Bạn đang đọc Tình Yêu Của Tứ Đại Ma Nữ: Chương hap 28: LỄ ĐÍNH HÔN (Phần 2)
Hoa như nổi điên lên. Hình như mang chuyện riêng tư của nhỏ ra để nói là một việc làm gây sự thích thú ọi người hay sao ấy? Biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu scandal tình ái mà nhỏ bị lũ phóng viên gán ghép đều không có thật. Ấy vậy mà bọn họ cũng liên tục săn tin tức của nhỏ để đăng lên. Thật không chịu nổi!
– Khốn nạn thật! Cái lũ thừa hơi! – Hoa bực dọc.
– Chứ vậy rốt cuộc là sao? Hai đứa bây làm gì để bọn đó chụp được hình thế này? – Quỳnh Anh ngồi vắt chân qua đùi, khoanh tay hỏi.
– Thì đi dạo bình thường. Đúng là cái lũ nhiều chuyện thích chết mà?
– Thôi đi! Sao lúc nào mày cũng bị tụi phóng viên phát hiện là sao? Đi đứng cái kiểu gì ấy! – Nó tức giận.
– Mày tưởng tao muốn à? – Hoa gắt lại.
– Mày… – Nó trừng trừng mắt.
– Thôi…bình tĩnh… – Hắn vuốt lưng giúp nó hạ hoả, còn Tronie thì nắm Hoa kéo lại, kẻo không hai đứa mà điên lên lao vào choảng nhau thật thì chết!?!
– Haizz…J&D than phiền đấy. Họ bảo là họ sẽ giải quyết nhưng không chắc là sẽ triệt để được. Tin lần này lan nhanh quá. Tại tấm hình hai đứa hôn nhau đấy. Tấm đó hiện giờ đang đang gây sốt trên mạng. – Hoa kết thúc cuộc điện thoại, quay sang nói với cả đám.
– … – Nó không nói gì, chỉ liếc Hoa một cái rất sắc rồi đứng dậy bỏ lên phòng, mặc kệ hắn đang hớt hải chạy rượt theo.
Cả đám nhìn nhau một lúc rồi ai việc nấy, không bàn về vấn đề này nữa. Kể cả Hoa, nhỏ cũng không định nhúng tay vào đính chính lại tin tức hay làm những việc “rút dây động rừng” tương tự. Scandal tới như thế nào thì nó cũng sẽ rời đi một cách tương tự. Không đụng chạm tới nó thì nó sẽ qua nhanh còn càng nói, càng đính chính nhiều thì chỉ làm sự việc trở nên nghiệm trọng hơn mà thôi. Đó là một bài học mà bất cứ ai muốn dấn thân vào ngành showbiz rắc rồi đều cần phải biết.
Mọi thứ diễn ra thật êm đẹp những ngày sau đó. Scandal của Hoa cũng bị nhấn xuống từ từ. Buổi biểu diễn thời trang của Arlia thành công rực rỡ với sự góp mặt của nhóm Evil cùng nữ minh tinh màn bạc Jersey Hilson. Mọi sự đều theo như mong muốn của tất cả nhưng…
Cả đám đang tất bật chuẩn bị tham dự buổi lễ đính hôn của Hoa cùng tên thiếu gia họ Triệu – Triệu Vương Hoàng tại khách sạn lớn nhất London. Hoa đã được xe riêng của pama rướt đi cách đây 4 tiếng đồng hồ để sửa soạn mặc dù trước khi đi còn quyến luyến Tronie lắm. Thật tội nghiệp cho cặp đôi này, hết chuyện này lại tới chuyện khác xảy ra!
Nó mặc chiếc đầm đen cúp ngực, bó sát lấy cơ thể dài ngang đùi, giúp tôn lên nét đẹp ba vòng chuẩn không cần chỉnh của nó. Khoát thêm bên ngoài là cái áo da đen lửng, cộc tay khiến nó trở nên bụi hơn và trầm tính hơn cùng đôi giày cao gót 1 tấc. Mái tóc dài màu hung đỏ được nó uốn lọn, xoã bồng bềnh hai bên vai làm nó dịu dàng hơn hẳn. Gương mặt được đánh một lớp phấn hồng hai bên bên má, mắt chải mascara rồi đánh khói là xong. Nhìn mình trước gương, nó cảm thấy hài lòng về bản thân.
Quỳnh Anh diện một cái đầm trắng dài ngang gối hơi xoè, ngay eo có sợi dây nịt bảng to màu đen. Mái tóc dài óng mượt được cô nàng thả tự nhiên, có thêm cái bờm cũng màu trắng, chân đi giày búp bê trông rất đáng yêu. Gì thì gì chứ khi mà đặt chân tới Anh, dù không muốn hay bị ảnh hưởng từ chuyện của Nhân đi chăng nữa thì Quỳnh Anh vẫn luôn phải giữ cái hình tượng vốn có của mình. Anh quốc là nơi khởi nghiệp ngành sân khấu của cô nàng nên tất cả mọi thứ, Quỳnh Anh đều bị soi mói rất kĩ. Hơi phiền phức nhưng lúc nào Quỳnh Anh cũng phải “giơ cao đánh khẽ” thôi.
Vy sánh bước cùng Nam trong bộ đầm dạ hội dài chấm đất màu vàng. Cái đầm có cái cổ sâu và hở nguyên khoảng lưng trắng ngần làm Vy trở nên vô cùng gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được vấn lên gọn gàng, làm lộ ra cái cổ trắng thanh mảnh nhưng đầy kiêu ngạo. Thật sự, nhìn Vy hôm nay rất khác.
Bốn tên con trai tụi hắn đều mặc vest chỉnh tề. Hắn chọn ình một bộ vest đen cùng áo sơ-mi đen, mở bung hai cúc áo và không thắt cravat. Nhân rất điển trai trong bộ vest đen cùng áo sơ-mi trắng. Nam thì áo sơ-mi sọc xanh cùng quần âu đen. Còn lại tên cuối cùng là Tronie thì vest màu xám cùng áo sơ-mi đen. Tên này cứ hễ 5 phút là thở dài một lần khiến nó muốn điên lên, xém nữa là lao vào chửi: “Cái thằng kia! Bộ bị điên à mà thở dài hoài? Con Hoa nó còn sống nhăn răng chứ có chết đâu mà thở dài thở ngắn miết thế?” Nhưng cũng may, có hắn và Nhân kéo ra. Thật bó tay. =.=”
Vy đi cùng với Nam trên con mui trần mới toanh màu trắng. Nhân với Quỳnh Anh thì dù không muốn cũng bị nó đùn đẩy đi chung một xe. Nó muốn hàn gắn mối quan hệ của cặp đôi này mà! Chính vì thế nên khi yên vị trên xe hắn, nó không ngừng hối hận vì bản thân ngu ngốc. Thân mình không chịu lo, cứ đi mà cho người khác. Haizz…
Sảnh nơi diễn ra buổi lễ đính hôn được trang hoàng lộng lẫy với đầy hoa và bong bóng. Khách mời tham dự toàn những người có tên tên tuổi, có máu mặt.
Hơn một tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu mà mọi người đều đã tới rất đông. Nó nhìn một lượt và cảm thấy khó chịu trước cái hành động của hai con người trước mặt. Một người là ông anh trai yêu quý của nó và một người là con bạn thân từ thuở lọt lòng đến nay.
Không thể chịu đựng nổi nữa, nó kéo tay Nhân tới một góc khuất, quyết định làm cho ra lẽ mọi chuyện:
– Anh với Quỳnh Anh gần đây làm sao thế?
– Sao là sao? Vẫn bình thường mà. – Anh nó lấp liếm, nét bối rối thoáng qua đôi mắt màu café.
– Đừng có chối với em. Làm như em không thấy được vậy. Không chỉ em mà tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự gượng gạo của anh và nỗi buồn trong mắt Quỳnh Anh! – Nó bặm môi.
– Thật…thật sự là không có gì mà…
– Anh đừng có chối!
– Không có!
– Có!
– Không mà!
– Có. Rất rõ ràng!
– Em đừng có nói nữa được không? Anh mệt với Quỳnh Anh lắm rồi! – Nhân gắt.
– Quỳnh Anh làm cái gì nên tội mà anh đối xử với nó như thế? – Nó trừng mắt lại với anh mình.
– Tại cô ấy không chịu hiểu cho anh thôi. Cô ấy không chịu nghe anh giải thích và không nghĩ rằng đó chỉ là hiểu lầm! – Nhân rầu rĩ.
– Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
– Quỳnh Anh hiểu lầm, nghĩ rằng anh đi chơi với Thiên Kim. – Nhân nhăn nhó, ôm đầu.
– Sao lại thế? – Nó nhíu mày.
– Tuần trước, Quỳnh Anh gọi điện thoại rủ anh đi chơi nhưng anh còn phải giải quyết một chút chuyện ở công ty nên không đi cùng cô ấy được. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, anh cầm theo điện thoại nói chuyện với cô ấy nên không tắt máy. Lúc vừa mở cửa thì Thiên Kim chạy ào vào rồi bảo anh đi chơi cùng. Không may là Quỳnh Anh nghe được nên hiểu lầm, nghĩ là anh đi với Thiên Kim, bỏ mặc cô ấy. Thế là giận anh luôn. Haizz… – Nhân kể rồi thở dài.
– Vậy sao không giải thích? – Nó lườm ông anh.
– Quỳnh Anh không chịu nghe. – Nhân lại thở dài.
– Một tên gái theo đầy như anh mà cũng không biết cách làm hoà với Quỳnh Anh sao?
– Thật sự là không.
– Ưm…anh thích Quỳnh Anh chứ? – Nó hỏi một câu khiến Nhân giật mình.
– Sao? – Anh nheo mắt.
– Em hỏi: Anh thích Quỳnh Anh không? Hay anh yêu nó?
– Sao em hỏi vậy? – Nhân ngượng, mặt bắt đầu đỏ lên.
– Anh không cần biết. Trả lời đi. – Nó bắt đầu cáu.
– Ờ…thì…
– Thì sao?
– Thì…thì… – Nhân lắp bắp.
– Thì sao? Nói lẹ đi! – Nó hối.
– Thì…thì là…là…
– Mệt quá! Là tới sáng mai à? Là gì mà lắm thế? Nói nhanh giùm em một cái coi. Mệt anh lắm rồi đó! – Nó cáu tiết.
– Ừm…thì đúng là vậy… – Nhân cúi mặt.
– Anh yêu nó thật sao? – Nó nheo mắt đầy nghi ngại mặt dù trong lòng thì vui sướng tới phát hét.
– Ừm…
– Vậy thì được rồi. Đi nói cho nó biết đi. – Nó nhẹ lòng.
– Nói? Nói cái gì? – Nhân mặt ngu ngơ.
– Thì nói ba tiếng: Anh yêu em. Có đơn giản vậy thôi mà anh không biết à? Nó chờ anh nói với nó hơn mười năm rồi đấy! Nói xong đảm bảo nó hết giận.
– Mười năm? – Nhân tròn mắt.
– Ừ…bộ anh không biết hả? – Nó nghiêng đầu nhìn Nhân.
– Anh có biết đâu? Anh cứ nghĩ cô ấy không thích anh…
– Sao anh lại nghĩ vậy?
– Quỳnh Anh nói chuyện với tên nào cũng ngọt ngào hết…
– Ngốc xít! Đó là bản tính của nó rồi. Ai nó cũng thế thôi. Từ nhỏ sinh ra nó đã vậy thì anh trách nó làm sao được? Vả lại cho dù nó có dịu dàng với bất cứ thằng nào đi chăng nữa thì đối với anh, nó luôn luôn quan tâm và hướng mắt về phía anh. Anh hay lo thừa nhỉ? – Nó khoanh tay nhìn ông anh trai.
– Anh…không biết!
– Mệt anh quá! Con Quỳnh Anh nó mất ngủ gần nửa tháng nay vì anh rồi đấy, liệu mà làm. Nó mà bệnh là em tống anh vào nhà xác ngay và luôn. Mau đi xin lỗi rồi nói cho nó biết nhanh. – Nó hối thúc.
– Nhưng mà… – Nhân đang nói thì nó chặn ngang họng anh:
– Nhưng nhị cái đầu cha à? Có đi nhanh lên không thì bảo? – Nó hăm he.
– Haizz…anh chịu em. Rồi, anh đi! – Nhân thở dài.
– Tốt. Nhớ mà tranh thủ thời cơ, càng nhanh càng tốt đi. Anh Kiệt để ý nó lâu lắm rồi đấy. Anh mà chậm tay thì em không chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Nói cho anh biết, em chỉ chịu mỗi Quỳnh Anh làm chị dâu em thôi đấy. – Nó cười gian, lém lỉnh.
– Biết rồi. – Nhân trưng cái bộ mặt khổ sở ra nhìn nó.
– Ừm… em đi trước. Tối nay, làm ơn giúp Quỳnh Anh, em sợ…nó sẽ rất sock…khi thấy bác ấy ở đây. – Nó nói nhỏ vào tai Nhân rồi bỏ đi, không thèm quay lại xem phản ứng trên gương mặt anh trai như thế nào.
Quỳnh Anh đứng một mình khoanh tay nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời đang từ từ chuyển thành một màu đen u uất mang theo những điều bí ẩn nhất. Cắn nhẹ môi, bàn tay Quỳnh Anh siết chặt lại, để móng tay đâm vào da thịt đau buốt. Cái dáng vẻ cô đơn, lạnh nhạt như đang cố chịu dựng nỗi một buồn không thể gọi tên nào đó, hoặc là một nỗi buồn mang tên người con trai cô yêu.
Yêu anh mười năm, chỉ có thể là hơn chứ không kém. Mỗi ngày thức dậy, hình ảnh Thiên là những điều Quỳnh Anh nhớ tới đầu tiên. Mỗi lúc tuyệt vọng, cô đơn, anh cũng là người đầu tiên cô nàng nghĩ tới. Kể cả trước khi đi ngủ, cô cũng nhớ tới anh.
Nhiều lúc, đi dạo phố một mình, thấy mấy cặp tình nhân nắm tay nhau đi trong hạnh phúc, Quỳnh Anh bất giác cảm thấy lạc lõng, rồi dừng chân, rồi đưa bàn tay của mình lên ngắm nhìn, tự hỏi.
“Không biết đến bao giờ, anh mới cầm tay em để cùng bước đi?”
Nhưng ngay sau đó lại gạt cái ý nghĩ cô cho là ngu xuẩn ấy đi, tự cười nhạo bản thân.
“Mày mơ mộng và tự đưa mình lên cao quá rồi đấy Quỳnh Anh, chuyện đó…là không thể!”
Nhiều lúc, đi chọn một món quá cho bạn, thấy một người con trai đang loay hoay giữa đống hoa và quà cho bạn gái, Quỳnh Anh cảm thấy lòng xót xa đến tê dại. Những lúc như thế chỉ còn biết quay mặt bước đi, mặc cho trong lòng có chút ghen tị và cứ liên tục nhói lên. Không hiểu sao…nước mắt lại tự nhiên trào ra?
Bên trong một cái lớp vỏ bọc dễ thương, trong sáng, hồn nhiên; bên trong một lớp vỏ bọc tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác. Đó là Quỳnh Anh với con người thật của mình, mềm yếu, dễ vỡ và một kí ức chẳng mấy vui vẻ.
– Em đang nhìn gì thế? – Nhân bước tới, phá vỡ bầu không khí yên lặng của Quỳnh Anh.
– … – Quỳnh Anh giật mình, quay lại nhìn nhưng ngay sau đó lại quay đi, không muốn trả lời.
– Chúng ta…nói chuyện chút được chứ?
– Anh muốn nói gì? – Quỳnh Anh cất tiếng. Giọng nói không hề lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được nỗi buồn của chủ nhân nó.
– Chúng ta cần nói chuyện, anh muốn giải thích. – Nhân vào thẳng vấn đề.
– Giải thích chuyện gì?
– Chuyện Thiên Kim, thật ra… – Nhân đang cố giải thích nhưng Quỳnh Anh lại cắt ngang.
– Anh không cần thiết đâu. Em không để bụng, cũng chẳng quan tâm nên anh không cần phải như thế. Em quên hết rồi… – Quỳnh Anh nói.
Thật sự, cô đã thông suốt hết rồi. Căn bản là cô yêu anh nhưng anh thì không. Anh không yêu cô, anh có quyền yêu người khác, đi với một người con gái khác, tâm sự với một người con gái khác, nói chuyện thân thiết với một người con gái khác…không phải Quỳnh Anh! Vậy thì lấy đâu ra tư cách để buồn, để giận anh vô cớ như vậy chứ. Cô điên thật!
– Sao em tránh mặt anh? – Nhân hỏi.
Đến lúc này, Quỳnh Anh mới phát hiện ra là đã hơn một tuần lễ, Quỳnh Anh không dám nói chuyện với Nhân. Là cô không dám, cô sợ hay cô nghĩ mình không nên và không đủ tư cách?
– Em…không có…
– Vậy sao không chịu nghe anh giải thích? – Nhân cau mày.
– … – Quỳnh Anh không trả lời. Bản thân cô, cô biết đó là hiểu lầm, biết là anh bận ông việc thật nhưng cũng vẫn tránh mặt anh. Vì sao ư? Vì cô hiểu, mình chẳng là gì của Nhân cả. Có thể, Nhân là cả một cuộc sống với Quỳnh Anh nhưng còn Quỳnh Anh thì chẳng là gì trong cuộc đời của Nhân. Vậy thì sao cứ phải dây dưa để làm khổ nhau? Kết thúc càng nhanh, cả hai sẽ càng mau được giải thoát khỏi câu chuyện tình yêu vớ vẩn đầy nước mắt này.
– Thật sự hôm đó anh bận còn Thiên Kim… – Lại một lần nữa, Quỳnh Anh cắt ngang:
– Em biết, hiểu lầm. Em biết là anh bận giải quyết vụ cổ phiếu của KWT lại trượt dốc. Em cũng biết là khi Thiên Kim tới anh đã đuổi cô ta đi ngay nên anh cũng không cần phải giải thích gì cả.
– Vậy sao…em không chịu nói chuyện với anh? – Nhân bất lực nhìn cô gái trước mặt.
– Em không biết. – Quỳnh Anh ngoảnh mặt đi.
– Sao lại không biết?
– Vì em biết…em không xứng…không phải người con gái anh yêu…cũng chẳng phải là ai trong cuộc đời anh…chỉ đơn giản là…một cô em gái…là bạn của em gái anh thôi… – Quỳnh Anh lẩm bẩm rồi tự cười, cố dằn lòng để không hét to lên.
– Anh yêu em. – Nhân bước đến. Ôm lấy Quỳnh Anh từ phía sau, thì thầm bên tai cô nàng. (Xem ra, đối vs anh Nhân thì 3 từ này cũng không phải là khó nói nhỉ?)
– … – Quỳnh Anh mở tròn mắt.
“Cái gì đây? “
– Anh thích em lâu rồi. Từ bao giờ nhỉ? Ừm…chắc là có ấn tượng từ lần đầu tiên gặp em. Lúc ấy, anh chỉ thấy em là một đứa trẻ rất thánh thiện, rất hồn nhiên, ngây thơ nhưng không hiểu sao, em lại có thể trở thành bạn của Tiểu My nhà anh – một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng rất tàn nhẫn. Do đó, anh cảm thấy hiếu kì về em. Trái với Hoa, Hoa nó hoàn toàn giống với Tiểu My, còn em thì hoàn toàn trái ngược vì em như là một thiên thần, còn 2 đứa kia là ác quỷ. Tiếp xúc lâu ngày, anh mới hiểu vì sao. Em hoàn toàn không phải thiên thần như những gì người khác nói. Ẩn trong đôi cánh màu trắng của một thiên thần là màu đen của bóng tối và màu đỏ của máu – biểu tượng của ác quỷ. Đó là em. Anh thích em từ cái cách em trân trọng tình bạn giữa cả ba cho đến cái cách em tàn nhẫn với những kẻ đụng vào Tiểu My. Nó cho anh thấy được một tình bạn đẹp giữa những con quỷ, thậm chí còn đẹp hơn tình bạn của thiên thần. Anh thích em vì em là em, vì em là người đã ở bên cạnh anh suốt 10 năm qua. Làm bạn gái anh nhé! – Nhân nói bên tai Quỳnh Anh, vòng tay ngày càng siết chặt.
– Em… – Quỳnh Anh mím môi.
– Sao? Em không muốn? – Nhân giọng buồn buồn.
– Thật chứ? Anh nói thật hay chỉ là…con My bảo anh nói thế để em vui? – Quỳnh Anh ngước mặt lên nhìn Nhân.
– Là thật. Em đừng nghĩ Tiểu My nó như thế. Nếu có thể, nó sẽ cố mang cho em hạnh phúc cả đời chứ không phải là một câu nói mang hạnh phúc thoáng qua. – Nhân cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán Thảo Anh.
– Em… – Quỳnh Anh ngập ngừng.
– Thế nào? Em đồng ý chứ? Làm bạn gái anh? – Nhân kiên nhẫn chờ câu trả lời.
– Dạ. Em vui lắm! Em đã chờ và mong câu nói ấy rất lâu. Rất lầu rồi đấy Nhân. Cảm ơn anh vì đã biến giấc mơ của em thành sự thật. – Cô nàng gật đầu lia lịa, xoay người nhảy lên ôm cổ Nhân.
Giọt nước mắt bỗng chảy dài, giống như giọt nước làm tràn li, làm vỡ oà tất cả những nỗi niềm, những cảm xúc chôn giấu từ tận sâu trong đáy lòng người con gái mỏng manh này.
– Anh cũng cảm ơn em… – Nhân thì thầm bên tai Quỳnh Anh, thật nhỏ, thật nhỏ thôi.
…
Nó sau khi nói chuyện xong với Quỳnh Anh thì cũng rời khỏi sảnh lớn, nơi chuẩn bị diễn ra buỗi lễ đính hôn. Dù gì thì vẫn còn rất lâu nữa mới bắt đầu, tội gì đứng chen chúc với nhau ệt. Nó len người ra cái ban công lớn, có thể thu toàn bộ London vào trong tầm mắt. Đặt hai bàn tay lên lan can, nó nhắm mắt và hít thở không khí trong lành, gương mặt thánh thiện, yên bình như một thiên sứ thật sự.
– Cô đang làm gì ngoài này thế? – Một giọng nói vang lên làm cắt dứt dòng cảm xúc đang dâng trào của nó. Nó rủa thầm:
“Cái tên chết tiệt! Chết bầm! Dám cắt ngang dòng cảm xúc đang dạt dào của bà.”
– Thế anh ra đây làm gì? – Nó cau có.
– Thấy cô ngoài này thì ra hỏi thăm thôi. – Hắn nhún vai, khẽ cười.
– Cần sao? Đi mà đem cái diễm phúc ấy cho người khác đi. – Nó nhếch môi, khinh khỉnh.
– Tất nhiên, vì tôi không định sẽ đem nó cho cô. – Hắn đáp.
– … – Nó cau mày, không nói gì nữa. Trong lòng thầm nhủ cứ xem hắn ta như không khí. (Chắc không?!?)
Cả hai cứ như thế, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng khác nhau nhưng đều nhìn xuống nhứng ánh đèn nhập nhoè của cái thành phố London tấp nập, nhộn nhịp này.
– Ba năm qua cô sống thế nào? – Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lúc này, không hiểu tại sao bản thân lại hỏi vậy.
– Sao anh lại hỏi thế? – Nó khó hiểu.
– Chỉ là…muốn biết cuộc sống mới của cô thế nào thôi. – Hẳn chậm rãi trả lời.
– Cũng tốt…nhưng vẫn cảm thấy rất thiếu. Cái cảm giác như mình đã bỏ quên rất nhiều thứ quan trong của bản thân. – Nó cũng trả lời.
– Thứ cô cảm thấy thiếu là kí ức trong 13 năm trước đó? – Hắn lại hỏi.
– Anh biết tôi bị mất trí nhớ? – Nó quay sang nhìn hắn.
– Tôi chơi với Nhân và Nam từ lúc mới tập đi tập nói cơ. – Hắn ung dung.
– Ra vậy. Không…kí ức trong 13 năm trước đó, tôi không hề luyến tiếc. Nếu ông trời không muốn tôi nhớ, tức là những chuyện đó là những chuyện không vui hoặc chẳng có gì đặc biệt để cần phải nhớ cả. Thứ tôi cần phải quan tâm là hiện tại và tương lai. Qúa khứ như thế nào, tôi có nhớ lại cũng chẳng thể thay đổi hay làm khác được. Vậy thì tôi cũng chẳng muốn cố nhớ làm gì. Chỉ có điều…thứ tôi cảm thấy mình đã mất là một cái gì đó rất đặc biệt. Dường như là một cảm xúc mà tôi đã mang trong mình rất lâu. – Nó tâm sự.
– Vậy sao?
– Ừ…Thứ tôi luyến tiếc chính là thứ tôi cảm thấy thiếu đó.
– … – Hắn không trả lời. Mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Hắn thấy mình có lỗi với nó. Không phải ít mà là nhiều. Hắn nợ nó một lời xin lỗi, nợ nó những gì nó đã làm cho hắn trong suốt 13 năm đó, nợ nó những lời nói quan tâm, nợ nó những cử chỉ ân cần…nhiều lắm nhưng trên hết vẫn là nợ nó một…tình yêu.
Trong lúc hắn đang trầm mặc, suy nghĩ thì nó cất tiếng:
– Tôi hỏi anh một câu được chứ?
– Hả? – Hắn giật mình, cau mày nhìn nó.
– Trong 13 năm đó, anh đã từng xuất hiện? Tôi cảm thấy anh rất quen nhưng mỗi khi muốn nhớ lại thì lại rất đau đầu.
– Cô nghĩ như thế à?
– Phải. Và hình như cái cảm giác thiếu thiếu của tôi hình như cũng liên quan tới anh. – Nó chống cằm, nhìn ra xa rồi khẽ thở dài.
– Sao cô lại cho rằng điều mình nghĩ là đúng. – Hắn nhìn nó.
– Ừm…cách đây 2 tháng, lúc còn ở Nhật, một lần tình cờ lục lọi lại vài thứ trong phòng, tôi thấy có 1 cái thùng giấy rất to nên mới mở ra xem. Trong đó có rất nhiều cuốn album nhưng hầu hết đều chứa hình của một cậu bé cùng với vài thứ khác. Chính lúc đó, tôi đã thấy cái tên của anh. – Nó đảo mắt một vòng, suy tư một lúc rồi nói.
– Vậy là cô cho rằng tôi có liên quan đến quá khứ của cô? – Hắn cười buồn.
– Có lẽ… – Nó nhún vai.
– Tùy cô nghĩ. – Hắn quay người, tính bước lại vào trong nhưng ngay lặp tức nó lại nói:
– Tôi có thể đề nghị anh một việc được chứ? – Nó nghiêng đầu hỏi.
– Lại có chuyện gì nữa sao? – Hắn nhìn nó, có hơi bực dọc.
– Ừm…làm người yêu tôi được không? – Nó yêu cầu.
– Sao? – Hắn giật mình.
– Anh đồng ý chứ?
– Hả? – Hắn đần mặt.
– Anh bị điếc không nghe à? – Nó cáu.
– Cô vừa nói cái quỷ gì thế? Cô nói thật? – Hắn nhìn nó như nhìn thấy sinh vật lạ.
– Ừ, thật. Đồng ý nhé! – Nó gật đầu.
Hắn im lặng nhìn nó. Sao đột nhiên nó lại yêu cầu một việc như thế? Hắn thật sự không hiểu nổi nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Bấy lâu nay nó có bao giờ để tâm tới sự có mặt của hắn đâu, tự dưng hôm nay lại đột ngột đòi làm người yêu của nhau. Có chút gì đó rất kì quặc.
– Sao cô muốn thế? – Hắn nhìn nó như soi mói.
– Anh không cần biết mà cũng chẳng có gì để biết. Tôi thích. – Nó nhún vai như một điều hiển nhiên.
Hắn rối, thật sự không biết phải làm sao. Hay là đồng ý nhỉ? Nhưng những lời của Ropez lại hiện lên làm hắn phải suy nghĩ lại. Đến với nó, lỡ như hắn lại làm cho nó đau khổ như trong quá khứ thì sao? Hắn đã gây ra vết thương lòng đầu tiên ột cô bé 13 tuổi là nó, vết thương đó có thể vẫn chưa sao nhưng nếu hắn lại làm tổn thương nó một lần nữa, chắc chắn vết thương sau sẽ khó mà lành được. Thậm thí là không thể! Bởi tuổi 16 sâu sắc và dễ quỵ ngã hơn là 13. Lúc 13, bản thân vẫn còn mơ mộng và ngây thơ lắm còn 16 thì đã dần trưởng thành và có lối suy nghĩ riêng. Do đó cái gì cũng sẽ dễ vướn hơn 13. Không những thế, nó là một cô bé khác với những cô bạn cùng trang lứa khác. Nó dấn thân vào đời sớm, nó tham gia thương trường sớm và tay thấm đậm mùi máu tanh sớm nên sẽ còn dễ bị tổn thương hơn.
Hắn không biết phải quyết định thế nào. Có hoặc không? Nhưng hắn còn nợ nó, một tình cảm trên mức tình bạn, trên mức anh em suốt 13 năm. Hắn không thể rũ bỏ nhanh vậy được. Chưa kể trong khoảng thời gian đó hắn cũng đã từng rung động trước nó.
– Tuỳ cô. – Hắn nói. Coi như cứ trả một món nợ cho nó trước rồi tính tiếp.
– Tốt. Chuyện này chỉ có tôi và anh biết, tuyệt đối không nói cho người khác nghe. – Nó gật đầu hài lòng.
– Tại sao?
– Tôi không thích.
– … – Hắn không nói gì nữa, quay lưng bước vào sảnh, nơi tổ chức buỗi lễ.
Nó nhìn theo dáng hắn đi. Có chút gì đó cô độc, ngông cuồng và ngang tàn của tuổi trẻ. Đến lúc này, nó phải công nhận hắn đẹp thật, từ dáng đi đến khuôn mặt. Thảo nào gái nó theo nhiều thế.
“Yêu anh, Nguyễn Văn Khánh “