Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 6


Đọc truyện Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau – Chương 6

Lúc tôi mới nhận được điện thoại, rất khách sao nói với Kim Quang: “Kim đại ca, tôi cảm thấy Lương tiên sinh rất là bận rộn, lại mất công gặp mặt tôi như vậy rất mất thời gian, thật là…..”

Lúc tôi mới nhận được hoa gửi đến, liền khéo léo nhìn vị họ Lưu đẹp trai kia nói : “Anh Lưu, phiền anh nói lại với Lương tiên sinh, chuyện trị liệu lần này đều nhờ vào ngài ấy cả. Đợi khi nào tôi bình phục, nhất định sẽ đến nhà cảm ơn…..”

Cuối cùng lúc tôi nhận được cuộc điện thoại, tâm trạng có chút bực dọc nói: “Kim đại ca, anh thực sự cảm thấy miễn cưỡng gặp mặt như vậy rất thú vị sao? Có phải Lương tiên sinh……”

Cuối cùng lúc tôi nhận được hoa tươi, liền oán giận nhìn vị họ Lưu đẹp trai nói vài câu: “Anh Lưu, tôi cảm thấy tốt nhất các anh nên đưa ra một thời gian chính xác, như thế này dễ dàng làm cho người ta sinh ra hiểu lầm…….”

“Kim đại ca, thật sự, thật sư……..”

“Anh Lưu, quả thật, quả thật……..”

Chắc chắn vị “Lương tiên sinh” kia là người vô cùng kiên định thậm chí là độc tài nhất từ trước tới giờ tôi từng gặp!

Những lời nói và phản ứng của tôi hình như không có một chút ảnh hưởng gì với hắn hết. Hắn vẫn cần mẫn đưa đến những buổi hẹn gặp mặt cho tôi, mà tôi, chẳng qua là từ từ tích lũy đầy những “Lời hẹn suông” càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi, càng ngày càng phẫn nộ —— làm sao hắn có thể không biết giới hạn như vậy, liên tục không biết khống chế mà khiến cho tôi nhục nhã? Sau đó, lại lại tiếp tục nhận được tin hẹn gặp mặt, rốt cục cũng không thể chịu đựng cơn lửa giận trong lòng được nữa


“Lương tiên sinh của các anh rốt cuộc là có ý gì? Người bình thường cũng không có đùa giỡn như vậy!”

“Lương tiên sinh của các anh rốt cuộc là đang làm cái gì cậy? Hoàng đế vi hành sao? Nực cười!”

“Lương tiên sinh của các anh bị bệnh à……..”

“Lương tiên sinh của các anh…….”

Rốt cục, có một hôm, khi vị họ Lưu đẹp trai kia lại cần mẫn thay mặt Lương tiên sinh đưa đến cho tôi những “lời hứa suông” đúng lúc tôi tháo thạch cao bên cánh tay trái, vì thế, tôi vui mừng khôn xiết, “Rầm” một tiếng, cầm bó hoa lớn quẳng lên trên người anh đẹp trai, nói: ” Phiền anh giúp tôi nhắn lại với Lương tiên sinh là, tôi không muốn gặp hắn nữa, cũng xin hắn đừng đến quấy rầy tôi nữa! tôi chỉ mong hắn bệnh nặng lâu khỏi………..Ừm, cũng miễn cho hai người hai nơi tương tư! Mặt khác, nếu có thể, tôi muốn gặp anh Kim Quang…….” Được rồi, gần đây tôi luôn hà khắc ác độc, dưới sự căm phẫn lại rối loạn thần kinh, nên đã dùng cái từ “Hai nơi tương tư”, nhưng cũng may là ý đồ rõ ràng rằng—— tôi từ chối chào tạm biệt Lương tiên sinh của bọn họ!

Không nghĩ tới, vị họ Lưu đẹp trai kia, suy nghĩ so với tôi còn nhanh hơn, nghe tôi nói xong, không ngờ lại có thể ôm bó hoa lớn kia, lúng ta lúng túng nói: “Vâng, tôi sẽ đem chính xác những lời tình cảm này của cô Lỗ chuyển đến Lương tiên sinh………”

Một hơi thở bỗng nghẹn lại ở trong ngực……… Ông trời, rốt cục là tôi gặp phải loại người gì vậy?

Tôi trừng mắt nhìn họ Lưu đẹp trai kia, khoảng ba giây, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc từ đầu đến giờ của anh ta đang có vài phần hơi xấu hổ, sự bực bội trong lòng phút chốc liền biến mất, toàn bộ đều biến thành nụ cười không cách nào kìm chế lại được, một chút cũng không thể, chỉ vào anh ta, liên tục nói mấy câu: “Anh, anh, anh…..” bật cười không dứt, cuối cùng không thể nói nói trôi chảy một câu, tâm trạng cũng tốt hơn


Thế giới nào cũng sẽ có những điều tốt đẹp, và cũng sẽ có những điều không tốt đẹp , nên khi tức giận, hãy cười một cái, rất là tốt! Từ khi nhập học tới giờ, tôi luôn đọc những cuốn tiểu thuyết tình cảm, với mức độ nhanh nhất cùng tinh thần ăn tươi nuốt sống, bằng thái độ qua loa đại khái, sau khi cố gắng chăm chỉ ghé vào thư viện nhìn hàng loạt những tác phẩm chuyên ngành, lờ mờ hiểu ra một điều …. cái gọi là bí ẩn của “Tâm lý học”, nói đến cùng, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi cách nhìn nhận vấn đề mà thôi!

Mặc dù, tôi hiểu rất rõ, lý thuyết là lý thuyết, thực tế là thực tế, điều khó khăn nhất trong cuộc sống, đó chính là……Làm thế nào mới có thể thực sự “thay đổi cách nhìn nhận vấn đề”?!

…………………..

Kim Quang cứ hỏi tôi vội vàng tìm gặp hắn như vậy đến tột cùng là có chuyện gì, tôi ngại ngùng hỏi hắn, có thể tìm cho tôi một công việc ở trong công ty của Lương tiên sinh được không. Lý do rất đơn giản……. Tôi đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện gần hai tháng, trên tay lại bị bó thạch cao, công việc bán thời gian lúc đầu cũng không thể tiếp tục làm được nữa, tuy là tiền viện phí do Lương tiên sinh chi trả, nhưng nếu như bây giờ xuất viện, kế sinh nhai lập tức trở thành vẫn đề lớn. Một người cho dù có bao nhiêu lý tưởng, bao nhiêu tôn nghiêm, không phải vẫn phải giải quyết vẫn đề cơm áo trước tiên sao?

Kim Quang cười, nói: “Cô trực tiếp yêu cầu Lương tiên sinh bồi thường cho cô một khoản phí tổn thanh toán là không phải là xong sao?”

Tôi sửng sốt, nói: ” Cái đó, cái đó, ừm, cũng không phải là do Lương tiên sinh của các anh sai người đánh tôi bị thương. Tôi cảm thấy……..”

Kim Quang cắt ngang lời của tôi, cười ha ha, nói: “Trước tiên cho tôi một lý do để tôi phải giúp cô đã”

Ách……..Lý do?


Tôi suy nghĩ một chút, quyết định đầu tiên nên đưa ra một liều thuốc mê (những lời nói ngon ngọt, nịnh nọt), lập tức cười hì hì nói: “Bởi vì Kim đại ca luôn luôn giúp đỡ người gặp khó khăn, luôn có lòng nghĩa hiệp” Thấy anh ta đứng bất động tại chỗ, liền nhanh chóng đổi giọng nói: “Bởi vì trên thực tế tôi có thể giúp công ty của các anh làm rất nhiều việc, mà tiền lương đòi hỏi lại thấp hơn rất nhiều so với nhân viên chính thức…….”

Không có phản ứng?

“Bởi vì chuyện chúng ta quen biết chính là duyên phận, lại nói chuyện hợp ý nhau, làm việc với nhau nhất định là làm ít mà hiệu quả cao!”

Không tác dụng sao?

“Bởi vì các anh không cần đóng cho tôi các loại tiền như tiền bảo hiểm, tiền công đoàn, tiền trợ cấp, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền……”

Vẫn còn chưa đủ sao?

“Bởi vì tôi nhất định sẽ rất chăm chỉ nghiêm túc làm việc, đảm bảo xứng đáng với từng đồng mà bản thân tôi nhận được!” Tôi nuốt vài ngụn nước miếng, giả giọng đáng thương nhờ vả: “Hoàn cảnh của tôi bây giờ thực sự, thực sự sẽ bị bỏ đói mất, Kim đại ca…….”

Kim Quang bật cười, nói: “Dù sao tối nay Lương tiên sinh cũng sẽ tới thăm cô mà, việc này, cô nên tự mình nói với ngài ấy đi!”

Nói như là lần này nó sẽ thực sự xẩy ra vậy………


Làm cho tôi cảm giác, có khả năng tối nay thật sự vị Lương tiên sinh kia sẽ đến đây!

Qua thời gian hai tháng dài đằng đẵng ở đây, nếu nói tôi sẽ bị hắn cho leo cây lần nữa, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ tin!

Bây giờ sao lại……….

Cuối cùng tôi không thể hoàn toàn đem kế sinh nhai mấy tháng tới của bản thân ra chờ đợi một buổi hẹn “Gặp mặt” chẳng hề có tính chắc chắn như vậy được? Hơn nữa, cho dù thực sự tối nay họ Lương kia sẽ có “Lòng từ bi” đến ban thưởng một buổi gặp mặt cho tôi, thì còn phải hỏi xem bản cô nương đây có tâm trạng gặp hắn không đã!

Tôi thực sự chỉ là một hạt bụi không đáng để mắt đến trôi nổi trong không khí kia, chỉ được duy nhất ánh mặt trời chiếu rọi trong phút chốc, mới có thể phát ra một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng, hạt bụi cũng có giá trị của hạt bụi, hạt bụi cũng có tôn nghiêm của hạt bụi, hạt hụi cũng có quyền chọn nhận loại bố thí nào, có thể, không nhận loại bố thí nào! hạt bụi cũng có tâm trạng của hạt bụi!

Tôi thật sự không ngại vì vấn đề cơm áo mà phải ăn nói khép nép cầu xin Kim Quang, nhưng lại không muốn đem điệu bộ hiền thục giống như vậy bày ra trước mặt “Lương tiên sinh”, không muốn làm cho hắn càng được đắc ý và vui sướng thêm nữa — Hắn luôn luôn không chút thương tiếc nào mà chà đạp lên lòng tự trọng của tôi, mặc dù, hoàn toàn có thể là do “vô tình”!

“Vô tình” làm tổn thương người khác cỡ nào cỡ nào nha……….

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên tôi cảm thấy, có lẽ không nên làm việc ở Lương thị lại là một ý kiến hay, mà mặc kệ tối nay họ Lương kia có thật sự đến hay không, tốt nhất là tôi nên rời khỏi đây ngay lập tức. Tất nhiên, thật khó mà có thể quen biết một người giống như Kim Quang, phải nhân cơ hội này chiếm một chút lợi ích cho mình chứ, không nhân cơ hội này nhờ vả một chút thì thật sự không thể nào nói nổi……..

Tôi ngẩng đầu, thấy Kim Quang đã đi ra đến cửa thang máy rồi, không hề do dự liền nhảy xuống giường “Vọt lên”, xoay người đi giày, nói: “Kim đại ca, anh chờ một chút, chờ một chút……. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không muốn đến công ty Lương tiên sinh làm việc nữa. Anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải quen biết vài người chứ? Anh giúp tôi…….” chạy loẹt xoẹt đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.