Đọc truyện Tình Yêu Dành Cho Anh – Chương 48
Thân làm sứ giả giải mộng, chúc phúc giấc mơ của họ thành hiện thực thì đồng nghĩa với việc tìm chuyện cho bản thân làm.
Nhưng trường hợp này lại không thể không giả vờ biểu thị một chút.
“Chúc phúc.”
“Chúc mừng.”
Diệp Cẩn Hoa nhìn chồng mình, “Giấc mộng còn chưa thành thật nữa đấy, anh chúc mừng cái gì?”
Phó đổng: “…… Chúc mừng em tìm được tri âm.”
Điều này ngược lại rất đúng.
Bà miễn cưỡng tha thứ cho sự qua loa của ông.
Phó Ký Trầm đặt ly rượu xuống vội vàng ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên ăn cơm nhanh nhất trong lịch sử, phá vỡ kỷ lục luôn rồi.
Phó đổng thấy con trai ăn nhanh như vậy, ông cũng tăng tốc theo.
1999 bình.
Đây chẳng khác nào đòi mạng?
Bàn cơm này chẳng cách nào ngồi lâu thêm một phút, không biết lúc nào vợ lại ném tới một củ khoai lang bỏng tay.
Đón lấy là bỏng chết bản thân.
Ném bỏ, cơ bản có thể dự đoán trước tháng ngày bi thảm phía sau của mình.
Phó Ký Trầm đặt đũa xuống, “Mọi người từ từ ăn.”
Du Khuynh và Diệp Cẩn Hoa đang trò chuyện về nhà điều chế nước hoa, nghe vậy đồng loạt quay đầu lại, ngây người ra, “Mới đó đã ăn xong rồi?”
Phó đổng cũng buông đũa xuống, “Không phải bọn tôi ăn nhanh mà là hai người chỉ lo nói chuyện quên ăn cơm.”
Hai người họ bừng tỉnh.
Hình như chưa nói được mấy câu cả?
Ăn xong, Phó đổng và Phó Ký Trầm vội vàng đi tới phòng khách.
Phó đổng rót một ly nước ấm, vừa rồi ăn quá nhanh nên đau dạ dày.
Phó Ký Trầm đi tìm quản gia, chẳng bao lâu sau đi từ trên lầu trở lại, đưa vài viên thuốc cho ba anh.
Phó đổng lấy qua xem thấy là thuốc tiêu hóa dạ dày, ông vội bốc mấy viên bỏ vào miệng.
Phó Ký Trầm cầm thuốc và bật lửa lên, “Mẹ, con với ba ra sân hút điếu thuốc.”
Diệp Cẩn Hoa xua xua tay, bà với Du Khuynh vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng có thời gian quản họ làm gì.
Ra tới ngoài sân, Phó đổng cuối cùng cũng được dịp thở phào.
Phó Ký Trầm mở thuốc đưa cho ba anh một điếu.
Phó đổng xua tay chỉ chỉ miệng mình còn đang ngậm thuốc.
Phó Ký Trầm xoa xoa bụng, cũng chẳng có hứng hút.
Phó đổng dạy dỗ con trai, “Lời ba nói trước đó con xem như gió thoảng bên tai, còn cho là ba hại con.
Thế nào? Mùi vị dễ chịu không?”
Phó Ký Trầm im lặng, anh làm sao cũng không ngờ mục tiêu cuối cùng của mẹ anh và Du Khuynh là sưu tập hai ngàn bình.
Phó đổng nhai vụn viên thuốc tiêu hóa rồi nuốt xuống.
Ông nhìn đồng hồ, “Ba phải tới công ty đây, cứ nói buổi chiều phải họp, còn con?”
Phó Ký Trầm: “Con đi với ba.”
Lại đứng trong sân thêm một phút rồi hai cha con trở vào nhà.
Diệp Cẩn Hoa và Du Khuynh đã ăn cơm xong, đầu bếp pha cà phê cho họ, hai người ngồi bên ban công ngoài trời trò chuyện.
Nếu có ánh mặt trời sẽ càng dễ chịu hơn.
Phó Ký Trầm và Phó đổng gần như là đồng bộ, hai người cùng cầm áo khoác mặc lên.
Diệp Cẩn Hoa nhìn chồng mình lại nhìn nhìn sang con trai, hiểu ra tâm tư nhỏ của họ.
Có điều dù họ có ở nhà cũng chỉ làm nền, bà chẳng có thời gian để ý họ.
Trước khi đi, Phó Ký Trầm nhắc nhở Du Khuynh, “Nhớ đi sớm đón anh.”
Diệp Cẩn Hoa chống trán, “Sao con vẫn giống lúc đi học mẫu giáo thế, còn chưa ra khỏi nhà thì đã dặn người ta đi sớm đón con rồi.”
Phó Ký Trầm: “……”
Du Khuynh quay mặt đi nhịn cười.
Phó đổng nhỏ giọng nói với con trai, “Mau đi thôi, đừng rước lấy nhục nữa.”
Hai người một trước một sau, sải bước lớn đi ra ngoài.
Trong nhà yên tĩnh trở lại.
Diệp Cẩn Hoa trò chuyện thoải mái với Du Khuynh, bà nửa nói đùa, “Ban đầu cháu nhìn trúng Ký Trầm là vì nhan sắc của thằng bé hay là tâm hồn hài hước của thằng bé?”
Du Khuynh đáp chẳng hề suy nghĩ: “Nửa này nửa kia ạ.”
Diệp Cẩn Hoa: “Hai điểm này di truyền từ bác.
Một số thói quen xấu của nó đều ảnh hưởng từ ba nó.”
Nói xong cả hai đều cười.
Cà phê nấu xong được bưng lên.
Diệp Cẩn Hoa hỏi cô: “Cháu muốn thêm sữa tươi hay đường không?”
Du Khuynh không muốn.
“Hôm nay tâm tình tốt.”
Cả buổi chiều hai người chỉ lo trò chuyện, cà phê nguội rồi sau đó lại thêm ly khác.
Sắc trời không còn sớm nữa, Du Khuynh tạm biệt ra về.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lúc nhàn rỗi trôi qua nhanh giống như lúc bộn bề công việc.
Trong lúc đó, cô và Diệp Cẩn Hoa nói tới lúc Phó Ký Trầm học mẫu giáo, biết nguyên nhân tại sao anh luôn nhắc người trong nhà đi đón anh sớm.
Có lần, Diệp Cẩn Hoa đi công tác để Phó đổng đón con trai, kết quả Phó đổng bận bàn công việc với khách hàng quên mất, giáo viên liên lạc mấy lần cũng không được.
Điện thoại cố định trong nhà cũng chẳng ai nghe.
Phó Ký Trầm đợi tới tối mịt ba anh mới nhớ ra còn có con nhỏ ở nhà trẻ.
– –
Phó Ký Trầm bận cả buổi chiều, dạ dày bắt đầu hơi khó chịu, uống mấy ly nước nóng cũng không thấy bớt chút nào.
Anh không biết ba anh thế nào rồi.
Chắc là chẳng tốt hơn anh là bao.
Kiều Dương qua tìm anh ký tên, sẵn nhắc tới chuyện của công nghệ Tân Kiến.
“Hôm nay Tần Mặc Lãnh hẹn với anh họ của tôi rồi.”
Buổi trưa cô ấy tới nhà chú hai ăn cơm, anh họ không có nhà, hỏi ra mới biết anh họ ra ngoài với Tần Mặc Lãnh rồi.
“Không biết công nghệ Lạc Mông có ý định gia nhập cổ phần của công nghệ Tân Kiến không.”
Phó Ký Trầm ‘ừ’ một tiếng, anh biết đồng thời cũng tính được từ sớm rồi, Du Khuynh nhất định sẽ duỗi vuốt nhỏ không an phận vào công nghệ Tân Kiến của anh.
Kiều Dương nhìn anh, “Tôi có thể nói với anh họ để anh ấy bớt tiếp xúc với đối thủ cạnh tranh của chúng ta.”
Phó Ký Trầm ký tên xong đưa báo cáo cho cô, “Gần đây công việc của bộ tài vụ các cô rất nhàn rỗi đúng không?”
Kiều Dương mím môi, “Cuối năm rồi, rất bận.”
Cô ấy biết câu này của Phó Ký Trầm ngầm ám chỉ cô ấy quản nhiều, vượt giới hạn rồi.
Trước khi tập đoàn Phó Thị đầu tư vào công nghệ Tân Kiến thì chẳng có chút xíu quan hệ nào tới bộ tài vụ của họ cả, trước mắt công nghệ Tân Kiến chỉ là một mình Phó Ký Trầm đầu tư.
Về công về tư, cô ấy đều không có lập trường.
Điện thoại Phó Ký Trầm vang lên, là ba anh gọi tới.
Kiều Dương cầm bảng báo cáo lên, đóng cửa rời khỏi.
Phó Ký Trầm bắt máy nghe, “Dạ dày còn đau nữa ạ?”
Phó đổng: “……!Hết đau rồi.” Ông gọi tới là muốn hỏi Du Khuynh còn ở nhà không.
Phó Ký Trầm: “Hay là ba gọi hỏi mẹ con thử xem?”
“Thôi khỏi đi, không muốn ăn cơm với họ nữa.” Khựng lại chốc lát, Phó đổng hỏi: “Hay là ba mời con ăn cơm? Đối với chuyện xảy ra vào hai mươi bảy năm về trước, ba cảm thấy sâu sắc có lỗi.”
Để quên anh ở nhà trẻ khiến anh trông chờ mòn mỏi.
Phó Ký Trầm không thấy đói chút nào, anh không có khẩu vị.
“Đúng rồi,” Trước khi cúp máy, Phó đổng nói tới chuyện công việc, “Hai đổng sự còn lại đã đồng ý đầu tư vào công nghệ Tân Kiến của con, tới lúc đó con và phần trăm cổ phần của công ty sẽ mở họp bàn bạc.”
Ông thấy khó hiểu, “Du Khuynh làm cách nào thuyết phục được họ thế?”
Phó Ký Trầm: “Vận chuyển lợi ích.
Em ấy nhất định không ba hoa khoác lác, giảng đạo lý với bọn họ.” Bản thân cô đã có sở trường dự đoán và phân tích đầu tư.
Ngoài ra hai đổng sự đó còn đầu tư không ít công ty.
Du Khuynh dùng hình mẫu tính toán ra, nếu hợp tác với cô bọn họ sẽ đạt được lợi nhuận bao nhiêu.
Mà phần lợi nhuận này là chuyển ra từ ngân hàng Du Thị, sau đó ngân hàng Du Thị sẽ phát triển công ty của hai đổng sự này đầu tư thành khách hàng lớn.
Du Khuynh lợi dụng tài nguyên của anh, tay không bẫy sói trắng, chỉ dựa vào việc tích hợp tài nguyên là có thể tạo lợi ích cho ngân hàng Du Thị.
Phó đổng: “Tiếp theo đây nào là công nghệ Lạc Mông, nào là nước giải khát Lạc Mông, con với Du Khuynh muốn ra đi ra bằng con đường thứ ba sợ là rất khó.
Có điều Du Khuynh cũng không dễ dàng, bằng lòng đối mặt với khó khăn, tích cực giải quyết chướng ngại lợi ích giữa hai nhà.”
Cuộc điện thoại kết thúc, Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm con heo đất mà cô tặng anh.
Trời sâm sẩm tối, văn phòng anh đón vị khách không mời mà tới.
Quý Thanh Viễn tới tìm anh, trước đó trong điện thoại chẳng nói là có chuyện gì.
Phó Ký Trầm cho thư ký pha trà trước, bản thân anh vẫn uống nước nóng tiếp.
Anh đánh giá văn phòng của mình, “Hôm nay trong phòng rực rỡ hẳn lên.”
Không liên quan tới việc làm ăn, Quý Thanh Viễn chẳng khi nào tới đây.
Cho dù có bàn chuyện làm ăn, phần lớn thời gian đều hẹn ở bên ngoài, lần trước anh ta tới văn phòng của Phó Ký Trầm còn là chuyện của mấy năm về trước.
Phó Ký Trầm đưa trà qua, nhìn chằm chằm Quý Thanh Viễn, “Anh không nóng à? Hay do độ ấm trong văn phòng tôi không đủ?”
Quý Thanh Viễn đứng dậy, lúc này mới cởi áo khoác ra.
Cả đêm qua gần như chẳng ngủ, hôm nay thảo luận nghiên cứu phương án phát triển hạng mục cả ngày, đầu óc nặng nề.
“Tôi với Cảnh Hâm cãi nhau rồi.”
Phó Ký Trầm chẳng cười nhạo anh ta, “Khá tốt, ít ra chị ấy chịu nói chuyện với anh rồi.”
Quý Thanh Viễn: “…….”
Nhìn vẻ mặt của Phó Ký Trầm không giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Nhìn từ góc độ tỉnh táo một chút, hình như đúng là như vậy.
Nhưng Du Cảnh Hâm nói là, Quý Thanh Viễn, cứ tiếp tục sống như vậy rất là vô vị, ly hôn nhân lúc còn sớm đi.
Con tôi nuôi, tài sản thuộc về anh.
Trước kia dù cuộc sống của họ có nhạt nhẽo mấy cũng chưa từng nghĩ tới muốn ly hôn.
Hôm nay Quý Thanh Viễn qua đây là mời Phó Ký Trầm, “Trước kia cậu với Du Khuynh suýt chút nữa ly hôn, sau này sao làm lành được thế?”
Tính của hai chị em họ có lẽ có chỗ giống nhau.
Phó Ký Trầm: “Giải thích, xin lỗi.
Nói anh xin lỗi.”
Quý Thanh Viễn gật gật đầu, nói xin lỗi thì anh ta có thể chủ động mở miệng.
Nhưng giải thích, quá khó.
Du Cảnh Hâm căn bản không có ý định nói chuyện với anh ta, mặc kệ anh ta hỏi gì cô ấy luôn đáp qua quýt hoặc là ngắt lời cho qua.
Lâu dần bản thân anh ta cũng cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Ngồi ở chỗ Phó Ký Trầm chốc lát, Quý Thanh Viễn đi tìm Du Cảnh Hâm.
Hôm nay Du Cảnh Hâm tăng ca, cô ấy giữ chức vụ quản lý vốn đầu tư mạo hiểm ở ngân hàng.
Trời tối rồi.
Du Cảnh Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người cả nửa buổi chiều.
Sau khi tỉnh táo lại không biết bản thân đang suy nghĩ lung tung điều gì.
Cô ấy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn không có độ ấm trên ngón vô danh, hiện nay ngoài trừ con cái, trừ mối quan hệ lợi ích không tách rời được của hai nhà, cô ấy chẳng tìm ra được bất cứ ý nghĩa gì tồn tại trong cuộc hôn nhân của mình với Quý Thanh Viễn.
Cửa được gõ vang.
Du Cảnh Hâm di chuyển chuột kích mở màn hình máy tính, lúc này mới nói với cửa: “Mời vào.”
Cô ấy cho là cấp dưới tới báo cáo công việc.
Theo cánh cửa mở ra, tầm mắt cô ấy nhìn sang.
Nhìn thấy Quý Thanh Viễn, Du Cảnh Hâm ngây người hai giây.
Đợi khi phản ứng lại thì Quý Thanh Viễn đã đóng cửa lại, đi tới ngồi đối diện cô ấy.
Nói xin lỗi, lúc nghĩ thì dễ dàng, nhưng khi sắp nói ra miệng thì lại cảm thấy khó khăn cực kỳ.
Quý Thanh Viễn nhìn Du Cảnh Hâm, đúng như anh ta đoán, cô ấy không nhìn mình mà nhìn chằm chằm máy tính.
“Cảnh Hâm, em có gì cứ nói ra được không? Em cứ giấu ở trong lòng sao anh biết được.”
Bởi vì quá xa cách nên anh đoán chẳng ra.
Anh ta muốn biết, bốn năm cô ấy đợi mình rốt cuộc là đang muốn điều gì.
Trước mắt Du Cảnh Hâm có một xấp tài liệu giấy bỏ đi, cô ấy cầm bút vẽ loạn lên trên mặt.
Im lặng giây lát.
Quý Thanh Viễn mở miệng lần nữa, “Nếu nói em trời sinh có tính kiệm lời anh có thể hiểu được, nhưng khi em ở với người nhà em dường như nói mãi không hết chuyện.”
Du Cảnh Hâm ngẩng đầu lên, “Bởi vì tôi với anh không thân thuộc, không biết phải nói gì.
Tóm lại đâu thể không có gì cứ tìm lời để nói, hỏi anh cô gái đó của anh kết hôn chưa, sống có tốt không, anh có thường xuyên nhớ tới cô ấy không.
Hoặc là nói với anh tôi đang nhớ tới người này người kia?”
“Rất kỳ quái.
Đúng không?”
“Thế thì cứ nhắm mắt sống qua ngày thôi.”
Cô ấy cúi đầu tiếp tục viết vẽ lung tung.
Cổ họng Quý Thanh Viễn giống như bị rượu mạnh thiêu đốt, nới lỏng cúc áo mà vẫn cảm thấy ngột ngạt thở không ra hơi.
Anh cảm thấy, Phó Ký Trầm dễ dàng hơn anh.
– –
Đêm sâu thẳm.
Hơn nửa tiếng qua đi rồi mà Du Khuynh hãy còn xem bản thân thành bập bênh, lắc qua lắc lại không ngừng.
Phó Ký Trầm vỗ về lưng cô, “Ngủ đi.”
“Không buồn ngủ.”
Phó Ký Trầm hết cách, đành phải tiếp tục đọc sách để mặc cô tựu mình tìm niềm vui.
Nửa tiếng trước, cô dùng cái rốn của mình nhắm ngay cái rốn của anh, tìm được điểm trung tâm nằm ngang trên bụng anh không ngừng lắc lư.
Chẳng biết cô nghĩ từ đâu ra.
Mai là thứ hai lại phải dậy sớm.
“Tóm lại là làm sao thế?”
Phó Ký Trầm đọc được mấy trang, cuối cùng vẫn nhịn không được, biết rõ là hố nhưng vẫn chủ động hỏi.
Du Khuynh: “Em là đang truyền suy nghĩ trong lòng em cho anh thông qua cái rốn, trước kia cái rốn chính là nối liền tim đấy, anh biết chứ?”
Phó Ký Trầm: “……”
Anh buông sách xuống.
“Vẫn là miệng em nói nhanh hơn.”
Du Khuynh bò xuống ngồi xếp bằng trên bụng anh, “Thật ra em có một điều không muốn nói, muốn tâm liên tương thông với anh, cho dù anh bắt sóng không được em cũng không trách anh.”
Được tiện nghi còn ở đó ra chiều ngoan ngoãn.
Tám chín phần là có liên quan tới nước hoa.
Phó Ký Trầm hứa với cô: “Trong vòng hai mươi năm nhất định sẽ khiến giấc mộng của em thành hiện thật.
1999 bình đúng không?”
Du Khuynh: “Em vẫn nên tiếp tục dùng rốn truyền đặt cho anh đi.”
Phó Ký Trầm: “…….”
Kéo cô lại, “Nội trong năm năm sưu tập đầy đủ cho em.”
“Ngủ ngon.” Du Khuynh hôn anh một cái rồi đi ngủ.
Đèn trong phòng được tắt.
Phó Ký Trầm lặng lẽ thở dài một hơi.
“Du Khuynh?”
“Hửm?” Cô buồn ngủ, ngáp một cái, “Sao thế? Lại muốn hối hận à?”
Phó Ký Trầm quyết định đấu trí đấu dũng với cô, cô dùng cái cớ bắn không trúng tâm bia để tránh chuyện yêu đương, vậy thì anh sẽ tương kế tựu kế: “Hay là báo một lớp xạ kích cho em nhé.
Chỉ cần dụng tâm rồi sẽ có lúc bắn trúng tâm bia thôi.”
“Lỡ như em bắn trúng tâm bia của người khác thì sao?”
“……”.