Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải

Chương 7: Trận chiến thứ nhất


Đọc truyện Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải – Chương 7: Trận chiến thứ nhất

30 phút sau, tại phòng khách

– Các anh ăn cơm chưa nhỉ?_ Hiền

– Bọn tôi ăn rồi_ Nguyên cười

– Các anh muốn đi đâu chơi không?_ Hiền

– Muốn, các em đưa chúng tôi đi hả?_ Nguyên

– Nếu các anh muốn thì ok_ Hiền

– Ừ thế để bọn tôi đi thay đồ đã, các em chờ 1 chút_ cả 3 hoàng tử đồng thanh

Nói về cái Phương, nó bức xúc đi lên phòng đóng chặt cửa, phần vì không dám đối mặt với Tuấn Khải phần vì ngại nên nó cũng không xuống, thấy Hiền và Quỳnh đưa họ đi chơi hết rồi nó rón rén đi xuống( có phải trộm đâu mà rón với chả rén). Đi ra ngoài sân, nó vươn vai hít 1 hơi thật dài rồi thả ra thật nhẹ nhàng, gió đêm đung đưa làn tóc dài của nó, mặt trăng tròn tỏa sáng chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nó khiến ai đó đang nấp sau cánh cửa ngơ người, khẽ ngồi phịch xuống chiếc xích đu trước sân nhà nó ngồi ngâm nga hát, bỗng nó cảm thấy có cái gì đằng sau lưng sợ hãi quay người lại, 1 cái bong đen cao cao, nó hét lên kinh hoàng

-Aaaaaaaaaa….ưm….ưm_ đang hét thì nó bị cái bóng đen đó bịt miệng lại


-Cô im ngay, điên rồi a_ phải, đó chính là Tuấn Khải. Là anh đang “âm mưu ám sát” nó ( hehe)

-Anh…..anh….anh ở đây làm gì, chẳng phải anh vừa đi Hiền sao, sao lại ở đây_ nó đứng phắt dậy, lại đụng mặt nhau nữa rồi, kiếp trước nó có nợ nần gì Khải à mà sao lại thế này cơ chứ

-À thì… tại không muốn đi nữa thì ở lại, phải ở lại để trả thù ai kia nữa chứ. Sao? Cô ý kiến gì à_ Khải

-Ờ, cứ trả thù đi, để rồi coi, anh làm gì được tôi_ nói rồi nó vùng vằng bỏ vào nhà

-Cô đứng lại ngay_ Khải hét lên, thật là 1 cô gái kinh người mà, tức chết anh

-Không đứng đấy thì sao? Anh là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi, tôi không ngờ 1 người ca sĩ nổi tiếng như anh mà ngang ngược thế đấy_ nó quay lại nói rồi lại ngoảnh đầu bước tiếp

“ Bộp”_ 1 con nhện to đùng tự nhiên rơi từ trên cao xuống đáp trước mặt Phương

-Á á á á, nhện…..nhện…cứu cứu_ nó hét ầm lên chạy loạn xạ vì nó rất sợ nhện, cái con vật 8 chân cứ bò lồm cồm dưới đất, nhìn phát kinh

Cái con vật tự nhiên bị rơi từ đâu xuống chính là do Tuấn Khải ném tới chỗ Phương

25 phút trước

– Hiền ơi! Anh có thể nhờ em 1 việc không?_ Tuấn Khải( anh- em cơ đấy ngọt nhề)

– Dạ, em đây, có chuyện gì thế ạ_ Hiền hớn hở chạy ra chỗ Khải

– Ờm….ờ…cho anh hỏi, cái cô gái vừa nãy bê nước đấy tên là gì ý nhỉ?_ Khải hỏi

– Hở? Ý anh là Phương á?_ nhỏ nhìn Tuấn Khải ngạc nhiên

– À ừ, chính cô ta, cô ấy là bạn em hả?_ Khải

– Dạ, đúng rồi_ nhỏ


– Thế tức là kém anh 2 tuổi?_ Khải

– Dạ đúng_ nhỏ

– Cô ấy sợ thứ gì nhất?- Khải

– Ơ…cô ấy á, nó sợ nhện nhất, em từng nghe nó nói thế vì nhện có rất nhiều chân nên…..blo…bla. Mà anh hỏi kĩ thế làm gì? Không nhẽ_ cô đưa cái ánh mắt nghi ngờ nhìn Khải, chỉ số IQ của cô cũng không phải là thấp nên đã nhanh chóng biết được Khải sắp làm gì

– Này, em đừng hiểu nhầm, anh chỉ muốn…._ nói đến đây Khải nghĩ “ không được nói, nếu nói ra thì chắc cô nhỏ sẽ thông báo hết cho cô ta biết, vậy thì kế hoạch trả thù coi như tan nát, chuyển đề tài thôi” à mà nè, anh thấy hơi mệt nên tí nữa anh ở nhà thôi, em và Quỳnh đưa hai đứa kia đi chơi đi, anh ở nhà

– Ơ..thế cũng được

Xong xuôi đâu đấy Khải đi tìm 1 con nhện to và cầm tới chỗ Phương, đứng đằng sau cửa anh thấy Phương đang đứng ngoài sân, mái tóc tung bay trong gió trông đến mê người thế là anh bị ngơ 1 lúc rồi mới tới chỗ Phương

Trở về thực tại

Nó vẫn đang chạy lăng xăng trên sân, thấy thế Khải hài lòng cười phá lên

2 phút sau, con nhện đã đi mất, nó thì ngồi thở hổn hển trên sân, khi lấy lại sức lực nó chạy tới chỗ Khải vẫn đang cười lăn cười bò

– Trò này là của anh phải không_ nó trừng mắt hét lên


– Ờ đấy, rồi sao_ Khải không cười nữa, vênh mặt lên với nó rồ xỏ tay vào túi quần thủng thẳng bước vào nhà mà không để ý nó đang giận tím mặt

– Aaaaaaaa_ nó hét lên rồi rút cái dép trong chân phi thẳng, trúng người Tuấn Khải, Khải cau mày từ từ quay lại với khuôn mặt tức giận hết mức

– Cô….cô dám?_ mặt Khải tối sầm, ánh mắt sắc sảo quét qua nó 1 lượt

-Sao tôi lại không dám, cái đồ điên_ nó vẫn hét lên, cái tên chết bằm này, sao Khải biết nó sợ nhện chứ? Dấu hỏi chấm to đùng hiện lên

-Cô điên thì có ý_ Khải cãi lại

-Anh điên

-Cô điên

-Anh điên

-Cô điên( hai cái người này, 1 đứa thì 17 tuổi, 1 đứa thì 19 tuổi rồi mà như trẻ con ý nhở)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.