Đọc truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày – Chương 64: Ngoại Truyện 4: Trận gió tuyết đáng nhớ
Ngoại Truyện 4: Trận gió tuyết đáng nhớ
Sắp Tết rồi, phố phường rộn ràng không khí vui tươi, trẻ con mặc áo mới, người người tấp nập đi siêu thị mua sắm, ai nấy đều đeo trên mặt nụ cười thích thú.
Vệ Đằng cũng là một trong số đó, cậu kéo xe đẩy hàng lượn quanh siêu thị, ngắm hết bên này đến bên kia, chẳng mấy chôc chiếc xe đã đầy ắp đủ loại rau tươi hoa quả.
Vệ Đằng còn chọn mấy con cá tươi ngon, định mua về hấp, người ta bảo “niên niên hữu dư” mà, ăn cá để cả năm được dư dả. Sườn lợn thì để xào chua ngọt, lạp xưởng cắt thành miếng nhỏ ăn cùng xà lách cũng rất ngon. Gần đây cậu còn học được một vài cách nâụ món canh hầm, vì thế đã mua đủ nguyên liệu theo sự chỉ dẫn của cô giáo Ngưu San San, định bụng làm Tiêu Phàm bất ngờ một phen.
Ngày cuối năm, người chờ được thanh toán xếp thành một hàng dài dằng dặc. Vệ Đằng đứng ở giữa hàng, vừa ngâm nga hát vừa đôi chiếu hàng hóa trong xe với tờ giấy ghi sẵn từ nhà xem đã mua đủ chưa. Đột nhiên có một giọng nói trêu chọc vang lên bên tai: “Ồ, đây chẳng phải là Vệ Đằng sao, mua nhiều thứ thế này… Người ta cho lợn ăn cũng đâu khoa trương bằng cậu nhỉ?”.
Cái giọng đáng ghét của Châu Vũ, nghe một cái là nhận ra ngay, Vệ Đằng trợn mắt trừng cậu ta, nói: “Mình đang mua đồ Tết, chỗ này là thức ăn ba ngày đầu năm đó! Cậu nghĩ mình ăn hết trong một bữa chắc? Đừng tưởng ai cũng ăn khỏe như Ngưu đại tỷ nhà cậu nhé”.
Vừa mới nói xong, thì một cái đầu xoăn tít thò ra từ sau lưng Châu Vũ: “Cậu nói ai ăn khỏe ấy nhỉ?”.
Vệ Đằng vội vàng cười xòa: “Mình nói Ngưu tỷ cậu khẩu vị tốt. Khẩu vị tốt, ăn gì cũng ngon, cơ thể mới khỏe mạnh được, đúng không?”.
Ngưu San San hài lòng gật đầu, liếc chiếc xe đẩy của Vệ Đằng một cái, cười hì hì nói: “Chà, chuẩn bị nhiều thứ thế này để chờ vị ấy nhà cậu trở về, chậc chậc, thật không đơn giản không đơn giản. Cậu càng ngày càng giống cô vợ đảm đang rồi đấy”.
Vệ Đằng thẹn quá hóa giận: “Khôn kiếp cậu mới là vợ đảm đang!”.
Ngưu San San cười đáp: “Thì mình vôn dĩ là vợ đảm đang mà!”.
Châu Vũ đứng cạnh khẽ rùng mình, ho một tiêng, thấp giọng nói: “Hai người đừng cãi nhau nữa, đang ở siêu thị đấy. Nói oang oang như thế, cho dù hai người không biết xâu hổ thì tôi cũng có đây”.
Kết quả bị Ngưu San San và Vệ Đằng đồng thanh mắng: “Nhà ngươi mới không biết xâu hổ ấy” .
Trong tràng cười vui vẻ của đám người xung quanh, Vệ Đằng và Ngưu San San rốt cuộc đã nhận ra vấn đề, đành ngậm miệng lại.
Thanh toán xong, ba người xách túi to túi nhỏ đi ra ngoài, thức ăn hai vợ chồng Châu Vũ mua không nhiều bằng đống đồ của Vệ Đằng, nhìn Vệ Đằng chật vật tay xách nách mang, Châu Vũ bèn đề nghị: “Mình lái xe đến, hay bọn mình đưa cậu về. Dù sao nhà cậu cách nhà mình có hai con phố”.
Vệ Đằng xách đổ vất vả quá, nghe người anh em đề nghị đưa về, dĩ nhiên là vui vẻ nhận lời.
“Vậy thì cảm ơn nhé.”Vệ Đằng thẳng tính, Châu Vũ cũng không làm bộ khách sáo, bảo đưa về là đưa về. Ngưu San San nhanh nhẹn xếp gọn đống đồ của Vệ Đằng vào cốp xe, Châu Vũ khởi động ô tô, hai người kia ngồi ở hàng ghế sau.
Vệ Đằng và Ngưu San San không chịu ngồi yên, suốt chặng đường tán hươu tán vượn đốt thời gian.
Ngưu San San tò mò hỏi: “Vị ấy nhà cậu đâu, sao để cậu một mình đi mua đồ thế này?”.
Vệ Đằng cười ha ha: “Gần đây anh ấy đang có một vụ khó giải quyết, bận rộn suôt một thời gian dài, mấy hôm trước đi công tác rồi. Năm nay cơ quan mình cho nghỉ sớm, ở nhà cũng chẳng có việc gì làm nên mới tiện thể đi sắm sửa đồ Tết”.
Ngưu San San cười bảo: “Cậu thật tâm lý”.
Ô tô dừng lại trước một ngã tư, Châu Vũ liếc ra ngoài cửa kính, đột nhiên kinh ngạc reo lên: “Hai người nhìn xem, có phải tuyết đang rơi không?”.
Ngưu San San lườm cậu một cái, “Anh nằm mơ đây à? Chỗ chúng ta đã bao năm nay không rơi tuyết rồi”. Nói đoạn cũng nhìn ra ngoài, sau đó sửng sốt nói: “Ý, có tuyết thật này”.
Vệ Đằng cũng nhìn theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài, quả nhiên tuyết đang rơi.
Những bông tuyết bay lả tả trong gió, bởi vì tiết trời không lạnh lắm, vừa mói rơi xuông đất đã tan ngay thành nước. Nhìn từ xa, đó không phải là cảnh tuyết trắng bao phủ tráng lệ của ngày đông, mà chỉ như màn sương mù che mờ tầm nhìn trước mặt.
Vệ Đằng thở dài: “Đúng là tuyết rơi thật rồi, nhà mình chuyển về miền nam đã bao năm nay không được nhìn thây tuyết rơi, không biết sao hôm nay lại có tuyết?. Chẳng nhẽ lại có nỗi oan nào oan ức hơn cả Đậu Nga sao?”.
Ngưu San San cười ha hả: “Đúng đấy, Vệ Đằng của chúng ta lủi thủi một mình đi mua đồ ăn, còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa”.
Vệ Đằng quay đầu nhìn Ngưu San San chằm chằm nói: “Ngưu tỷ này, có phải nếu không trêu đệ thì tỷ sẽ bị rụng hết răng không?”.
Ngưu San San cười tít mắt nói: “Không bị rụng răng, chỉ bị ngứa răng thôi”.
Châu Vũ ngồi ghế trên khẽ thở dài: “Bà xã ơi, em tha cho cậu ta đi, em còn nói nữa thì Vệ Đằng của chúng ta sẽ tức giận đến không tìm được răng đâu”.
Ba người cứ đùa cợt răng này răng nọ hồi lâu, đèn giao thông đã chuyển sang xanh nhưng không hiểu sao dòng xe trước mặt vẫn không có dâu hiệu xê dịch.
“Chuyện gì thê?” Ngưu San San hỏi.
“Anh đoán là tắc đường.” Châu Vũ đáp. “Có lẽ tuyết đã ảnh hưởng đến tình hình giao thông đoạn đường trước mặt, chờ chút vậy.”
Đợi một lúc lâu, vẫn không thấy dòng xe phía trước nhúc nhích chút nào, bên ngoài tuyết càng lúc rơi càng nhiều.
Nhiệt độ giảm dần, trên mặt đường thậm chí còn có một lớp tuyết mỏng.
Trong xe mở điều hòa nên rất ấm áp. Vệ Đằng ngồi trong xe đang mơ màng buồn ngủ thì tự dưng di động vang lên.
“Em yêu anh, em yêu anh, giống như chuột yêu gạo…”Nhạc chuông đặc biệt khiến Vệ Đằng phấn chấn ngay lập tức, vội vàng ngồi thẳng dậy lôi di động từ túi áo ra.
Ngưu San San nhìn ảnh đại diện của người gọi, phá lên cười: “Vệ Đằng ơi, gu âm nhạc của cậu… vẫn kỳ quái như xưa”.
Châu Vũ tán đồng nói: “Ôi chao, thật không biết Tiêu Phàm sẽ có cảm xúc gì khi nghe thây tiếng chuông này nhỉ?”.
Vệ Đằng làm dấu tay “suỵt” một cái, áp di động vào tai, dùng ngữ khí vênh vang nói: “A lô, Tiêu Phàm à, tìm em có chuyện gì không?”.
Đầu dây bên kia hơi khựng lại, lát sau mới vọng đến âm thanh có phần dịu dàng của Tiêu Phàm: “Hôm nay Bắc Sơn sẽ đổ tuyết, em ra ngoài thì nhớ mặc nhiều áo một chút đấy”.
Vệ Đằng nhìn màn tuyết bên ngoài cửa xe, nói: “Anh nói chuẩn thật đó, tuyết đang rơi này”.
“Anh vừa xem dự báo thời tiết.”
Tiêu Phàm xem dự báo thời tiết ở tỉnh khác, nhưng cũng không quên để ý tình hình ở Bắc Sơn, chi tiết nhỏ nhặt này làm tim Vệ Đằng se lại, cậu cười ha ha nói: “Yên tâm đi, em sẽ chú ý mà! Đúng rồi, hôm nay em đi mua đồ ăn, tình cờ gặp Châu Vũ và Ngưu San San, Châu Vũ đang lái xe đưa em về nhà. Mua nhiều đồ anh thích ăn lắm, đợi anh về em sẽ làm cho anh ăn”.
“Ừ.” Tiêu Phàm hơi dừng lại, rồi hỏi: “Sao sớm thế này đã đi mua đồ ăn rồi? Mới chín giờ thôi”.
“Đêm qua nằm mơ thây ác mộng, nên sáng nay dậy từ rất sớm, chán chẳng có chuyện gì làm mà.”
“Em mơ thấy cái gì? Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?”
Dái tai Vệ Đằng hơi ửng đỏ, cậu hạ giọng nói: “Thấy anh”.
Tiêu Phàm cười nhẹ nói: “Mơ thấy anh sao có thể coi là ác mộng được?”.
Ngưu San San và Châu Vũ phá lên cười, Vệ Đằng lườm bọn họ một cái, hét vào điện thoại: “Thôi được rồi, anh cứ nói luyên thuyên mãi! Chuyện quan trọng là gì mau nói đi”.
“Công việc đã xong xuôi rồi, anh sẽ đáp chuyến bay sáng mai.”
Tinh thần của Vệ Đằng lập tức phấn chấn: “Anh sắp về rồi à?! Tôt quá đi, mai em ra sân bay đón anh”.
“Nghe ngữ khí của em, rất nhớ anh hả?”
Vệ Đằng đáp: “Đúng thế đây, em nhớ anh từng giây từng phút, nhớ đến nỗi dạ dày đau từng cơn”.
Bên tai vọng lại tiếng cười nhẹ nhõm của Tiêu Phàm, Vệ Đằng bực mình nói: “Anh sến đủ chưa hả, không sợ người ta cười cho”.
“Ừ, ngày mai em đừng ra sân bay đón anh, anh sẽ bắt taxi. Em ngồi đợi ở nhà là được rồi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Được thôi, vậy cũng được. Mai gặp lại.”
“Ừm.”
Vài giây sau, vẫn chưa thấy bên kia cúp máy, bên tai phảng phất hơi thở quen thuộc của Tiêu Phàm, Vệ Đằng khó hiểu hỏi: “Sao anh còn chưa cúp máy? Còn có chuyện gì sao?”.
“Anh cũng rất nhớ em. Đêm qua… cũng mơ thấy em.”
Sau khi cúp máy, chẳng những vành tai mà hai má cậu cũng đỏ bừng, Ngưu San San cười đểu nói: “Câu cuối cùng anh ta nói là gì mà thoắt cái mặt cậu đỏ như thế này?” Vệ Đằng tức mình quát: “Liên quan khỉ gì đến cậu!”.
Dứt lời, cậu tức tối quay đầu nhét di động vào túi áo. Kết quả vừa hay nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa kính, quả nhiên đỏ tưng bừng, chẳng trách Ngưu San San và Châu Vũ lại cười rũ rượi như thế.
Vệ Đằng thầm nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Tiêu Phàm một hồi. Cái tên khôn đó rốt cuộc muôn gì chứ, sao lại dùng giọng điệu mê hoặc lòng người như thế nói đêm qua mơ thấy cậu. Chẳng cần nghĩ cũng biết hắn đã có một giâc mơ vô liêm sỉ đến đâu! Ban ngày ban mặt sao có thể không biết xấu hổ thế chứ!
Bởi vì đột nhiên tuyết rơi nên tắc đường rất lâu, về đến nhà đã giờ cơm trưa.
Vệ Đằng vừa bận rộn sắp xếp đồ vào tủ lạnh, bật nhạc thật lớn, xếp xong cậu lại chui vào bếp định làm chút gì đó để ăn tạm.
Hôm nay là ngày Hai mươi lăm tháng Chạp, chỉ còn vài ngày nữa là sang năm mới rồi.
Thật là buồn muốn chết, hiếm lắm cơ quan Vệ Đằng mới khai ân cho bọn cậu nghỉ Tết hai tuần, vốn định cùng Tiêu Phàm đón Tết, ai dè anh đi công tác một chuyến hết luôn nửa tháng. Mặc dù ngày nào cũng gọi điện nhắn tin, nhưng Vệ Đằng cũng không khỏi nhớ anh.
Vệ Đằng thở dài, đằng nào một mình nấu nướng cũng chẳng có gì thú vị, cậu định thái một ít hành, đập thêm hai quả trứng, nấu một bát mỳ ăn tạm cho qua bữa, kết quả vừa thái hành xong, di động lại vang lên.
Lần này là Lục Song gọi đến.
Vệ Đằng bực mình nói: “Sao nào em rể? Sớm thế này đã gọi điện chúc Tết anh rồi à, chú em hiếu thuận thế này từ khi nào vậy?”.
Bên kia Lục Song im lặng vài giây, sau đó đáp lại: “Nghe cái giọng điệu của cậu, tôi thật muốn đánh cho cậu một trận”.
“Hả? Dám phạm thượng à, chú em cứ thử xem sao.”
Thực ra Vệ Đằng và Lục Song bằng tuổi nhau, nói nghiêm túc thì Lục Song còn sinh trước Vệ Đằng vài ngày, hồi nhỏ thường chơi cùng, gọi tên nhau quen rồi. Sau khi Lục Song cưới Vệ Nam, Vệ Đằng suôt ngày lấy cớ là anh trai Vệ Nam, bắt Lục Song phải gọi mình là anh, đương nhiên Lục Song không chịu, vẫn cứ gọi cậu là Vệ Đằng.
“Vệ Đằng, tôi gọi điện cho cậu, là muôn hỏi cậu năm nay định ăn Tết ở bên nào?”
Vệ Đằng hơi sững người, “Anh còn chưa quyết định, sao hả?”
“Là thế này, mẹ tôi nhất định bắt tôi và Vệ Nam về nhà đón Tết, nếu cậu và Tiêu Phàm
không về thì đêm Giao thừa chỉ có mỗi bô mẹ ở nhà thôi. Con trai con gái đều ở cùng một thành phô, nhưng đêm Giao thừa lại không về nhà, chắc hai cụ sẽ không được vui.”
Lúc này Vệ Đằng mới hiểu ý của cậu ta. Cậu vốn khá vô tâm, suýt nữa thì quên hẳn chuyện này, còn muốn đón Giao thừa với riêng Tiêu Phàm, ngày hôm sau mới về nhà chúc Tết bô mẹ. Bởi vì dù sao Tiêu Phàm cũng không thân thiết lắm với người nhà cậu, sợ đưa anh về nhà anh sẽ thấy gượng gạo.
Bây giờ nghe Lục Song nói, mới thấy vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.
Nếu như hôm nay cậu ta không gọi điện, đêm Giao thừa em gái thì về nhà chồng, còn cậu thì vô tâm ở bên ngoài không về, chỉ có hai vợ chồng già cô đơn ngồi xem chương trình văn nghệ chào năm mới trên ti vi, chẳng có không khí đón Tết gì, vậy thì chắc chắn bô mẹ sẽ buồn lắm.Vệ Đằng đặt dao xuống, lau tay đi vào phòng khách, nghiêm túc hỏi: “Ý cậu là gì?”.
“Nếu mình không về nhà thì bô mẹ mình sẽ không vui, Nam Nam không về nhà thì bô mẹ cậu không vui, vì thế mình có ý kiến, chi bằng hai nhà cùng ăn bữa cơm tất niên, vậy thì không ai thiệt thòi cả.”
Từ lâu cậu đã biết Lục Song là người chu đáo tâm lý nên mới kiên quyết tống Vệ Nam cho cậu ta, bây giờ quả nhiên thấy cậu đã lựa chọn xuât sắc. Vệ Đằng gật đầu nói: “Cách này hay đây, vẹn cả đôi đường. Rất giông với tác phong làm việc của cậu”.
“Ha, cậu không có ý kiến là được. Nếu ngại đông người, cậu và Tiêu Phàm sợ không tự nhiên thì mùng Một về nhà cũng được.”
“Ừ, cứ làm vậy đi, mùng Một mình sẽ về. Hai nhà gặp nhau, nếu mình kéo Tiêu Phàm đến, chắc cả năm cuộc gặp mặt nào cũng sẽ buồn chán đến chết mất. Xem hài Tiêu Phàm chưa bao giờ cười, trong bữa cơm đoàn viên mà anh ấy cứ ngồi đơ ra thì cũng kỳ.”
“Được, quyết định thế đi.” Lục Song hơi dừng lại, rồi nói: “Mình không đến chúc Tết cậu đâu, mình đi rồi cậu lại phải đi trả lễ, nghi thức rườm rà này hai chúng ta bỏ qua cho xong”.
“Được, mình cũng chỉ mong sao bỏ hết cho rồi, xách quà đi khắp nơi chúc Tết cô dì chú bác sắp làm mình mệt muốn chết đây.”
“Mình cũng thế.”
“Vậy bye bye trước, mình phải đi ăn trưa đây. Hành thái xong rổi.”
“Ừ, bye.”
* * *
Không ngờ tuyết rơi suốt đêm vẫn chưa dừng.
Buổi sáng tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt đường phủ một lớp tuyết dày đặc. Đám trẻ con chưa được thấy tuyết bao giờ, hí ha hí hửng mặc áo khoác to sụ chạy ra khoảng sân trông chơi ném tuyết, đắp người tuyết, phấn khích kinh khủng.
Vệ Đằng nhìn đồng hồ, chắc Tiêu Phàm đã lên máy bay rồi.
Mặc dù đã đồng ý với anh sẽ không đến sân bay, nhưng lâu không được gặp nhau, nỗi nhớ mãnh liệt làm Vệ Đằng đứng ngồi không yên. Nhìn đồng hồ treo tường sắp điểm mười hai giờ, cuối cùng Vệ Đằng không ngồi yên được nữa, cầm áo khoác dày lao thẳng ra ngoài.
Vì tuyết phủ kín mặt đường nên giao thông ách tắc hơn ngày thường rất nhiều. Vệ Đằng chờ mãi không thây taxi, bèn đổi hướng chạy đến đi xe bus. Ti vi trên xe đang phát chương trình dự báo thời tiết, phát thanh viên đang thông báo nhiệt độ hôm nay bằng giọng nói cứng nhắc không cảm xúc, thấp hơn hôm qua năm độ, hơn nữa ba ngày tới sẽ liên tục có tuyết rơi, mấy thành phố miền bắc thậm chí còn có bão tuyết.
Vệ Đằng sốt ruột nhìn đồng hồ, trong lòng thậm chí có chút thấp thỏm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giờ này Tiêu Phàm đã xuống máy bay rồi, nhưng đường phố ùn tắc, tốc độ của xe bus ngang với tốc độ của ốc sên, nếu hai người không gặp được nhau thì thật phiền phức.
Nhìn dòng xe cộ tắc nghẽn trước mặt, Vệ Đằng cuối cùng không nhịn nổi, xuống xe ở bến kế tiếp đổi sang đi tàu điện ngầm.Khó khăn lắm mới đến được sân bay, ý nghĩ chỉ chút nữa sẽ được gặp anh làm cậu sung sướng. Vệ Đằng lao đi như tên bắn, đúng lúc này di động đột nhiên vang lên. Vệ Đằng vội vàng bắt máy, phấn khởi hỏi: “Tiêu Phàm anh đến rồi à?”.
Đầu dây bên kia nói: “Vì tuyết rơi nhiều quá, chuyến bay hoãn lại một tiếng”.
Nụ cười trên khuôn mặt Vệ Đằng cứng đờ, nhưng cậu lập tức lại cười nói: “À, không sao, dù gì em cũng ngồi nhà đợi anh, muộn một tiếng cũng không sao”.
“Em đến sân bay rồi à?”
Vệ Đằng lập tức phủ nhận: “Không có”.
Tiêu Phàm im lặng một lát rồi nói: “Em tưởng anh không nghe thấy âm thanh ầm ĩ ở sân bay chắc?”.
Vệ Đằng hà hơi vào lòng bàn tay đông cứng của mình, cười nói: “Không sao mà, em mặc ấm lắm, ngồi ở phòng chờ của sân bay cũng ấm nữa. Em sẽ đợi anh”.
“Em về nhà mau, ngay lập tức.” Giọng Tiêu Phàm nghe rất nghiêm túc.
Vệ Đằng không phục: “Đã đến đây rồi, tiện thể đón anh luôn…”.
Tiêu Phàm trầm giọng nói: “Vệ Đằng, em lạnh đến nỗi giọng nói còn run. Em đang đứng chờ ở ngoài, phải không?”.
Vệ Đằng chưa kịp trả lời, Tiêu Phàm đã nói rõ từng chữ một: “Vì trận tuyết lớn này, có rất nhiều chuyến bay phải hủy bỏ, ga tàu hỏa và sân bay người đông như nêm, tình hình rất không khả quan. Em mau ngoan ngoãn về nhà, đừng đợi anh nữa”.
Vệ Đằng ấp a ấp úng “ừm” một tiếng, lại nghe Tiêu Phàm nghiêm giọng nói: “Chuyến bay hôm nay có khả năng sẽ bị hủy, nếu như anh không về được, thì em hãy về nhà bố mẹ đón Tết”.
Vệ Đằng lại “ừm” một tiếng nữa.
“Mau ngồi tàu điện ngầm về đi, đừng đợi ở bên ngoài, sẽ bị cảm lạnh mất.”
Vệ Đằng cọ cọ tay, khịt mũi nói: “Chắc không xui xẻo đến nỗi hủy đâu? Em vừa nhìn thấy một chiếc máy bay cất cánh mà”.
“Em có đang nghe anh nói không hả?!”
Giọng anh đột nhiên lạnh băng, làm Vệ Đằng giật thót mình, chỉ đành khe khẽ trả lời: “ừm… Em về nhà là được chứ gì”.
Cúp máy xong, Vệ Đằng ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay tuyết rơi còn dữ dội hơn hôm qua, lớp tuyết trên nền đất bị những người đến tiễn bạn bè người thân giẫm lộn xộn. Sân bay người đông tấp nập, bởi vì nhiều chuyến bay bị hủy, đâu đó vang lên tiếng thở dài chửi rủa, đám đông chen lấn vô tình giẫm lên chân nhau, thi thoảng phát sinh va chạm cãi cọ.
Ở bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát, cảnh sát giao thông mặc hàng lớp áo trông như gấu Bắc cực đứng thành hàng làm nhiệm vụ duy trì trật tự.
Vệ Đằng vỗ ngực, chà hai bàn tay đang lạnh cứng đỏ rực vào nhau.
Khung cảnh này thật ấn tượng.
Hồi trước mỗi lần về nhà đón Tết, ga tàu hỏa cũng rất đông người, nhưng so với khung cảnh hôm nay thì chưa là gì cả. Bởi vì tuyết phong tỏa các con đường, số hành khách mấy hôm nay bị nhỡ xe rất nhiều, cộng thêm ngày Tết đang cận kề, người ta nóng lòng chờ đón bạn bè người thân, chỗ nào cũng đông đúc người qua kẻ lại, phóng tầm mắt ra xa, một biển người đen kịt, thật khiến người ta ngao ngán thở dài.Cách đây không xa có phóng viên đang chụp ảnh, Vệ Đằng cũng không kìm được rút di động ra, muốn chụp lại khung cảnh hoành tráng này.
Không ngờ sau lưng cậu đột nhiên đùn đẩy, Vệ Đằng bị một đứa bé tông mạnh vào người, suýt nữa thì ngã sập xuống đất. Đang định quay đầu lại xem có chuyện gì xảy ra, thì đám người phía trước bỗng thi nhau lùi lại theo yêu cầu của cảnh sát giao thông, kết quả Vệ Đằng đáng thương bị kẹp ở giữa, chiếc di động đang để chế độ chụp ảnh bị rơi “bôp” một cái xuông đất.
“Khốn kiếp, di động của tôi!” Vệ Đằng định cúi lưng nhặt lên, nhưng trong dòng người đông nghịt này, nếu chẳng may ngã xuông nói không chừng bị giẫm chết, làm sao có thể nhặt di động lên được chứ! Vệ Đằng chỉ còn nước để mặc dòng người xô đi.
Chiếc di động đó là quà của bố Tiêu Phàm, nó với di động của Tiêu Phàm là một đôi, có rất nhiều chức năng, dùng cũng rất thuận tay.
Không ngờ rút ra chụp một tấm ảnh, kết quả lại bị giẫm nát bét.
Vệ Đằng cau mày, trơ mắt đứng nhìn vô số vết chân lần lượt giẫm lên chiếc đi động màu trắng của mình, nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên rồi im bặt, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì.
Chỉ mong sao cuộc gọi lần này của Tiêu Phàm là để thông báo anh đã lên máy bay.
Nửa tiếng sau, sân bay thông báo những chuyến bay bị hủy trong ngày, Vệ Đằng dỏng tai nghe, lúc số hiệu chuyến bay của Tiêu Phàm thốt ra từ miệng phát thanh viên, tim cậu đột nhiên chùng xuống, thậm chí khóe mắt bắt đầu thấy cay cay.
Lúc nãy khi chen vào dòng người, trong lòng cậu vẫn hy vọng Tiêu Phàm sẽ bay đến bên cậu như một phép màu, thậm chí nhìn thấy anh một cái, cậu sẽ lao ngay đến ôm chặt lấy anh, nghĩ đến đây cậu không thấy lạnh nữa.
Nhưng hy vọng cuối cùng của ngày hôm nay đã tan vỡ rồi.
Trong gió tuyết lạnh giá, Vệ Đằng đứng ở sân bay đã gần ba tiếng đồng hồ, bị kẹp chặt giữa dòng người không thể động đậy. Lúc này cậu đang cúi đầu rầu rĩ nghĩ đến chuyện về nhà, mới phát hiện tay chân đã lạnh cóng, hai chân tê dại ngay cả cử động đơn giản cũng không thể bước nổi.
Vệ Đằng ra sức giậm chân xoa tay mới thấy đỡ hơn một chút, ít nhất đã có thể đi lại bình thường. Sau khi các chuyên bay bị hủy bỏ được thông báo, một số người vừa chửi bới vừa bỏ đi, thế nên biển người mới dần dần giãn ra.
Vệ Đằng đang định quay đầu thì chợt nghe thấy hình như loa phát thanh của sân bay đang gọi tên cậu.
“Anh Vệ Đằng, em gái anh là cô Vệ Nam đang đứng ở cổng số ba chờ anh, xin anh lập tức…”
Vệ Đằng nghi hoặc đi về vị trí được chỉ định, đến nơi chỉ thây Vệ Nam đang sầm mặt, thấy anh trai chạy tới thì quân một chiếc khăn lên cổ cậu, khoác chiếc áo gió trên tay Lục Song lên người Vệ Đằng, sau mới lườm cậu một cái, không nói gì quay đầu đi thẳng.
Vệ Đằng chẳng hiểu mô tê gì cả, hỏi: “Em làm sao thế?”.
Lục Song khẽ vỗ vai cậu nói: “Mau đi thôi”.Trong xe bật điều hòa, đối lập hẳn với không khí lạnh giá bên ngoài, Vệ Đằng bất giác hắt xì mấy cái.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Vệ Đằng mới phát hiện khuôn mặt mình đỏ bừng vì lạnh, đặc biệt là vành tai, lạnh đến nỗi mất hết cả cảm giác.
Lục Song khởi động ô tô, Vệ Nam trừng mắt nhìn ông anh trai đang ra sức xoa hai tay vào nhau, quát lớn: “Anh! Anh đang làm trò gì đây, trời lạnh thế này mà ở lì bên ngoài mấy tiếng đồng hồ, anh muốn chết phải không?”.
Vệ Đằng cười nói: “Có gì đâu mà em ầm ĩ hết cả lên. Còn bảo Lục Song lái xe đến đón anh nữa, có đáng phải thế không? Anh em da dày, không lạnh chết được đâu”.
Vệ Nam tức đến nỗi không nói thành lời, Vệ Đằng lại quay đầu cười với Lục Song: “Đúng rồi Lục Song, cậu còn nhớ không, hồi nhỏ, mùa đông bọn mình toàn chạy ra ngoài chơi ném tuyết. Bây giờ nghĩ lại, từ sau khi chuyển nhà, đã bao năm rồi không được nhìn thấy tuyết…”.
Cậu còn chưa nói hết đã bị Vệ Nam cắt ngang: “Anh vẫn còn mặt mũi mà nói thế à? Có biết Tiêu Phàm lo sắp phát điên lên rồi không?!”.
Vệ Đằng sững sờ, một lát sau mới hiểu được ý tứ trong câu nói của em gái, lòng có chút bất an hỏi: “Anh ây… anh ấy làm sao cơ?”
Vệ Nam đáp: “Anh tưởng em là thần tiên mà tự dưng biết hôm nay anh chạy đến sân bay chắc? Là Tiêu Phàm gọi điện thoại bảo em đến đón anh đấy”.
Vệ Đằng há hôc mồm không nói được lời nào.
Vệ Nam im lặng một lát, rồi thở dài, lạnh lùng nói: “Anh ấy gọi về nhà không có ai bắt máy, gọi vào di động của anh cũng không bắt máy, lo sắp phát điên lên kìa anh không biết sao?! Sân bay vừa lạnh vừa hỗn loạn như thế, anh ấy lo cho anh! Sợ anh bị lạnh, sợ anh bị người khác chen lấn, sợ anh chẳng may ngã sẽ bị giẫm chết! Anh thì hay rồi, lại còn ở đó ngắm cảnh tuyết rơi cơ đấy, thảnh thơi quá mà!”
Đang nói dở thì di động của cô vang lên, Vệ Nam lôi điện thoại từ túi áo ra, “A lô… Vâng, tìm được anh ấy rồi, anh ấy không sao”. Nói đoạn liền đưa di động cho Vệ Đằng, “Tiêu Phàm gọi đây”.
Vệ Đằng cầm lấy di động, có chút thấp thỏm nói: “A lô, Tiêu Phàm à”.
Giọng nói của Tiêu Phàm rất nặng nề, ngữ khí thậm chí còn đượm mùi trách móc: “Tại sao lại không nghe máy?”.
“À, di động bị hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?”
“Em lấy di động ra chụp ảnh, kết quả người phía sau đùn đẩy, di động chẳng may rơi xuống đất, bị hỏng rồi.”
Tiêu Phàm im lặng một lát rồi nói: “Di động bị hỏng, em cũng không dùng điện thoại công cộng báo cho anh biết một tiếng sao?”.
“Thì tại không chen được ra ngoài, với lại… em đâu có thuộc số di động của anh.”
Có lẽ do câu trả lời không nghiêm túc của cậu đã chọc điên Tiêu Phàm, giọng anh lạnh dần, dùng ngữ khí giáo huấn nói: “Rốt cuộc lời anh nói em có để vào tai không hả?! Không phải đã bảo về nhà ngay lập tức sao? Còn rút di động ra chụp ảnh ở nơi hỗn loạn như thế, em rảnh lắm phải không?”.Nghe giọng nói lạnh lùng trong cơn tức giận của anh, cộng thêm vừa nãy mới bị em gái mắng cho một trận, sự ấm ức của Vệ Đằng biến thành lửa giận, cậu chẳng buồn nghĩ hét thẳng vào di động: “Đúng đấy, tôi rảnh rỗi lắm, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên mới chạy đến sân bay ngắm cảnh tuyết rơi! Anh hài lòng rồi chứ?”.
Tiêu Phàm im lặng một lát, chuyển đề tài nói: “Chuyến bay mấy hôm tới có lẽ cũng bị hủy hết, anh chưa chắc đã về được”.
“Đằng nào tôi cũng không rỗi hơi đi đón anh nữa đâu, anh thích về lúc nào thì về. Không về cũng tốt, tôi về nhà ăn Tết là xong.”
Đầu bên kia không trả lời, sau một hồi im lặng, điện thoại cúp cái rụp.
Nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, Vệ Đằng quay đầu nhìn ra trời gió tuyết dữ dội ngoài kia, đột nhiên khóe mắt cay cay. Nhưng cậu không thể khóc được, tuyệt đối không thể rơi nước mắt trước mặt em gái. Vì thế chỉ còn cách ra sức siết chặt nắm tay, cố mở to hai mắt ép lệ vào trong.
Trời lạnh như thế này, nếu như không phải vì quá nhớ anh, nếu không phải vì muốn được nhìn thấy anh vào giây đầu tiên anh xuống sân bay, thì ai lại rỗi hơi chạy đến sân bay chứ! Chuyến bay của anh bị hoãn lại, nên bảo cậu về nhà trước, mặc dù ngoài miệng cậu đã đồng ý, nhưng khó khăn lắm mới mò được đến sân bay, bỏ về giữa chừng thì thật đáng tiếc. Chi cần nghĩ đến có thể đón được anh, có thể ôm lấy anh, thì cho dù trời có lạnh hơn nữa, có phải chờ lâu hơn nữa, cậu vẫn thấy xứng đáng.
Cậu cứ ôm hy vọng và nhớ nhung, đứng đợi ở đó, cho đến khi sân bay chính thức thông báo chuyến bay bị hủy, cậu mới nản chí rầu rĩ tìm cách về nhà, chân tay bị đông cứng cậu cũng không phát hiện ra.
Sáng nay khi lao đến sân bay, cậu đã sung sướng phấn khởi biết bao, ai mà ngờ được chuyên bay lại hủy, ai mà ngờ được rút di động ra chụp một tấm ảnh lại bị rơi vỡ tan tành? Ai mà ngờ được đến sân bay đón anh lại bị anh mắng?