Đọc truyện Tình Yêu Cũng Giống Như Tiền Vậy – Chương 19Quyển 1 –
Bách Diệp lái thẳng xe đến văn phòng công ty, cho gọi Thủy Tùng lên bàn bạc. Thời gian vừa rồi cậu kèm cặp cho thằng em họ, thấy nó tiến bộ không ít, đợt này không có nó hỗ trợ không xong.
Hai anh em bàn bạc một hồi, Thủy Tùng kết luận là về thu xếp quần áo, đặt vé máy bay rồi Bách Diệp sẽ liên lạc lại với bên Quốc Thái xem người đón tiếp ở Đà Nẵng là ai.
– Đi mấy ngày anh Dương của chú có kêu ca không đấy?
Thủy Tùng đang thu xếp tài liệu chợt dừng tay.
– Không đâu, có khi còn mừng ấy.
Cậu vốn xưa nay ít nói, tính tình hiền lành, chưa bao giờ buông ra những câu nghe mỉa mai chua chát thế này. Mối quan hệ với Hoàng Dương vốn rất khăng khít, hai người dính nhau như sam làm cả Giang Long lẫn Bách Diệp lắm lúc ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái, ít khi Hoàng Dương cho Thủy Tùng đi đâu một mình hoặc anh đi công tác cũng sẽ mang cậu đi cùng. Một ngàn lẻ một lần Bách Diệp bĩu môi khinh bỉ cái trò vú em đó của Hoàng Dương nhưng anh chỉ cười cười, không thèm chấp. Rõ ràng có chuyện gì đó rất ghê gớm xảy ra mới khiến Thủy Tùng thốt lên một câu xót xa như thế.
– Có vấn đề gì với anh giai à?
Thủy Tùng không đáp, coi như thừa nhận. Bách Diệp chờ một lát không thấy cậu nói tiếp, biết chẳng moi được tin gì từ “con hến” này, vả lại đang trong giờ làm việc nên cũng không truy hỏi thêm, chỉ im lặng chờ tối về hỏi xem Giang Long có biết gì không.
*
– Này, anh có biết Hoàng Dương với Thủy Tùng nhà tôi có chuyện gì không?
Giang Long đang cắn miếng thịt kho Tàu, suýt giắt răng:
– Chuyện gì là chuyện gì?
Bách Diệp chỉ muốn đút cho anh ta cả tô thịt cho chết nghẹn luôn:
– Không biết tôi mới hỏi anh. Anh hỏi ngược lại thì tôi trả lời làm sao?
Giang Long lắc lắc đầu, tiêu diệt miếng thịt:
– Không. Có vụ gì à?
– Hỏi anh đúng là như không hỏi. Đã nói là không biết vụ gì rồi mà.
– Nhưng sao tự dưng hỏi thế?
Bách Diệp bèn thuật lại thái độ của Thủy Tùng chiều nay ở công ty. Hai thám tử nghiệp dư chống đũa suy tư, thế thì lạ thật. Tính cách Hoàng Dương có điểm giống Thủy Tùng, khá kín tiếng chuyện cá nhân, Giang Long là bạn lâu năm cũng không dám tự tin hiểu rõ anh.
“Hay là…” Giang Long và Bách Diệp đồng thời đặt đũa xuống bàn, hô to.
“Hay là sao?” Bách Diệp hỏi
– Mai sang thăm chúng nó. Tôi sẽ lấy cớ cảm ơn về bữa tiệc hôm nọ rồi nhân tiện xem xét thăm hỏi luôn.
Bách Diệp vuốt bộ râu vô hình, phán có lý.
Thế là ngày hôm sau, hai người dắt díu nhau sang nhà hàng xóm chơi, ôm hai bụng tâm tư khác nhau, một người vì thói bao đồng còn một người thì muốn cười trên nỗi đau của bạn chí cốt.
Để đối phương bất ngờ không kịp trở tay, Giang Long quyết định không thông báo trước về chuyến “vi hành” của mình.
Nhà Hoàng Dương và Giang Long chỉ cách nhau vài dãy, đi bộ là tới nơi. Thả bước trong khuôn viên khu biệt thự cũng được tính là thú vui tao nhã. Khu nhà giàu nên quy hoạch rất đẹp đẽ sạch sẽ. Mỗi dãy nhà được đặt tên theo loại hoa trồng trước cửa, nào là Tường Vy, nào là Hoàng Yến… Hàng rào quanh nhà đều bằng gỗ sơn trắng được bảo trì đều đặn, nổi bật lên những dây thường xuân xanh biếc. Bách Diệp chợt nhớ đến một truyện ngắn có quán cà phê đầy thường xuân của nhà văn hạng ba Điền Yên mà cậu vô tình vớ được trong đống sách báo cũ. Câu chuyện về một chàng trai chờ đợi người mình yêu nhưng người ấy chẳng bao giờ trở về. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy đi cạnh Giang Long dưới những tàng cây hoa lá như thế này rất lãng mạn. Giọng Giang Long vang lên bên cạnh:
– Nghĩ gì thế?
– Tôi đang nhớ đến một chuyện tình về cây thường xuân rất kinh điển.
Giang Long lập tức chứng tỏ mình là chuyên gia sát phong cảnh:
– Tình ái gì tôi không biết nhưng cao thường xuân trị ho rất tốt.
Cảm xúc của Bách Diệp ngay tắp lự rớt xuống vạch 0. Cậu bực mình hừ một tiếng rồi rảo bước đi trước. Đúng là không cùng đẳng cấp thì không thể nói chuyện được. Bỗng một lực đạo kéo cánh tay cậu lại rồi một cái hôn dịu dàng đặt lên môi. Bách Diệp choáng váng tối sầm cả mặt mũi, sao tình tiết lại diễn biến thành ra thế này? Cậu chỉ nghe tiếng Giang Long cười như gió mát bên tai:
– Nghe nói đôi nào hôn nhau dưới bóng hoàng lan thì sẽ vĩnh viễn không thể chia lìa.
Hơi thở mang theo hương hoa nhè nhẹ vờn trên má Bách Diệp. Cậu khẽ rùng mình, lời sến súa vậy mà anh cũng thốt ra được. Xoa xoa cánh tay nổi đầy gai ốc, Bách Diệp thấy lòng nở hoa rực rỡ bất chấp sự khinh bỉ tốc độ trở mặt của Giang Long. Cậu quay đi giấu gương mặt đỏ rực vì xấu hổ:
– Chia lìa hay không tôi không biết nhưng dầu hoa hoàng lan chữa bệnh huyết áp cao. Hừ, định khoe kiến thức nông nghiệp với tôi hả? Không có cửa đâu.
Giang Long cười cười bám đuôi, hình như ban nãy em ấy hôn đáp lại.
*
Như mọi lần, bà Hà thấy bọn Giang Long thì rất vui mừng, vốn là dì của Hoàng Dương nhưng cảm tình còn hơn mẹ ruột, thời Hoàng Dương còn gian khó, chính bà dang tay giúp đỡ anh.
– Hai đứa đến sao không báo trước? Đã ăn gì chưa?
– Bọn cháu ăn rồi mới sang đây.
“Hai đứa”, “bọn cháu”, cách xưng hô này có cái gì đó không ổn nhưng Bách Diệp không rõ không ổn chỗ nào.
Hoàng Dương từ trêm lầu xuống một mình, không thấy Thủy Tùng đi cùng. Bọn Giang Long nhìn biết ngay có biến. Trông Hoàng Dương uể oải, sầu não, Bách Diệp kiên quyết bỏ qua tiết mục cảm ơn cảm huệ trong kế hoạch.
– Em tôi đâu?
Hoàng Dương u ám trả lời:
– Em ấy ở lại công ty tăng ca, làm nốt mấy việc trước khi đi công tác.
Bách Diệp đương nhiên biết đấy chỉ là kiếm cớ không về nhà vì chính giám đốc đây còn bảo Thủy Tùng về sớm chuẩn bị đồ đạc. Cậu biết Hoàng Dương cũng rõ điều đó.
– Anh đã làm gì nó?
Bách Diệp là người rất thiên vị. Với cậu, Thủy Tùng là đứa em ngoan ngoãn nhất trên đời, chưa từng làm ai mếch lòng, nếu có ai đó sai thì nhất quyết không phải nó. Hoàng Dương cười khổ, chuyện lần này đích thực là anh không đúng.