Bạn đang đọc Tình Yêu Của Tứ Đại Ma Nữ: Chương hap 33: BƯỚC QUA THÙ HẬN (Phần 2)
-… – Nó không trả lời. Vẫn cứ im lặng bởi…biết nói thế nào đây? Dấn thân vào con đường này tất nhiên, tất cả đều biết sẽ có ngày hôm nay nhưng hình như…nó khó chấp nhận hơn như trong suy nghĩ thì phải?!?
—————-
Linda: là North của D.E.A.T.H (tức là quản lí của Bắc ma nữ). Người chuyện phụ trách sắp xếp công việc cho nó. Tất cả mọi việc của D.E.A.T.H đều được North thông báo tới Bắc ma nữ, cũng như tất cả các nhiệm vụ, thầy nó chỉ nói với North và nhệm vụ của cô là tìm thông tin lưu vào tập hồ sơ dữ liệu cho nó hành động. Linda là cô gái có vẻ bề ngoài ưa nhìn và tính tình khá cởi mở, một người được nó lôi ra từ những cơn nghiện không có lối thoát.
Anna: Là South của D.E.A.T.H, cũng như Linda, Anna là quản lí của Vi. Tất cả công việc Anna cần làm cũng chỉ là thay mặt Hoa ở D.E.A.T.H, đồng thời, cô gái này còn là phó tổng của tập đoàn Vương Hải – Trụ sở Nam. Gương mặt bầu bĩnh đáng yêu nhưng bên trong con người thì khó ai mà đoán được chính xác cô ta nghĩ gì? (Tất nhiên là nó có thể!)
Sarah: Là East – quản lí của Quỳnh Anh. Công việc thì cũng tương tự, chẳng khác là bao. Là một cô gái ít nói, gương mặt trái xoan. Chủ yếu là quản lí công việc ở trụ sở Đông – tập đoàn Deawan.
Risa: Là West – quản lí của Vy. Là con người khá im lặng và hầu như không tham gia bất cứ tiếng nói nào, rất khó hiểu. Có vẻ bề ngoài chính chắn, trưởng thành và không bao giờ nói lần thứ 2.
Tập đoàn D.E.A.T.H: Là tập đoàn đứng thứ 6 thế giới về giao thông vận tải, cũng như một số chuyên ngành khác. D.E.A.T.H nổi tiếng vì bất kì hợp đồng nào vào tay tập đoàn này đều có giá trị rất lớn và tất cả các dự án đều sinh ra một món lợi nhuận khổng lồ (Tất nhiên! Có cái đầu của cả bốn đứa thì còn khuya mấy tập đoàn khác mới nhảy lên được =D).
Ngoài ra, người ta biết đến mặt phải của D.E.A.T.H hơn là mặt trái của nó – một tổ chức đào tạo sát thủ tầm cỡ rất có quy mô. Những sát thủ được đào tạo từ đây ra đều nằm trong hàng chuyên nghiệp và đỉnh cao trong công cuộc huấn luyện ấy là Tứ ma nữ. Những sát thủ ấy được sử dụng để D.E.A.T.H trừ khử những mối hiểm hoạ và những kẻ đối đầu với tập đoàn.
——————–
Nó đứng dậy bước ra ngoài, nó nói thế chắc Hoa cũng đủ hiểu rồi. Nó biết nhỏ sẽ đưa ra quyết định thế nào nên bây giờ ngồi ở đây tốn thời gian cũng không phải là cách hay. Trước giờ, hễ là quyết định của nó thì cho dù miệng cứ ương ương cãi lại nhưng lúc nào Hoa cũng làm theo, nó còn lạ gì?
Vy với Quỳnh Anh ngay sau đó cũng bước theo nó, duy chỉ có Hoa là vẫn còn ngồi. Nhỏ bất lực với hiện tại, dù biết là lời của nó một khi đã nói ra thì mãi mãi nhỏ không thể thay đổi. Thế nhưng đâu đó trong lòng, Hoa vẫn mong nó thu lại câu nói nói ấy. Nói không sợ là sai nhưng Hoa biết làm gì bây giờ đây?
Hoàng Kỳ đã đi, đi mãi thì tất nhiên, hạnh phúc hiện tại trong tầm tay nhỏ, nhỏ chẳng muốn nó vội bay. Kí ức với Hoàng Kỳ như một thước phim đẹp, một giấc mơ đầy ngọt ngào thì đối với Tronie, Hoa muốn nó là thực tại chứ không phải mơ, là vĩnh cữu chứ không là khoảnh khắc!
…
Ra tới bên ngoài, nó mới đứng lại và chợt nhớ ra: Mình không đi xe! Lúc tới đây là do hắn chở nó tới còn bây giờ thì làm sao mà nó có thể kêu hắn chở nó đi được. Đường đường là chủ bang Killing, nếu nó cứ thoải mái mà đi với người đứng đầu bang Monster thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện!
Đột nhiên, một luồng hơi nhẹ phả vào tai khiến nó giật mình, trợn mắt quay người lại nhìn cái tên trơ tráo mặt đểu đang nhăn răng đứng cười kia. Hắn nhìn nó, tự tin làm những hành động gần gũi như vậy trước mặt nhiều người ở đây. Nó đảo mắt, cũng không dưới ba chục tên đang tò mò nhìn. Ngay sau đó, tất cả nhanh chóng tảng lờ đi sau cái lừ mắt đầy cảnh cáo, kiểu: “Ai nhìn thì chuẩn bị chết đi!” từ nó.
Hắn kéo tay nó đi vòng ra sau bar – một con hẻm khá vắng vẻ nếu không muốn nói là không có ai đi ngang.
Ép nó đứng dựa người vào tường, hiện tại, hắn với nó đang đứng trong một tư thế hết sức thân mật: Nó nằm gọn trong hai cánh tay rắn chắc của hắn mặc dù gương mặt vẫn không tỏ vẻ gì là ngại ngùng.
-Anh vừa gây sự chú ý đấy. – Nó khẽ nhếch mép.
-Em nghĩ anh quan tâm sao? – Hắn không vừa, đáp lại nó.
-Chắc không. – Nhìn hắn vẫn dám nắm tay nó dắt đi là đủ hiểu có quan tâm hay không rồi.
-Anh nhớ hình như em không có xe, hay để anh đưa em tới đó?
-Không cần, em đi với Hoa được. – Nó từ chối.
-Không muốn đi chung xe với anh? – Hắn nhìn nó đầy chất vấn.
-Mọi người sẽ nghi ngờ. – Nó nhẹ giọng trả lời.
-Kệ họ, chẳng lẽ chúng ta chỉ quen nhau trong âm thầm? Anh không chịu nổi điều đó.
-Việc của anh. Không chịu nổi thì đường ai nấy đi. Bây giờ nói chia tay vẫn còn kịp đấy. – Nó không sợ hãi, vẫn cứng rắn nói tiếp, miệng hơi cong lên.
-Em… – Hắn trừng mắt với nó.
-Sao?
-Em xem anh như trò đùa à? – Hắn có vẻ khá giận dữ.
-Không hề. Em chẳng xem đây là trò chơi bởi tình cảm không thể đem ra để đùa cợt được. Thế anh đã đùa giỡn tình cảm của bao nhiêu cô gái mà có thể mở miệng nói với em câu ấy?
-Anh…
-Đừng nghĩ em sẽ ghen vì điều đó. Những đứa con gái dễ dãi như thế không xứng đang để em phải bận tâm. Anh muốn làm gì và đã từng làm gì không nằm trong quyền kiểm soát của em. – Nó nói với gương mặt bất cần.
-Anh không có ý đó.
-Vậy thì tốt. – Nó gật đầu.
-Em thay đổi nhiều quá! – Hắn lắc đầu cười khổ.
-Thay đổi? Thay đổi những gì? – Có vẻ đề tài này gây hứng thú cho nó.
-Lúc trước chỉ cần là một đứa con gái liếc nhìn anh, em cũng sẽ tra hỏi cho cặn kẽ. Mặc dù không tới mức là đi đâu em cũng chất vấn nhưng hầu như anh làm gì, đi cùng ai, nghĩ gì em đều có thể biết mà không cần anh nói. Em như đi guốc trong bụng anh vậy. – Hắn từ từ nói.
-Vậy à?
-Phải. Còn bây giờ em lại nói là em không thèm kiểm soát anh nữa, cảm giác rất khó chịu. Ngày trước dù có bị em quấy nhiễu như thế nào nhưng thực tâm anh cảm thấy nó còn dễ chịu hơn vì anh luôn cảm thấy được ánh mắt em dõi theo anh.
-Hừ…anh và em…cả hai ta đều biết em mất trí nhớ. Những chuyện đó cũng đều là “đã từng”. Chính vì thế em mới không như ngày xưa. Quen anh để làm gì chứ? Để anh giúp em tìm lại những cảm giác và kí ức mà bản thân em đã để lạc mất. Nếu em không thay đổi thì thứ gì thay đổi đây? – Nó nhìn sâu vào mắt hắn.
-Có lẽ em đúng. Vậy thì hành trình đi tới trái tim em hiện tại còn dài lắm đây. Haizz… – Hắn im lặng hồi lâu thì mở miệng.
-Biết thế là tốt. – Nó gật đầu.
-Vậy để anh giúp em tìm lại chút cảm giác nhé! – Hắn cười ranh mãnh, hai gương mặt càng ngày càng tiến lại gần nhau hơn.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, cảm giác ấm áp lẫn rung rinh khiến nó mở to mắt. Hắn dám làm thật? Lúc đầu chỉ là cái lưỡi hắn tham lam vị ngọt trên bờ môi nó, sau đó là từ từ tiến vào trong, rồi lại tách hai hàm răng của nó ra. Rất có trình tự! Đây là bốn từ vang vọng trong đầu nó lúc này. Nó không hưởng ứng, cũng chẳng phản kháng. Căn bản là càng động đậy thì càng là hắn thêm phấn khích mà thôi nên đứng im sẽ là tối thượng sách. Không phải là nó không có cảm giác gì với hành động này mà là…thật sự là không biết đón nhận ra sao!
Thấy nó không có chút phán ứng nào làm hắn cũng có chút bực tức mà dừng lại, gương mặt cau có thấy rõ. Khi hắn vừa rời môi nó, ngay lập tức nó đẩy nhẹ người hắn ra xa. Có người đi ngang thì chết chắc hai đứa!
-Anh hay nhỉ? – Nó lườm hắn.
-Sao em không có chút thành ý gì nhỉ? – Hắn vò đầu.
-Thế anh nghĩ em nên làm thế nào? – Nó nghiêng đầu.
-Phối hợp. – Hắn nhún vai.
-Em không nghĩ mình có thể làm được. – Nó tỏ vẻ không quan tâm.
-Không sao. Rồi từ từ anh sẽ khiến em làm được.
-Ok…em sẽ chờ. Mà bây giờ đi rồi, hẹn gặp anh ở đó và…đừng làm em thất vọng! – Nó vẫy tay, hôn nhẹ vào má hắn rồi ngoảnh mặt bước đi.
Hắn nhìn theo dáng nó, có chút sững sờ với nụ hôn nhưng rồi cũng mỉm cười nhìn theo. Hắn tin, dù có thay đổi vẻ bề ngoài, tính cách và thái độ đi chăng nữa thì sâu trong trái tim nhỏ bé ấy vẫn còn có một chỗ đứng cho hắn, cũng như tính cách thật sự của những năm về trước chỉ là đang ngủ quên mà thôi.
Bước ra trước cửa bar, nó đã thấy Hoa đứng dựa người vào chiếc moto màu bạc của mình, ánh mắt như đang có tâm sự.
Nó bước tới gần, lấy cái mũ bảo hiểm treo trên xe đội vào một cách tự nhiên mà không cần hỏi ý kiến của chủ nhân nó.
-Sao mày biết tao không có xe mà chờ? – Nó khoanh tay nhìn Hoa.
-Mày xem thường tao đấy. – Hoa chẳng trả lời thêm, miệng hơi cười, leo lên xe.
-Mày đứng đó bao lâu rồi? – Nó ngồi ngay ngắn ở sau yên rồi cất tiếng hỏi.
-Đứng đâu? – Hoa cố tình giả vờ như không biết, rồ ga cho xe vọt đi bằng một vận tốc rất nhanh.
-Tao nghĩ mày hiểu ý tao đang nói gì. Mày đứng nhìn tao bao lâu rồi? – Nó nhắc lại.
-Mày thấy tao sao? – Hoa tỏ vẻ không sợ hãi khi bị phát hiện mà trái lại, còn rất bình thản.
-Mày ở bất kì đâu tao cũng có thể biết, vấn đề là tao có muốn lôi mày ra hay chưa mà thôi. Mày hay bất cứ ai. – Nó nói, môi hơi nhếch lên. Đây không thể nào gọi là nó quá tự tin về bản thân mà là nó nói quá đúng về chính mình.
-Cũng phải…chỉ đủ chứng kiến những điều cần thấy thôi. – Hoa gật gù.
-Nếu thế thì đừng nói với ai, kể cả TRonie. Tao không muốn có thêm người biết việc này. Đặc biệt là Nhân và Ropez! – Nó đổi giọng nhanh chóng. Cái lạnh như tràn về bao quanh ngườHoa.
“Kéttt…”
Hoa phanh gấp trên con đường vắng. Ma sát lớn giữa bánh xe và mặt đường đã tạo ra những vệt lửa nhỏ. Hoa quay đầu nhìn nó, giọng như thều thào như nói không nổi:
-Tại sao?
-Tao biết anh hai muốn tốt cho tao, kể cả Ropez cũng không muốn tao đau khổ thêm bất cứ lần nào. Hai người đó xem tao hơn cả bản thân cũng như mày hay Quỳnh Anh hay chị Vy đều mong tao có một cuộc sống tốt nhất. Nhưng…mày nên hiểu rằng…càng yêu thì càng hận. Yêu nhiều bao nhiêu thì hận thù càng sâu sắc bấy nhiêu. Không phá được thù hằn ấy, mãi mãi tao chẳng có cách nào quên đi và hạnh phúc được. – Nó nói chậm rãi.
-Vậy mày tính làm gì? Trả thù? Mày muốn trả thù Khánh thật sao? Mày có thể thẳng tay làm điều đó à? – Hoa cười khổ.
-Tao cũng chẳng biết lúc đó sẽ đối diện với hắn ta thế nào. Chỉ biết bây giờ trong lòng yêu thì vẫn còn, nhưng điều đó chẳng thể nào giúp tao gạt được thù hận sang một bên.
-Khởi My…làm ơn đi. Cho qua hết đi. Tha thứ và từ bỏ hết đi. Kéo dài thì mày với Khánh cũng chẳng ai hạnh phúc. – Hoa nhìn nó bằng đôi mắt van nài.
-Nếu có thể thì tao đã làm từ lâu rồi! Hạnh phúc? Cái định nghĩa ấy của tao đã bị anh ta giết chết từ cái ngày cách đây ba năm rồi! – Nó gắt.
-Nhưng…càng tiếp tục chỉ càng khiến mày mệt mỏi thôi.
-Kệ tao! Tao làm gì không cần mày quan tâm. Anh ta dám đánh tao! Mày hiểu cảm giác lúc đó của tao không? Một đứa trong suốt 13 năm được anh ta nuông chiều và nâng niu như tao thì cái đánh đó đã khiến tao thức tỉnh. Đến lúc đó tao mới thực sự hiểu, sự gắn bó suốt 13 năm ấy trong phút chốc cũng có thể tan nhanh còn hơn cả bọt biển. Từ đầu tới cuối…vì ai chứ? Vì anh ta và con Nguyệt Thy ấy! Anh ấy không nhận ra tao ngay từ đầu, Nguyệt Thy cũng không nhận ra, đây chẳng phải là cơ hội tốt cho tốt cho tao à? Tao không từ bỏ đâu. – Nó bức xúc.
-My My! Đừng như thế nữa. Quên hết những thứ không vui ấy đi!
-Mày không hiểu…thật sự không hiểu? Cô ta phản bội lại tình thương của tao. Bày mọi thứ ra như kiểu chính tao là kẻ đã gọi bọn du côn ấy đánh cô ta, khiến cô ta nằm trên vũng máu bê bết ấy một cách đáng thương. Kĩ thuật diễn xuất cũng tốt đấy nhưng muộn rồi. Có tha thì đó là chuyện sau này, trước mắt, ít nhất tao cũng phải làm cô ta phải hối hận khi đụng vào tao. Cả anh ta nữa. Anh ta nên biết, người khiến tao ra nông nỗi này là hắn! – Nó nghiến răng.
-Làm ơn đi My…coi như tao xin mày! Đừng như thế nữa…cố gắng bước qua thù hận để làm lại từ đầu. Tha cho anh ta, tha cho Nguyệt Thy đi. Khánh giờ cũng hối hận lắm rồi. Khoảng thời gian 3 năm đó chưa đủ để mày dằn vặt anh ta sao? – Hoa quỳ hẳn xuống dưới đất.
-Mày đứng dậy đi! – Nó hét, nước mắt lại trào.
-Tao không đứng! Thù hận để làm gì chứ? Để rồi khi đạt được những điều mày muốn, mày có thật sự cảm thấy hạnh phúc hay là sẽ đau khổ, hối hận? Tao biết mày đủ thông minh để quyết định những việc mày làm nhưng lần này mày sai rồi, sai rất lớn! Dằn vặt anh ta tiếp tục chỉ khiến mày và hắn kéo dài thêm đau khổ chứ có lợi ích gì? Tao không muốn mày sau khi kết thúc sẽ phải hối hận vì mình đã bỏ quá nhiều thời gian và nước mắt cho câu chuyện không đáng có này. – Hoa hất tay nó ra.
Hoa, Quỳnh Anh và Vy đều hiểu rất rõ con người nó, duy chỉ có suy nghĩ là chẳng thể nào nắm bắt được mà thôi. Hai tuần lễ sau khi tỉnh lại, trí nhớ nó đã hoàn toàn khôi phục. Câu chuyện này ngoài nó và ba thành viên còn lại của Tứ ma nữ thì chẳng ai biết nữa. Suốt ba năm trời nó diễn cái vở kịch của một đứa con gái không có quá khứ, mặc dù không hiểu tại sao nó làm vậy nhưng Hoa, Quỳnh Anh và Vy cũng đều giúp cho vở kịch ấy thêm phần hoàn hảo. [ thế là chị kh mất trí nhớ , chỉ mún trả thù Khánh ]
Bây giờ thì nhỏ đã rõ rồi. Mục đích của vở kịch đó chính là nó đã chờ đến ngày hôm nay, gặp lại Khánh và Nguyệt Thy và bắt họ phải nếm trải nỗi đau của nó suốt ba năm qua. Nó không thể nào chịu nổi cú sock đó. Từ lúc biết hắn cho đến ngày hôm đó, hắn cũng giống như Nhân và Ropez, xem nó như báu vật cần phải nâng niu, bảo vệ, thế nhưng chỉ cần một vở kịch nhỏ của Nguyệt Thy, hắn đã không tin tưởng mà còn cho nó cái tát. Cái tát đó, thực là đối với nó chẳng có chút cảm giác nhưng…có cái gì đó len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim, nhói, đau tưởng chừng như sắp chết.
Thế mà ngay sau đó, nó vẫn còn có đủ tình yêu để bảo vệ hắn khỏi chiếc xe đang lao tới. Nghĩ lại nó thật sự không hiểu sao mình lại yêu nhiều thế. Vẫn biết mình là người tổn thương, nó vẫn không ngần ngại làm điều đó. Nhưng…liệu nếu thời gian quay lại, nó vẫn có thể làm như thế hay không? Hay quyết định sẽ thay đổi?
Nó cắn chặt môi để không phải bật ra tiếng khóc. Mang lòng thù hận đó, nó cũng mệt lắm chứ? Chỉ là nó không có cách nào buông xuôi và ối hận ấy vào quá khứ. Nỗi đau nó cảm nhận là quá lớn. Tình yêu nó dành cho hắn hơn 10 năm trời không bằng một vở kịch chỉ vỏn vẹn mấy phút! Nó tự hỏi không lẽ hắn biết nó lâu vậy còn không biết bản tính nó như thế nào sao? Nếu nó thực sự đánh Nguyệt Thy thì tuyệt đối nó sẽ không thuê bọn du côn mà là sẽ tự tay kết liễu mạng sống nhỏ nhoi ấy.
Là nó ngay từ đầu đã sai hay là vì hắn không dành chút tình yêu hay lòng tin nào ở nó? Là nó ngu ngốc đến nỗi mù quáng hay là hắn là kẻ quá thực tế, sẵn sàng tin những gì mà mắt mình nhìn thấy? Người ta nói đúng, yêu càng nhiều thì hận cũng càng sâu. Dù còn yêu nhưng mối hận chưa rửa trôi được thì tuyệt đối sẽ không thể nào tiếp tục yêu. Ranh giới giữa yêu và hận mong manh như đường chỉ, và nó đã lỡ bước qua đường chỉ ấy. Là hắn đẩy nó đi, bắt nó phải thay đổi bản thân một cách tần nhẫn đến thế này.
Là tại hắn!
Nhưng mà…nó không biết mình có thực sự trả thù được không? Dù biết là kẻ đứng trước mặt đã từng làm bản thân tổn thương rất nhiều nhưng nó vẫn không thể nào không thừa nhận rằng, nó vẫn còn yêu hắn, nhiều lắm, đến nỗi không có cách nào buông tay nên mới bị tổn thương. Hắn mang lại cho nó nhiều cảm xúc. Chua xót, đau đớn, cay đắng nhiều hơn là ngọt ngào và hạnh phúc. Nhưng nó vẫn chấp nhận yêu, chấp nhận hận thù…để đổi lại điều gì?
Khuỵu người xuống mặt đường, mọi thứ quá sức chịu đựng thật rồi. Nếu Hoa không nói ra thì có lẽ, nó vẫn còn có đủ can đảm để thực hiện những kế hoạch trả thù nhưng cái mạnh mẽ trong nó đã bị phá vỡ hoàn toàn. Không phải những điều Hoa nói, nó không biết. Rất hiểu nhưng vì thù hận quá nhiều nên nó cứ biện hộ cho bản thân, cố gắng gạt những đó sang một bên, để bây giờ Hoa nói và bắt nó phải đối diện với thực tại. Nó biết tiếp tục chỉ càng thêm mệt mỏi nhưng sao không cam tâm để mỗi bản phải chịu đau khổ trong khi hai con người đó vẫn có thể cười.
Mỗi tối đi ngủ, không khi nào là nó không khóc vì điều đó. Nó không muốn nhưng chẳng thể nào dứt được tình yêu. Chính vì tình yêu đó quá lớn và quá nhiều, nó mới phải hận nhiều đến vậy. Nó cứ không biết rằng hắn thật sự có cảm nhận được tình cảm nó dành cho hắn lớn đến mức nào hay không? Hay là nếu hắn đến trước mặt nó và xin lỗi, mong có được sự tha thứ thì nó sẽ phải làm sao? Sẽ bỏ qua hay vẫn sẽ tiếp tục thù hận?
Nó bật lên tiếng khóc trong nỗi đau của bản thân. Gục đầu vào người Hoa, nó nói từng tiếng đứt quãng:
-Tao…biết! Tao biết rất rõ…chứ! Nhưng không thể nào làm được…tao không có đủ lòng…vị tha để…tha thứ cho tất cả…những điều…hắn đã bắt tao chịu. Tao đau…đau lắm…hắn ta đâu có biết…đâu chịu hiểu rằng…tao yêu hắn tới mức sẵn…sẵn sàng từ bỏ cuộc sống…hiện tại…để lao đầu vào chỗ…chết? Hắn ta mãi mãi…không hiểu thế nào là yêu…yêu để rồi hận! Tao cũng mệt mỏi lắm chứ? Nhưng…tao không tìm…ra cách để từ bỏ…Mày nói thử xem…làm sao để tao bước qua được thù hận đây? – Nó khóc to trong lòng Hoa.
-My…tao biết mày như thế nào. Làm bạn mày hơn 16 năm của cuộc đời, tao với mày còn hơn cả chị em ruột. Chẳng lẽ tao lại không hiểu cảm nhận của mày ra sao? Mày đau…tao cũng đau lắm chứ! Nghe lời tao, một lần này thôi. Quên đi…cứ xem như hắn ta chưa từng tồn tại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tha thứ để lòng thanh thản hơn. Nếu cảm thấy không chịu được thì tao với mày sẽ về Nhật, không thì lại sang Anh, không gặp mặt hắn thì sớm muộn cũng có thể tha thứ được thôi. – Hoa an ủi nó, vuốt từng lọn tóc của nó.
-Nếu có thể thì ba năm qua tao đã làm được chứ không chờ tới tận bây giờ!
-Thôi My…
-Tao mệt mỏi quá. – Nó lắc đầu.
-Vậy tao đưa mày về nghỉ. Mày không tiếp tục được nữa đâu. – Hoa đứng dậy rồi kéo nó đứng lên.
-Còn “Chiếc ghế vàng” thì sao? Tao phải thắng!
-Kệ đi…tao sẽ thắng thay mày. Mày cần nghỉ ngơi.
-Không được! Tao vẫn phải tới đó. – Nó hất tay Hoa ra khỏi người mình.
-My…mày đừng có bướng nữa được không? – Hoa nhìn nó đầy thông cảm và bất lực.
-Tao phải đến! Nếu mày muốn tao gạt bỏ thù hận thì làm ơn…hãy cho tao đấu xong trận đấu này, xem như tao trút hết những gì không đáng có trong lòng ra, được chứ? Cứ chịu đựng mãi…tao sẽ chết mất!
-Mày…tao không muốn mày đem bọn đấy ra làm bao cát trút giận. Mày sẽ giết người đấy! Tốt nhất là nên về đi. – Hoa nhìn nó bằng ánh mắt lo ngại.
-Tao biết kiểm soát chính mình. Không chết người đâu. – Nó vẫn cứng đầu.
-Có thật là không sao?
-Phải. – Nó gật đầu.
-Thế thì lau hết nước mắt đi. Tèm lem cả ra kia. – Hoa thảy nó chiếc khăn tay đỏ.
-Cảm ơn. – Nó nhận lấy.
-Vẫn còn gần hai tiếng nữa mới bắt đầu. Đứng đây và nghỉ ngơi chút đi. Tâm trạng mày đang không tốt, im lặng và vắng vẻ thế này sẽ giúp tâm trạng khá hơn.
-Cũng được…tao muốn từ bỏ nó quá! – Nó cắn răng,vươn người hít thở sâu bầu không khí.
-Bỏ? Điều gì? – Hoa tỏ ra không hiểu với lời nói không rõ ràng của nó.
-Máu… – Nó khẽ khàng đáp một tiếng.
-Vậy thì đừng trả thù nữa. Nó sẽ giúp mày bớt được chút máu phải đổ đấy. Tao không muốn nhìn mày đau khổ…
-Trả thù? Hai kẻ đó…dù tao có bỏ qua cũng chỉ có thể tha thứ một người thôi…kẻ còn lại phải chịu chết! Có thể tao sẽ tha thứ cho Khánh vì chắc tao không có đủ dũng cảm để ra tay nhưng…đối với Nguyệt Thy thì khác. Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì mình làm. Khiến tao tổn thương tao chưa tính, có thể tao sẽ cho qua được nhưng tát mày hai bạt tay tao sẽ xử. Trước giờ tao im lặng sau hai vụ đó chỉ là để tìm cơ hội xử lí luôn thể, kéo dài…rắc rối. Đánh bạn tao thì chết…vẫn còn quá nhẹ! – Nó nghiến răng.
-Ok! Mày chịu tha thứ như thể là đã ổn lắm rồi, còn con Nguyệt Thy ấy…muốn làm gì thì làm. Tao không ngăn cũng không cản. Con nhỏ đó đáng bị như thế. – Hoa nhún vai.
-Ừ… – Nó gật đầu, môi hơi nhếch lên.
Nó với Hoa, cả hai cứ đứng im lặng không nói gì nữa mà ngước nhìn trời đêm. Qủa thật, không có ánh đèn xoa hoa, kiều diễm thì nhìn bầu trời mói có thể thấy được sự rực rỡ của những ngôi sao.
Bình yên quá!
…
Nhưng có bình yên thế nào thì…máu cũng sắp phải đổ!
11h30, nó đã được Hoa đưa đến nơi cần đến – địa điểm tổ chức tranh tài “Chiếc ghế vàng”. Nó bước xuống xe tháo mũ bảo hiểm ra, đã vậy còn hất tóc một chút để tóc vào nếp lại như cũ khiến mấy tên suýt xịt cả máu mũi, và đương nhiên, đối với hắn, cảnh tượng này là vô cùng chướng mắt!
-Sao bây giờ em mới đến? – Hắn kéo tay nó lại hỏi.
-Đi hóng gió với Hoa chút thôi…đừng lo! – Nó lạnh nhạt. Nói cách khác là vẫn chưa thể nào tìm ra cách để đối diện với hắn. Nói là tha thứ, chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy? Muốn tha thứ, nó cần phải có thêm thời gian chứ không phải một mối hận mà chỉ cần vài câu nói, vào phút ngắn ngủi, vài giọt nước mắt là có thể rửa trôi được.
-Em sao thế? Thái độ của em khác hoàn toán lúc nãy! – Hắn chau mày nhìn nó.
-Anh không cần quan tâm đâu. Ở đó mà lo cho tốt phần đấu của mình đi. Tôi nói trước…cho dù anh có hạ hết được bọn ngoài kia và đối mặt với Venus thì khả năng thắng của anh vẫn nằm dưới 20%. – Hoa từ sau bước tới, kéo tay nó ra khỏi tay hắn rồi nhìn bằng ánh mắt tức giận.
-… – Hắn ngây ngô nhìn hai cô gái trước mặt. Thật sự là hắn không hiểu rằng mình đã làm gì khiến Hoa phải nhìn mình bằng ánh mắt giết người như thế. Phải…nếu ánh mắt mà có thể giết người thì hắn đã chết dưới tay Hoa từ lâu rồi. Nhỏ không hề hận, cũng không hề oán trách Khánh. Chỉ đơn giản là nhỏ biết cách chấp nhận rằng tình yêu của nó là dành cho hắn. Có điều, ánh mắt đó như lời cảnh cáo hắn đối với những gì hắn đã làm nó phải tổn thương. Bản thân Hoa đã từng thề rằng, chỉ cần hắn khiến nó phải rơi một giọt nước mắt nữa thôi, nhỏ sẽ sẵn sàng cầm dao đi đâm chết hắn dù có phải đối mặt với cả TRonie.
Hoa không nói gì nữa, quay ngoắc đầu rồi kéo thẳng nó về phía bang mình đang đứng đông nghẹt kia. Nhỏ đang kìm nén cơn tức giận của mình và cơn tức giận ấy sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào nếu có người châm ngòi. Nguyên do cũng chỉ vì cái con người không đáng để nó phải tôn thương ấy – NGUYỄN VĂN KHÁNH.
-Đi đâu mà lâu vậy? – Vy khoát vai hai cô em gái.
-Hehe…tại ngột ngạt quá nên con Hoa dẫn em đi hóng gió xíu đó mà. Phải để tinh thần thoải mái thì mới không ra tay “hạ sát” người ta chứ. Em mà nóng thì chẳng khác nào để Diêm Vương làm việc mệt nghỉ à? – Nó cười lém lỉnh.
-Tôi biết chị lắm mà…cẩn thận kẻo không quá tay giết chết người ta đấy nhóc con! – Vy dí mạnh tay vào trán nó.
-A…đau em! – Nó nhăn mặt, chun mũi nhìn cực đáng yêu.
-Quỳnh Anh đâu? – Hoa nhòm ngó xung quanh.
-À…nó đang đứng bàn một số chuyện với Zun đấy. Nói chung lại là đang cố nắm bắt tình hình bang gần đây. – Vy chỉ về hướng có một cô gái và một chàng trai đang đứng nói chuyện.
-Oh…nhắc cũng phải. Gần 2 tháng nay chúng ta bỏ bang cho thằng Zun nhiều quá! Cũng tại nhiều việc nên quên hẳn đi, cứ chủ quan là có thằng nhóc lo rồi. – Hoa gật gù.
-Haizz…riết rồi tao thấy tháng nhóc giống bang chủ hơn cả tao. Có trách nhiệm với mọi người hơn tao nhiều. – Nó lắc đầu chán nản.
-Vậy thì tranh thủ thường xuyên ghé bar hơn đi. Dù sao thì khi ngồi lên “Chiếc ghế vàng” mày cũng phải ghé thường xuyên để bảo đảm tình hình đang diễn ra giữa các bang phái chứ? – Hoa cười.
-Chắc phải thế quá! Kẻo không sau này họ lại chẳng nhận ra tao là chị hai bọn nó mất. – Nó thở dài.
-Chính xác! – Hoa giơ ngón cái ra trước mặt nó.
-Mà đợi dài cả cổ vẫn chưa bắt đầu nữa là sao? Em đang rất cần được nghỉ ngơi, thế mà lại vắt kiệt sức lao động của người ta vào những chuyện không đâu ở đây. – Hoa cau có.
-Sắp rồi đấy. Ropez với Nhân đang chuẩn bị đi tới giữa kìa. – Vy hất mặt về phía Nhân và Ropez.
Theo hướng tay Vy, quả thật là hai người đó đang chuẩn bị công bố cho cuộc chiến mở màn. Ropez mang gương mặt tảng băng của mình, bước từng bước chậm rãi trên nền đất ẩm ướt. Nơi đây rất thích hợp để máu rửa trôi hết những bụi bẩn.
-Mọi người sẵn sàng hết chưa? Tôi không muốn khi cuộc đấu bắt đầu mà vẫn còn người chưa sẵn sàng. – Ropez nhếch môi.
-… – Tiếng im lặng như trả lời thay cho tất cả.
-OK…xem như mọi người đều đã sẵn sàng. Vậy thì mọi bang chủ các bang ra đây đứng. Những kẻ không phận sự thì tránh-sang-một-bên! – Ropez vừa nói giọng uy quyền, đôi mắt quét qua từng người khiến họ ớn lạnh.
Tất cả những người tham dự cuộc đấu đứng đó đối diện với nhau, mặt ai cũng lạnh tanh hoặc cợt nhả, xem thường đối thủ. Trên tay bọn họ cầm vũ khí không chút e sợ, cứ như là cầm đồ chơi thường ngày vậy, bá khí thật khiến cho những con người tầm thường khác không khỏi xách dép mà chạy.