Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 56: Thụ sủng nhược kinh


Đọc truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày – Chương 56: Thụ sủng nhược kinh

Tiêu Phàm kỳ thực có chút thụ sủng nhược kinh, bị Vệ Đằng chăm lo tỉ mỉ như thế, cho dù trong giấc mộng đẹp nhất cũng không nghĩ đến.

Lưng dựng cứng ngắc há to miệng tùy hắn đút cơm, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Vệ Đằng ngốc cũng đã trưởng thành rồi, đã biết học cách chăm sóc cơ thể, bao dung người khác, cánh cửa sổ bị cậu ấy vô tình đóng lại giờ hé mở chút kẽ hở, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở chiếu vào, trong phòng nhất thời sáng lên.

Tâm tình xám xịt cũng nhất thời sáng lên.

Cơm nước xong, hai người đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.

Phải tắm thế nào đây?

Dù sao cũng không thể dùng răng cắn mở vòi nước, sau đó lại xoay mông cho quần rơi xuống, sau đó lại đứng phía dưới đưa lưng ra chà chà để tắm chứ?

Vệ Đằng ngồi trên ghế sa lon, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bản thân ra giúp đỡ thôi.

Nhưng mà, tên khốn kiếp này kể từ khi ở bệnh viện nghe được mình nói những lời kích động đó, lại không có chút phản ứng, Vệ Đằng lại không có mặt mũi hét lên một câu: ―Lão tử muốn ở bên anh cả đời!‖ đành chịu vậy.

Bây giờ vẫn là mối quan hệ không rõ ràng như cũ, tiếp xúc thân mật trên cơ thể… nhớ tới đều cảm thấy đáng sợ.

Như lúc ban đầu mới vừa thích anh ấy, loại cảm giác lo lắng lại mong đợi đó, tươi đẹp như mối tình đầu.

―Em, đi, trước, vậy.‖ Nhìn Tiêu Phàm còn chưa phản ứng lại, Vệ Đằng thở phì phì, đem chữ từ kẽ răng nặn ra, từ trên ghế salon bắn lên, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Tiêu Phàm đột nhiên nói: ―Có thể giúp anh tắm không? Tayanh…‖

Vệ Đằng siết nắm tay, không thể đồng tình, tên kia đang giả bộ, không tắm sẽ không chết!

―Vệ Đằng, ít nhất giúp anh mở nước ra được không?‖ Tiêu Phàm ngẩng đầu cười rất dịu dàng.

Vệ Đằng nghiến răng nghiến lợi, vừa chạy đến phòng vệ sinh mở nước, vừa tự mắng thầm chính mình, vô dụng! Mày là tên hèn nhát vô dụng! Người ta cười một tiếng mày liền nguyên tắc gì cũng mất hết, vừa nhìn thấy cánh tay người ta bị băng bột mày liền đau lòng!

Hèn nhát hèn nhát.

Một bên mắng chửi, động tác trên tay cũng là rất nhanh nhẹn, nhanh chóng thả nước, sau đó mở cửa gọi Tiêu Phàm.

―Giúp người giúp đến cùng, đưa phật tiễn đến Tây Thiên, đến đến đây, em tắm rửa cho anh, hôm nay lão tử hầu hạ anh một lần.‖

Sau này đổi lại anh hầu hạ em…

Những lời này tắt trong cổ họng không nói ra, nhớ tới hình ảnh trước đây hắn rất dịu dàng ―hầu hạ‖ mình, gương mặt Vệ Đằng có hơi nóng lên, sợ hắn nhìn ra, vội vàng cúi đầu vào phòng tắm, không dám nhìn vào mắt Tiêu Phàm.

Động tác cởi quần áo của Vệ Đằng mặc dù còn rất vụng về nhưng rất cẩn thận, sợ đụng phải cánh tay bị thương của Tiêu Phàm, cởi đặc biệt chậm.

Bộ dáng qua loa đại khái lại chen lẫn sự lo lắng quan tâm, khiến lòng Tiêu Phàm rất ấm áp.

Nhìn cái đầu nhím gần ngay trước mắt, Tiêu Phàm bỗng dưng rất muốn ôm hắn một lát.

Nhẹ nhàng ôm một chút là được rồi.

Song, đây chỉ là hy vọng xa vời, cánh tay vẫn không có cách nào cử động. Diệp Kính Huy đáng chết! Anh không thể chỉ băng một tay của tôi thôi sao, chừa lại một tay để ôm Vệ Đằng một chút không được à?

Bởi vì đến tận bây giờ cũng chưa từng chăm sóc cho ai, lại thêm khẩn trương, động tác Vệ Đằng đặc biệt chậm, đợi đến lúc cởi hết quần áo trên người ra, hai người đều ra một đầu toàn mồ hôi.

Vệ Đằng mở to mắt nhìn quần lót của Tiêu Phàm, quyết tâm, cắn răng, tay run rẩy đưa tới, kéo xuống một cái, ném sang một bên.

Thân thể trước mắt, cơ bắp rõ ràng. Lồng ngực rộng lớn, vòng eo hơi gầy, bắp đùi thon dài hữu lực, làn da màu mật khỏe mạnh, có thể nói hoàn mỹ…

Vệ Đằng tim đập rất nhanh, vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.


―Anh… anh đứng qua, xoay ra sau, đưa lưng về phía em, đừng để nước dính vào tay.‖ Cơ hồ là kiểu nói chuyện thô lỗ như đang la hét, nhưng không che dấu được sự quan tâm.

Tiêu Phàm nâng khóe môi khẽ nở nụ cười, nghe lời xoay lưng về phía hắn.

Vệ Đằng giúp người khác tắm quả thực là nhanh như chớp, giống hệt như cậu ấy đang nắm củ khoai lang nóng bỏng tay, nghĩ muốn xoa nắn vài cái liền vội vàng ném đi.

Kéo vòi sen hướng từ đầu đến chân, sau đó tùy tiện dùng chút sữa tắm kỳ cọ, dùng tay chà sát khắp nơi, lại mở nước rửa trôi.

Em đây không phải là tắm, em đang rửa củ khoai tây à?

Tiêu Phàm bật cười, nhưng cũng không nói ra miệng, từ trong gương nhìn thấy gương mặt Vệ Đằng đỏ bừng, Tiêu Phàm sợ bản thân còn trêu chọc cậu ấy thêm, cậu ấy sẽ nổ tung ra mất.

Tay Vệ Đằng đại khái ở phía sau lưng, ***g ngực cùng tay chân đều sờ soạng một lần, nơi riêng tư cũng không đụng tới, vùng bụng cũng chỉ tùy tiện lướt qua.

Chưa tới 5 phút đã tắm xong.

Từ nhỏ đến lớn, lần tắm rửa nhanh nhất a, cũng có thể đạt kỷ lục vớ vẩn được luôn.

Tiêu Phàm có hơi tiếc nuối thở dài, cảnh tượng ướt át như trong tưởng tượng căn bản không có xuất hiện, thậm chí cả không khí mập mờ cũng không xây dựng thành công, sau khi cậu ấy tắm như rửa thức ăn vài ba lượt đã xong, dùng khăn tắm lớn quấn Tiêu Phàm cứ như cái bánh chưng, sau đó mở cửa nhà tắm, kéo đến phòng ngủ.

―Được rồi, anh ngủ đi, em quay về.‖

Nói xong liền cúi đầu đi ra ngoài, tư thế bước đi cũng có chút kỳ lạ.

Tiêu Phàm thở dài, bị Vệ Đằng chăm sóc như vậy, thật sự rất hạnh phúc, nếu không phải vì tay bị băng lại không tiện làm một vài chuyện, Tiêu Phàm thật đúng là muốn cả đời cứ tiếp tục như vậy.

Trái lại tội cho Vệ Đằng, sau khi trở về phòng, đỏ mặt cởi quần xuống, chui vào chăn đánh súng lục.

Vừa vuốt ve bộ vị hăng hái của bản thân, vừa tưởng tượng đến hình ảnh Tiêu Phàm trần trụi.

Ưm… dáng người Tiêu Phàm thật đẹp.

Vệ Đằng bên ủ rũ nghĩ đến Tiêu Phàm, bên khinh thường bản thân, vô dụng, tắm giúp người ta thôi, thiếu chút khiến trái tim vọt ra khỏi miệng.

Đêm hôm đó ánh sao rực rỡ, hai người lầu trên lầu dưới, đều mơ thấy một số tình tiết khiến người ta xấu hổ tim đập dồn dập.

Nửa đêm tỉnh giấc, Vệ Đằng mở cửa sổ ra hóng mát, phát hiện lầu dưới cũng có ánh đèn yếu ớt, bị dọa sợ đến vội vàng chui về chăn.

Đối với Tiêu Phàm mà nói, mấy ngày này, Vệ Đằng thật là săn sóc đến tận cùng.

Bữa ăn sáng trưa chiều mỗi ngày đều đúng hạn đưa đến, sau khi ăn xong còn giúp tắm rửa, hầu hạ đến lúc Tiêu Phàm lên giường nằm mới quay về.

Buổi trưa hôm nay, sau khi uống một ít nước, Tiêu Phàm đột nhiên muốn đi vệ sinh, ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Vệ Đằng.

Tiêu Phàm mặc dù rất lúng túng, bất quá nhìn Vệ Đằng thoáng chốc mặt đỏ bừng, lại cảm thấy rất thú vị, vì vậy mặt dày nói: ―Em giúp anh đi.‖

Vệ Đằng gật đầu, dìu Tiêu Phàm vào phòng rửa tay, một đôi tay vẫn run run đặt ở nơi đó, thật vất vả kéo khóa xuống, sau đó từ phía sau ôm lấy hắn, dùng tay cầm phân thân của hắn, thở mạnh cũng không dám.

―Vệ Đằng, buông lỏng chút, em bóp chặt như vậy làm gì.‖

Tiêu Phàm nhướng mày vẻ rất đau đớn.

Tay Vệ Đằng run lên, buông lỏng ra chút, thanh âm run rẩy: ―Được. . . Được rồi, anh nhanh chóng giải quyết nha…‖

Rốt cục thuận lợi giải quyết, Vệ Đằng vội vàng giúp Tiêu Phàm mặc quần, xoay người vừa đi vừa la: ―Em đi hâm nóng thức ăn, anh đến ghế sa lon ngồi một lát.‖

Vành tai đo đỏ, vụt đi không còn bóng dáng.


Tiêu Phàm bất đắc dĩ thở dài, thật là dễ thẹn thùng a, chuyện thân mật hơn thế này cũng đâu phải chưa làm qua, nghĩ như thế, mặt của chính mình cũng hơi nóng lên.

Kỳ thực Vệ Đằng vẫn luôn là như thế, ban đầu lúc theo đuổi mình cũng sẽ đỏ mặt, mặc dù cậu ấy luôn mang bộ dáng cẩu thả không cần biết, nhưng gương mặt đó, lúc nào cũng bán đứng tâm sự của cậu ấy.

Tiêu Phàm ngồi ở trong phòng khách, chỉ nghe phòng bếp đinh đinh đang đang một loạt âm thanh lộn xộn, đứng dậy đi xem, chỉ thấy Vệ Đằng luống cuống tay chân, đánh rơi mấy cái đĩa.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm, Vệ Đằng ngẩng đầu trừng hắn một cái, ―Anh quay về ngồi, em chuẩn bị xong ngay thôi.‖

―Em được không vậy?‖

Vệ Đằng giận đến hừ một tiếng, ―Một ít chén đĩa có thể làm khó được em sao, anh cũng quá coi thường em đi!‖

Tiêu Phàm cười xoay người tránh ra, trong lòng cũng đang nói, sau này, tuyệt đối không để cho Vệ Đằng vào phòng bếp, cậu ấy tuyệt đối là đang chế tạo tai họa.‖

Song tai nạn cũng không vì vậy mà kết thúc.

Tiêu Phàm mới vừa ngồi xuống ghế sa lon, chỉ nghe một tiếng ―bang‖ thật lớn, vội vàng quay đầu lại đến cửa phòng bếp, chỉ thấy mặt mũi Vệ Đằng bị hun khói thành màu đen.

Vệ Đằng đưa tay lau mặt, càng lau càng đen, bộ dáng kia quả thật là gay go rồi.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói: ―Em vẫn là đi ra đi.‖

Vệ Đằng mặt đen dường như đang cười cười, lộ ra hàm răng trắng, ―Cái đó… cháo khét rồi.‖

―Ừm, ngửi được mà.‖

―Phi, đồ khí than dỏm, vặn cả buổi trời không ra, cháo thật vất vả xếp hàng mua được liền bị hỏng như vậy luôn.‖

Tiêu Phàm nghiêng mắt nhìn, chỉ thấy cháo khét dính dính toàn bộ bị đổ trên bệ, cháy thành đen thui.

―Được rồi, đi ra đi.‖ Nếu không ra phòng bếp sẽ bị em làm nổ mất.

Vệ Đằng gật gật đầu, đi theo Tiêu Phàm đến phòng khách, trên mặt bị lau thành tèm lem, không chút tự biết, còn ân cần lựa những thứ còn ăn được từ mớ đồ ăn đen thùi, chọn thứ có thể ăn đút cho Tiêu Phàm, lúc mỉm cười lộ ra hàm răng trắng.

Tiêu Phàm trong miệng ăn thức ăn mang theo mùi khét, trước mắt nhìn thấy con tinh tinh lớn, trong lòng lại rất ngọt ngào.

Không bằng sau này dạy cậu ấy nấu cơm đi, con người cậu ấy tùy tiện, làm cơm cũng gió cuốn mây tàn.

Quay người lại đụng lật một cái hộp, vung tay lên lại đánh nát một cái dĩa…

Trong phòng bếp một mảnh tối tăm rối loạn, thê thảm không dám nhìn.

Sau khi Vệ Đằng đi, Tiêu Phàm nằm trên giường, định đứng lên, qua ba ngày nữa là có thể tháo bột rồi.

Sau khi tháo ra, có mấy lời muốn nói với cậu ấy, hai tay tự do, chuyện đầu tiên chính là ôm cậu ấy một hồi.

Thở dài, nhắm mắt lại ngủ.

Vệ Đằng quay về phòng, Ngưu San San vẻ mặt tò mò nhìn hắn chằm chằm, ―Yêu, sao cái mông khỉ lại sinh trưởng lên mặt cậu vậy?‖

Vệ Đằng căm tức nhìn Ngưu San San: ―Con gái như cậu sao nhiều lời nói nhảm vậy!‖

―Có phải thẹn quá hóa giận không nha, Vệ Đằng?‖ Châu Vũ ở bên cạnh cười xấu xa: ―Đến đây, cùng anh em nói thử, lại làm gì rồi?‖

Vệ Đằng nhếch miệng cười, ―Tớ làm gì… liên quan quái gì đến cậu.‖


Nói xong quay đầu, ngâm nga khúc ca đi vào nhà vệ sinh.

Chỉ chốc lát sau, phòng vệ sinh truyền đến một tiếng hét thảm, Châu Vũ cùng Ngưu San San bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngưu San San ý vị thâm trường nói: ―Nhóc con yêu đương chính là trẻ con như vậy đó, hai ta ban đầu cũng trải qua, nhớ không, hôm sinh nhật đó làm bánh bông lan đến bột văng tùm lum mặt, cậu còn nói tớ đặc biệt đáng yêu ấy.‖

Trong lòng Châu Vũ oh oh, kia chung quy cũng không thể nói em giống bà mo mà.

―Tiêu Phàm đối với người ngoài rất lạnh lùng, đối với Vệ Đằng lại rất nóng bỏng, tớ cảm thấy hai người họ cực kỳ xứng đôi.‖

―Cậu ấy cứ đơn giản như vậy mà tha thứ cho Tiêu Phàm rồi à?‖ Châu Vũ tựa hồ còn có chút tức giận, bị Ngưu San San trừng mắt: ―Cậu đừng phá hoại người ta, tớ thấy Tiêu Phàm rất không dễ dàng, gặp phải tên thần kinh thô như Vệ Đằng, rất mệt mỏi nha.‖

Châu Vũ cười hì hì: ―Cái đó nói không chừng ngược lại, có lẽ người ta chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào cả, còn cảm thấy trêu chọc Vệ Đằng rất thú vị kia.‖

Buổi chiều, Vệ Đằng gọi hai vị ra cùng xem NBA với hắn.

Vệ Đằng chiếm đoạt chiếc ghế sa lon dài nhất ở giữa, nằm dài trên đó.

Hai người Châu Vũ và Ngưu San San, đáng thương chen chúc nhau trên chiếc ghế sa lon nhỏ, ánh mắt Vệ Đằng quét qua, nhìn thấy người ta dáng vẻ ngọt ngào, giơ chân đá Châu Vũ một cái.

Châu Vũ muốn phát cáu, Ngưu San San lại đột nhiên nói: ―Chân Vệ Đằng sao lại thối như vậy?‖

―Nói vớ vẩn, chân của tớ mới không thối, mũi cậu thối đi?‖

Châu Vũ cười nói: ―Lỗ mũi của San San có thối hơn cũng không thối bằng miệng cậu.‖

Ngưu San San đột nhiên nghiêm túc, ―Đây là mùi gì vậy? Tớ thật sự ngửi được mà.‖

Châu Vũ nhăn nhăn mũi, giống như chó lớn theo mùi ngửi qua, ngửi đến cửa, quay đầu lại nói: ―Hình như là từ hành lang truyền đến.‖ Sau đó lại mở cửa ra, hít mũi một cái, ―Thứ gì… khí than?‖

Ngưu San San vội vàng nhảy lên: ―Ra xem thử a!‖

Vệ Đằng sửng sốt, tựa hồ nháy mắt nhịp tim dừng lại một chút, mở to miệng liền nhảy lên, ―Có phải lầu dưới không! Xong rồi xong rồi! Hôm nay tớ ở trong bếp nấu cơm hình như quên tắt gaz a!‖

Khẩn trương đến bàn tay phát run, giọng nói cũng run rẩy.

Ngưu San San liếc hắn một cái: ―Ngốc ở đó làm gì! Mau đi xuống xem thử đi, cậu có chìa khóa không?‖

Hai người đến lầu dưới mở cửa, một mùi hương gay mũi xộc vào, quả nhiên là từ bếp của Tiêu Phàm truyền tới.

Vệ Đằng che mũi liền vọt vào phòng ngủ.

Tiêu Phàm ngủ đến rất bình yên, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Vệ Đằng nắm cánh tay bó thạch cao của hắn, lắc nửa ngày không có phản ứng, ngơ ngác ngồi nơi đó nhìn hắn, nghẹn ngào gọi tên Tiêu Phàm.

―Tiêu Phàm, anh tỉnh lại đi…‖

Cho đến bây giờ chưa có giờ khắc nào cảm thấy sinh mạng yếu ớt như thế.

Đến bây giờ chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó, một lần bất trắc, y có thể sẽ đột nhiên rời bỏ mình, vĩnh viễn ra đi.

Tay y vì mình mà bị thương, hai tay đều bị băng bột, mấy ngày nay cái gì cũng không thể làm, thế nhưng, y một câu oán hận cũng không có.

Thậm chí ngay cả tâm tình mất mác cũng chưa từng lộ ra.

Chắc y sợ mình sẽ tự trách, cho nên ở trước mặt mình biểu hiện được ung dung kiên cường như vậy, giống như quấn vải thưa lên tay y, tự nhiên như chỉ mặc thêm một lớp quần áo.

Nhưng khi mình không nhìn thấy, y luôn nhìn về phía món đồ muốn lấy mà cau mày.

Con người y kiêu ngạo như vậy, ăn cơm, tắm, thậm chí đi vệ sinh, làm gì cũng cần người giúp đỡ, y còn một mực mỉm cười bảo không sao.

Ngược lại là mình, lúc trước lừa gạt y nói đi thi, sau đó lại gạt y nói ở bên Châu Vũ, gặp phải phiền toái liền trốn chạy.

Lòng tự tôn của y mạnh như vậy, kỳ thực, chỉ cần một trong mấy lần lừa gạt này đã đủ khiến y chán ghét rồi?

Nhưng y vẫn kiên trì.

Y nói, anh sẽ đợi đến ngày em lần nữa chấp nhận anh.


Bây giờ hay rồi, y đang quanh quẩn bên bờ sinh tử, không biết có thể cứu về được không…

Lời muốn nói cũng chưa kịp nói với y, cứ mãi giận dỗi nghĩ ngợi lung tung.

Lãng phí nhiều thời gian như vậy, có đáng không?

―Tiêu Phàm, chỉ cần anh tỉnh lại, em làm gì cũng được, anh tỉnh lại cho em! Có rất nhiều lời em còn chưa kịp nói cho anh!‖

―Tỉnh lại đi…‖

Ngưu San San mở tất cả cửa sổ ra, lúc trở lại chỉ thấy Vệ Đằng ngây ngốc ngồi đó, dùng sức lắc lắc Tiêu Phàm.

Ngưu San San giận đến giơ chân: ―Lo lắng làm gì? Hô hấp nhân tạo a! Nhanh lên nhanh lên!‖

Nghe nói sau khi ngộ độc khí than, phải vội vàng thông gió, hơn nữa còn hô hấp nhân tạo, Ngưu San San cũng chỉ biết như thế, tạm thời không nói Tiêu Phàm rốt cuộc có phải trúng độc hay không, ít nhất, trước mắt kêu nửa ngày cũng không tỉnh lại.

Vệ Đằng gật gật đầu, vội vàng tiến lại mở miệng Tiêu Phàm thổi khí, sau khi thổi hồi lâu, đột nhiên, đầu lưỡi của mình bị cuốn lấy.

―Ưm… um um…‖

Làm gì vậy?

Vệ Đằng vùng vẫy nửa ngày, sau lưng một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, Châu Vũ cũng tiến vào.

―Vệ Đằng, tớ gọi cấp cứu rồi, đến đây, mau đỡ hắn qua.‖

Vệ Đằng mặt đỏ lên, đẩy Tiêu Phàm ra: ―Khốn kiếp, anh tỉnh rồi!‖

Tiêu Phàm nhướng mày, một hồi lâu sau mới từ từ mở mắt, ―Vệ Đằng? Thật sự là em, anh còn tưởng là…‖ Hai chữ nằm mơ sau khi nhìn thấy sắc mặt Châu Vũ và Ngưu San San thoáng chốc biến thành màu gan heo, rất thức thời mà nuốt xuống.

Lầu dưới vang lên tiếng còi xe cấp cứu …

Châu Vũ cùng Ngưu San San sầm mặt trừng Vệ Đằng, Vệ Đằng sầm mặt trừng

Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vô tội nhún vai một cái, ―Chuyện gì xảy ra?‖ Làm ơn đi, tôi đang mơ một giấc mộng thật đẹp cùng Vệ Đằng hôn nhau a, các người đột nhiên xông tới, nháy mắt biến nơi này thành hiện trường cấp cứu?

Xe cứu thương lầu dưới vẫn còn vang, bất đắc dĩ, đành phải để đầu sỏ Châu Vũ đi xuống dưới tiếp nhận sự khinh thường của các bác sĩ đến cấp cứu.

Sau khi bị mắng xong, Châu Vũ ủ rũ cúi đầu đi lên, tiếp nhận sự khinh thường của Ngưu San San.

―Cậu ấy! Còn học hóa học! Mùi cháo khét cùng mùi CO cũng không phân biệt được, còn đánh 120 gọi xe cứu thương tới, mắc cỡ chết người! Làm gì có ngộ độc khí than! Lỗ mũi cậu ngửi thế nào vậy?‖

Châu Vũ cúi thấp đầu ha ha, ai kêu hắn nhất thời kích động, còn chưa làm rõ trạng huống đã nói là khí than, kết quả Vệ Đằng là quá khẩn trương, Ngưu San San là quá mạnh mẽ vang dội, một chén cháo khét bị làm giả thành cảnh ngộ độc khí than, động đến cả xe cứu thương, thật là đủ buồn bực.

Tiêu Phàm nhìn Châu Vũ bị dạy dỗ, nhếch môi khẽ cười.

―Anh cười cái rắm!‖ Vệ Đằng tức giận nhìn Tiêu Phàm, ―Đều là anh, gọi nửa ngày cũng không tỉnh lại, em còn tưởng anh ngất đi rồi…‖

Tiêu Phàm cau mày: ―Anh đang thấy mộng đẹp, làm gì dễ tỉnh như vậy.‖

Ngưu San San quay đầu lại hướng Tiêu Phàm cười cười, ―Kia anh nghỉ ngơi thật tốt đi.‖

Sau đó lôi kéo Châu Vũ, ra cửa sau mới nói: ―Tớ ra ngoài mua chút thức ăn, Châu Vũ cậu trước tiên ở lại đây canh giữ.‖

―Anh cũng không muốn làm bóng đèn…‖

Ngưu San San sáp lại, nhẹ giọng nói bên tai Châu Vũ, ―Cậu biết đấy, con người Vệ Đằng hễ căng thẳng liền luống cuống tay chân, lúc an tĩnh lại suy nghĩ lung tung, đặc biệt là lần này, cậu ấy còn tưởng là lỗi của mình mới khiến cho Tiêu Phàm thiếu chút nữa treo, chắc chắn đau lòng muốn chết, bây giờ biết rồi, chắc chắn vừa tức giận vừa buồn bực, cậu ở đây, giúp bọn họ dọn dẹp nhà bếp một chút trước, tớ vừa liếc mắt nhìn, nơi đó quả thực là hiện trường tai nạn.‖

Châu Vũ gật đầu sáng tỏ, lại hỏi: ―Đã trễ thế này, một mình em đi mua đồ? Vạn nhất bị người ta trêu ghẹo, bị cướp giật, thì thế nào?‖

―Yên tâm, kẻ dám chọc ghẹo tớ, cõi đời này ngoại trừ cậu ra, đúng là không có mấy.‖ Ngưu San San tay để ngang trên cổ, làm dấu hiệu ―sát‖, quay đầu, tóc dài vung lên, bồng bềnh lướt qua.

Châu Vũ than thở, San San à, em không biết mái tóc xoăn như lò xo của em lúc xả ra có hiệu quả rất kinh khủng à?

Than thở xong, vội vàng quay đầu lại vào thu dọn nhà bếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.