Đọc truyện Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau – Chương 50
Bạn thời đại học Mộc Lan, là bạn thân của tôi, không chút để lộ thân phận, ngày ngày cùng tôi ăn cơm canteen, cũng mặc T-shirt và quần jean giống tôi, cùng tôi thật vui vẻ ăn bỏng ngô, xem bộ phim nào đó, có chuyện vui thì sẽ tìm tôi chia sẻ, gặp phải chuyện gì buồn cũng sẽ liều lĩnh mà vẩy nước mắt lên vai tôi.
Sau khi Mộc Lan đi làm, quan hệ giữa tôi và cô ấy dần thiếu vắng những lần nói chuyện với nhau, nhưng làm người ta ấn tượng nhất chính là hình tượng cô ấy cả người trang phục nhẹ nhàng thoải mái già dặn, nghiêm chỉnh hiện đại tao nhã của thành phần nữ tri thức văn phòng.
Lúc này Mộc Lan, cũng mặc lễ phục dạ hội màu đen, đồ trang sức trang nhã chạm trổ tinh xảo vừa phải, cầm theo cái túi xách vô cùng nữ tính chân thành tiến đến, hành xử đúng mực, tự nhiên nền nã, lúc giơ tay nhấc chân lại có sự quyến rũ kỳ lạ, dáng vẻ này tôi chưa từng thấy qua.
Hà gia trên dưới vẫn xem Mộc Lan là kẻ thù, hiển nhiên đối với vị khách này cũng sẽ không cư xử như đã làm trước đó với Lương đại tiểu thư, lúc nhìn thấy Mộc Lan, cũng kinh ngạc như tôi, song dù sao cũng là quan hệ tích lũy từ bao đời giữa các đại gia tộc, chỉ có mấy gia nhân thân cận từng nhìn thấy cô ấy đánh Viện Viện lúc nhìn thấy cô ấy thì rối rít bước đi, lặng yên không một tiếng động đi tới gần Viện Viện, hiển nhiên là đề phòng cô ấy một lần nữa làm hại Viện Viện, trên gương mặt trước sau vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh sóng gió cũng không sờn.
Lương đại tiểu thư cười duyên đi ra đón, nói: “Cô Mộc quả nhiên là nể mặt!”
Mộc Lan cười nhạt, nói: “Ai cũng vậy thôi, Lương đại tiểu thư đã đích thân hẹn, tôi há có thể nào không tới!” Sau đó cô ấy quay đầu, nhìn tôi một cái, nói: “Tây Tây sao cậu cũng ở đây?” Hiển nhiên cô ấy cũng không mong chờ câu trả lời của tôi, vừa nói dứt lời, liền khí định thần nhàn như vậy đứng lên, ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Lương đại tiểu thư, trước sau không nhìn đến Lương Trạm và Viện Viện, cũng không nhìn vợ chồng ông Hà, đúng là hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của mấy người này.
Lương Trạm ngẩng đầu, nhìn Mộc Lan một cái, khẽ cau mày, tầm mắt quét tới, thản nhiên xẹt qua mặt tôi, không chút ấm áp, lập tức nhàn nhạt mở miệng nói: “Tối nay công ty bên kia có chuyện quan trọng……”
Lương đại tiểu thư ngắt lời cô ấy trước, cười mỉm nói: “Tôi làm chủ thay cô Mộc xin phép, tối nay, coi như là hoàng đế hạ thánh chỉ, cũng đừng hòng mang khách của tôi đi……” Sau đó quay đầu, cười duyên nói với vợ chồng ông Hà: “Trừ phi là bác trai bác gái không thích con tự tiện mời khách mà ra lệnh đuổi con thôi……”
Ông Hà vốn vẫn là một vẻ mặt việc không liên quan đến mình, sóng gió cũng không sợ hãi, lúc này nghe thấy câu hỏi của Lương đại tiểu thư, mới giống như người ngoài cuộc, ha ha cười nói: “Hai nhà chúng ta còn phân biệt bên này với bên kia sao? Lương nha đầu thay chúng ta mời khách, hoan nghênh còn không kịp nữa là!”
Bà Hà cũng cười nói: “Hiếm khi Lương nha đầu mở miệng. Bác cứ tưởng trên thế giới này không có gì là con nhìn vào mắt, vô cùng để ý chứ……”
Mộc Lan vô cùng phóng khoáng, căn bản không chào hỏi như vợ chồng ông Hà, thấy Lương tiểu thư đưa tay mời, cô ấy liền ngồi thẳng xuống.
Tôi nhìn điệu bộ này, trong lòng liền thấy căng thẳng, đưa tay dắt Viện Viện, phát hiện trong lòng bàn tay cô ấy đầy là mồ hôi, tôi vỗ nhẹ nhẹ vài cái lên tay cô ấy, ý bảo cô ấy an tâm, kéo cô ấy, từ từ ngồi vào chỗ.
Cứ tưởng Lương đại tiểu thư sẽ làm loạn trong bữa tiệc, không ngờ cô ấy từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, kể cho mọi người nghe những chuyện lý thú ít ai biết, làm cho cả bữa tiệc không ngừng tiếng cười, cũng không đề cập đến vấn đề chính.
Tiệc tàn, trở lại phòng khách, Lương đại tiểu thư đưa mắt ra hiệu cho ông Hà, ông Hà liền cười nói với Lương Trạm: “Ở đây ta còn có chút việc, Trạm con lại đây giúp đi……”
Lương Trạm ngẩng đầu nhìn về hướng Lương đại tiểu thư, Lương đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trên mặt Lương Trạm hiện ra vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn tôi một cái, thần sắc vẫn nhàn nhạt, rốt cuộc xoay người, đi theo ông Hà vào thư phòng. Bà Hà cũng cười nói muốn tìm bạn chơi mạc chược, chậm rãi rời đi, cứ như thế, trong phòng khách rốt cuộc chỉ còn lại nha hoàn người hầu cùng mấy người chúng tôi.
Chia ra ngồi xuống, thêm vào các loại nước trà, điểm tâm ngọt, Lương đại tiểu thư liền vẫy tay cho một loạt người hầu và nha hoàn chờ trong phòng khách lui ra, hết sức thân mật nói với tôi: “Tây Tây, phiền cô gọt trái cây……”
Trong lòng tôi vẫn thấp thỏm, nghe chị ta phân phó, không có lựa chọn nào khác, đành im lặng gật đầu, lấy ra hoa quả ra chăm chú gọt vỏ.
Lương đại tiểu thư tiện tay cầm mứt quả đưa lên miệng nếm, lúc này mới từ từ mở miệng, nói: “Tây Tây, tôi nhớ năm đó cô đến công ty chúng tôi làm phiên dịch, vẫn còn là một cô sinh viên chưa tốt nghiệp, mà cũng không phải là đúng chuyên ngành, vậy mà lại có thể có trình độ như vậy, thật là rất giỏi!”
Ách……
Sao lại khen ngợi tôi nhỉ?
Nhưng mà…… vẫn tốt hơn là đàm luận chuyện khác!
Tôi cúi đầu, mỉm cười nói: “Bất kỳ chuyện gì, không phải đều là do rèn luyện mà ra sao? Tôi khi đó gặp phải nguy cơ chết đói, không dám không tận tâm hết sức, coi như là vô tâm cắm liễu đi……”
Lương đại tiểu thư cười như không cười nhìn tôi, lại chậm rãi hỏi: “Sao cô học đại học rồi mà cũng không có bạn trai gì gì đó vậy? Phụ nữ ấy mà, nếu muốn khoa trương mà tự mình không kiếm được tiền, thì tìm một người bạn trai có tiền vẫn tốt hơn……”
Đột nhiên tôi cảm thấy mồ hôi chảy đầm đìa, cũng cảm thấy trong lời chị ta nói có hàm ý khác, tôi cố sức tìm từ để đáp lại, còn chưa nghĩ kỹ, liền nghe thấy Mộc Lan rất tự nhiên nói: “Tây Tây hồi học đại học, từng hẹn hò yêu đương với Kim Quang, tiếc là……” Cô ấy nhìn tôi, ý tứ trong ánh mắt đó muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp.
Đáng tiếc tôi không biết chừng mực, quyến rũ Đại Oai, cướp bạn trai cậu chứ gì?!
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt khó có thể nắm bắt của cô ấy, từ sâu trong đáy lòng dâng lên sự bất đắc dĩ, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nhàn nhạt đáp lời, nói: “Kim Quang đối với tôi vô cùng quan tâm, trong lòng tôi, anh ấy chính là một người anh lớn đáng tin cậy!” Mắt thấy Mộc Lan dứt khoát vứt bỏ hết thảy ngụy trang, không chút giấu diếm, không chút nể nang nói như thế, tôi bỗng có dự cảm xấu nào đó.
Lương đại tiểu thư lại vòng vo bóng gió một lát, rồi nói: “Đương nhiên, nếu như quen được bạn trai có tiền mà vẫn kiên trì tay làm hàm nhai, thì đúng là phẩm chất cực kỳ hiếm có! Không giống một số người……” Cười cười nhìn chằm chằm Mộc Lan.
Mộc Lan bật cười, nói: “Đường đường là cô hai Lương gia, từ lúc nào mà nói chuyện cũng giấu đầu lòi đuôi như thế?”
Lương đại tiểu thư lấy trái táo đã gọt xong từ trong tay của tôi, cắn một cái, nói: “Còn nữa, đàn ông thời bây giờ đúng là không được, tùy tiện mở cái công ty rách nào đó cũng tuyển thư ký nữ, thật ra toàn là tình nhân trá hình thôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, một cây làm chẳng nên non, loại chuyện này, phần lớn là một người nguyện đánh, một người nguyện đau. Nếu không phải có nhiều cô gái ôm “mộng lớn xuân thu” (ý chỉ những giấc mơ hảo huyền) như vậy, cứ tưởng làm thư ký là tiền đồ sẽ tươi sáng, thì làm sao đến nỗi khuyến khích lòng dạ đàn ông thành ra như vậy……”
Mộc Lan cười nhạt nói: “Bản thân tôi lại thấy mấy người đó là thật lòng thực ý chân thật. Ghê tởm nhất, không gì quá đáng bằng cái mà người ta gọi là gia đình phú quý, lợi dụng địa vị của cải của mình mà tạo ra những cuộc hôn nhân không có tình yêu, sống chỉ là đem người vùi vào trong phần mộ, hài cốt cũng không còn.”
Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn Viện Viện, nét mặt Viện Viện lại vô cùng kỳ lạ, sau một lát, thậm chí còn gật đầu, phụ họa nói: “Hôn nhân không có tình yêu là cuộc hôn nhân không đạo đức……” Dường như bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, lập tức đỏ mặt lên, cúi đầu, khẽ nói: “Ý tôi là, cho dù là thư ký hay là gì gì đó…… cũng là không đúng !”
Mộc Lan bật cười ha hả, nói: “Hiếm khi cô Hà lại hiểu được điều này……”
Lương đại tiểu thư cười nhạt, nói: “Chỉ mấy người vẫn chưa lấy chồng như chúng ta đây mới gọi là cô thôi. Cô nên gọi Viện Viện là chị Lương mới đúng!”
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn Viện Viện, vẻ mặt hết sức u ám, chỉ chốc lát, lại cười, nói: “Đúng vậy! Thật không ngờ, chị Lương lại phục hồi tốt như vậy, nhớ năm đó ai kia còn gục ở trên ban công…… Ha ha, mùi vị gặm gạch chắc là không tệ ha……”
Tôi thật sự nghe không nổi nữa, mở miệng gọi: “Mộc Lan……” Gần như đồng thời, tôi nghe thấy Lương đại tiểu thư cười cười nói: “Tất cả đều là công lao của cô Lỗ!”
Mộc Lan nhìn chằm chằm Viện Viện, vẻ mặt lúc đó rõ ràng có vẻ khinh thường, nghe thấy tôi gọi cô ấy, thì nhìn tôi một cái, ánh mắt dần dần ảm đạm, nói: “Tây Tây, cậu giỏi thật đấy! Mình đã từng hỏi vô số người, không ai tin cô ấy có thể hồi phục thành như vậy……”
Tôi thấy cô ấy nói như thế, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của Viện Viện, nghiễm nhiên xem Viện Viện như một loại hàng hóa mà đem ra bình phẩm từ đầu đến chân, tôi dần dần tức giận, nhìn cô ấy, từ từ, gằn từng chữ: “Mình cho là, nhân ái và nhân tâm, mới có thể thay đổi cái thế giới này, và cũng là sức mạnh quan trọng nhất!”
Đúng vậy, có bài học nào cho bằng kinh nghiệm chứ? Năm đó sở dĩ Sa Lợi Văn [Anne Sullivan] có thể bồi dưỡng một Helen Keller lúc được 19 tháng tuổi đã bị mù và điếc sau cơn bạo bệnh thành một tác gia kiêm chuyên gia giáo dục, không phải là nhờ quan điểm giáo dục tiên tiến, mà chính là nhờ tình yêu thương không vụ lợi kéo dài đến 50 năm, chẳng màng đến đáp mà chỉ yên lặng hiến dâng.
Tôi đưa tay, nắm lấy tay Viện Viện, ý bảo cô ấy, tôi sẽ kiên định đứng phía sau cô ấy.
Mộc Lan nhìn tôi, lại nhìn Viên Viên, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ chế giểu, nói: “Nghe thì thấy là thật vĩ đại, rất có đạo lý đó! Đáng tiếc, ai đó biết rõ là bạn trai của người khác, vẫn trăm phương ngàn kế đan khăn quàng cổ gửi tới; biết rõ là bạn trai của người khác, vẫn kiên quyết tiếp cận, cùng người ta đi vào một phòng, cùng ngủ một giường……” Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi và Viện Viện, đột nhiên cười lạnh nói: “Đúng rồi, mình cũng suýt nữa quên, lúc ấy cậu chẳng phải là đang ở nhà cô ấy sao? Cái tình yêu mà cậu gọi là vĩ đại đó, chính là ở trên giường nhà cô ấy, cùng bạn trai mình bồi dưỡng lên sao……”
“Bốp……” một tiếng giòn vang, có người phải chịu một cái bạt tai.
Phản ứng đầu tiên của tôi là che chở Viện Viện, nhưng lúc tôi ngẩng đầu, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện, cái tát kia lại là rơi trên mặt Mộc Lan, còn người ra tay, lại là Viện Viện.
Viện Viện đứng lên, mặt đỏ ửng, tức giận nhìn chằm chằm Mộc Lan, tức giận nói: “Mời cô đi ra ngoài……”
Mộc Lan che mặt, cười ha hả, nói: “Còn học được cả đánh người nữa ha, thật đáng chúc mừng!” Sau đó cô ấy đứng dậy, nhìn chằm chằm Lương đại tiểu thư, nhìn chằm chằm tôi, tàn bạo, từng chữ từng câu nói: “Cất cái khuôn mặt giả tạo của các người đi…… Một đám đê tiện, khoác áo choàng trắng, tưởng mình là Quan Âm hạ phàm sao? Cởi đồ xuống rồi soi mình cho kỹ, nhìn cho rõ bộ dạng của mình đi……” Kéo cái túi cầm trên tay, lấy ra một cái phong thư, “xoạch” một cái ném lên bàn, nhìn Viện Viện, gằn từng chữ: “Chuyển lời cho anh nhà chị, tôi nghỉ việc!” Tiếp đó trên mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo đau xót, nói từng câu từng chữ: “Tôi bất chấp gió mưa theo đuổi anh ấy gần năm năm, vậy mà cũng không bằng cô kêu nha hoàn người hầu chăm sóc anh ấy hai tháng. Tôi địch không lại cô trời sanh tốt số, nhưng vẫn không thể không nói…… Cô thật sự không xứng với anh ấy!” Cô ấy xoay người, ngẩng đầu mà sải bước đi ra ngoài.
Người trong thư phòng rốt cuộc cũng bị kinh động, vội vã đi ra.
Lương đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn Lương Trạm một cái, đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh tay tôi.
Con dao gọt trái cây trong tay quệt một cái, mũi dao cắt vào mu bàn tay.
Chỉ là cắt một vết không sâu, nhưng chuyện xảy đến bất ngờ, tôi không kịp đề phòng mà nhịn không được khẽ la lên một tiếng, thấy vị tiên sinh vừa mới từ trong thư phòng đi ra kia nhanh chóng thay đổi sắc mặt, bước nhanh mấy bước về phía bên cạnh tôi, gần như là kìm lòng không được mà chuẩn bị đưa tay cầm lấy tay tôi, nhưng cuối cùng trong phút chốc sắp chạm tới mu bàn tay tôi thì dừng lại, đưa cánh tay đang ngừng trên không trung đổi theo hướng khác, cầm lấy thư từ chức Mộc Lan ném trên bàn, ít nhiều có chút mất tự nhiên nói: “Cô ấy, cô ấy từ chức sao……”
Lương đại tiểu thư cười nói: “Đúng vậy đó! Vừa la vừa ầm ĩ, không có chút kiềm chế, vừa nhìn đã thấy là người thô bỉ không chịu nổi, không biết cái tính khí đó được nuôi dưỡng từ chốn nào, lại chạy đến đây giương oai. Từ chức rất đúng lúc, để cái tai được yên tĩnh……”
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn cửa thư phòng, ông Hà nhìn chằm chằm Lương đại tiểu thư, sâu trong ánh mắt kín đáo lộ ra vẻ cảm ơn không bao giờ hết……