần, lần ở
trong nhà bếp, cả hai đều quên, làm tình xong cũng không nhớ phải uống thuốc
tránh, cái thai này chắc chắn là kết quả của lần bất cẩn ấy. Nghĩ đến lần ấy
mặt Đường Du lại nóng ran, cô đưa mắt nhìn Tôn Văn Tấn.

Phụ nữ có lẽ đều giống nhau, khi đã mang thai rồi đều
không quan tâm đến suy nghĩ và cách giải quyết của chính mình, chỉ chăm chú
nhìn xem phản ứng của người đàn ông. Trong sách vở đều nói việc mang thai có
thể nhận biết rõ tình cảm của hai người. Có lẽ, trong tiềm thức của Đường Du,
cô muốn thông qua việc này để xem tình cảm của Tôn Văn Tấn đối với mình ra sao.
Tiếc là gã không nói một lời, nét mặt vô cùng bình thản, không hề biểu l

Đường Du từ nhỏ đến giờ đã quen với việc tự giải quyết
mọi vấn đề của mình, cô là người lý trí, luôn tự quyết định. Cô đã suy nghĩ về
vấn đề này, trong lòng biết rõ lợi và hại, cũng phảng phất hiểu được quyết định
cuối cùng sẽ là gì. Bây giờ không thích hợp để sinh đứa bé này, nhưng không
hiểu tại sao, từ trong tiềm thức, cô lại cảm giác muốn sinh con, khát vọng ấy
vô cùng mãnh liệt.

Trước đây, cô từng giúp một vài cặp vợ chồng người
Pháp đến cô nhi viện nhận con nuôi, từng dịch đơn xin, từng thấy khát vọng muốn
được có con của rất nhiều cặp vợ chồng vô sinh, từng cảm thông với nỗi khổ
không thể sinh con của họ. Hơn nữa, từ nhỏ cô đã không có được một gia đình
hoàn chỉnh, chưa bao giờ được hưởng sự đầm ấm ruột thịt. Cô biết Tôn Văn Tấn
yêu cô, chính gã cũng nói đợi cô tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, nhưng đối với
người chưa từng có một mái ấm như cô mà nói, có lẽ việc có con mới đem lại cho
cô cảm giác an toàn, chỉ có việc sinh con mới thực sự khiến cô cảm thấy mình có
nhà. Cô muốn sinh đứa bé này, cô đã từng bị bố mẹ bỏ rơi, cô không thể lại làm
thế với con mình, cô nhất định sẽ sinh nó. Trong lòng cô đã có quyết định cuối
cùng, nhưng khi cô quay sang nhìn Tôn Văn Tấn lần nữa, vẻ trầm mặc khác thường
của gã khiến cô bất an, như thể có một vật rất nặng đang đè lên trái tim cô,
nặng trĩu, trái tim cô dần bị oằn xuống, nhưng mãi mà không chạm đáy, chẳng có
gì đáng sợ bằng vực sâu không đáy.

Bao trùm trong xe là sự yên lặng đáng sợ.

Sau khi về đến nhà, Tôn Văn Tấn ngồi trên sofa không
nói một lời, chưa đến giờ ăn tối, gã đã lấy áo khoác đi ra ngoài, đến lúc cô
ngủ vẫn chưa thấy gã về.

Nửa đêm, Đường Du tỉnh giấc, bên cạnh vẫn không có Tôn
Văn Tấn. Cô xỏ dép rồi ra khỏi phòng, vừa mở cửa thì thấy gã đang ngồi trên ghế
sofa ở phòng khách, chiếc ghế lún xuống như muốn nuốt chửng cơ thể gã, miệng gã
ngậm một điếu thuốc, đầu thuốc đã cháy một đoạn dài mà vẫn chưa rơi xuống, mùi
thuốc lá nồng nặc khắp phòng xộc thẳng vào mặt cô. Còn gã, đang ngồi dưới ánh
đèn bàn mân mê chiếc lắc tay của cô, liên tục cọ cọ với bao tình cảm nâng niu,
dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Ánh đèn bàn chiếu rọi, đôi mắt gã lóng lánh như nước,
nhấp nháy, trong ánh mắt ấy chứa đựng bao điều muốn nói. Chiếc lắc tay đó gã đã
lấy lại sau khi cô phẫu thuật xong. Dáng vẻ của gã khiến Đường Du buồn đến kỳ
lạ, gã vốn là người thẳng thắn, mạnh mẽ và bất cần, bỗng nhiên giữa đêm hôm
khuya khoắt lại để lộ thần sắc đầy do dự thế này, cô biết gã đang nghĩ về đứa
con.

Cô vẫn chưa biết có nên đến bên gã hay không thì bỗng
nhiên mùi thuốc lá nồng nặc khiến cô ho một tiếng. Từ sau khi cô làm phẫu
thuật, Tôn Văn Tấn đã lâu không hút thuốc trước mặt cô, thường chỗ nào có cô
thì gã ít khi để xuất hiện mùi khói thuốc, vì phổi cô không được khỏe.

Tiếng ho của cô khiến gã sực tỉnh, như người đang
trong cơn mơ quay mặt lại. Trên miệng gã vẫn đang ngậm điếu thuốc cháy dở, cả
khuôn mặt không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên loang
loáng, giống như đang mang nặng cảm giác do dự khó quyết. Ánh mắt gã nhìn cô vô
hồn, như vẫn chưa lấy lại tinh thần, ánh nhìn ngơ ngác, thần sắc hệt như đứa
trẻ đơn độc, không biết nương tựa vào đâu.

Bên cạnh gã chỉ có một cây đèn bàn, phần thân cong
cong bằng inox chụp xuống, phạm vi chiếu sáng không lớn, cũng không sáng lắm,
thứ ánh sáng âm ấm, vàng vọt ấy bao trùm khuôn mặt gã, chiếc ghế sofa sau lưng
gã trở nên mờ ảo, không trông thấy rõ. Bỗng chốc không gian như chuyển đổi,
sông cạn núi dời, cả thế giới chỉ còn lại hai người, cứ thế nhìn nhau, giữa họ
là bóng đêm và khói thuốc, quan sát không đuợc rõ ràng lắm nhưng trong giây
phút này, không ai lên tiếng, vô cùng khoan thai, vô cùng yên ả y như trong một
giấc mộng.

Trong thứ ánh sáng mờ ảo, ánh mắt gã mơ màng, hình ảnh
này lập tức ám lấy cô. Lòng cô chua chát, cảm giác buồn đến kỳ lạ, giọt lệ
trong mắt suýt tuôn trào.


Sau lưng Đường Du là ánh đèn trong phòng ngủ sáng
trưng, Tôn Văn Tấn ở vị trí ngược sáng nhìn cô đứng trước cửa phòng. Vẻ thê
lương, hoảng hốt trên khuôn mặt cô bỗng như vò nát trái tim gã. Gã rút điếu
thuốc đang ngậm trên miệng xuống dụi mạnh vào chiếc gạt tàn rồi cả quyết đứng
dậy, đi vài bước đến bên cô, ôm trọn cơ thể cô vào lòng. Do gã dùng sức quá
mạnh, cô thấy xương cốt mình âm ỉ đau.

Từng đợt sóng lòng cuộn trào nhưng Tôn Văn Tấn không
sao cất lên lời, gã không nói ra được, trước mắt gã vẫn lưu lại dáng vẻ thê
lương, hoảng hốt của cô đang đứng trước cửa phòng. Đường Du như đoán được điều
gã muốn nói, nhưng cô không dám chắc chắn nên chỉ lặng lẽ trong vòng tay gã.
Bỗng chốc, dũng khí cất thành lời của Tôn Văn Tấn như biến mất, môi động đậy
nhưng không phát ra âm thanh nào, ngực gã run run. Đường Du chưa từng thấy gã
sợ hãi, hoảng loạn thế này bao giờ, gã ôm cô rất chặt như thể muốn cô tan ra
trong lòng gã. Rất lâu sau, giọng gã nghẹn ngào “Tiểu Du, đứa bé này chúng mình
không thể giữ.”

Cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn gã, khẽ thốt lên: “Văn
Tấn!”

Gã buông cô ra, lùi lại hai bước, tựa lưng vào tường,
sắc mặt nhợt nhạt.

Cô lặng lẽ nhìn gã, không nói năng gì.

Cuối cùng, gã dường như đã bình tĩnh lại, đưa tay vỗ
nhẹ vai cô, mắt nhìn thẳng, giọng nghiêm túc: “Chúng mình không thể giữ đứa bé
này, tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai anh đưa em đến bệnh viện. Buổi
chiều nay anh đã hỏi rồi, hiện giờ cái thai mới có 35 ngày, cơ thể của em mới
hồi phục, giải quyết càng sớm, càng có lợi cho sức khỏe của em.”

Thì ra chiều nay gã ra ngoài là để hỏi việc này, từ
lúc biết tin đến giờ, cả buổi chiều gã không biểu lộ gì, cứ trầm mặc, lặng lẽ,
không ngờ là đã tính toán xong xuôi mọi việc. Đường Du vô cùng buồn bã, cô đưa
mắt nhìn gã. Khoảng cách rất gần, ánh sáng trong phòng ngủ chiếu đến, mắt cô mở
to, hàng lông mi khẽ run rẩy, con ngươi lên xuống nhìn gã, trong ánh mắt long
lanh chứa đựng nỗi buồn đau đáng thương hại, cô cứ nhìn gã như thế.

Tôn Văn Tấn không hề lẩn tránh, mà đón nhận ánh mắt
ấy, điều này khiến lòng cô đau đớn hơn, nhưng cô không nói gì, cô hiểu rõ tình
cảnh hiện tại, không thể giữ đứa bé này. Hai người lặng lẽ quay về giường, cô
nằm gọn trong lòng gã, nhưng cả hai đều không sao yên giấc.

Đường Du liên tục gặp ác mộng, lúc thì mơ thấy mình
ngã xuống sông, bị bóng tối nhấn chìm mà không cách nào thoát được, lát sau lại
mơ thấy đứa con gái tầm bảy, tám tuổi của bà mẹ kế rơi xuống sông, cầu xin cô
đừng bỏ mặc nó, nếu cứu nó lên, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Mắt nó mở to, như
thể nhìn thấy được cả từng cọng lông mi, trong đó ánh lên nỗi tuyệt vọng, nó
không ngừng van xin Đường Du cứu giúp. Cô cố hết sức đưa tay ra cứu, nhưng
không sao nhúc nhích được, tay không nhấc lên nổi, cô hoảng hốt đến nỗi mồ hôi
túa khắp người. Cô biết cô con gái của bà mẹ kế là con hoang, từ nhỏ chịu nhiều
nỗi khổ cực. Khi mới đến nhà cô, nó như con chim bé bỏng sợ hãi, ăn không dám
ăn nhiều, cả với người giúp việc nó cũng luôn nở nụ cười lấy lòng, ngoan ngoãn
vô cùng, như thể sợ ai đó sẽ đuổi nó ra khỏi nhà, nhưng lúc ấy, như một bản
năng cô ghét cay ghét đắng nó, đối xử với nó chả ra gì. Lúc bấy giờ trong ngôi
nhà đó có lẽ chỉ có cô em gái trên trời rơi xuống này còn tôn trọng và nhiệt
tình với cô, tiếc là cô chỉ có thể t trơ nhìn cô bé bị nước cuốn trôi mà không
cách gì cứu giúp.

Cô bé vùng vẫy trong nước, cứ mở to tròn đôi mắt tuyệt
vọng, đau đớn nhìn cô, như đang nói: “Đừng bỏ rơi em, đừng, đừng.”

Làm sao Đường Du có thể không cần nó, nó ngoan ngoãn
như vậy mà, làm sao cô bỏ mặc nó được? Tuy thời gian sống cùng nhau không
nhiều, nhưng cô hiểu, nó và cô cũng giống nhau, đều chẳng ai cần, đều sợ bị bỏ
rơi. Cô biết, nhưng cô cố hết sức rồi mà không sao với tay ra được, cô có thể
làm gì đây? Cô hối hận vì những tháng ngày qua đã tỏ ra lạnh lùng với cô bé,
một vòng xoáy ập đến, cuốn phăng cô bé đi, cô thấy lòng mình nhói đau, tuyệt
vọng. Trong bóng đêm, cô giật mình tỉnh giấc, toàn thân lạnh toát, ướt đẫm mồ
hôi, nhưng cô vẫn nằm yên. Trong đêm tối, cô phát hiện Tôn Văn Tấn nằm bên cạnh
vẫn chưa ngủ, trong phòng không bật đèn, gã tựa người vào đầu giường, không
biết đang nghĩ gì.

Cô sực nhớ lại lúc bắt đầu làm phẫu thuật, lựa chọn
giữa phương án nội soi hay mổ, nhớ lần gã giận dữ với vị bác sĩ khi đã mổ lồng
ngực cô ra rồi mà không cách gì làm phẫu thuật, nhớ lần cuối cùng vào phòng
phẫu thuật, gã ôm cô vào lòng hoảng hốt như thể sợ mất cô. Người phải làm phẫu
thuật là cô nhưng người bị giày vò nhiều nhất lại là gã. Lúc ấy, gã gần như suy
sụp, giờ đây, có cảm giác gã lại trở về thời khắc cô phải mổ ấy. Cô nằm yên bên
gã, không dám nhúc nhích.

Tâm sự của hai người cứ chất chứa trong lòng, thao
thức cả đêm. Khó khăn chờ đợi mãi trời mới hửng sáng, Tôn Văn Tấn trở dậy,
tưởng là cô đã ngủ say, rón rén rời khỏi phòng. Đường Du nằm một mình trên
giường, lặng lẽ suy nghĩ, không hiểu sao, cô thấy tủi thân. Từ nhỏ cô đã bị
người thân bỏ rơi, một mình trưởng thành, dù gặp khó khăn, cô đơn, bệnh tật, cô
cũng không hề than thân trách phận, vì từ nhỏ đến lớn cô đã luôn như thế.

Số mệnh của cô vốn hẩm hiu, nên hiếm khi cô thấy tủi
thân. Tủi thân là một thứ xa xỉ phẩm, chỉ khi có ai đó thật sự xót thương mình,
trước mặt người ấy mới có thể trút được ấm ức trong lòng, nhưng cô chưa từng
thế bao giờ. Giờ đây, cô bỗng thấy tủi vì ánh mắt vô hồn nửa đêm của Tôn Văn
Tấn tối qua, vì sao lại như vậy?

Cô biết, trong khi cô đang giày vò bản thân, gã cũng
chẳng sung sướng gì, vì thế cô càng thấy buồn hơn.

Khi Tôn Văn Tấn quay trở lại phòng ngủ, cô đã thay
xong đồ, đang ngồi trên mép giường, gã nhìn cô mỉm cười, giọng nói đã bình thản
lại: “Mau ra ăn sáng thôi.”

Cô rửa mặt xong, thản nhiên dùng bữa sáng, Văn Tấn đã
chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu, đang cầm chùm chìa khóa trên tay chờ cô. Cô biết
gã sẽ đưa cô đi đâu, đột nhiên giọng cô lo lắng: “Văn Tấn, em… em đi thay đồ.”

Cô lục tung cả tủ quần áo lên tìm, càng tìm càng hoang
mang, như thể tìm mãi không thấy thứ cô cần. Cả tủ quấn áo bị cô làm đảo lộn,
do không cẩn thận, cô bỗng đụng phải bồn cây cạnh tủ, một tiếng “choang” vang
lên.


Tôn Văn Tấn vội vã mở cửa ra, cô hoảng loạn ngồi sụp
xuống, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn: “Em… em tìm quần áo, không cẩn thận nên làm
đổ.”

Gã đến bên kéo cô dậy: “Em đừng đụng vào, cẩn thận kẻo
đứt tay, để anh dọn.”

Đợi gã thu dọn phòng gọn gàng, cô cũng đã thay xong quần
áo, tay cầm áo khoác ngơ ngác đứng như người mất hồn, gã thấy không yên tâm,
liền gọi: “Tiểu Du?”

“Gì ạ?” Cô ngước mắt nhìn anh.

“Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.” Cô đáp, nhưng vẫn đứng yên. Gã quay lại, thấy
tay cô nắm đuôi áo mình, đôi mắt mở to, ánh mắt thấp thoáng ngân ngấn làn nước
trong veo, cô hiếm khi để lộ vẻ bất lực như thế này, cô bỗng lẩm bẩm: “Văn Tấn…
không đi có được không?” vừa nói nước mắt đã tràn mi.

Cố nuốt mọi chua chát xuống đáy lòng, gã đưa tay nắm
lấy bàn tay đang kéo đuôi áo của cô, ngón tay cô thon nhỏ, xương xương, cầm vào
thấy cưng cứng.

Cô cúi mặt, mím chặt môi, mi mắt run run, nước mắt
tuôn trào, như những hạt cườm bị đứt dây tuôn xuống. Gã chưa từng thấy cô khóc
thế này bao giờ, giọng cô trầm thấp: “Giữ cái thai lại anh nhé?”

Cơn sóng lòng cuồn cuộn, không kìm nén được, gã ôm cô
vào lòng, ôm thật chặt.

Cô khóc không thành tiếng trong lòng gã: “Giữ đứa bé
lại, được không anh? Em sẽ bảo lưu một nămsinh con, bác sĩ nói sức khỏe của em
hồi phục rất tốt, chỉ cần chú ý một chút sẽ không có vấn đề gì, chúng mình giữ
con lại, anh nhé? Văn Tấn, từ nhỏ mẹ đã bỏ mặc em, em không muốn thế, em muốn
giữ con, con nhất định sẽ rất ngoan, được không hả anh? Có được không?”

Nước mắt cô thấm đẫm ngực gã, nóng ran, cứ như nó
không phải thấm vào quấn áo mà chảy thẳng vào tim, trái tim gã nhói buốt như bị
dao cứa.

Gã ôm cô chặt hơn, như thể nếu buông tay, gã sẽ vĩnh
viễn mất cô.

Không biết sau bao lâu, gã mới buông cô ra, cô vẫn
đang cắn nắm tay mình, đôi vai gầy guộc run rẩy trong tay gã, sắc mặt nhợt
nhạt, ánh mắt đau đớn nhìn gã.

Trái tim gã xao động mạnh, cuối cùng, không kìm nén
được, nước mắt gã cũng trào ra, nong nóng chảy trên mặt. Gã lại ôm cô vào lòng,
ôm rất chặt, như thể chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể làm người gã yêu biến mất,
giọng gã khàn khàn: “Chúng mình có thể không cần con, chỉ cần anh thôi không
được sao?”

Nhưng lúc này, cô không hiểu tiếng lòng đang vỡ vụn
của gã, cô liên tục lắc đầu, nước mắt văng vào không gian: “Không, không được…”

Gã chỉ còn biết ôm cô thật chặt, giọng nghẹn ngào:
“Được, anh biết rồi, em đừng khóc nữa.” Rồi gã buông cô ra, đưa tay lau những
giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, nói, “Anh xin lỗi.” Ba chữ này được gã nói ra
với bao đắng cay, đau đớn.

Nước mắt đầm đìa, cô ngẩng mặt nhìn gã, gã cố hết sức
nở một nụ cười, nhưng nụ cười này mới thê lương, xót xa làm sao. Cô giơ tay ra
vuốt vuốt khuôn mặt gã, gã lại úp mặt vào tay cô, lưu luyến, đớn đau vô hạn.
Khi ở bên nhau, gã chưa từng biểu lộ như thế, điều này khiến cô nhớ lại hình
ảnh tối qua khi gã ngồi một mình trong phòng khách với vẻ mặt hoang mang. Cô
chưa kịp nghĩ thêm, gã đã buông cô ra, giúp cô lau khô nước mắt, vuốt vuốt
những sợi tóc thấm đẫm nước mắt trên mặt, rồi nói: “Anh đi lấy khăn cho em lau
mặt.”

Tôn Văn Tấn đi lấy khăn, nhân tiện rót một ly nước ấm
mang đến, sau khi lau mặt cho cô xong, gã không vội đi ngay. Gã đứng bên cạnh
nhìn cô uống nước, nhìn rất lâu. Uống nước xong, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt gã
vẫn nhìn cô chăm chú. Cô toan cất tiếng, đột nhiên một chiếc khăn ấm phủ lên mặt,
cô thở gấp rồi sau đó bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, trước mắt cô là một màu trắng xóa, không
gian tĩnh lặng, rất giống phòng bệnh, theo bản năng, cô nhìn quanh tìm gã.

Đứng trước cửa sổ là một người mặc chiếc áo sơ mi
trắng, do ngược hướng sáng, cô chỉ nhìn rõ lưng anh ta.

Cô ngồi dậy, gọi: “Văn Tấn?”

Gã quay lại, lúc này đương là chiều tà, ánh sáng vàng
vọt của buổi hoàng hôn le lói xuyên qua ô cửa sổ. Hình dáng của gã mờ ảo, cô
không thấy rõ thần sắc trên mặt.

“Văn Tấn, em bị sao, đang nằm trong bệnh viện à?”

Gã đến bên, ngồi xuống trước mặt và nắm lấy đôi bàn
tay cô: “Ừ, đây là một bệnh viện tư.”

Giọng cô lo lắng: “Em bị sao à?”

Đợi rất lâu mà gã vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh
mắt đầy vẻ não nề ấy càng khiến cô thêm lo lắng, cô căng thẳng nhìn gã.

Gã cúi đầu, cuống họng run run, như thể đang cố hết
sức mình, giọng khản đặc, chua xót: “Tiểu Du, anh xin lỗi.”

Cô lo lằng, đôi mắt mở to nhìn gã.


Ánh mắt cô như lưỡi dao cứa vào tim gã, bao nhiêu lời
đã chuẩn bị trước, định thốt ra rồi, giờ lại như sợ sệt muốn nuốt vào trong,
cuối cùng gã cũng cất tiếng: “Tiểu Du, đứa bé này chúng mình không thể giữ.”

Linh tính được điều bất lành, những hồi ức trước khi
bất tỉnh được chắp vá dần hiện ra, một ý nghĩ sắp có câu trả lời, nhưng cô
không muốn nghĩ tiếp, nước mắt bỗng tuôn trào, cô đờ đẫn nhìn gã.

Tôn Văn Tấn nghiến chặt răng, giọng lạnh lùng kiên
quyết: “Tiểu Du… chuyện này anh có lỗi với em, nhưng chúng mình tuyệt đối không
thể giữ lại đứa con này, chúng mình không thể có con.”

Toàn thân cô run lên, trống ng thình thịch, sắc mặt cô
đỏ một cách lạ thường, ánh mắt nghi hoặc, không thể nào tin nổi. Cô chằm chằm
nhìn gã, “Tại sao?”

Lòng gã tràn ngập niềm chua xót, lại lo lắng cho cô,
gã đưa tay ra toan ôm lấy cô. Cô co mạnh người lảng tránh, cánh tay gã ôm lấy
khoảng không, cô đã co mình đến đầu giường, dáng vẻ thảm hại, vì hốt hoảng lẩn
tránh nên trán cô đụng phải tường. Không hiểu sao sự kiên quyết của cô lại
khiến gã cảm thấy lo sợ, một sự sợ hãi mà trước đây chưa từng có, mặc thái độ phản
ứng của cô, gã dang tay ôm cô vào lòng.

Gã ôm chặt cô, sực nhớ điều gì, trái tim cô ớn lạnh,
môi run run, giọng lắp bắp, “Dựa vào đâu mà anh không cho em sinh con, có phải
anh đã sắp đặt trước phải không, anh đã cho em uống thứ gì vậy?…”

Gã sợ cô chống cự sẽ đau, “Tiểu Du, em hãy bình tĩnh
nghe anh nói.” Gã ôm chặt cô vào lòng, không để cô giãy giụa, “Em không thể
sinh đứa bé này…”

Bỗng chốc, cô trở nên lặng lẽ, cô hiểu những lời gã
nói đều là thật. Nỗi tuyệt vọng khiến cô bị kích động mạnh, cô nhớ lúc sáng nay
gã rõ ràng hứa là sẽ giữ lại đứa bé, sao bỗng nhiên lại đưa cô đến bệnh viện
thế này, ý nghĩ trong lòng cô giờ đây đã sáng tỏ. Bản năng bảo vệ con của người
mẹ lại khiến cô bắt đầu giãy giụa. Tinh thần cô suy sụp, không đủ tỉnh táo suy
nghĩ về thái độ bất thường của gã: “Anh đã nói dối, anh có chủ định không muốn
có con ngay từ đầu, anh không cần nhưng em cần, cùng lắm, một mình em sẽ sinh
nó ra. Nói để anh hay, em sẽ không để anh động đến một ngọn tóc của con đâu.”
Nghĩ đến đây, cô liền đẩy mạnh gã ra, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.

Cuối cùng Tôn Văn Tấn không chịu đựng nổi thêm được
nữa, gã hất mạnh tay khiến mọi đồ đạc trên chiếc tủ cạnh đó rơi hết xuống đất,
rồi đấm mạnh, do đập quá mạnh, chiếc tủ lại rỗng nên phát ra một thứ âm thanh cực
lớn. Đường Du giật nảy mình, trong ký ức của cô, gã chưa từng nóng nảy như thế
bao giờ. Một lát sau, gã bình tĩnh lại ngay, như đã suy nghĩ kỹ từ trước, giọng
gã chắc chắn, kiên quyết giống như trước đây mỗi lần ra quyết định: “Cái thai
đã không còn nữa, bác sĩ đã cho em uống thuốc một lần, giờ em hãy nghỉ ngơi,
lát nữa bác sĩ sẽ quay lại kiểm tra. Nếu mọi thứ bình thường, chỉ cần ở bệnh
viện theo dõi thêm một ngày, tối mai cái thai sẽ ra.”

Nước mắt cô lại ồ ạt tuôn trào, như thể không còn nhận
ra gã nữa, kỷ niệm trước đây giữa họ thật nhiều, khó khăn lắm mới được ở bên
nhau, còn nhớ gã lái xe suốt đêm t thành phố N về thành phố B chỉ để nhìn thấy
cô, chỉ để nói với cô rằng gã yêu cô; còn nhớ khi ở Dương Châu, gã dẫn cô đến
Sấu Tây hồ mua gấu bông, hơn bảy giờ tối, chiếc xe kéo lắc lư xuyên qua những
con phố hai bên trồng toàn cây ngô đồng Pháp, làn gió man mát thổi đến từ sông
Cổ Vận, một bên là những dãy kiến trúc cổ của Dương Châu, gã tếu táo với người
lái xe, chọc cô cười đến rung cả người, đau cả hai bên mạng sườn, chỉ còn cách
tựa vào gã, lúc ấy gã đã cúi xuống hôn cô; còn nhớ khi cô nghĩ mình mắc bệnh
nan y, cô sợ hãi đến nỗi không dám nghĩ đến gã, không dám nghĩ đến tương lai,
lặng lẽ bỏ đi, nhưng gã lại vất vả tìm cô về, gã đã nói sẽ tuyệt đối không bao
giờ bỏ rơi cô để cao chạy xa bay lúc cô yếu đuối nhất; khi cô phải phẫu thuật,
gã lo lắng hơn cả bản thân cô.

Có điều, tất cả những kỷ niệm ấy bỗng chốc sụp đổ, tan
vỡ trong lòng cô, giờ chỉ còn lại gã, thản nhiên, lạnh lùng. Gã nói, cái thai
không còn nữa, gã cho cô uống thuốc mê rồi rắp tâm hại đứa bé? Cô cảm thấy trái
tim mình đang run rẩy như thể có hàng trăm hàng ngàn mũi dao cứa vào, nỗi đau
ứa máu, cô thấy người đàn ông trước mặt mình sao mà xa lạ thế.

Gã nhìn cô, khóe miệng khẽ run, rồi lại ôm cô vào
lòng, vỗ về: “Tiểu Du à, anh có lỗi với em, đợi khi nào xong em muốn gì cũng
được, giờ hãy nghe anh, cố gắng nghỉ ngơi, đừng quá kích động, như vậy sẽ tốt
cho sức khỏe của em.”

Cô cắn chặt môi đến nỗi chảy cả máu, nước mắt lưng
tròng, chằm chằm nhìn gã. Gã lại gần ôm cô, cô bỗng vung tay, tát mạnh, trên
mặt gã in rõ vết ngón tay cô. Gã chần chừ, cuối cùng vẫn kiên định ôm cô vào
lòng, cái ôm rất chặt, dù cô vùng vẫy thế nào gã cũng không buông. Cái bạt tai
ban nãy càng đẩy cô xuống hố sâu tuyệt vọng, nước mắt cứ tuôn trào, không cách
gì ngăn nổi, cô thét lên: “Tôn Văn Tấn, đây là con của em, anh dựa vào đâu, dựa
vào đâu…”

Gã lặng im, mặc cô mắng nhiếc, cào cấu nhằm hả giận,
nhưng cánh tay đang ôm siết cô vẫn không hề buông lơi. Cuối cùng gã phối hợp
cùng bác sĩ, tiêm cho cô một mũi an thần, sau đó, cô lại đắm chìm trong mê man.

Lúc tỉnh lại, cạnh giường chỉ có Thẩm Tử Tịnh. Chị ta
có vẻ gầy hơn, tóc búi cao, đôi mắt đỏ hoe, hình như vừa khóc xong, trông thấy
Đường Du tỉnh lại, chị nhìn cô, mỉm cười.

Đường Du vẫn nằm yên, cảm giác của cơ thể khiến cô ớn
lạnh, cô nhớ là gã nói sau khi uống thuốc, đợi đến tối mai, cái thai sẽ

Thẩm Tử Tịnh đang phân vân, toan nói điều gì thì bác
sĩ bước vào. Vị bác sĩ gật đầu chào Thẩm Tử Tịnh rồi mới nhắc nhở Đường Du một
vài điều, cô vừa phá thai, cần chú ý nghỉ ngơi trên giường, không được để cơ
thể quá mệt mỏi, ăn nhiều đồ dinh duỡng, cuối cùng còn dặn thêm: “Sau khi phá
thai, tốt nhất không nên thụ thai trong vòng nửa năm, như vậy mới có lợi cho
việc hồi phục sức khỏe, tránh tình trạng khó mang thai sau này.”

Đường Du bật cười, không ngăn nổi những giọt nước mắt
long lanh nơi khóe mắt, sắc mặt cô đầy vẻ mỉa mai, giễu cợt, trông vô cùng thê
lương.

Thẩm Tử Tịnh không cầm lòng được, nắm lấy tay cô, giọng
lo lắng: “Tiểu Du à, việc phá thai rất có hại cho sức khỏe, cũng phải kiêng cữ
như người mới đẻ. Em hãy nghe lời của bác sĩ, cố gắng dưỡng sức, đừng khóc nữa,
không sau này hễ ra gió là chảy nước mắt đấy.”

Đường Du đờ đẫn như người gỗ, khuôn mặt không chút
biểu cảm, mặc nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô nhớ sau khi cô xuất viện không
lâu, Thẩm Tử Tịnh cũng sinh em bé, lúc ấy sợ sức đề kháng còn yếu nên cô không
đến bệnh viện thăm chị được, giờ con của chị chắc cũng đã được hơn một tháng
tuổi. Nghĩ đến con, lòng cô lại đau như cắt. Trước đây, khi còn làm ở hộp đêm
Loạn thế giai nhân, Lý Văn thường đi cùng các tiếp viên đi phá thai, hơn nữa,
số lần phá thai của bọn họ lại nhiều nên cô cũng phần nào hiểu. Bác sĩ bảo cô
vừa phá thai, vậy việc uống thuốc mà Tôn Văn Tấn đã nói với cô ban nãy không có
thật, hóa ra lúc đó cái thai vẫn còn, nhưng anh không muốn cô sinh con.

Thẩm Tử Tịnh thấy Đường Du không nói gì, chị liền ra
mở chiếc bình giữ nhiệt trên tủ, miệng bình bốc khói, “Chị có làm món canh gà
hầm táo đỏ cho em, rất bổ máu, chuyên dùng cho người sau khi sinh ăn, cả ngày
em đã không ăn uống gì rồi, mau ăn một chút đi.”

Đường Du vẫn đờ đẫn, không nhìn chị.


“Em đừng trách Văn Tấn, anh ấy cũng có nỗi khổ riêng
của mình…” Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, chị không nói tiếp nữa, phòng
bệnh lại trở nên yên ắng. Giờ Đường Du như thế này, chị cũng không biết khuyên
can gì, đành lại đậy nắp bình lại, đang khó xử thì Thang Dĩnh đẩy cửa bước vào,
Thẩm Tử Tịnh rầu rĩ nhìn chị.

Thang Dĩnh quan sát qua, trong lòng đã đoán được đại
thể sự tình, chị đến bên giường, nắm lấy tay Đường Du. Tay Đường Du lạnh ngắt,
đôi mắt sưng húp, mặt nhợt nhạt, đầu tóc rối bù xòa trên gối, còn có mấy sợi
tóc vì thấm nước mắt nên dính chặt trên mặt. Thang Dĩnh thở dài, vừa đưa tay vuốt
gọn tóc lại cho cô vừa nhẹ nhàng: “Xem sắc mặt em nhợt nhạt thế này, phải ăn
nhiều vào.” Dứt lời liền đỡ cô dậy rồi ra hiệu cho Thẩm Tử Tịnh mang canh đến,
dẫu sao Thang Dĩnh cũng như một người chị, giọng Đường Du nghẹn ngào: “Chị
Thang Dĩnh, em thật sự không muốn ăn.”

Thang Dĩnh bê bình canh lên rồi lại đặt xuống, thấy cô
đã chịu nói chuyện, chị thấy yên tâm phần nào, nhìn Đường Du mắt rưng rưng lệ,
trái tim chị cũng trở nên mềm yếu, chị đưa tay ôm cô vào lòng, Đường Du cuối
cùng cũng bật khóc.

Thẩm Tử Tịnh cũng thấy yên tâm hơn, Thang Dĩnh vừa vỗ
vỗ lưng Đường Du an ủi, vừa đưa mắt nhìn Thẩm Tử Tịnh, Thẩm Tử Tịnh vội vào nhà
vệ sinh lấy khăn ấm ra. Thang Dĩnh dùng chiếc khăn đó giúp Đường Du lau mặt, có
lẽ vì khóc mệt, cô ăn chưa được bao nhiêu đã ngủ thiếp đi. Thẩm Tử Tịnh phải
chăm sóc con nhỏ nên về trước, Thang Dĩnh ở lại với cô một tiếng đồng hồ sau
mới đi ra.

Tôn Văn Tấn đứng dựa lưng bên ngoài phòng bệnh, sắc
mặt xám xịt, miệng ngậm một điếu thuốc lá, mắt nhìn điếu thuốc sắp cháy đến
miệng, nhưng gã vẫn chẳng hề nhúc nhích. Thấy Thang Dĩnh đi ra liền vứt vội
điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, rõ ràng gã muốn hỏi han tình hình trong
phòng, nhưng khi thấy chị, gã lại không dám mở miệng, cứ đứng như trời trồng.

Trước khi Thang Dĩnh đóng cửa phòng bệnh, chị còn quay
lại nhìn Đường Du đang nằm ngủ trên giường, Tôn Văn Tấn không dám nhìn vào
trong phòng, như thể không có đủ can đảm để nhìn nữa. Thang Dĩnh đóng cửa lại,
cười sầu não với gã, nhất thời không biết nên nói gì, Tôn Văn Tấn cũng không dám
hỏi.

Cả hai người đều lặng lẽ.

Một lát sau, Thang Dĩnh hạ giọng hỏi: “Sao cậu không
nói rõ với cô ấy?”

Tôn Văn Tấn đáp lại bằng một nụ cười khổ tâm, không
nói năng gì, gã lại bắt đầu lần khắp người tìm thuốc, chẳng mấy chốc khuôn mặt
gã đã chìm trong khói thuốc. Trông bộ dạng gã thế này, Thang Dĩnh mủi lòng,
nói, “Xảy ra việc như thế này, cậu phải nói rõ cho cô ấy biết, nếu bây giờ
không nói, sau này lại tiếp tục thì sao?

“Sẽ không có sau này nữa.”

Thang Dĩnh còn chưa nghe ra, muốn hỏi nhưng lại thôi,
cuối cùng chị ra về mà không hỏi gì thêm.

Cả ngày Văn Tấn không dám vào phòng bệnh, Đường Du bị
tổn thương trong lòng, tình trạng sức khỏe lại không tốt nên cô cứ mê man trong
giấc ngủ. Nửa đêm thức giấc, phát hiện Tôn Văn Tấn đang ôm chặt mình, cô không
dám nhúc nhích, nghe nhịp thở nặng nề của gã, nước mắt cô bỗng tuôn trào. Những
giọt nước mắt lạnh lẽo ấy thấm ướt ngực gã. Đôi tay gã khép lại, ôm cô chặt
hơn. Đường Du càng khóc to hơn, cô cố cắn vào nắm tay mình để nén lại, nhưng cả
bờ vai cứ rung lên bần bật.

Trong đêm tối, gã chỉ nói được một câu “Anh xin lỗi”
rồi ôm cô thật chặt vào lòng.

Ngày hôm sau, Thang Dĩnh lại đến chăm sóc Đường Du, cô
vẫn không chịu ăn. Khoảng mười giờ sáng, Lý Văn đến, Tôn Văn Tấn chỉ dám đưa cô
tới cửa phòng mà không dám vào, Thang Dĩnh nghĩ hai người có chuyện cần tâm sự
nên vội nói: “Hôm nay chị bận chút việc, phải về trước, hai chị em ngồi nói
chuyện nhé.”

Nhìn bộ dạng của Đường Du, Lý Văn vô cùng kinh ngạc,
buột miệng hỏi: “Sao cậu lại ra nông nỗi này?” Đột nhiên sực nhớ đến bệnh của
cô, nghĩ là do ảnh hưởng sau khi làm phẫu thuật, lòng cô nặng trĩu, không nói
lên lời, chỉ có sắc mặt là chuyển đổi từ sắc thái này sang sắc thái khác.

Đường Du thấy bạn như vậy, nhớ lại lần làm phẫu thuật,
Tôn Văn Tấn cũng mời mọi người đến thăm cô. Giờ nhớ lại ngày đó, cô cảm thấy
đau đớn, sững sờ, nước mắt lại trào ra.

“Ôi, đừng khóc nữa, rốt cuộc cậu bị làm sao? Việc phẫu
thuật có vấn đề gì à?” Lý Văn vô cùng lo lắng, cô chưa từng thấy Đường Du khóc
thê thảm thế này bao giờ, lại thêm vẻ mặt thất thần của Tôn Văn Tấn lúc nãy ở
bên ngoài khiến lòng cô như thắt lại.

Đường Du cố cầm nước mắt, giọng yếu đuối: “Không
phải.”

Đường Du vẫn luôn thế, nếu cô không muốn nói thì hỏi
cũng chẳng ích gì. Lý Văn an ủi cô vài câu rồi nói lý do vì sao cô đến đây

Hóa ra cô đến để kể về chuyện của Chu Nhiễm, cô ta
không biết bị nhiễm căn bệnh AIDS tự khi nào, sau khi phát hiện ra được mấy hôm
liền tự sát ngay trong phòng trọ. Tuy ngày thường cô ta tác oai tác quái, kết
cục như thế là đáng đời, nhưng thiết nghĩ cùng làm việc với nhau trong hộp đêm
Loạn thế giai nhân nên hầu hết tiếp viên và phục vụ đều đi tiễn. Diệp Đào Hoa
đã kiểm tra di vật theo di chúc mà cô ta để lại, phát hiện trong đó có một bức
thư gửi cho Đường Du. Bức thư được để trong một cái túi da bò lớn, cũng không
biết trong ấy có gì, sau khi hỏa táng Chu Nhiễm xong, Diệp Đào Hoa bảo Lý Văn
mang đến đưa tận tay Đường Du. Hôm nay, khi Lý Văn gọi điện thoại cho Đường Du
hẹn thời gian thì Tôn Văn Tấn nghe máy, nên gã đã lái xe đón cô đến.

Dứt lời, Lý Văn liền lấy từ trong túi ra một cái túi
da bò đưa cho Đường Du, vì bận việc nên cô không thể ở lại lâu, chỉ ngồi chơi
một lát rồi ra về.

Đường Du lấy làm lạ, cô chưa từng nói chuyện với Chu
Nhiễm, trong trí nhớ, cô chỉ gặp Chu Nhiễm một lần lúc đi ra từ căn hộ của Tôn
Văn Tấn trong thời gian cô phải bó bột. Lần ấy, Chu Nhiễm lái chiếc xe đua màu
đỏ rực, sau đó nghe người làm trong hộp đêm Loạn thế giai nhân kể Chu Nhiễm
được một thương gia giàu có người Hồng Kông bao, không ngờ kết cục cuối cùng
lại thê thảm thế. Hai người không quen biết, vậy sao trước khi chết cô ấy lại
có thứ gì để lại cho mình? Chiếc túi đã bị mở, chắc Lý Văn chưa xem, có thể
Diệp Đào Hoa đã mở ra xem trước đó.

Đường Du dốc ngược chiếc túi, ảnh rơi ra, cả một xấp
dày, nhưng tấm nào cũng bị xé tan tành, có điều chúng lại được dùng băng keo
dán lại cẩn thận, tuy không còn tấm nào nguyên vẹn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ
mặt của cô gái trẻ trong ảnh. Cô gái khoảng mười mấy tuổi, sắc mặt lạnh lùng,
nếu cô ta không mặc trên người chiếc áo sơ mi kiểu dáng mười mấy năm về trước,
chắc Đường Du sẽ nghĩ người trong ảnh là mình. Cặp mắt của cô ta lạnh lùng, vẻ
mặt hờ hững, khiến người khác thấy ớn lạnh, khó gần. Tấm nào cũng là hình của
cô ta, xem ảnh có vẻ như đều bị chụp lén, sau bức ảnh có ghi “Chụp tại Đông
Môn, thành phố SZ năm 1992”, nét chữ cứng cáp , quen thuộc. Trong xấp ảnh còn
kèm theo một phong thư, không kìm được sự tò mò, cô liền mở ra đọc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.