Đọc truyện Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân – Chương 50: Tình yêu cuồng nhiệt sau hôn nhân
“Dọn nhà phiền phức lắm, em rất thích điều kiện sống ở nơi này, không muốn chuyển.” Đường Khê thẳng thừng từ chối đề nghị dọn nhà của Tần Kiêu: “Nếu như anh không muốn nghe người khác bàn tán về mình thì sau này em sẽ đi chợ một mình, anh không đi cùng với em là được.”
Đường Khê muốn đi lấy lọ gia vị, Tần Kiêu ôm cô, cô không tiện lấy, bèn vỗ tay Tần Kiêu: “Lấy giúp em lọ xì dầu với.”
Tần Kiêu buông cô ra, lấy lọ xì dầu ở kế bên đưa cho cô.
Đường Khê nhận lấy, vừa cho xì dầu vào nồi vừa nói: “Đây là món cuối cùng rồi, nấu xong món này là có thể ăn tối được rồi.”
Tần Kiêu nhếch môi, vẻ mặt chán nản, cả người giống như bị hút cạn sức sống, đứng chết lặng ở một bên.
Đường Khê mặc kệ anh, tiếp tục nấu cơm.
Nấu xong món cuối cùng, cô rửa tay ở bồn rửa tay xong mới quay người lại nhìn Tần Kiêu đang sáp lại gần cô, chỉ vào đôi môi không hề cong lên chút nào của anh, cười nói: “Được rồi, có gì đâu mà, chợ thực phẩm ngày ngày người đến người đi, chuyện buôn dưa nhiều lắm, họ chỉ nghe Lý Tráng Tráng nói vậy thì bàn tán một chút thế thôi, ngay cả mặt mũi anh thế nào họ còn chẳng biết. Hôm nay ăn Tết, phải vui vẻ một chút chứ.”
Tần Kiêu khép hờ hàng mi, ừ một tiếng, không biết là nghĩ thoáng hay là sự đã rồi, không thể thay đổi, vò đã mẻ thì không sợ rơi vỡ.
Hai người mang thức ăn sang phòng ăn, Đường Khê cầm một chai rượu vang đỏ tới, Tần Kiêu hỏi: “Muốn uống rượu à?”
Đường Khê gật đầu: “Uống một chút, hai chúng ta mỗi người một ly, không uống nhiều.”
Cô đưa rượu cho Tần Kiêu: “Anh khui đi.”
Tần Kiêu khui chai vang đỏ, rót hai ly.
Đường Khê cầm ly lên, Tần Kiêu ăn ý cầm ly lên chạm ly với cô, nói: “Khê Khê, chúc mừng năm mới.”
“Ôi, sao anh lại cướp lời thoại của em vậy, em muốn là người nói câu này trước, anh rút lại đi, để em nói trước.”
Tần Kiêu cười: “Không thể rút lại được, em đổi sang câu khác đi.”
Đường Khê: “Anh Tần, năm mới vui vẻ.”
Tần Kiêu ám chỉ: “Em có thể đổi sang một câu ba chữ.”
Ba chữ?
Em yêu anh?
Đường Khê hiểu ý anh muốn nghe gì nhưng cô cố ý giả vờ không hiểu: “Có câu chúc mừng năm mới nào có ba chữ nhỉ?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Hình như không có câu chúc mừng năm mới nào ba chữ cả, anh nghĩ đến ba chữ gì vậy?”
Tần Kiêu nhìn thấy sự giảo hoạt lóe lên trong mắt cô, anh cúi người lại gần hôn môi cô, cắn nhẹ cánh môi dưới của cô một cái.
Đường Khê rên khẽ một tiếng, vỗ nhẹ vào vai anh, trừng mắt liếc anh một cái.
Tần Kiêu dịch môi lại gần tai cô, giọng trầm trầm: “Anh yêu em.”
Đường Khê lập tức nhoẻn miệng cười, học theo anh, hơi nghiêng mặt, kề môi lại gần tai anh, hôn phớt vành tai anh, khẽ nói: “Em yêu anh.”
Cơm nước xong xuôi, hai người lại ngồi ở sô pha phòng khách xem tivi, lúc này các kênh trên tivi đều đang phát dạ hội liên hoan, so với hôm qua cả nhà họ Tần cùng ngồi với nhau xem ti vi ở phòng khách thì hai người có vẻ hơi quạnh quẽ.
Tần Kiêu ôm Đường Khê vào lòng, để cô ngồi lên chân anh, vuốt ve mặt cô, hỏi: “Thấy chán à?”
“Không hề.” Đường Khê biết anh muốn nói gì, cô vòng tay ôm cổ anh, nói: “Em thích cả nhà cùng ngồi với nhau nói chuyện phiếm rôm rả nhưng em còn thích lẳng lặng ngồi chung với anh như thế này hơn.”
Tần Kiêu cúi đầu, cọ trán lên trán cô, đưa mắt nhìn môi cô, đang chuẩn bị hôn nó thì Đường Khê bỗng nhiên rời khỏi lòng anh, nói: “Em đi lên tầng trên lấy thứ này, anh ngồi đây chờ em nhé.”
“Lấy gì vậy?” Tần Kiêu hỏi.
“Tạm thời giữ bí mật.”
Tần Kiêu thấy cô tỏ vẻ bí mật, cười bảo: “Không phải em định lấy cho anh xem sao? Còn giữ bí mật à?”
“Cho nên mới tạm thời giữ bí mật, em lấy xuống là anh biết thôi, anh đừng đi theo lên.”
Ở nhà, Tần Kiêu luôn thích đi theo cô, cô đi đâu anh đi theo đó, đôi khi cô đi từ phòng khách vào phòng bếp rót cốc nước anh cũng phải đi theo.
Đường Khê cố ý dặn Tần Kiêu không được đi theo cô, chạy chậm lên tầng trên lấy đồ.
Tần Kiêu nhìn bóng lưng bước nhẹ nhàng của cô, nhắc: “Đi cầu thang chậm một chút nhé.”
“Được rồi.”
Đường Khê đáp, thả chậm bước chân, đi từng bậc một, vững vàng lên tới tầng trên.
Một lát sau, Đường Khê đi từ trên tầng xuống, giấu hai tay sau lưng, không cho Tần Kiêu nhìn thấy món đồ cô cầm trong tay.
Tần Kiêu nhướn mày, hỏi: “Có cần anh nhắm mắt lại không?”
Đường Khê cười, nói: “Không cần.”
Cô để lọ điều ước mới lấy từ phòng sách xuống lên bàn trà, trong tay còn cầm một xấp giấy nhỏ nhiều màu và hai cây bút.
Tần Kiêu nhìn chiếc lọ thủy tinh thắt dây lụa rực rỡ được trang trí đẹp mắt đó, không biết nó dùng để làm gì, anh xoay mặt qua nhìn cô.
Đường Khê giải thích: “Đây là lọ điều ước, hôm nay ăn Tết, chúng ta có thể viết điều ước năm mới bỏ vào đây, đợi năm sau lấy ra xem xem điều ước có thực hiện được hay không.”
Cô đưa giấy bút cho Tần Kiêu, nói: “Của anh này, anh viết điều ước năm mới vào đi.”
Tần Kiêu nhận lấy tờ giấy, Đường Khê cũng có giấy của mình, cô nằm bò ra mặt bàn trà, đang định viết thì thấy Tần Kiêu nhìn giấy của cô, cô bèn dùng tay che lại, nói: “Không được nhìn lén, anh viết của anh, em viết của em.”
Tần Kiêu nói: “Anh không nhìn thì sao biết được điều ước của em là gì?”
Đường Khê: “Anh không cần biết, đây là điều ước của em.”
Tần Kiêu: “Anh không biết thì sao giúp em thực hiện nó được?”
Đường Khê cong nhẹ khóe môi: “Điều ước là một cách gửi gắm những điều tốt đẹp, là…”
Đường Khê đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô đưa tay ngăn nụ cười ở khóe môi lại, dịch tờ giấy sang bên cạnh, xoay lưng lại với anh: “Dù sao anh cũng không được phép nhìn lén.”
Cô cúi đầu, nửa người trên đè thấp xuống, tay trái che tờ giấy, chắn tầm mắt của anh thật kỹ.
Viết xong, cô cuộn tờ giấy lại, quay sang, thấy Tần Kiêu vẫn đang viết, cô lặng lẽ liếc nhìn thử xem anh viết gì.
Tần Kiêu phát hiện ra tầm mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Khê nhìn lén bị phát hiện, không hề chột dạ chút nào, còn nói đầy quang minh chính đại: “Anh viết gì vậy?”
Tần Kiêu dùng tay che những chữ mình viết lại, dùng lời của cô để từ chối cô: “Không được nhìn lén, em viết của em, anh viết của anh.”
Đường Khê nói: “Em có thể xem cái của anh.”
Tần Kiêu nhướn mày.
Đường Khê cười, tách tay anh ra: “Anh cho em xem chút đi.”
Cô hơi tò mò muốn biết Tần Kiêu viết gì.
Tần Kiêu giữ tay che tờ giấy, không chịu bỏ ra, anh khỏe như vậy, nếu anh không chủ động bỏ tay ra thì Đường Khê hoàn toàn không thể tách ra nổi, cô ngước nhìn anh, bĩu môi, nũng nịu nói: “Cho em xem một chút đi, em muốn xem.”
Tần Kiêu buồn cười nói: “Vậy sao em không cho anh xem?”
Đường Khê: “Bởi vì em không muốn cho anh xem, anh cũng không muốn cho em xem à?”
Cô nhìn Tần Kiêu đầy tội nghiệp.
Tần Kiêu: “…”
Tần Kiêu bất đắc dĩ ra mặt, anh nói: “Khê Khê, em không thể tiêu chuẩn kép như vậy được.”
Đường Khê hôn môi anh một cái, ánh mắt trong veo như nước nhìn anh, chớp chớp hàng mi.
Tần Kiêu đành thỏa hiệp, hỏi cô: “Vì sao em muốn xem điều ước của anh?”
Đường Khê dỗ anh bằng cách học theo câu anh vừa nói: “Em không nhìn thì sao giúp anh thực hiện nó được?”
Dường như Tần Kiêu chỉ đợi cô nói câu này, anh nói ngay: “Được, anh cho em xem, em thực hiện điều ước giúp anh.”
Đường Khê nghe anh nói vậy, nhận ra có khả năng mình đã bị gài nhưng Tần Kiêu đã bỏ tay ra, đưa tờ giấy cho cô xem, cô không ngăn nổi lòng tò mò, quay sang đọc điều ước anh ghi trên giấy.
Khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy, khóe môi cô giần giật.
Trên tờ giấy nhỏ của anh viết chi chít kín chữ.
Không chỉ viết một điều ước, anh liệt kê ra rất nhiều điều.
Người đàn ông này không khỏi hơi tham lam, không có chừng mực.
Vì tờ giấy nhỏ nên chữ của anh cũng rất nhỏ, Đường Khê đọc không rõ nên cầm nó lên đọc.
Điều ước một: Đường Khê mãi mãi yêu tôi.
Đường Khê đang định nói em luôn yêu anh mà, thì thấy nguyện vọng bên dưới.
Điều ước hai: Chuyển nhà.
Vẫn còn chưa quên chuyện chuyển nhà cơ à, Đường Khê không nhịn được cười, tiếp tục đọc đoạn dưới.
Điều ước ba: Ngày mai chuyển nhà ngay.
Điều ước bốn: Chuyển nhà ngay lập tức.
Điều ước năm: Đường Khê đồng ý chuyển nhà.
…
Thế giới của anh chỉ có chuyển nhà thôi sao?
Đường Khê quay đầu lại, cười nhìn anh: “Tần Kiêu, anh có thể nghiêm túc một chút được không?”
Tần Kiêu lấy lại tờ giấy của mình từ tay cô, hỏi: “Anh làm gì mà không nghiêm túc?”
“Anh viết hơi bị nhiều thì phải?” Mặc dù đoạn sau đều viết y hệt nhau.
Tần Kiêu: “Em đâu nói chỉ được viết một điều, em lên trên tầng thu dọn một chút đi, ngày mai chuyển nhà.”
Đường Khê ngồi bất động: “Vì sao ngày mai lại chuyển nhà?”
Tần Kiêu chỉ vào điều ước thứ ba: “Em muốn giúp anh thực hiện điều ước.”
Đường Khê nói: “Em đâu nói đọc xong em chắc chắn sẽ giúp anh thực hiện điều ước đâu.”
Tần Kiêu nhếch môi, đôi mắt đen láy nhìn mặt cô chằm chằm, lẳng lặng nhìn, không nói lời nào, vẻ mặt thoáng nét buồn bã như thể cô làm gì có lỗi với anh vậy.
Đường Khê bị ánh mắt phán xét của anh làm chột dạ, liếc nhìn tờ giấy trong tay anh, nói: “Em chỉ có thể thay anh thực hiện một điều ước, anh viết nhiều điều ước như vậy, em không biết phải giúp anh thực hiện cái nào.”
Tần Kiêu lấy một tờ giấy mới, trước ánh mắt của cô, anh nghiêm túc viết từng nét từng nét điều ước của mình.
“Đường Khê mãi mãi yêu tôi.”
Anh viết xong, cuộn tờ giấy lại, bỏ vào lọ điều ước.
Đường Khê cười, cũng bỏ tờ điều ước của mình vào lọ điều ước, đột nhiên nghĩ tới một trò chơi hồi nhỏ, cô cười nói với Tần Kiêu: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Tần Kiêu: “Trò chơi gì?”
Đường Khê nói: “Em nói một câu, trong vòng năm giây, anh phải đọc ngược lại câu em vừa nói, người nào thua thì phải đồng ý một yêu cầu của người thắng, được không?”
Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: “Được.”
Đường Khê: “Anh nói trước đi.”
Tần Kiêu: “Tôi hôn nhanh.”
Đường Khê nhẩm lại câu anh vừa nói, vội vàng trả lời: “Nhanh hôn tôi.”
Vừa dứt lời, Tần Kiêu cúi đầu hôn môi cô một cái.
Đường Khê: “…”
Trò này được chơi như vậy sao?
Anh giỏi chơi quá đi mất?
Tần Kiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khê, khóe môi cong lên một nụ cười, anh nói: “Tới lượt em.”
Đường Khê ngước hàng mi lên, nhìn anh chăm chú, nói: “Kiêu Tần yêu Khê Đường.”